13. ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt tập huấn các quân binh trẻ quân khu Lạc Dương cũng đã kéo dài đến tháng thứ bảy. Mà lúc này, sở cảnh sát Trung ương vẫn đang đối mặt với vụ án căng não kéo dài, bên phía chỉ huy của Tổ trọng án đưa ra chủ ý, lần này muốn đề cử binh đoàn được huấn luyện đặc biệt của quân khu Lạc Dương hợp tác hỗ trợ.

Giang Cục trưởng cũng đau đầu một trận, trong cuộc họp đã đưa ra ý kiến quân đội đặc biệt còn quá trẻ, chưa từng có kinh nghiệm tham gia phá án. Mà vụ án này có tính chất khó giải, hơn nữa cần phải vận dụng tất cả những hiểu biết trong ngành, nếu để bọn nhỏ đó tham chiến thì quá mạo hiểm.

Mà về phần Vương Nhất Bác, lại không quá bất ngờ khi nhận được lệnh điều động, bởi binh đoàn của cậu được cử đến đây tập luyện, chính là để dành cho những lúc thế này.

Nhưng mà có người nghe xong, lại lo lắng đến bát nháo một trận.

"Anh, thực sự không sao mà, coi như là làm nhiệm vụ thôi.."

Tiêu Chiến thực sự chịu không nổi với sự sắp xếp này. Anh biết Vương Nhất Bác có thể thực sự lợi hại, nhưng chung quy thiếu niên còn trẻ như vậy, cũng không giỏi kềm chế biểu tình, lại chưa từng trải nghiệm qua súng đạn thực tế. Không an tâm, thực sự không thể an tâm.

"Em hứa sẽ trở về an toàn, tin tưởng em được không?"

Hơi ấm từ cơ thể thiếu niên bao trùm lấy người đang vùi mặt trong ngực mình, Nhất Bác cảm nhận được anh đang lo lắng cho cậu, càng siết chặt vòng tay hơn.

Vương Nhất Bác khổ sở nhìn người yêu đang giận dỗi, xoay người anh lại ôm lấy.

Tiêu Chiến run nhẹ, dồn cả trọng tâm đổ lên người thiếu niên, lâu lâu còn sụt sịt vài tiếng nấc mũi, mái tóc ở phía trước cứ cọ cọ, xuyên qua lớp áo thun đâm vào ngực Vương Nhất Bác.

Bộ dạng vừa ủy khuất, vừa như đang làm nũng.

Omega ở bên cạnh Alpha của mình, chính là lúc lộ ra bản năng mềm yếu nhất, chỉ muốn dựa dẫm và ngửi được tin tức tố của người nọ mới có cảm giác an tâm.

"Nhất Bác..."

Thiếu niên trong lòng mềm nhũn, nhìn không ra vì sao người yêu đột nhiên thái độ lại có vẻ khác thường ngày, ừm.. gần đây Tiêu Chiến hình như tính tình ngày càng nhạy cảm, không còn bình ổn từ tốn như lúc trước, dễ giận dỗi hơn, cử chỉ cũng mềm mại hơn, lại bám Vương Nhất Bác nhiều hơn.

Omega đến gần kỳ phát tình, sẽ muốn được bao bọc bởi khí tức mạnh mẽ của Alpha.

Mà Omega sau khi bị đánh dấu, sẽ càng ỷ lại vào Alpha của mình nhiều hơn.

"Nhất Bác..."

"Ơi.. em đây."

Gương mặt Tiêu Chiến thoáng một mảng đỏ hồng, nghiêng đầu vùi mặt vào cổ thiếu niên, cảm nhận mùi tin tức tố của Vương Nhất Bác.

"Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Tiêu Chiến không trả lời, đưa tay ôm vòng sang hai bên hông thiếu niên, như con mèo nhỏ bám lấy Vương Nhất Bác, giọng mũi thì thào nói không rõ chữ.

"Nhất Bác, anh khó chịu.."

Tin tức tố hương hoa trong khoảnh khắc chiếm lấy không gian, điều hòa trong phòng cũng không thể làm Tiêu Chiến cảm thấy bớt nóng. Mọi thứ trước mắt anh mờ đi một mảng, miệng thở dốc khép hờ, đột nhiên cắn lên bả vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cố chịu đau, đỡ lấy Tiêu Chiến nằm xuống, vuốt ngược mái tóc bị rũ xuống lòa xòa, vừa hỏi anh để thuốc ở đâu.

Tiêu Chiến cố gắng thu hết tỉnh táo còn lại, anh không nghĩ rằng lại phát tình trong khoảng thời gian này. Đúng là từ khi kết giao với Nhất Bác, anh đã không còn thường xuyên dùng đến thuốc ức chế kia nữa. Tiêu Chiến tính trước cũng phải hơn hai tháng nữa mới đến kỳ phát tình, lại quên mất chính mình bây giờ đã có Alpha bên cạnh, kỳ phát tình đương nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít.

