🔸️Phiên ngoại 6: Nhật ký Bình hoa nhỏ hãm hại cha (4)🔸️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Michellevn- Cung Quảng
Hằng📌

💎💎💎💎💎

Vừa sáng ra có thể nhìn thấy Bình hoa nhỏ hãm hại cha, nhân viên làm việc cho tổ chương trình đều vui vẻ, mệt mỏi đêm qua bay biến. Trải qua quá trình quay chụp cả ngày hôm qua, mọi người đã hiểu được phần nào phương thức ở chung của Bình hoa nhỏ và Tần Sâm.

Giống như lúc này....

Tần Sâm với vẻ mặt đầu hàng, còn Bình hoa nhỏ thì nét mặt hồn nhiên vô tội.

Mỗi lần trông thấy Tần Sâm không thể nhịn được nữa, rồi biểu tình tiếp tục chịu đựng thì vô cùng muốn cười, đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho Bình hoa nhỏ, mỗi ngày khiêu chiến điểm mấu chốt của baba thì liệu có thực sự ổn không đây?

Tần Sâm đi tới, rút tờ giấy thô lỗ lau miệng lau quần áo cho An An, An An lúc lắc đầu quả dưa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm: "Baba, đắng..."

Tần Sâm: "Không được nói chuyện."

An An: "........"

Tần Sâm bế An An lên, đưa bé con đi súc miệng, An An đứng trên ghế, nghe lời ngậm một ngụm nước, rồi nhổ ra, sau đó ngẩng đầu nhìn baba: "Baba, vẫn còn đắng, An An muốn ăn kẹo..."

Bé con vẫn còn nhớ đến túi kẹo ngày hôm qua ôm, bé mới ăn có ba viên, còn dư lại nhiều viên lắm đó.

Tần Sâm lờ đi, lại đem bé đến phòng ăn, nhét vào trong ghế trẻ em, bưng bữa sáng lên bàn, nét mặt không chút thay đổi: "Há mồm, ăn xong bữa sáng mới nói."

An An thấy món trứng trơn mềm, lập tức há miệng ngậm lấy muỗng nhỏ, tạm thời quên chuyện ăn kẹo đi.

Hai cha con ăn xong bữa sáng, An An bắt đầu chú ý tới quần áo đẹp đẽ của mình đã bị bẩn rồi.

Tần Sâm rửa chén ở phòng bếp, An An thì di chuyển phía sau anh, ngửa lên đầu quả dưa, không ngừng nhắc nhở anh: "Baba, baba, quần áo An An có dính vết bẩn....."

Thế nhưng, Tần Sâm không hề lay động, nhìn thấy vậy, chú quái dị (1) cô quái dị
của tổ chương trình đều sắp nhịn không được muốn xông lên nói một câu: Đi ! Ta mang cháu đi mua quần áo mới!

(*)怪蜀黍, đọc là [guài shǔshǔ], gần giống 怪叔叔, đọc là [guài shū·shu] - quái thúc thúc, chỉ những ông chú (thường trên 35 tuổi mới gọi là thúc thúc) có sở thích biến thái như: luyến đồng, cuồng khoe hàng, thích mặc đồ kì quái, thích dụ dỗ trẻ con...

Tần Sâm chậm rãi lau khô tay, cúi đầu liếc liếc mắt dòm Bình hoa nhỏ, khom người bế bé con lên, "Được rồi, giờ liền đưa con đi thay quần áo."

Cảnh Tâm vô cùng thích mua quần áo cho An An, quả thực quần áo của An An nhiều không thể nhiều hơn được nữa, Tần Sâm nhìn một tủ đầy quần áo đủ loại màu sắc, có chút đau đầu, tùy tay chọn lấy một áo lông và váy nhỏ, mới vừa lấy ra, An An ở bên cạnh đã la lên:
"Ba ba, ba ba, không muốn cái này, con mặc cái kia cơ!"

Khóe miệng Tần Sâm co rút, trực tiếp ẵm bé con lên, dùng cằm chỉ chỉ, "Tự mình chọn đi."

