15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trụ sở trước giờ, cũng có nhiều trường hợp Omega khi đến kỳ phát tình phải nghỉ phép dài hạn. Thời gian sau này trong trụ sở có thêm người mới vào cũng không ít. Từ Apha, Omega, và cả Beta.

Hơn một tháng sau, lệnh chính thức từ cấp trên đưa xuống: Tổ trọng án, tổ thanh tra, tổ phân tích tâm lý tội phạm, tổ hình sự, cùng quân đội đặc biệt từ Lạc Dương sẽ trực tiếp đến hiện trường tham gia cùng vụ án này.

Đến Vương Nhất Bác cảm thấy khó hiểu, nếu là trực tiếp tham chiến, cần gì phải cử đến tổ tâm lý đi cùng?

Giang Cục trưởng lần nữa cảm thấy giận muốn tăng huyết áp, cấp trên gần đây là do đầu óc có vấn đề, hay là bị gian tế cài vào, mà quyết định nào gửi xuống cũng buồn cười như vậy. Nói rằng đề cử tổ tâm lý đi là cần thiết có những người tinh tế để phân tích và nắm bắt tình huống tốt nhất. Mẹ nó, trong lúc súng đạn bày vèo vèo mà ai ngồi đó đoán non đoán già, điên rồ.

"Anh, hay là để những người trong tổ anh đi được rồi, anh ở nhà đi". 

Vương Nhất Bác nhíu mày khó chịu, gì chứ mấy người trên kia không phá được án nên ấm đầu à, tổ tâm lý đều là dùng não nhiều hơn, không phải tham gia hành động nhiều như các bên khác, cũng không có kinh nghiệm cận chiến, chẳng phải là càng vướng tay vướng chân thêm sao.

"Không sao, dù gì thì bọn anh cũng chỉ là hậu phương thôi, không có trực tiếp đối diện với nghi phạm đâu".

"Hừ..". Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến, càng cảm thấy muốn hôn cho vài cái. Không biết là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, hay đúng là dạo gần đây Tiêu Chiến từ dung mạo đến vóc dáng khiến người ta nhìn vào chỉ muốn lập tức yêu thương. Không phải là kiểu mềm mại yếu ớt, mà là nhu thuận như nước. Mỗi lần Tiêu Chiến cười lên thật sự xinh đẹp đến chói mắt, nốt ruồi bên dưới môi lúc nói chuyện cứ mấp máy theo từng cử động của khuôn miệng, tổ hợp này đối với Vương Nhất Bác mà nói, có tính sát thương thực sự cao.

---

Đến ngày thi hành nhiệm vụ, từng tổ đội đều mặc trang phục bình thường, đảm bảo phải vừa gọn gàng, vừa dễ tiện bề hành động.

Địa điểm ở gần một bến cảng trải dài các thùng hàng container. Thông tin nhận được các nghi phạm hôm nay sẽ giao nhận hàng tại địa điểm này. Tất cả chia nhau ra hành động, nhiệm vụ trong các cuộc họp khẩn cấp trước đó, đều đã được phân chia cụ thể rõ ràng. Tổ tâm lý đều là cánh hậu phương chia nhau đi theo hỗ trợ các đội còn lại, chỉ duy có Tiêu Chiến cùng Trác Thành được phân bố đi cùng cho tổ thanh tra và tổ hình sự, chịu trách nhiệm hỗ trợ trực tuyến qua hệ thống liên lạc của toàn bộ các tổ đội.

Quân đội Lạc Dương được phân chia đi cùng tổ trọng án, Cục trưởng Giang từ đầu đến cuối nhìn Vương Nhất Bác một bộ dáng bứt rứt không yên, vết chau giữa trán lúc nào cũng nhíu vào nhau, cứ đi theo ông hỏi bằng được rốt cuộc đội của Tiêu Chiến trú ở nơi nào.

Vu Bân biết chuyện, cũng hiểu được tâm tình Vương Nhất Bác lo lắng không yên, mới liên tục trấn an, bảo rằng nếu hỏi được vị trí của Tiêu Chiến ở đâu sẽ ngay lập tức báo cho cậu biết.

Giang Cục trưởng cảm thấy đen mặt, mới tối qua thì bị thằng cháu yêu quý vừa tìm đến phòng trưng một bộ mặt bất mãn khi nghe ông nói được phân phó tham gia cùng tổ hình sự, nên sẽ không đi cùng Quân đội Lạc Dương. Càm ràm đến nỗi ông phải đề xuất chính mình sang hỗ trợ, lấy lý do để củng cố kinh nghiệm tham chiến cho lứa tiểu binh này.

Đêm qua thì bị cháu trai ép đi theo chiếu cố, bây giờ thì còn phải trấn an tinh thần để cháu rể có thể tập trung làm nhiệm vụ.

Giang Cục trưởng thầm oán, già rồi còn không được yên thân.

"Nhất Bác, Vu Bân, Phồn Tinh, theo ta đi bên này".

