🌺Chương 33🌺

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Lê Thị Ngọc Huyền - Cung Quảng Hằng📌

💗💗💗

Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp.

Tiếng "cút" lạnh như băng của Tần Sâm người bên kia đều nghe rõ, lập tức ngây ngốc tại chỗ, Chu Thân nhìn chằm chằm điện thoại bị treo đột nhiên nhảy dựng lên, đánh mạnh vào đầu Tần Ninh: "Fu*k! Con mẹ nó cậu bẫy tôi! Nếu anh Sâm thực sự bẻ gãy xương sườn tôi, xem tôi có đánh chết cậu không!"

Tần Ninh vội vàng ôm đầu chạy ra chỗ khác, anh và Tần Sâm là anh em họ, bộ dáng cũng có vài phần giống Tần Sâm, bây giờ nhướn mày cười, bộ dáng cà lơ phất phơ thực sự giống Tần Sâm trước kia. Lúc này Chu Thân mới phản ứng lại, tên kia chính là muốn chỉnh anh! Cởi giày ra ném về phía Tần Ninh: "Mẹ kiếp, vô đạo đức!"

Nhạc Minh giữ chặt Chu Thân: "Được rồi, dù sao điện thoại cũng đã gọi, anh Sâm cũng chưa nói gì."

Chu Thân: "Cậu không phải cũng nghe thấy rõ ràng hay sao? Chỉ có một chữ, cút!"

"Rốt cuộc thân thể anh Sâm có vấn đề hay không có vấn đề?"

"Lão tử sao mà biết được! Chuyện này phải hỏi bình hoa yêu tinh kia."

"..."

Cảnh Tâm không biết mình vừa mới có thêm một biệt hiệu mới, sáng hôm sau Thẩm Gia đến đây đón người, bên cạnh còn mang theo một cô gái, nhìn có chút quen mắt, đến gần mới nhớ ra, chính là cô gái dạy cô nói giọng địa phương, gọi là tiểu Thất.

Thẩm Gia cười cười: "Sau này Trương Kỳ chính là trợ lí của em, hai người đã gặp qua một lần, gọi cô ấy là tiểu Thất được rồi."

Cảnh Tâm có chút bất ngờ: "Cuối cùng cũng đã cho em một trợ lí?"

Thẩm Gia nói: "Ừ, lần này chị không thể đi cùng em, để cho tiểu Thất cùng em đi, sau khi "Thái Bình Vương triều" bắt đầu bấm máy, cảnh diễn của em cũng nhiều, thời gian ở phim trường cũng nhiều, không có trợ lí rất bất tiện, chị đã đưa ra yêu cầu với công ty."

Hiện tại công ty lại bắt đầu coi trọng Cảnh Tâm, cho dù không đề cập tới, công ty cũng đã chuẩn bị cho Cảnh Tâm một trợ lí.

Thẩm Gia vừa mới ký hợp đồng với mấy cô gái, gần đây vận khí cũng không tệ, Cảnh Tâm cũng biết việc này, cười với tiểu Thất: "Về sau làm phiền cô."

Tiểu Thất rất hoạt bát: "Đây là công việc của tôi, nên làm."

Thẩm Gia đưa hai người đến sân bay, Cảnh Tâm đang chờ máy bay, bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn thoáng qua trước mặt mình, hưng phấn gọi: "Bình hoa!"

Cảnh Tâm kinh ngạc quay đầu nhìn cô ấy: "Sao cô lại đến đây?"

Chu Nghi Ninh cười vô cùng ngọt: "Tôi cùng cô đi đến thành phố C."

Cảnh Tâm: "Sao cô lại biết tôi ngồi chuyến bay nào?"

Chu Nghi Ninh: "Anh họ đặt vé máy bay cho tôi, dù sao ở đây tôi cũng không có việc gì, thành phố C tôi còn chưa đến bao giờ, nhân tiện đến chơi một chút."

Vị đại tiểu thư này đúng thật là rất rảnh rỗi.

