🔹️Phiên ngoại 7: Nhật ký Bình hoa nhỏ hãm hại cha (5)🔹️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Michellevn- Cung Quảng
Hằng📌

💎💎💎💎💎

Biên đạo không để ý tới nét mặt Cảnh Tâm, tiếp tục cười nói: "Cô không biết đó thôi, các cô gái trong tổ chúng tôi xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần."

....Còn xem lại nữa cơ à?

Cảnh Tâm: "...Đợi, đợi đã!"

Sau vài giây trấn tĩnh, mới nói: "Tôi muốn biết như thế nào mà các cô nhìn thấy hình xăm của anh ấy?"

Ở vòng eo đó, kéo dài đến....... cô chỉ muốn biết các cô ấy đã nhìn được bao nhiêu rồi đây?!

Rõ ràng cô đã răn đe Tần Sâm rồi mà! Không thể phóng khoáng giống như ông bố nào đó trong mùa đầu tiên được, để trần thân trên tắm rửa cho con gái! Thế nào mà lại để lộ hết rồi là sao!

Lúc này biên đạo mới có phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Khụ khụ, chúng tôi chưa nhìn được bao nhiêu đâu, chưa nhìn được bao nhiêu, chỉ mới thấy một chút xíu thôi, là do Bình hoa nhỏ khi đó vén áo của ba ba lên."

Cảnh Tâm: "......."

Vậy là hiểu rồi đấy, An An thật sự biết hãm hại cha mà, lần này còn hại cả lên đầu cô rồi.

Sau vài giây, Cảnh Tâm cười cười: "Biên đạo này, đoạn này có thể xóa đi chứ?"

Biên đạo: "........."

Không hề muốn xóa tí nào thì làm sao đây? Đoạn này hot lắm đó!

Cảnh Tâm dừng một chút, mỉm cười nói: "Xóa đi thôi, không thì tôi sợ Tần Sâm mất hứng đó, sau này ghi hình không phối hợp thì phải làm sao?"

Biên đạo: ".........."

Cô ấy sai rồi, thì ra người uy hiếp không chỉ có Tần Sâm đâu, còn có Cảnh Tâm nữa đó!

Một nhà ba người đều không dễ đối phó mà.

Cuối cùng kết quả đàm phán là, hình xăm của Tần Sâm sẽ không để lộ ra ngoài, chương trình phát sóng tuyệt đối sẽ không nhìn thấy hình xăm nóng bỏng kia của Tần Sâm.

Sau hai mươi phút, Cảnh Tâm hài lòng đi quay phim tiếp.

**********

7 giờ tối, Cảnh Tâm kết thúc một ngày làm việc, cùng Tần Sâm và An An trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Cảnh Tâm đã không nhịn nổi ẵm An An đi tắm rửa, thay cho bé con bộ quần áo ở nhà đẹp đẽ, lại biến thành Bình hoa nhỏ xinh xắn đáng yêu.

An An thành cái đuôi nhỏ của Cảnh Tâm, Cảnh Tâm đi đâu liền đi theo đó.

Tần Sâm hoàn toàn bị bỏ rơi một bên, anh nhàn tàn ngồi vắt chân nhàm chán trên ghế sofa, nhìn về phía Bình hoa lớn nhỏ.

Qua một lúc, Cảnh Tâm cuối cùng cũng đã nhớ ra anh, ẵm An An lại ngồi trên ghế sofa, nhét An An vào trong lòng anh: "Để baba ôm chút đi."

Tần Sâm bật cười, hai ngày nay anh đã ôm Bình hoa nhỏ rất nhiều rồi.

Buông cánh tay vốn đang khoát lên thành ghế sofa xuống, kéo cô vào trong ngực mình, mạnh mẽ hôn một chút lên môi cô.

An An vừa quay đầu thì nhìn thấy baba hôn mama, tay nhỏ ngay lập tức vươn qua che lên miệng baba, "Baba xấu!"

Tần Sâm cúi xuống lườm bé con: "Baba xấu thế nào hả?"

An An bò từ lòng anh đứng lên, ôm lấy cổ mama, "Baba hôn mama!"