Bốn người đi thành một nhóm, mang theo súng cùng các vũ khí và linh kiện cần thiết, nấp ở phía sau một container, đứng thứ ba trong sơ đồ phân bố vị trí của các nhóm tiếp cận gần nhất với mục tiêu.

"Ở yên đây, khi nào có lệnh mới được hành động".

"Rõ!"

Ông xoay sang thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, nét mặt rõ ràng có ý muốn nói gì đó, mới khom người xuống hỏi nhỏ.

"Làm sao?"

"Cục trưởng, đội của Tiêu.. đội của anh Chiến có ở xa chỗ này không?"

"..."

Giang Cục trưởng đanh mặt, gõ bốp một phát lên đầu Vương Nhất Bác, đe dọa đủ điều. Vu Bân cùng Phồn Tinh thấy mà không khỏi buồn cười, thiếu niên này từ lúc quan hệ với Tiêu Chiến đến giờ không có thời gian tụ tập cùng các anh em đã đành, còn ngày càng bá đạo khó chiều hơn. Mà cái bản tính trẻ con vẫn không đổi. Muốn rồi, thì đều phải có.

"Xe của đối tượng vừa đến, chắc chắc đối tượng sẽ quan sát xung quanh thật cẩn thận mới tiến hành trao đổi, tuyệt đối không được để lộ sơ hở nào, cấp trên cho phép sử dụng đến vũ khí nếu cần thiết".

Là giọng của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng của anh qua hệ thống liên lạc, cảm giác trong tim hẫng một nhịp. Mới không gặp có vài tiếng lại thấy nhớ đến thế này.

"Cái gì, là Phi Vũ? Đùa sao.."

"Trần Phi Vũ của tổ hình sự khu Tây? Mẹ nó tai tao nghe có vấn đề sao.."

Một giọng nói hét lên trong hệ thống liên lạc, sau đó là một tràn các giọng nói khác nhau, ngạc nhiên có, mỉa mai có, trách móc có, chửi mắng đều có,...

Giang Cục trưởng cảm thấy trong đầu lại nặng thêm một tấn, sao có thể trở thành cái cục diện này. Người của tổ đội cấp trên lại là tay trong của bọn tội phạm, thảo nào bấy lâu có theo dõi cách mấy cũng không thể điều tra sâu hơn được, mẹ kiếp đúng là nghĩ cũng khó mà nghĩ đến.

"Tất cả chú ý, có thể chuyến hàng này đặc biệt quan trọng mới đích thân Trần Phi Vũ ra mặt, mặc dù ở khu Tây nhưng chắc chắn hắn cũng đã biết về nhiệm vụ phục kích lần này của chúng ta. Tất cả nghe lệnh, chuyển sang phương án B."

Phương án B chính là, sau khi các đối tượng hoàn thành xong chuyến hàng, trực tiếp bao vây đuổi theo. Mà trong đó, Vương Nhất Bác là người duy nhất sống chết xin phép dùng motor để thực thi nhiệm vụ.

Mà Tiêu Chiến tuyệt nhiên lại không hề biết việc này.

Đột nhiên có tiếng súng nổ, tất cả đều nhận được mệnh lệnh hành động, lập tức phân tán khỏi nơi ẩn nấp, di chuyển nhanh đến chóng mặt theo từng nhóm về phía các ô tô được chờ sẵn.

Trần Phi Vũ vốn đã đoán trước sẽ bị mai phục, mang theo không ít người để hỗ trợ, còn sử dụng súng khẩu lực lớn, vốn đều đã chuẩn bị sẵn rất tốt.

"Tất cả chú ý, đối tượng là người trong ngành, khả năng ứng phó hoàn toàn ngang cơ với chúng ta, hơn nữa khi lộ mặt đến đây chắc chắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Trong mọi tình huống xin mọi người đều phải thật cân nhắc hành động."

"....Quân đội Lạc Dương, mọi người cũng phải cẩn thận".

Giọng của Tiêu Chiến lần nữa vang lên, như lời thì thầm bên tai Vương Nhất Bác. Cậu đội lên mũ bảo hiểm, hít thở thật sâu, hạ quyết tâm đóng lại lớp kính trước mắt, cổ tay chuyển động, nắm lấy tay ga bắt đầu lao theo dòng ô tô đang nối đuôi nhau phía trước.

Tiêu Chiến ngồi chung xe với Uông Trác Thành, đội trưởng tổ hình sự cùng hai người của tổ thanh tra. Từng đợt súng vang lên như từng mũi dao cứa vào tim Tiêu Chiến, trong lòng dấy lên đầy linh cảm bất an..

"Triệu Hoàn tổ hình sự cấp trên, cùng trụ sở Bắc Kinh Tiểu Phàm cùng, Phó Tinh của tổ trọng án, Thiên Phong cùng Lý Thần của tổ hình sự, đội trưởng tổ thanh tra, nghe lệnh xuất kích".

Lệnh chấp hành nhiệm vụ bắt đầu văng vẳng bên tai từng người, ai nấy đều toàn lực dốc hết sức tập trung. Dù biết biết chắc chắn sẽ có tổn thất, thế nhưng lúc nào cũng vậy, sau mỗi nhiệm vụ chỉ mong lúc áp giải tội phạm trở về, đều có thể nhìn mặt lẫn nhau lần nữa.

