🌹Chương 30🌹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Lê Thị Ngọc Huyền - Cung Quảng Hằng📌

❣❣❣

Hôn lễ của Tần Khải và Phương Nguyệt được tổ chức ở khách sạn Khải Duyệt lớn nhất thành phố B, Khải Duyệt là khách sạn thuộc sản nghiệp của Phó thị, Cảnh Tâm đến đó mới biết được, cô nhìn Tầm Sâm: "Sao anh lại không nói cho em biết hôn lễ được tổ chức ở đây?"

Khóe miệng Tần Sâm cong lên: "Em cũng không hỏi anh mà."

Cảnh Tâm: "..."

Vô lại, khẳng định là cố ý.

Tần Sâm đem chìa khóa xe giao cho nhân viên bãi đậu xe, từ ghế sau lấy ra áo vest, Cảnh Tâm đi đến trước mặt anh, Tần Sâm nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Ba anh cũng gửi thiệp mời cho ba mẹ em."

Cảnh Tâm: "Anh hãm hại em!"

Tần Sâm nhướn mày: "Sao anh lại hãm hại em?"

Cảnh Tâm trừng anh: "Ba mẹ em cũng đến đây, sao anh không nói cho em biết? Một chút chuẩn bị em cũng không có, đợt lát nữa gặp thì sẽ rất xấu hổ đó!"

Đại khái ba mẹ cô cũng không biết chuyện cô cùng Tần Sâm đến tham dự hôn lễ, nếu không nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô.

Tần Sâm xấu xa lấy tay chọc chọc hai má cô, da cô trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, xúc cảm vô cùng tốt, có chút chọc đến nghiện.

Cảnh Tâm chụp tay anh, người này đúng là vô cùng xấu xa.

Tần Sâm thuận thế cầm tay cô, nắm bàn tay của cô trấn an, cúi đầu hôn trán cô một cái, thấp giọng nói: "Được rồi, không phải bây giờ nói cho em sao? Đừng lo lắng, hôm nay là hôn lễ của anh trai anh, chút mặt mũi này ba mẹ vẫn cho em, hơn nữa chúng ta đã công khai quan hệ, ba mẹ em cũng sẽ vì em mà tạm thời không trở mặt với anh. Lúc trước em còn thề son sắt nói chúng ta cùng một chiến tuyến, nhanh như vậy đã muốn bỏ người chạy sao?"

"Hử?"

Cảnh Tâm hiếm thấy anh kiên nhẫn dỗ dành người khác như vậy, thanh âm của cô càng mềm xuống: "Em không muốn chạy, chỉ là lần sau anh có thể nói trước một tiếng với em được không, em còn chuẩn bị tâm lí trước."

Tần Sâm không nói cho cô, chính là không muốn cô nghĩ nhiều, dù sao kết quả đều giống nhau, cần gì phải có thời gian suy nghĩ đến vài ngày, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Anh giơ tay lên ôm thắt lưng của cô, cười cười: "Được rồi, đi vào thôi."

Hội trường hôn lễ được bố trí vô cùng xa hoa lãng mạn, từ nhỏ đến lớn Cảnh Tâm cùng bố mẹ đi tham gia rất nhiều hôn lễ, trong nước nước ngoài đều đã đi qua. Cô cẩn thận đánh giá, phát hiện một số chi tiết nhỏ, cô nhịn không được hỏi: "Hôn lễ này không phải do anh trai cùng chị dâu anh tự thiết kế đấy chứ?"

Tần Sâm quay đầu nhìn cô, gật đầu nói: "Ừ, một tháng nay cơ bản đều đem tất cả thời gian tốn cho việc chuẩn bị hôn lễ, ngay cả công ty cũng không đến được mấy lần."

Cảnh Tâm: "A trách không được anh bận đến như vậy."

Cô ôm cánh tay anh, "Có phải sau hôn lễ này anh có thể được giải thoát rồi?"

Tần Sâm cười như không cười: "Còn hai tuần nữa, bọn họ đi tuần trăng mật."

Cảnh Tâm: "...."

Hội trường hôn lễ đã có rất nhiều tân khách, dọc theo đường đi đều có người đến chào hỏi với Tần Sâm, ánh mắt mọi người vẫn liếc mắt về phía Cảnh Tâm bên cạnh anh, Tần Sâm chỉ nói một câu: "Cảnh Tâm, đây là ...."

