💮Chương 9💮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Lê Thị Ngọc Huyền - Cung Quảng Hằng📌

❤❤❤

Cảnh Tâm lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, trái tim căng thẳng, nháy mắt lại kinh hoàng như bị sét đánh, sắp hít thở không thông.

Bởi vì, Tần Sâm cứ như vậy mỉm cười với cô.

Cô lập tức thu ánh mắt về.

Chu Nghi Ninh nghe hiểu chuyện này, tuy rằng chuyện này do cô khơi mào, nhưng hai người này nói mấy câu không khí liền thay đổi, không khí trở thành vô cùng ái muội, cô hiện tại cảm thấy mình rất chướng mắt...

Cảnh Tâm hai má ửng đỏ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy cô ở lại đây, tính làm cái gì?"

Cô cảm giác Chu Nghi Ninh không phải một cô gái thích nhàn nhã, không thì đã không trà trộn vào đoàn làm phim để làm diễn viên.

Chu Nghi Ninh nhìn thoáng qua Tần Sâm, có chút ấp a ấp úng nói: "Tôi nghĩ.... Tôi cũng biết đóng phim, làm diễn viên quần chúng cũng được, ở đoàn làm phim chơi rất vui."

Cảnh Tâm có chút kinh ngạc: "Cô muốn làm diễn viên?"

Không đợi Chu Nghi Ninh trả lời, Tần Sâm quả quyết nói: "Không được."

Cảnh Tâm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy Tần Sâm đang nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, rõ ràng không ủng hộ.

Chu Nghi Ninh không phục: "Tại sao lại không được! Bình hoa chẳng phải cũng là diễn viên sao? Ba mẹ cô ấy gây cản trở, chỉ có thể làm diễn viên quần chúng không thể nổi tiếng được, cô ấy cũng không từ bỏ, em nghĩ mình thử một chút đâu có sao!"

Bình hoa nằm không cũng trúng đạn: "...."

Tần Sâm cười lạnh: "Em và cô ấy có thể giống nhau sao? Cô ấy là nghiêm túc muốn làm diễn viên, em nhìn thử một chút thái độ chơi đùa của mình có thể so với cô ấy hay sao?"

Tim Cảnh Tâm đập càng nhanh: "...."

Chu Nghi Ninh mất hứng: "Sao anh biết là em muốn chơi đùa, em thật sự cũng đã suy nghĩ qua mà?! Ba mẹ bình hoa không cho cô ấy diễn vai hoa khôi nông thôn kia, anh không phải giúp cô ấy sao? Anh dám cùng ba mẹ cô ấy đối nghịch, anh giúp em một chút đi mà, đối nghịch với ba mẹ em một chút không được sao? Em còn là em họ của anh đấy!"

Bạn hoa khôi nông thôn choáng váng: "...."

Thế giới im lặng, thế giới sáng ngời.

Bầu không khí trong phòng bao yên tĩnh một cách quỷ dị, Chu Nghi Ninh bây giờ mới phản ứng mình vừa nói cái gì, rụt bả vai lại, cẩn thận liếc nhìn Tần Sâm một cái, không biết có phải mình đã phá hỏng chuyện của anh ấy...Trong tất cả anh chị họ của cô, Tần Sâm chính là người có thể sắp xếp ổn thoả với ba mẹ cô.

Rất lo lắng anh sẽ đem cô giao nộp.

Tần Sâm ngây người một lúc, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục bình thường: "Vì là em họ, anh mới không giúp em, anh là thương nhân."

Cảnh Tâm đã hiểu, nguyên nhân vì Chu Nghi Ninh là em họ anh, cùng với cô không giống nhau, cô là... Người anh muốn dùng quy tắc ngầm, Tần Sâm là thương nhân, sẽ không làm ăn lỗ vốn, sau khi trả giá cũng muốn thu cả gốc lẫn lãi thu về.