Cảnh Tâm liếc về phía sau lưng cô ấy, không biết sau lưng có phải lại là một túi tiền mặt hay không, "Ba mẹ cô cứ như vậy thả tự do cho cô?"

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Đúng vậy, không thì có thể làm gì tôi! Bất quá ba tôi có chút kỳ quái, tôi nói tôi muốn làm diễn viên đóng phim, ông ấy thế mà đồng ý."

Chu Nghi Ninh cau mày, bây giờ vẫn có chút không dám tưởng tượng, ba cô lại dễ nói chuyện như vậy.

Cảnh Tâm chớp mắt một cái: "Ba cô thực sự đồng ý?"

Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Cũng không hẳn, ông ấy cũng chưa nói là đồng ý, dù sao cũng không phản đối, nói chung ông ấy không nói lời nào có nghĩa là đồng ý."

Chu Nghi Ninh dí sát người vào Cảnh Tâm, nhỏ giọng nói: "Quên chưa nói với cô, tôi cũng có vai diễn trong ."

Cảnh Tâm trợn tròn hai mắt: "Nhân vật của cô là gì vậy?"

Chu Nghi Ninh đắc ý cười cười: "Mục Ninh, Ninh phi."

Lấy bối cảnh trong cung là chủ yếu, nhân vật vốn đã nhiều, phụ nữ lại càng nhiều, Mục Ninh là con gái của Thượng thư, một trong tứ phi, cảnh diễn không nhiều cũng không ít.

Cảnh Tâm thật sự rất vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể cùng nhau vào chung một đoàn làm phim rồi."

Chu Nghi Ninh cũng cười: "Ừ, bất quá... Ai đóng vai hoàng đế, cô biết không? Tôi bám theo anh họ hỏi rất lâu mà anh ấy không nói cho tôi biết, nói cái gì mà đây là chuyện của đoàn làm phim anh ấy không thể nói, tức chết tôi."

Nam chính của vẫn chưa công bố, Cảnh Tâm cũng rất ngạc nhiên, cô nói: "Tôi cũng không biết."

Chuyện này, đoán chừng phải sau khi tiến vào đoàn làm phim mới biết được.

Tới thành phố C đã là buổi chiều, hai người đi ăn một chút sau đó mới về khách sạn nghỉ ngơi.

Địa điểm quay phim là ở trấn trên cách đây hai đường xe, ý của đạo diễn là, Cảnh Tâm có thể ở đây một đêm, sáng hôm sau thì qua đó.

Buổi tối, Cảnh Tâm ở trong phòng học thuộc kịch bản, Chu Nghi Ninh cũng ôm kịch bản của mình đến, "Hai chúng ta cùng nhau học thuộc, tôi học một mình không vào."

Kết quả hai người học cùng nhau....

Ai cũng đừng nghĩ có thể học thuộc.

Chu Nghi Ninh lôi kéo Cảnh Tâm nói chuyện phiếm, cho tới khi mệt thì trực tiếp ngủ luôn ở chỗ Cảnh Tâm.

Hôm sau Cảnh Tâm theo xe đi đến đoàn làm phim, Chu Nghi Ninh cũng đi.

Trừ bỏ đạo diễn, phó đạo diễn cùng vài biên kịch trong đoàn làm phim, không có ai biết thân phận của Chu Nghi Ninh, bất quá cô ấy đi theo Cảnh Tâm, mọi người nghĩ cô ấy là trợ lý, không khỏi cảm thán: "Lần trước Cảnh tiểu thư đến đoàn làm phim vẫn là một người, ngay cả một trợ lý cũng không có, bây giờ cùng một chỗ với Tần tổng, trợ lý có, còn là hai!"

"Cảnh tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngay cả trợ lý cũng có khuôn mặt hạng nhất, cô gái mặc váy đỏ kia cười vô cùng ngọt."

"Tôi thế nào lại có cảm giác...cô ấy nhìn có chút quen mắt?"