Có một số là họ hàng thân thích nhà anh, có chút là bạn bè làm ăn, Cảnh Tâm liên tục gật đầu, một đường đi vào căn bản không nhớ được bao nhiêu người.

Tần Sâm mỉm cười cúi đầu nhìn cô: "Không nhớ được cũng không sao, sau này gặp nhiều rồi sẽ nhớ."

Cảnh Tâm nhu thuận gật đầu, Tần Sâm dừng bước chân một chút, cười nhẹ một tiếng: "Bây giờ mang em đi gặp ba mẹ anh, người này phải nhớ kỹ."

Sống lưng Cảnh Tâm lập tức thẳng tắp, xốc lại mười hai phần tinh thần, Tần Sâm vòng tay qua ôm hông cô khẽ vuốt nhẹ vài cái, động tới chỗ nhột của cô, mặt liền đỏ bừng, anh cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: "Khẩn trương cái gì? Có anh ở đây."

Tay anh ở trên lưng cô lại vỗ nhẹ vài cái, thân thể vốn cứng đờ của cô lập tức liền buông lỏng.

Đứng trước mặt cha mẹ Tần, hai gò má cô đỏ ửng, nhìn như đang thẹn thùng.

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, nói với ba mẹ anh: "Ba mẹ, đây là Cảnh Tâm."

Cảnh Tâm vội vàng chào một tiếng cô chú.

Cha mẹ Tần đã thấy qua Cảnh Tâm trên tivi, gặp người thật thì đây là lần đầu tiên, cô bé này ở ngoài cũng giống như trong tivi, vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn liền thích, mẹ Tần cười tủm tỉm nhìn cô: "Nha đầu Nghi Ninh kia thường xuyên nhắc đến cháu, hôm nay mới được gặp."

Tần cha nghe xong lời này cũng gật đầu, vẻ mặt ôn hoà.

Cảnh Tâm ngượng ngùng nói: "Nghi Ninh cũng thường xuyên nhắc tới cô, cô ấy nói cô rất thích chơi mạt chược."

Nói đến mạt chược, ánh mắt mẹ Tần sáng lên vài phần: "Lần sau cháu cùng tiểu Sâm về nhà cô chơi nha, cùng nhau chơi mạt chược, thua thì tính cho nó."

Cảnh Tâm xấu hổ, không nghĩ tới Tần mẹ thật sự giống như lời Chu Nghi Ninh nói, cô nhu thuận đồng ý: "Vâng."

Cô không có ý định nói không, nghĩ tới lần sau nếu thật sự tới Tần gia, cô nhất định phải bắt Tần Sâm dạy cô một chút mới được.

Chu Nghi Ninh không biết từ đâu đột nhiên xông tới, từ phía sau ôm lấy cánh tay Cảnh Tâm, đi đến trước mặt cô cười vô cùng đáng yêu: "Cô tới rồi."

Cảnh Tâm nhìn thấy người quen trong lòng, nhẹ nhàng thở ra: "Ừ, vừa xong."

Chu Nghi Ninh đi qua kéo mẹ Tần Sâm nói: "Mợ xem mợ xem, có phải là eo nhỏ ngực to chân dài không, vô cùng xinh đẹp."

Mẹ Tần Sâm nở nụ cười: "Phải phải phải."

Tần cha đưa tay che miệng ho khan vài tiếng, sau đó xoay người đi.

Cảnh Tâm: "..."

Tần Sâm híp mắt liếc về phía ngực Cảnh Tâm, cười nhẹ một tiếng, Cảnh Tâm đỏ mặt bấm tay anh một cái, Tần Sâm mặt không đổi sắc, mặc kệ cô bấm.

Hôn lễ này, bạn bè thân thích của Tần gia cùng đối thủ trên thương trường đều đến đây, bọn họ vội vàng tiếp đón, Tần Sâm mang Cảnh Tâm đến một góc nghỉ ngơi, Cảnh Tâm quay đầu nhìn chung quanh: "Không thấy ba mẹ em, có phải bọn họ không đến hay không?"

Tần Sâm nhìn đồng hồ, kéo cô ngồi xuống: "Thời gian còn sớm."

Cảnh Tâm dựa vào bên cạnh anh, đem những cách chơi mạt chược mình tìm được tối qua ra khoe với anh: "Chơi mạt chược có phải như vậy không? Em tìm trên Bách khoa toàn thư, học cách chơi mạt chược, anh xem có đúng hay không?"