Chu Nghi Ninh suy nghĩ vài giây, kịp phản ứng nhìn phía dưới.

Lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Tần Sâm nhìn thoáng qua Cảnh Tâm, khoé miệng nhếch lên: "Ăn cơm trước đi."

Cảnh Tâm vội vàng gật đầu: "Được, tốt."

Chu Nghi Ninh gắp một con tôm lớn mình thích nhất, hung hăn cắn, ghét nhất bị phân biệt đối xử mà !

Bữa cơm này Cảnh Tâm ăn thật sự rất no, đều do Chu Nghi Ninh lúc đầu nhanh mồm nhanh miệng chọc thủng tầng giấy mỏng kia, cô không có cách nào giả vờ không biết Tần Sâm giúp mình được nữa, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể giả vờ bận rộn ăn uống.

Tần Sâm gọi phục vụ tính tiền, Cảnh Tâm nhân cơ hội nói: "Tôi đi toilet một chút."

Trốn được vào toilet, Cảnh Tâm nhìn gương mặt ửng đỏ của mình, dùng nước lạnh vỗ vỗ, chờ sắc mặt khôi phục bình thường mới đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng ra, vừa đúng lúc nghe được Chu Nghi Ninh đang cầu xin Tần Sâm: "Anh họ anh giúp em một chút được không? Những người khác đều không chịu giúp em, từ bé chỉ có anh dám cùng trưởng bối đối nghịch."

Cảnh Tâm: "...."

Tần Sâm thấy cô, trực tiếp bỏ qua vấn đề của Chu Nghi Ninh, nhìn thẳng cô: "Bây giờ đi về sao?"

Cảnh Tâm gật đầu: "A, vâng."

Tần Sâm lấy giúp cô cái túi, Cảnh Tâm vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn."

Chu Nghi Ninh bị bỏ rơi hoàn toàn, tuy nhiên cũng không sốt ruột, lưng đeo túi đi đến bên cạnh Cảnh Tâm.

Ba người xuống lầu, Tần Sâm không cho Chu Nghi Ninh tự mình lái xe về nhà, mà kêu lái xe ở dưới lầu chờ trước, nhìn cô ấy lên xe rồi mới xoay người nhìn về phía Cảnh Tâm: "Tôi đưa em về."

Cảnh Tâm cúi thấp đầu: "Vâng."

Hai người đi về phía bãi đỗ xe, Cảnh Tâm liên tục cân nhắc không biết có nên mở miệng hay không, ngẫm lại đợi một lúc nữa về đến dưới lầu nhà cô rồi nói sau, để tránh không phải xấu hổ trên đường đi.

Xe đi được một đoạn, Tần Sâm nói: "Chu Nghi Ninh hôm qua không gây thêm phiền toái cho em chứ?"

Cảnh Tâm lắc đầu: "Không có, cô ấy chỉ ngủ nhờ nhà tôi một đêm."

Tần Sâm cười cười: "Vậy là tốt, về sau nếu cô ấy gây phiền toái cho em, em hãy gọi điện thoại cho tôi."

Cảnh Tâm gần như là theo lời của anh nói: "Số của anh tôi...."

Nhận thấy được có chỗ không đúng, vội vàng bổ sung một câu: "Tôi là nói, cô ấy sẽ không gây phiền toái cho tôi."

Tần Sâm cười nhẹ ra tiếng, anh nói: "Nếu như em có việc, cũng có thể tìm tôi."

Cảnh Tâm: "...."

Tim đập càng ngày càng nhanh.

Xe dừng ở vị trí trước cửa như hai lần trước, Cảnh Tâm tháo dây an toàn, Tần Sâm một tay khoát lên trên vô-lăng, nghiêng người nhìn cô: "Cho tôi mượn điện thoại em một chút."

Cảnh Tâm nghĩ nghĩ, rồi mở mật khẩu đưa điện thoại cho anh.