An An vui vẻ kéo lấy một cái váy lễ phục, đó là đồ đặt may riêng mà thời gian trước Cảnh Tâm đưa bé con đi tham dự tiệc.

Tần Sâm đè lại cái váy kia, "Bên ngoài lạnh, không thể mặc cái này."

An An ai oán nhìn anh: "An An thích cái này cơ."

Tần Sâm: "Khóc cũng không thể mặc."

An An chu cái miệng nhỏ nhắn, lưu luyến mà buông ra cái váy xinh đẹp kia.

Tần Sâm để An An tự mình chọn quần áo hoàn toán là một lựa chọn sai lầm, sau vài phút, anh thẳng tay đặt bé con lên giường, tùy tay cầm lấy một bộ đồ vận động, An An vừa nhìn thấy không phải là váy đẹp, bất mãn mà bĩu môi:
"Baba, muốn váy cơ."

Tần Sâm thuận tay quăng bộ quần áo che đi máy quay phim.

Người quay phim lặng lẽ chủ động lui ra ngoài, đóng cửa lại.

An An: "Ba ba, An An muốn mặc váy!"

Tần Sâm nhanh chóng cởi quần áo bẩn của bé con ra, An An cuống cuồng chỉ vào quần áo chất đầy trong tủ, liên tục la lên muốn mặc váy, "Nghe lời nào, hôm nay không mặc váy, chúng ta ra ngoài chơi, mặc váy không tiện đâu."

An An bỏ ngón tay xuống, nửa tin nửa ngờ nhìn ba ba: "Thật chứ ạ?"

Tần Sâm nhanh nhẹn mặc cho bé con quần vận động màu hồng nhạt, áo lông nhỏ và áo khoác, hôm nay tổ chương trình sắp xếp quay ngoại cảnh, buổi chiều đi đoàn phim tham ban. Tần Sâm xoa xoa đầu dưa nhỏ bé con, cài nút áo khoác cho bé con, "Thật."

Tần Sâm ẵm bé con lên, chọn một cái mũ chụp lên đầu bé con, giây tiếp theo, An An kéo cái mũ xuống, chỉ đống nơ bướm màu sắc rực rỡ trong tủ, giọng nói non nớt: "Baba, muốn đeo nơ con bướm."

Tật xấu đỏm dáng này từ đâu đến vậy?

Tần Sâm đặt bé con xuống, "Tự mình đi chọn."

An An nhảy về phía trước chọn lấy
một cái nơ bướm Scotland màu lam, chạy lại để Tần Sâm đeo lên giúp bé con.

Mất cả nửa giờ, cuối cùng cũng giày vò xong.

Tần Sâm đi vào phòng ngủ chính, vài phút đã thay xong một bộ quần áo màu đen nhàn hạ đi xuống lầu, An An lập tức quăng món đồ chơi đi chạy tới trước mặt anh.

Tần Sâm khom người ẵm bé con lên, An An hưng phấn ôm cổ ba ba hỏi: "Baba, chúng ta đi xem mama chứ?"

Đầu óc Bình hoa nhỏ tinh quái lắm, mỗi lần cùng baba đi ra ngoài, không phải đi nhà bà nội thì chính là đi xem mama.

Tần Sâm nhìn bé con cười thực sự đáng yêu, thơm thơm lên khuôn mặt bé con, xách ba lô trên ghế sofa đi ra hướng huyền quan, "Ừm, buổi chiều chúng ta đi xem mama, nhân tiện đón mẹ về nhà."

An An phấn khích vỗ tay không ngừng, Tần Sâm mang cho bé con đôi giày vận động nhỏ, Bình hoa nhỏ tinh quái đột nhiên nói một câu: "Nhưng mà, An An không có mặc váy......"

Tần Sâm: "......."

Nếu như bé con dám khóc đòi đổi váy, anh thực sự không thể làm gì ngoài việc chỉnh sửa bé con.