Tần Sâm vểnh khóe môi, nhìn Cảnh Tâm: "Baba không chỉ hôn mama......."

Cảnh Tâm: "........."

Vội vàng vươn tay che kín miệng anh, lại nói bậy bạ nữa rồi!

Tần Sâm kéo tay cô xuống, đặt bên môi hôn một cái, thuận tiện ôm lại Bình hoa nhỏ đang treo trên người cô, liếc liếc qua cô: "Em đi tắm trước đi, anh đưa con bé đi ngủ."

Ám chỉ này thật là............

Cảnh Tâm nhỏ giọng ờ một tiếng, đứng dậy muốn đi tắm.

An An vội vàng vươn cánh tay nhỏ kéo quần áo cô, "Mama, An An muốn ở với mama cơ....."

Đối với ánh mắt đáng thương của An An, Cảnh Tâm mềm lòng rồi, xoay người ôm lấy bé con, nhìn Tần Sâm:
"Vẫn là để em dỗ An An trước đi."

Tần Sâm gõ nhẹ quai hàm, cũng đứng dậy, lần nữa ôm lấy An An từ trong lòng cô, nhàn nhạt nói: "Cứ để anh đi, sau này lúc em không ở nhà anh mới có thể đảm đương nổi chứ."

Cảnh Tâm nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có lý, không nhìn ánh mắt An An nữa, nhanh chóng đi lên lầu.

An An vươn tay nhỏ với bóng lưng của cô, "Mama, mama....."

Tần Sâm xoa xoa đầu dưa nhỏ của bé con, nắm gương mặt nhỏ nhắn của bé con xoay về hướng mình, "Đừng kêu nữa, kêu nữa cũng vô dụng thôi."

Đầu dưa nhỏ của An An lập tức đụng lồng ngực anh: " Baba hư."

Giây tiếp theo, bụm lấy trán mình, mặt nhăn nhó nhìn anh, "Đau......."

Tần Sâm nở nụ cười, xoa xoa trán bé con, một tay ẵm bé con lên lầu.

Về đến phòng trẻ em của An An, Tần Sâm dựa nửa người vào đầu giường, để An An nằm sấp trong lồng ngực anh, vỗ chầm chậm bờ lưng bé xíu của bé con.

Hôm nay An An chơi bên ngoài cả ngày, không ngủ trưa, vừa mới bắt đầu còn ì èo đòi mama, không đầy vài phút sau đã ngủ mất.

Tần Sâm cúi đầu nhìn Bình hoa nhỏ chảy nước miếng nằm úp sấp trong lồng ngực anh, khẽ cong khóe miệng mỉm cười, sờ sờ mái tóc mềm nhuyễn như nhung của bé con, thật cẩn thận đặt bé con lại xuống giường, đắp chăn kỹ càng.

Cảnh Tâm đứng ở cửa, nhìn động tác tỉ mỉ của Tần Sâm, khóe miệng khẽ vểnh lên.

Tần Sâm quay đầu lại nhìn thấy cô, nhướn mày, đóng cửa bước ra.

Cảnh Tâm ôm cổ anh, cười: "Em có nói lần nào chưa nhỉ, sau khi anh làm bố rồi còn quyến rũ hơn nữa đó."

Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, giọng nói thản nhiên: "Vậy hả? Sao anh không cảm thấy nhỉ."

Cảnh Tâm vừa nghe thì đã hiểu liền, bật cười khúc khích, nhón chân hôn một cái lên môi anh: "Anh vẫn ghen với An An à, An An còn nhỏ mà, đã vậy trông con bé đáng yêu như vậy, không kìm được liền muốn thương yêu con bé."

Tay Tần Sâm vịn eo cô, nâng cả người lên vắt chân cô ngang hông mình, đỡ lấy mông cô đi về phòng ngủ chính.

Cảnh Tâm nhìn anh, vừa đóng cửa lại, cô chủ động hôn lên môi anh.