Tần Sâm gọi vào số của mình, sau đó trả điện thoại lại cho Cảnh Tâm, khẽ cười nói: "Về sau có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Muốn lấy số điện thoại sao lại thản nhiên như vậy, Cảnh Tâm tự nhận thấy mình không phải đối thủ, mím môi gật đầu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cái đó, lần này vai diễn của tôi được cứu lại, thật sự rất cảm ơn anh, ba mẹ tôi .... Không làm khó anh chứ?"

"Có." Tần Sâm một chút cũng không che giấu: "Ba mẹ em đúng là rất khó đối phó, tôi lần này xem như đắc tội bọn họ."

Cảnh Tâm không nghĩ đến anh sẽ nói thẳng như vậy, ngây người vài giây mới nói: "Vậy...Lần sau tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn anh."

Một bữa cơm cũng không đủ.

Tần Sâm thấp giọng cười: "Được."

Cảnh Tâm thấy anh đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, nhìn anh cười cười: "Tôi đi về trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Tần Sâm nhìn bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ, đuôi lông mày hếch lên vỗ tay lái phát ra tiếng, lái xe rời đi.

Cảnh Tâm chạy thẳng về nhà, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Gia: "Chị Gia Gia, tối nay em cùng Tần Sâm ăn cơm, còn trao đổi số điện thoại."

Thẩm Gia tất nhiên vô cùng cao hứng: "Không tệ lắm, em rốt cuộc đã nghĩ thông suốt."

Cảnh Tâm bĩu môi: " Chị đúng là không tiếc bán đứng em, em hoàn toàn không phải đối thủ của anh ấy."

Thẩm Gia: "Những chuyện thế này đàn ông ra sức phụ nữ hưởng thụ là được rồi."

Cảnh Tâm: "Chị đừng nói lung tung."

Thẩm Gia ai nha một tiếng: "Chị nói là anh ta ra sức ứng phó với ba mẹ em, em hưởng thụ quá trình quay phim."

Cảnh Tâm không tin lời nói của cô ấy trong sáng như vậy, chị ấy làm người đại diện của cô 6 năm, cô còn không biết sao?

Thẩm Gia cúp điện thoại, Cảnh Tâm ghi lại dãy số lạ gần nhất gọi đến, đem dãy số đó lưu vào máy.

Trước khi ngủ lướt weibo một lượt, không thấy được tên cô trên từ khoá tìm kiếm, lời Chu Nghi Ninh nói không đáng tin, cô quả nhiên không nổi tiếng, phóng viên không thèm chụp cô.

Đem điện thoại di động để trên tủ đầu giường.

Hai ngày tới Cảnh Tâm không phải quay phim, nhưng cô ngày nào cũng đến đoàn làm phim xem, ngày thứ ba quay cảnh đêm, ven đường một khu ngoại ô, cách nội thành có chút xa, buổi chiều cô đã đến trước chuẩn bị.

Đến bên kia, đạo diễn đang quay nam nữ chính diễn.

Cô đi lung tung một vòng, một con chó lớn tự nhiên chạy về phía cô, cô gái chăm sóc Bố Duệ cũng đi đến, thấy một màn như vậy, cảm thán nói một câu: "Bố Duệ đem cô thành chủ nhân, mỗi lần cô tới nó đều ra đón cô."

Cảnh Tâm rất vui vẻ: "Đó là bởi vì nó thích tôi."

Cô gái nói: "Nhưng là ngoại trừ Tần tổng và cô, ai tới nó cũng không chạy ra nghênh đón như vậy."

Cảnh Tâm: "...."

Cô gái, cho nên vừa rồi cô nói chủ nhân, là chỉ nữ chủ nhân?

Có thể cả đoàn làm phim đều cảm thấy quan hệ giữa cô và Tần Sâm không bình thường, dù sao trước mặt mọi người cô đã hai lần lên xe anh.