"Nhất Bác.."

Thiếu niên lặng lẽ nuốt nước bọt, nãy giờ đã cố nhịn xuống lắm rồi.

"Giờ đang là buổi trưa, ngoan tạm thời uống thuốc trước được không? Anh để ở đâu em đi lấy, sẽ quay lại ngay.."

"Hức.. Nhất Bác, không uống thuốc đâu.."

Đệt, bên dưới thật sự phản ứng rồi.

"Anh khó chịu ở đâu, phải nói em mới biết được."

Ánh mắt ngập tràn lo lắng cùng ôn nhu của Vương Nhất Bác thoáng chốc sáng rực, thay bằng một tia đắc ý đầy lưu manh của loài sói hung dữ, đang ung dung ngắm con mồi xinh đẹp đang từ từ lả mình trên móng vuốt.

"Anh.. anh muốn Nhất Bác.."

"Anh muốn em làm gì?"

Tiêu Chiến thở dốc nhìn gương mặt gợi đòn kia, nhưng không còn đủ khống chế để giận dỗi nữa. Anh run rẩy đưa tay nắm lấy vạt áo Vương Nhất Bác, hai chân cố khép chặt đè nén ham muốn bên dưới đang bùng cháy. Tiến Chiến chống tay còn lại nâng người lên, chậm rãi ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, cả thân thể ngả lên ngồi hẳn vào lòng thiếu niên.

Vương Nhất Bác thích thú hưởng thụ sự chủ động của người yêu. Tiêu Chiến vùi mặt vào hõm cổ cậu, lồng ngực khó khăn hô hấp, tiếng nức nở mỗi lúc càng lớn, đánh thẳng vào thính giác của Vương Nhất Bác.

Thiếu niên vừa định ôm Tiêu Chiến đỡ xuống, đã bị anh bất ngờ chồm người lên cướp lấy môi. Vương Nhất Bác nhất thời bị đánh úp, lại sợ anh bị ngã, mới co chân lên giữ lấy Tiêu Chiến từ phía sau, mà động tác này làm cho bên dưới của cả hai càng thêm tiếp xúc. Thiếu niên bị người bên trên hôn đến cuồng dã, gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy cằm Tiêu Chiến, tay còn lại ôm ngang lấy eo anh, một đường hôn xuống, chiếm lại thế thượng phong.

Môi lưỡi triền miên, Vương Nhất Bác lúc này mới bị tin tức tố của Tiêu Chiến thầm nhuần vào khứu giác, đầu óc ong ong đến mất kiểm soát. Bên trên càn quét khoang miệng lẫn nhau, phải mất một lúc lâu sau, đến khi Tiêu Chiến cảm thấy khó thở, rên âm ỉ trong cuồng họng, thiếu niên bên dưới cởi khuy quần tây anh, xốc lên áo sơ mi đều cởi xuống.

Vương Nhất rê lưỡi liếm đầu ngực anh, một bên dùng tay, bên còn lại dùng miệng ra sức dày vò. Thiếu niên nhìn lên trên, thấy Tiêu Chiến ngửa đầu ra sau, lộ ra thần sắc nửa mê nửa tỉnh, hai mắt mê man phím hồng, khuôn miệng không ngớt tuôn ra những lời nỉ non vô nghĩa.

Thiếu niên chốc chốc co lại đầu lưỡi, liếm xoay tròn quanh hai đầu ngực Tiêu Chiến, lâu lâu một chút lại dùng lực liếm lên từ bên dưới, khiến hai đầu ngực bị dày vò đến đỏ ửng, săn lại đến lộ rõ hẳn lên trên bờ ngực trắng nõn.

"Ô.. Nhất Bác..."

Còn không đợi Tiêu Chiến theo kịp, Vương Nhất Bác từ bên dưới đã cho hai ngón tay vào trong mật huyệt của anh, liên tục khuấy đảo, dịch vị của Omega theo chu kỳ phát tình mà rỉ ra một lượng nhiều hơn lúc bình thường, khiến Vương Nhất Bác không cần chuẩn bị cũng dễ dàng xâm nhập.

Thiếu niên hài lòng nhìn biểu cảm mất khống chế của anh, mới thêm một ngón nữa tiến vào, tốc độ ngày càng nhanh đến chóng mặt.

Tiểu Chiến gục hẳn lên người đối phương, bên dưới bị Vương Nhất Bác chơi đùa, dịch vị tràn ra thấm ướt cả tay cậu. Đến khi thiếu niên chợt co lại các khớp tay, mới ấn trúng vào điểm gồ lên nào đó bên trong, Tiêu Chiến la lên một tiếng, ưỡn cả người ra sau, cảm thấy như trời long đất lở, vò rối cả mái tóc thiếu niên.

Màn dạo đầu đã khiến cho Omega thỏa mãn, thì đương nhiên Alpha cũng có nhu cầu cần được phóng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net