Đêm nay cô vô cùng chủ động, Tần Sâm ngồi trên giường, hai tay chống ra phía sau, Cảnh Tâm thì ngồi trên người anh, tay của cô lần mò tới dây thắt lưng của anh, ngẩng đầu liếc nhìn anh, cười rồi cởi ra.

Tần Sâm khép hờ mắt, trong chốc lát hơi thở nặng nề.

Thế nhưng Cảnh Tâm lại dừng lại toàn bộ động tác trong tay, dấu tay đặt trên cơ bụng của anh, làm như vô tình mở miệng: "Nghe nói lúc ghi hình chương trình, hình xăm của anh cho các cô gái nhìn rồi, đã vậy các cô ấy còn xem phát lại rất nhiều lần."

Tần Sâm mở mắt nhìn cô, Cảnh Tâm hừ một tiếng, bò từ trên người anh xuống.

Anh xoay người đặt cô dưới thân, hai tay chống hai bên mạn sườn cô, cười nhìn cô: "Chuyện này trách An An chứ."

Ba năm trước hai người đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, anh mặc quần đi biển dạo bước trên bãi cát, hình xăm ở bụng dẫn tới không biết bao nhiêu cái liếc trộm của các cô bé nước ngoài, còn có không ít người tới trước mặt bắt chuyện.

Khi đó Cảnh Tâm đang mang thai An An, tâm tình thay đổi tương đối lớn, nổi cơn ghen tuông suýt nữa thì anh chống đỡ không được.

Trước đây, anh cảm thấy đàn ông lộ thân trên không là gì cả, nhưng Cảnh Tâm lại cho rằng hình xăm đó là độc quyền của cô, không cho phép phụ nữ khác nhìn thấy, sau khi sinh An An xong, tâm tình cô trở nên vô cùng tốt, nhớ lại hồi mình mang thai đưa ra rất nhiều yêu cầu không hợp lý, đối với hình xăm lại bổ sung thêm một câu:
"Ngoại trừ lúc đi bơi có thể lộ, còn lại những lúc khác chỉ em mới được nhìn."

Tần Sâm cúi xuống hôn lên cổ cô, từ từ đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh,
"Anh nói với tổ chương trình rồi, đoạn đó sẽ không phát lên sóng."

Tay theo làn váy tiến vào trong, từ từ hướng lên trên, nắm lấy một khối mềm mại trước ngực cô, xoa vuốt nhè nhẹ, hơi thở Cảnh Tâm dần trở nên gấp gáp,
"Anh, anh cũng nói rồi?"

Điểm này, cô tương đối để ý, nói cho cùng sau khi chương trình phát sóng, người dân cả nước đều có thể nhìn thấy, vị trí đó thật sự làm người ta bổ não lắm đó!

Vì thế, hình xăm này nhất định phải che cho thật kín kẽ!

Tần Sâm khẽ ừm một tiếng.

Giây tiếp theo, ngẩng đầu cười xấu xa nhìn cô, "Yên tâm đi, chỉ em mới có thể nhìn thôi, bản full luôn."

Cảnh Tâm: "......"

Rất nhanh, cô đã được nhìn thấy hình xăm một cách trọn vẹn, không chỉ có nhìn, mà còn liên tục thân mật kề sát với phần bụng của cô.

**********

Thời gian ghi hình kỳ thứ hai là vào đầu tháng 4, Bình hoa nhỏ vẫn như trước không ngừng hãm hại cha, thường xuyên khiêu chiến điểm cực hạn của baba, sau khi kết thúc kỳ ghi hình thứ hai, 8 giờ 30 phút tối thứ sáu thì phát sóng chương trình kỳ thứ nhất.

Tối đó, Tần Sâm và Cảnh Tâm đưa An An về Tần gia ăn cơm.

Tám giờ rưỡi, chương trình đúng giờ phát sóng.

Tần Sâm và Bình hoa nhỏ vẫn luôn là mánh khóe của tổ chương trình, tổ hợp gia đình đầu tiên đã xuất hiện trên màn hình, là nhà của Bình hoa nhỏ.