"Có sao?"

"Không nhớ lắm, có khả năng đã gặp qua ở đâu đó."

Chu Nghi Ninh mặc váy đỏ đi lung tung trong phim trường, Cảnh Tâm đi thay quần áo.

Vừa mới đi ra, Bố Duệ không biết từ đâu xông tới, đột nhiên bổ nhào về phía cô, hưng phấn phe phẩy cái đuôi.

Cảnh Tâm bị nhiệt tình của nó dọa, vội vàng học Tần Sâm dùng tay ra hiệu ngồi xuống, Bố Duệ rất nhanh đã ngồi xuống trước mặt cô, cái đuôi quẫy trên đất bụi bặm.

Cô sờ đầu nó, cười nói: "Mày đã ở đây rồi."

Bất quá, chủ nhân của mày không ở đây.

Thấy Bố Duệ, Cảnh Tâm có chút nhớ Tần Sâm.

Cảnh Tâm ở trấn trên ngây người ba ngày, đem những cảnh diễn còn lại của mình cơ bản quay xong, chỉ còn hai cảnh cuối, chủ yếu đều là có lời thoại và hành động.

Cảnh Tâm có chút khẩn trương, cô xuất đạo nhiều năm như vậy, ngay cả diễn hôn cô cũng chưa được diễn qua, muốn diễn cái này... Xem như là diễn bị cường bạo đi, cường độ thấp, xé rách cùng giãy dụa, quần áo cũng bị xé rách.

Chu Nghi Ninh cũng đến buổi tối hôm trước mới biết ngày mai cô phải diễn phân cảnh này, kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Không phải chứ? Còn có cảnh diễn thế này sao?"

Cảnh Tâm mím môi: "Ừ, những đoạn như vậy trong bộ phim này cũng không ít, nhưng là có chút mờ mịt, đoạn này tôi vẫn thấy khá tốt. Sau đó là cảnh Lục Tuyết Tâm vào vai nữ cảnh sát xả thân cứu tôi, không tính là thảm, Lục Tuyết Tâm mới chính là người diễn cảnh bị cường bạo."

Lúc trước xem kịch bản, nhìn đến đoạn này, Cảnh Tâm đặc biệt khó chịu, nhân vật Lâm Thúy là một thách thức rất lớn, cô cảm thấy nữ cảnh sát xả thân cứu mình, cảm xúc áy náy cùng may mắn rất phức tạp, toàn bộ biểu hiện ra bằng đôi mắt.

Đối với kỹ thuật diễn suất của cô đây cũng là một khảo nghiệm rất lớn, đối với Lục Tuyết Tâm mà nói cũng vậy, sau khi bộ phim điện ảnh này công chiếu, tin tưởng hình ảnh của hai người trong ấn tượng của khán giả sẽ khác đi.

Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm cô một lúc "Anh họ tôi không biết có cảnh này đi?"

Cảnh Tâm lắc đầu: "Không biết đi..."

Nhân vật này là anh giúp cô lấy về, nếu biết có cảnh như vậy, không biết anh sẽ có phản ứng gì.

Bình thường đã là đàn ông thì đều để ý? Huống chi là Tần Sâm.

Chờ sau khi Chu Nghi Ninh trở về phòng, điện thoại di động của Cảnh Tâm vang lên, thoáng nhìn hai chữ trên màn hình, cô cười nhận điện thoại.

Lúc này Tần Sâm đang trên đường đến sân bay, chuyến cuối cùng, đến thành phố C.

Nguyên nhân sao?

Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng mở miệng: "Nhớ anh không?"

Cảnh Tâm nói: "Nhớ."

Cô bé này vài ngày liên tục nói nhớ anh, ở trên webchat, trong điện thoại.

Thành thật trong lòng anh ngứa ngáy, muốn làm chút gì đó.

Tần Sâm nghe lời của cô, khoé miệng cong lên: "Bây giờ vẫn ở trấn trên?"