Tần Sâm liếc mắt một cái, đem trang web Bách khoa toàn thư của cô đóng lại, cười nhạt đối với loại công thức này: "Đừng nhìn mấy cái vô dụng này, lần sau anh sẽ tự mình dạy em."

Đấy chính là cách dạy cách chơi mạt chược trên mạng đó! Như vậy mà anh còn chướng mắt.

Cảnh Tâm bũi môi, đem di động cất vào trong túi: "Được rồi, dù sao thua cũng tính cho anh."

Tần Sâm nhìn cô cười: "Yên tâm đi, anh rất ít thua, mà có thua, cũng thua ít hơn so với người khác."

Cảnh Tâm ánh mắt khẽ cong nhìn anh chằm chằm đột nhiên nở nụ cười.

Anh nhướng mày: "Không tin?"

Cảnh Tâm lắc đầu: "Chính là đột nhiên cảm thấy, anh đặc biệt đáng tin cậy."

Một người con gái nói một người đàn ông đáng tin cậy. Lời này thật mẹ nó dễ nghe.

Tần Sâm ôm vai cô, nghiêng đầu hôn môi cô một cái, Cảnh Tâm né một chút, dư quang thoáng qua, liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng ở một bên, cô cả kinh lập tức đứng lên, có chút quẫn bách nói: "Ba mẹ, hai người cũng tới rồi....."

Vừa rồi cô và Tần Sâm thân mật, ba mẹ cô khẳng định thấy được.

Phó Khải Minh trừng mắt nhìn Tần Sâm.

Tần Sâm cười nhạt đứng lên: "Cháu chào cô chú."

Phó Khải Minh chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, liền híp mắt nhìn về phía Cảnh Tâm: "Bảo bối, lại đây."

Đầu tiên Cảnh Tâm nhìn thoáng qua Tần Sâm, nhỏ giọng nói: "Em qua đó một lát."

Tần Sâm gật đầu, không nói gì.

Cảnh Tâm đi đến trước mặt Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, Cảnh Lam Chi nhỏ giọng quở trách: "Con đến đây sao không nói trước với ba mẹ một tiếng? Con biết trường hợp này được coi là gì không? Là hôn lễ của anh trai Tần Sâm, cha mẹ cậu ta đều ở đây, hôm nay con đến đây, mọi người đều cảm thấy quan hệ của hai đứa không bình thường."

Cảnh Tâm nở nụ cười: "Con và Tần Sâm vốn đang kết giao mà."

Đã như vậy mà ba mẹ cô còn cố chấp, tóm lại chỉ là do không thích Tần Sâm, chẳng qua là không bỏ được sĩ diện, là đang khảo nghiệm anh?

Cảnh Lam Chi Nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Đơi lát nữa con ngồi bên cạnh mẹ đi, Tần Sâm cũng còn công việc, nói không chừng tí nữa phải đi chắn rượu thay anh trai."

Cảnh Tâm nói: "Phù dâu phù rể cộng lại cũng mười người, làm sao đến lượt anh ấy đi chắn rượu."

Cảnh Lam Chi vỗ tay cô: "Con bé này, cho con bồi mẹ mà sao không muốn hả?"

Cảnh Tâm vội vàng nói: "Nguyện ý nguyện ý."

Tối hôm nay, Cảnh Tâm bị đoạt đi rồi.

Tần Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể theo chân bọn họ cướp người, vài người thấy anh một mình, như ong vỡ tổ tiến lên, trêu chọc nói: "Bình hoa xinh đẹp nhà cậu đâu rồi?"

Tần Sâm liếc nhìn đám người kia một cái, hất cằm về hướng Cảnh Tâm, không chút để ý: "Đó."

Cảnh Tâm đưa lưng về phía bọn họ, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp, đẹp vô cùng.

"Trong giới giải trí bình hoa có tiếng là chân đẹp đó."

"Quả thật, vừa thẳng vừa cân xứng, bắp chân có đường cong thật xinh đẹp, không hề kém so với người mẫu."

"Anh Sâm cuồng chân đẹp...."

Tần Sâm lạnh mặt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"

Đám người lúc này mới thu tầm mắt lại.

Hôn lễ cử hành theo thứ tự, sau khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Sâm vẫn bị túm đi chắn rượu, nguyên nhân là: "Phù rể tửu lượng không tốt, ba người đã say, cậu đi chống đỡ."