An An chìa tay nhỏ, mở lòng bàn tay ra, bên trong cất giấu một viên kẹo mềm màu hồng nhạt.

Bé con ngửa đầu dưa nhỏ, nhìn baba mong chờ: "Baba, có thể cho con ăn không?"

Tần Sâm rủ mắt xuống, anh có nên cảm thấy vui mừng vì bé con không ăn vụng không đây?

Sau vài giây, anh lại lần nữa đầu hàng bởi khuôn mặt ngây ngô của Bình hoa nhỏ.

An An thành công được ăn kẹo, vui vẻ hôn một cái lên mặt baba, hồn nhiên bày tỏ: "Baba, con rất thích ba nha."

Nhân viên tổ chương trình: Bình hoa nhỏ hở ra là thổ lộ liền, trách không được Tần Sâm có khả năng nhẫn nhịn mãi thế.

Tần Sâm đặt Bình hoa nhỏ vào ghế an toàn chỗ ngồi phía sau, Bố Duệ nhảy lên chỗ ngồi phía sau, người quay phim cùng lái xe chạy theo sau, nổ máy xe lái đi.

Bình hoa nhỏ tinh quái biết sẽ đi xem mama, vui vẻ nói suốt dọc đường, giống y chang Cảnh Tâm sau khi uống rượu.

Tần Sâm cảm thấy Cảnh Tâm dễ đối phó nhiều hơn.

Tần Sâm trước tiên đưa An An đi đến sân chơi gần đó chơi trò chơi, ở đây đông người, Cảnh Tâm là nhân vật của công chúng, bình thường anh và Cảnh Tâm rất ít đưa bé con đến, hầu hết là cha mẹ Tần đưa bé con đi.

Hôm nay An An được đi đến cùng
baba, vô cùng vui vẻ.

Tần Sâm sợ người ta chen chúc va vào bé con, vẫn luôn ẵm trên tay, An An vừa trông thấy bạn nhỏ thì phấn khích giãy dụa muốn xuống.

Tần Sâm đặt bé con xuống, dặn dò: "Từ từ thôi, không thì ngã đấy."

An An ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Trước đó hình ảnh hai cha con mua sắm trong siêu thị đã được đưa lên mạng, đã có người nhận ra Tần Sâm và An An, rất nhanh thì đi tới vây quanh. Tổ chương trình đã sắp xếp bảo vệ, mặc dù như vậy, Tần Sâm vẫn không quá thích bị mọi người vây xem chụp ảnh, nhíu mày đi tới xốc An An lên, thương lượng với tổ chương trình đổi địa điểm quay chụp.

Tổ chương trình có hơi khó xử, vẫn muốn chụp hình ảnh cha đưa con gái đi chơi ở sân chơi, cuối cùng biên đạo nói: "Không thì hai cha con chơi trò ngựa gỗ xoay tròn đi? Chụp xong khúc này chúng ta liền đi."

An An vửa nghe thấy thế, ánh mắt cũng bừng sáng: "Bà nội đưa An An chơi rồi đó, baba, An An muốn chơi."

Tần Sâm hết cách, đành phải đưa An An đi chơi ngựa gỗ xoay tròn một lần.

Trên ngựa gỗ, An An ngồi phía trước Tần Sâm, có vẻ rất nhỏ nhoi, giống như một búp bê nhỏ, với nụ cười vô cùng đáng yêu, khiến người qua đường vây xem hò hét.

Sau vài phút, Tần Sâm mang theo An An nhanh chóng đi khỏi sân chơi.

**********

Cảnh quay của Cảnh Tâm hôm nay ở ngoại ô, ba giờ chiều, Tần Sâm đưa An An đến đoàn phim.

Vừa xuống xe, An An đã tự mình bước chân nhỏ chạy về phía trước, Bố Duệ thân thiết chạy phía sau cô chủ nhỏ.

Tần Sâm rề rà quan sát từ phía sau.

Nhân viên đoàn phim trông thấy một cái chấm nhỏ lao tới, tức khắc hưng phấn....