Bố Duệ là chó của Tần Sâm, đoàn làm phim cẩn thận chăm sóc, từ lúc Cảnh Tâm đến đây Bố Duệ vẫn đi theo cô, cô nhìn cô gái kia nói: "Cô đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ trông chừng nó."

Một lát sau, đạo diễn bên kia hô: "Qua, tổ tiếp theo chuẩn bị."

Thợ trang điểm đi về phía cô: "Cảnh tiểu thư, cô trước tiên hãy thay quần áo."

Cảnh Tâm nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ cơm, đợi lát nữa ăn cơm xong trời tối thì gần đến lượt cô diễn, chuẩn bị trước cũng tốt, sờ sờ đầu Bố Duệ: "Em ngoan ngoãn ở trong này nhé."

Đứng lên cùng thợ trang điểm đi thay quần áo làm tạo hình.

Chờ cô thay quần áo trở về, bên cạnh Bố Duệ nhiều hơn một người, là Quý Đông Dương.

Cảnh Tâm có chút hung phấn, vào đoàn làm phim lâu như vậy rồi, cô cùng Quý ảnh đế cũng chưa nói chuyện được mấy câu, bởi vì cô cùng anh một câu lời thoại cũng không có, cho dù có đóng chung cảnh kết thúc phim, cũng chỉ là bối cảnh....

Ngày đầu tiên vào đoàn làm phim, cô đánh liều đi lên chào hỏi Quý Đông Dương, sau đó cơ bản cũng không nói chuyện nhiều, bởi vì cảnh diễn của anh rất nhiều, cho dù thời gian nghỉ thì cũng chỉ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt lạnh lùng người bên ngoài chớ quấy rầy.

Cảnh Tâm còn đang do dự có hay không đi vào, Bố Duệ đã chạy về phía cô, Quý Đông Dương đứng lên nhìn về phía cô, thản nhiên nở nụ cười.

Cảnh Tâm cũng cười cười: "Anh Đông cũng thích chó?"

Anh Đông là tên thân mật fan gọi Quý Đông Dương, Cảnh Tâm cũng là fan của anh.

Quý Đông Dương nghe đến đây, ý cười càng sâu sắc: "Cũng bình thường, tối nay hợp tác với Bố Duệ, cho nên đến đây tìm biện pháp."

Cảnh Tâm đã nghe đạo diễn nói qua, Bố Duệ rất nghe lời, rất phối hơp quay phim, cơ bản không uổng sự tin tưởng của mọi người.

Cô gái chăm sóc Bố Duệ mang bát thức ăn lại đây, Quý Đông Dương nhận lấy: "Đưa tôi đi."

Mặt cô gái kia hồng hồng, hung phấn nói năng lộn xộn: "A....Được, tốt..." Vừa nhìn là biết bị Quý Đông Dương làm mê muội.

Quý Đông Dương đem bát thức ăn để xuống, Bố Duệ rất nhanh liền bắt đầu ăn.

Quý Đông Dương vuốt ve đầu Bố Duệ.

Cảnh Tâm đứng ở một bên nhìn, một lát sau người của đoàn phim mang cơm đến, phó đạo diễn nói với mọi người: "Ăn cơm trước, ăn no đêm nay chúng ta phải quay phim cả đêm."

Mọi người sôi nổi buông công việc trên tay xuống, đi qua lấy cơm.

Đợi hai ba giờ, mới đến lượt Cảnh Tâm diễn.

Đang chuẩn bị quay phim, Bố Duệ đột nhiện chạy như bay qua trước mặt cô, ngoại trừ chỗ đoàn làm phim đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài đều là cảnh tối lửa tắt đèn.

Thân ảnh một người đàn ông cao lớn thon dài từ từ bước ra khỏi bóng tối, Cảnh Tâm thấy Bố Duệ hưng phấn bổ nhào hai chân trước, vô cùng nhiệt tình hoan nghênh anh, chủ nhân của nó.

❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net