Cảnh Tâm: "Vâng, ngày mai sau khi quay xong, những cảnh diễn của em sẽ tiến vào giai đoạn hậu kỳ."

Lúc này đi qua, đến thành phố C cũng đã hơn nửa đêm.

Tần Sâm nói: "Vậy em đi ngủ sớm một chút."

Cảnh Tâm nghĩ đến sau khi tiến vào giai đoạn hậu kỳ là có thể về gặp anh, mím môi cười cười: "Tối mai em về."

Tần sâm cười nhẹ: "Vậy ngày mai gặp."

Cảnh Tâm vui mừng rạo rực cúp điện thoại, tính tính ngày, hai người đã nửa tháng không gặp.

Cuối cùng ngày mai cũng có thể gặp mặt.

Tần Sâm xuống máy bay đã quá nửa đêm, trợ lý nhìn về phía anh: "Tần tổng, nếu không tối nay ở khách sạn chỗ này đi, mai rồi đi qua, nghe đoàn làm phim bên kia nói con đường lên trấn đang sửa chữa, đi đêm không an toàn.

Anh liếc mắt nhìn trợ lý một cái: "Được rồi."

Buổi sáng hôm sau chưa đến bảy giờ, Cảnh Tâm đã rời giường.

Tắm gội thu thập xong, tiểu Thất đến gõ cửa, Cảnh Tâm cầm túi lên đi ra ngoài: "Đi thôi."

Ăn qua bữa sáng đi đến đoàn làm phim vừa vặn tán rưỡi, Quý Đông Dương và một số nam diễn viên khác quay phim từ đêm qua cũng vừa mới kết thúc, đang chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Cảnh Tâm nhìn thấy Quý Đông Dương ở phía đối diện đang đi tới, vội vàng kêu một tiếng: "Anh Đông."

Quý Đông Dương đã quay phim một đêm, rất mệt mỏi, anh nâng mắt nhìn về phía cô, "Ừ."

Trên tay Cảnh Tâm còn một ly sữa chưa uống qua, cô đưa cho anh: "Cho anh này, bổ sung một chút dinh dưỡng, vất vả rồi."

Quý Đông Dương có chút bất ngờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó nhận lấy sữa trên tay cô, khoé miệng cong lên: "Cảm ơn."

Cảnh Tâm có chút ngượng ngùng cười cười: "Không có gì."

Hai người cùng trong một đoàn làm phim, anh là tiền bối cô thần tượng, chỉ là một ly sữa mà thôi.

"Bình hoa, phần diễn của cô khi nào thì bắt đầu?"

Cảnh Tâm quay đầu, Chu Nghi Ninh không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau cô, trên tay đang cầm một cái bánh bao cắn.

Cô nói: "Sáng nay quay bổ sung một số cảnh, buổi chiều mới quay."

Chu Nghi Ninh a một tiếng, sau đó nhìn về phía Quý Đông Dương vẫn đang uống sữa tươi, kỳ thật cô cũng không thích nam tài tử kỳ cựu Quý Đông Dương này lắm, bất quá fan anh ta rất nhiều, cô về sau muốn lăn lộn trong giới giải trí, người ta là tiền bối, cô chỉ là một hậu bối nho nhỏ.

Chu Nghi Ninh lấy một cái bánh mì từ trong túi ra, đưa cho anh: "anh Đông, cho anh, ăn cùng với sữa."

Quý Đông Dương liếc Chu Nghi Ninh một cái, lãnh đạm nói: "Không cần, cảm ơn."

Thân hình cao lớn bên người cô động một cái, đi xa.

Chu Nghi Ninh nhìn tay mình đang ở giữa không trung, chậm rãi đem bánh mì cất vào trong túi, "Ly sữa kia là vừa rồi cô cho anh ta đi?"

Cảnh Tâm gật đầu: "Ừ, làm sao vậy?"

Chu Nghi Ninh hừ một tiếng: "Cô cho sữa anh ta liền nhận, tôi cho bánh mỳ thì anh ta không thèm, chắc chắn anh ta thích cô."