Mẹ Tần bế An An, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của bé con xuất hiện trên ti vi, kích động chỉ vào ti vi:
"An An, con mau nhìn kìa, con và bố mẹ đang ở trong ti vi kìa!"

An An chớp chớp mắt, so sánh với vẻ kích động của mẹ Tần, bé con có vẻ rất bình tĩnh....

Sau vài giây, bé con cất tiếng nói mềm mại đáng yêu: "Lần đầu tiên thấy baba trong ti vi, kỳ lạ lắm đó nha."

Mọi người bị bé con làm cho buồn cười.

Mẹ Tần hỏi bé con: "An An có thấy
baba đẹp trai không nào?"

An An vô cùng nịnh nọt mà ra sức gật đầu: "Đẹp trai ạ!"

Cảnh Tâm xem đến đoạn quay ở siêu thị kia, cười ngã vào trong lòng Tần Sâm, ngửa đầu nhìn Tần Sâm, nói một cách tự hào: "Con gái em thật thông minh."

Tần Sâm cong khóe miệng, "Ừm, cũng là con gái anh."

Đến cảnh An An nhét kẹo vào hộp thuốc, người một nhà lại cười vang một trận.

Cảnh Tâm không kìm được đi tới ôm lấy An An, thơm lấy thơm để lên khuôn mặt bé con, ôm chặt thân hình nhỏ bé của bé con, "Cục cưng thật ngoan,
mama yêu con lắm đó."

An An ngay lập tức thơm mama một cái: "An An cũng yêu mama."

Tần Sâm đang ôm vòng lưng của Cảnh Tâm, cúi đầu nhìn hai mẹ con.

Tầm nhìn cuối cùng rơi vào sườn mặt dịu dàng hàm chứa nét cười của Cảnh Tâm, cúi xuống mổ nhẹ một cái lên trán cô.

Chiếu đến đoạn An An vén áo của Tần Sâm lên, Tần Sâm nhíu mày.

Cảnh Tâm cuống quít nhìn Tần Sâm: "...Đoạn này không phải không phát sao?"

Sắc mặt Tần Sâm cũng trầm xuống.

Ngay sau đó, cảnh kia xuất hiện, trên phần bụng Tần Sâm đã được tổ chương trình làm mờ đi....

Tuy rằng Tần Sâm rất không vừa lòng, nhưng anh vẫn cứ an ủi Cảnh Tâm một câu: "Được rồi, không nhìn thấy."

Cảnh Tâm: "......."

Để như vậy càng làm cho người ta miên man suy nghĩ á! Cô muốn tìm tổ chương trình tính sổ.

Cảnh Tâm xem thấy Tần Sâm dỗ An An ngủ, lúc An An khóc tìm mama, anh xoa xoa đầu nhỏ của An An, khẽ nói ra câu nói kia: "Đừng khóc nữa, baba đưa con đi tìm mama", lúc cô nghe được và nhìn thấy hình ảnh này, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Thì ra, thời điểm cô không ở nhà, hai người họ trải qua như thế này sao?

Trước kia khi cô quay ngoại cảnh ở vùng khác, thỉnh thoảng Tần Sâm mang theo An An xuất hiện đột ngột, không kể ngày đêm, có một lần vào sáng sớm một chút, anh ẵm An An xuất hiện ở cửa phòng khách sạn cô ở lại.

......

Chưa chiếu hết chương trình An An đã ngủ mất.

Mẹ Tần bế An An đi, Tần Sâm và Cảnh Tâm trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại, Cảnh Tâm xoay người ôm lấy Tần Sâm, úp mặt vào ngực anh khe khẽ nói: "Sau này em nhận phim sẽ cố gắng chọn đoàn phim ở gần hai người một chút."

Tần Sâm xoa xoa tóc cô, "Không cần, anh đưa An An đi tới xem em cũng vậy mà."

Đáy lòng Cảnh Tâm mềm mại hỗn độn, Tần Sâm cười: "Nếu cảm động quá, vậy đêm nay làm nhiều hơn một lần đi."

Cảnh Tâm: "........"

Người đàn ông này, thật sự khiến người ta cảm động không nổi mà.

💎💎💎💎💎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net