"A, nhìn kìa! Bình hoa nhỏ lại đến tham ban rồi!"

"Đáng yêu quá đi! Mắt to thật, gen của Bình hoa và Tần tổng mạnh mẽ thật, vẻ đẹp này lớn lên còn hơn nữa........"

"Có thể tới ôm một cái không? Bố Duệ sẽ không cắn người chứ?"

"Tần tổng phía sau đang nhìn kìa.... Có điều, hôm nay Bình hoa nhỏ mặc quần áo không dễ thương bằng mấy lần trước."

..........

Tổ chương trình "Ba ba đã về rồi" lặng lẽ phỉ nhổ: Đó là hiển nhiên rồi, loại đồ vận động này là baba Bình hoa nhỏ phối mà.

An An chạy một mạch đến trước mặt mọi người, quay đầu nhìn baba, vẫy tay nhỏ xíu hô lên: " Ba ba, nhanh lên."

Thanh âm non nớt đáng yêu làm mọi người tan chảy, cả một đám đều không nhịn được nhìn cô bé không rời mắt.

An An có chút sốt ruột nhìn baba, lại chạy trở lại, mắt thấy sắp chạy đến trước mặt baba.

Giây tiếp theo, vấp chân một cái, ngã oạch trước mặt Tần Sâm.

Tần Sâm: "........."

Anh nhanh chóng cúi người xốc bé con lên, khuỵu chân ngồi xổm xuống, đặt cô bé lên đùi mình, nhỏ giọng hỏi:
"Đau không con?"

An An vậy mà không khóc, cái miệng nhỏ xíu méo xệch đáng thương gật đầu: "Đau......"

Tần Sâm phủi phủi bụi bẩn bám trên người bé con, xoa xoa đầu dưa nhỏ, cong khóe miệng: "Không đau thì cười một cái nào."

An An chớp chớp mắt: ".........."

Bé con vừa nói đau mà!

Thôi quên đi!

Tần Sâm bế bé con đi đến sau máy giám thị, Cảnh Tâm vẫn còn đang thực hiện cảnh quay.

Trợ lý đạo diễn mang ghế dựa đến cho anh, anh rề rà ngồi xuống, An An ngồi trên đùi anh, mắt mở to chăm chú nhìn mama trong màn hình máy giám thị, ngón tay nhỏ xíu chỉ máy giám thị, giọng nói hưng phấn: "Baba, mama bên trong kìa!"

Tần Sâm lười biếng đáp lại tiếng ừm.

Lúc này, Tiểu Thất, trợ lý Cảnh Tâm xách một hộp bánh bông lan nhỏ đi tới, "Tần tổng, Tâm Tâm kêu em mua bánh bông lan nhỏ cho An An, giờ có thể cho cô bé ăn không ạ?"

Tần Sâm nhìn lướt qua, đặt An An xuống, nói với Tiêu Thất: "Cô đưa con bé qua đó đi."

Có bánh ngọt ăn, An An vui vẻ đi theo Tiểu Thất, lúc đi qua gần chỗ Cảnh Tâm đang quay phim, An An đứng yên đó không di chuyển.

Cảnh Tâm đang quay cảnh khóc, mắc chứng cuồng loạn.

Bóng dáng nhỏ bé của An An đứng đó, lẳng lặng nhìn về phía mama.

Tiểu Thất nhìn tình hình này, vội vàng khom người khẽ dỗ dành bé con:
"Mama đang quay phim thôi, không phải khóc thật đâu, đừng lo nha, đi nào, chị đưa em đi ăn bánh ngọt."

Trong mắt An An làm gì còn bánh ngọt nữa chứ, đã trông thấy mama khóc rồi, đôi mắt to nhanh chóng ngập tràn nước, giây tiếp theo, oa một tiếng òa khóc luôn.

Tiểu Thất: "......."

An An vùng ra khỏi Tiểu Thất, vừa khóc vừa chạy về phía Cảnh Tâm.