Cái này là cái gì vậy....

"Chỉ bởi vì anh ấy nhận hộp sữa của tôi?"

"Lúc trức fan của anh ta điên cuồng ghép cặp cho cô và anh ta, anh ta cũng không ngăn cản, cũng không nói gì, chắc chắn là đúng."

Cảnh Tâm nghĩ một chút: "Anh Đông bình thường vẫn như vậy đi? Về cơ bản anh ấy sẽ không đi giải thích gì hết."

Chu Nghi Ninh liếc cô một cái: "Giải thích cũng vô dụng, cô cùng anh họ tôi ở chung một chỗ, anh ta có thể nói cái gì? Nói anh ta thất tình?"

Cảnh Tâm: "..."

Cảnh Tâm đi thay quần áo, ở cửa gặp Lục Tuyết Tâm.

Lục Tuyết Tâm nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Chiều nay diễn cảnh kia, cô đừng hại tôi NG."

Cảnh Tâm mím môi: "Tôi cũng muốn nói những lời này."

Lục Tuyết Tâm hất cằm hừ một tiếng, lại liếc cô một cái: "Cái cô Chu Nghi Ninh kia là em họ của Tần tổng đi? Cô cũng thật lợi hại, đi quay phim có vài ngày, cũng có em họ đi cùng, không biết còn tưởng rằng cô dẫn theo hai trợ lí đấy."

Cảnh Tâm cười cười: "Đạo diễn cũng không nói thì cô bận tâm cái gì? Yên tâm đi, trừ cô ra, chỗ này không có minh tinh nào có tận hai trợ lý đâu, cô nổi tiếng nhất."

Sau đó, cô xoay người đi thay quần áo.

Chín giờ ba mươi phút, Tần Sâm đến phim trường.

Đạo diễn vừa hô "Cắt" thì có người ghé vào tai ông nói: "Tần tổng đến đây."

Vừa dứt lời, Bố Duệ chạy rất nhanh qua trước mặt bọn họ.

Bộ dạng này, vừa nhìn đã biết là đi nghênh đón chủ nhân.

Đạo diễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Khổ sở" kêu một tiếng, vỗ ót buồn rầu nói: "Lúc nào tới không tới, lại cố tình đến đây lúc này."

Phó đạo diễn ở một bên không rõ vì sao: "Anh ấy đến trường quay thăm Cảnh Tâm, có ảnh hưởng gì đâu."

Đạo diễn trừng mắt liếc anh ta một cái: "Đừng quên buổi chiều quay cảnh gì."

Phó đạo diễn: "..."

Cũng sầu não theo.

Tần Sâm cười sờ đầu Bố Duệ, Bố Duệ cũng đi theo đoàn làm phim một thời gian dài rồi, lúc này nhìn thấy anh, hưng phấn lấy đầu cọ cọ bắp chân anh.

Đạo diễn thở dài, nói với Cảnh Tâm và Lục Tuyết Tâm: "Nghỉ ngơi một lát, Cảnh Tâm cô lại đây một chút."

Cảnh Tâm nghĩ đạo diễn muốn phê bình cô, mím môi chạy thật chậm đến.

Lúc này mặt trời đã lên rất cao, thành phố C ở phía Nam, nhiệt độ không khí rất cao, quần áo của cô rất nóng, rất nhanh chảy ra một tầng mồ hôi.

Tần Sâm đi theo phó đạo diễn đến lều dựng tạm, vừa vặn thấy Cảnh Tâm hai má đỏ bừng chạy tới, cúi đầu.

Cảnh Tâm đến trước mặt Đạo diễn, "Đạo diễn."

Đạo diễn quay đầu nhìn phía sau, lúc này Cảnh Tâm mới nhìn theo, giây tiếp theo, ánh mắt phút chốc trợn to.

Tần Sâm đang khoanh tay đứng trên đó, khóe miệng cười cong lên.

💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net