Tần Sâm khinh bỉ nói: "Tửu lượng kém thì còn đi làm phù rể làm gì."

Nói như vậy, nhưng anh vẫn đi, dù sao cũng là hôn lễ của anh trai.

Lúc đến bàn của Cảnh Tâm, Tần Sâm cố ý đứng ở phía sau, bên trái Cảnh Tâm là Cảnh Lam Chi, Phó Khải Sâm cùng bạn làm ăn ngồi ở một bàn khác, anh liền đứng bên phải Cảnh Tâm, lúc Cảnh Tâm đứng lên kính rượu, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Anh uống ít một chút."

Tần Sâm dựa gần vào, hơi thở nóng rực phun vào cổ cô, cúi đầu nói: "Trước khi về nhớ đi tìm anh."

Tiệc rượu kết thúc, Chu Nghi Ninh đến đây giữ chặt Cảnh Tâm: "Bọn họ muốn đi nháo động phòng, chúng ta cũng đi."

Cảnh Tâm vội vàng đứng lên, nói với Cảnh Lam Chi: "Mẹ, con cũng đi xem, mẹ cùng ba về trước đi."

Không đợi Cảnh Lam Chi trả lời, Cảnh Tâm liền túm Chu Nghi Ninh đi.

Chu Nghi Ninh thật sự muốn đi nháo động phòng, Cảnh Tâm không phải, cô nhìn chung quanh mà không thấy bóng dáng của Tần Sâm đâu.

Cứ như vậy bị Chu Nghi Ninh đưa đến phòng tân hôn của cô dâu chú rể, rất nhiều người, Chu Nghi Ninh chen lấn đi vào, vóc dáng cô ấy nhỏ nhắn, tìm được khe hở liền chui vào, đang định gạt người bên cạnh ra giành chỗ cho Cảnh Tâm, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một chút tà váy màu lam biến mất ở cửa.

Cảnh Tâm bị Tần Sâm ôm ngang từ phía sau bắt đi, sợ đến mức hét ra tiếng, ra sức giãy dụa, tay chân dùng sức đấm đá, đột nhiên thấy âm thanh quen thuộc kêu rên: "Là anh."

Cảnh Tâm ngây ra một lúc, dừng việc giãy dụa, một phút đồng hồ hai chân mới chạm đất, dựa vào cánh cửa phía sau, cô ngẩng đầu trừng anh, đập anh một cái: "Anh làm em sợ muốn chết."

Tần Sâm cười xấu xa nhìn cô: "Tưởng là người khác?"

Cảnh Tâm mím môi một cái, thấp giọng nói: "Vâng."

Tần Sâm nhìn cô cười, giống như làm ảo thuật lấy ra thẻ phòng, quẹt vào cái cửa phía sau cô một cái, "Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng chặt phía sau liền mở ra, thân mình không hề phòng bị ngã về phía sau, Cảnh Tâm sợ tới mức hét lên, cánh tay Tần Sâm vòng qua hông cô dùng sức kéo lại, cô vội vàng ôm lấy cổ anh, chưa kịp hoàn hồn đã bị anh ôm eo xách vào trong. Anh nhấc chân đá vào cửa, đem cô áp lên trên ván cửa.

Trong phòng không bật đèn nhưng cũng không tối hoàn toàn, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào chiếu sáng một chút cảnh vật, khuôn mặt anh tuấn cùng thân thể cường tráng của anh gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực, mang theo mùi rượu.

Cảnh Tâm khẩn trương nuốt nước miếng, âm thanh run run hỏi: "Anh, anh chuẩn bị thẻ phòng từ bao giờ vậy?"

Anh cúi đầu mỉm cười nhìn cô: "Chuẩn bị phòng cho phù rể, hai người kia say rượu không còn biết gì, anh thì dùng một phòng riêng."

Cho nên dành ra một phòng, thẻ phòng ở trên tay anh.

Cảnh Tâm: "..."

Tim đột nhiên đập nhanh, bùm bùm, anh rõ ràng cái gì cũng không làm, cô đã khẩn trương đến mức chân cũng sắp nhũn cả ra.

Tần Sâm cúi đầu tới gần, hôn cô từ trán sau đó tiến tới môi, hô hấp ấm áp phun trên mặt anh, trong không khí tràn ngập mùi rượu, cô không biết anh có uống rượu hay không.

Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Có thể ba mẹ đang ở dưới lầu chờ em."

❣❣❣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net