Ngay sau đó, trong màn ảnh nhiều thêm một cái nấm nhỏ khóc hết sức thương tâm.

Cảnh Tâm vốn đã hoàn toàn nhập vai, nghe tiếng khóc của An An, cảm xúc đã bị tác động, trong nháy mắt biểu cảm bất thường.

Đạo diễn đỡ trán: "Cắt!"

Ở sau máy giám thị Tần Sâm bỗng dưng thấy An An rơi vào trong màn hình, đứng bật dậy.

Đạo diễn nghẹn thở liếc nhìn anh, rồi hô lên: "Nghỉ ngơi nửa giờ! Cảnh Tâm dỗ con bé cho tốt nha!"

Tần Sâm nhanh chóng đi qua bên đó.

Cảnh Tâm vỗ trán, cất lời với bạn diễn: "Thật xin lỗi."

Quay đầu nhìn thấy An An mặc một bộ đồ vận động màu hồng nhạt, đầu gối có chút bẩn, cô chạy tới ôm lấy bé con, thơm lấy thơm để trên mặt trên khuôn mặt bé con: "Ngoan, cục cưng không khóc nha, mama không bị bắt nạt mà."

An An khóc thút thít nhìn cô: "Hu hu.... mama....."

Cảnh Tâm ẵm bé con ra khỏi ống kính, vừa đi vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Mama thật sự không khóc mà, con nhìn nè, mama cười nè."

Cô đón lấy khăn tay trợ lý đưa tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho An An, "Xong rồi mà, cục cưng ngoan không khóc nữa được không hả?"

An An sờ sờ khuôn mặt Cảnh Tâm, từ từ ngừng tiếng khóc, nhỏ giọng run run đáp ứng: "Vâng......."

Cảnh Tâm ôm lấy An An, nhìn về hướng Tần Sâm: Trông con cái kiểu gì thế hả?

Tần Sâm buông tay bất đắc dĩ.

Một nhà ba người trở về phòng nghỉ, An An ngồi trong lòng Cảnh Tâm ăn bánh ngọt, Tần Sâm vắt chân nhàn tản ngồi trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn hai mẹ con.

Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng ai oán: "Không phải em đã phối quần áo đâu ra đó cho An An rồi hay sao? Thế nào mà anh mặc đồ vận động cho con bé, đã vậy màu sắc nơ con bướm này không hợp với trang phục này."

Miệng An An chứa đầy bánh ngọt, ra sức gật gù cái đầu quả dưa nhỏ: "Ờm .....đúng!"

Đúng cái rắm!

Tần Sâm lườm Cảnh Tâm, nhàn nhạt đáp: "Tật xấu đỏm dáng này của An An chính là được di truyền từ em mà."

Cảnh Tâm: "......."

Đang muốn nổi cơn tam bành, người đàn ông đối diện còn bổ sung thêm một câu: "Không sao, anh chiều hết."

Mấy trợ lý tổ chương trình và người quay phim: lại nuốt một vốc thức ăn chó.

Cảnh Tâm khụ một tiếng, muốn nói chút gì đó đành phải nhịn lại, máy quay vẫn đang hoạt động đó nha.

Trước lúc kết thúc ghi hình hôm nay, biên đạo muốn phỏng vấn đơn lẻ Cảnh Tâm và Tần Sâm.

Lát nữa Cảnh Tâm vẫn còn phải quay tiếp, chỉ sắp xếp thời gian cho tổ chương trình hai mươi phút.

Vốn cho rằng biên đạo sẽ hỏi những chuyện về An An, vậy mà biên đạo lại bắt đầu bằng cách buôn chuyện, cô ấy cười tủm tỉm nói: "Hình xăm của Tần tổng thật sự vô cùng gợi cảm đó nha....."

Đôi mắt Cảnh Tâm mở to hết cỡ: "...!!!"

Gì, gì hả! Hình xăm của Tần Sâm bại lộ dưới con mắt quần chúng hồi nào vậy hả chời?

💎💎💎💎💎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net