"Lý Dương tổ hình sự cấp trên, Mã Dao của tổ hình sự, Phác Chí Vỹ cùng Triệu Nghi của tổ thanh tra, nghe lệnh xuất kích".

Bên phía Trần Phi Vũ có bảy chiếc Tesla thể thao, được lệnh hắn phân chia tản ra. Địa hình ở đây vì có quá nhiều container mà gây trở ngại tầm nhìn. Bên phía đối tượng rõ ràng cố ý đánh lạc hướng phía cảnh sát. Quân số của bọn chúng không nhiều, nhưng rất tự tin có thể trốn chạy, rõ ràng đều đã lên kế hoạch từ trước.

Từng nhóm người của bên cảnh sát được chia ra phụ trách một chiếc Tesla của bên phía đối tượng, cho đến lệnh điều động cuối cùng vang lên.

"Hàn Canh của tổ hình sự cấp trên, Thiếu Úy Vương Nhất Bác của quân khu Lạc Dương, Trung Sĩ Vu Bân của quân khu Lạc Dương, Trung Sĩ Trịnh Phồn Tinh của quân khu Lạc Dương, đội phó tổ trọng án, nghe lệnh xuất kích.

Tiêu Chiến giật bắn cả người, anh cố gắng tìm kiếm ảnh của thiếu niên đang ở xe nào.

Uông Trác Thành ngồi bên cạnh nhìn anh tay chân run rẩy, đáy mắt trào ra một mảng hơi nước, gương mặt khắc lên một sự thống khổ khó nói thành lời. Cậu biết anh là đang lo cho Vương Nhất Bác, mà trong lòng cậu đồng thời cậu cũng tin tưởng rằng, nếu nói về Vương Nhất Bác, chắc sẽ không đến mức có vấn đề gì phát sinh.

"Chiến Chiến, bình tĩnh nhìn em. Em nói này, sẽ không sao, không ai bị sao cả, tin tưởng họ, tin tưởng Vương Nhất Bác, được không?". 

Trác Thành nắm lấy vai Tiêu Chiến xoay về phía mình, lúc này phải khiến anh bình ổn trở lại, không thể mang tâm trạng này suốt nhiệm vụ như vầy được.

Thế nhưng Tiêu Chiến còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc, thì tất cả đã nghe thấy tiếng động cơ motor chạy vụt qua.

Tiêu ngẩn người nhìn bóng dáng trên chiếc motor đang dần mất hút trước mặt, mới không kềm được bình tĩnh hét loạn trên hệ thống liên lạc nội bộ.

"Cho hỏi là ai đang sử dụng xe motor đuổi theo xe của Trần Phi Vũ? Là ai chấp thuận, tại sao tôi từng nghe nói..?"

"Là Thiếu Úy của quân khu Lạc Dương, đã được thông qua ý kiến". Một giọng nói khác trả lời.

"Điên rồi, mẹ nó người đều điên hết rồi.."

Tiêu Chiến nắm lấy tai nghe liên lạc một phát vứt bỏ, hốc mắt đỏ lên một tầng, mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra gọi cho Giang Cục trưởng, mà lúc này phía bên kia cũng không thể nghe máy.

"Đội trưởng, đuổi theo xe của Trần Phi Vũ, ngay lập tức, làm ơn đuổi theo.."

"Tiêu Chiến, cậu cũng biết không được lệnh thì không được tự ý..."

Uông Trác Thành không biết vào lúc này, Tiêu Chiến lấy đâu ra sức mà có thể một tay túm lấy cổ đội trưởng Bành Sở Việt, toàn thân run rẩy, thần sắc ác liệt nhấn mạnh từng chữ một.

"Đuổi theo ngay lập tức, nếu không tôi tự mình bước xuống xe".

"Cậu... Tiêu Chiến cậu con mẹ nó điên rồi.."

"Tiêu Chiến trước khi em đánh anh ngất tại chỗ này thì mẹ kiếp anh bình tĩnh ngay cho em".

---

Trần Phi Vũ nhoài người nhìn ra sau, nhíu mày nhìn chiếc motor đang lao tới, điều này hình như nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bọn đàn em mới chui hẳn hơn nửa người ra ngoài, dùng súng hướng lốp xe ô tô của Hàn Canh bắn hạ, lại nhắm về phía Vương Nhất Bác đang lao tới, nhả từng đợt súng liên hồi.

Vu Bân phát hiện đằng sau còn có xe của bên phía cảnh sát đuổi theo, nghĩ là được phân phó đến để hỗ trợ, cũng không có báo lại phía Hàn Canh.

Mà Tiêu Chiến trên xe đó, nhấn mạnh rằng nếu ai báo lên cấp trên biết được, sẽ lập tức ngay lúc này nhảy xuống xe.

Thật sự trong tình huống lúc bấy giờ, cũng không ai còn cách nào khác hay hơn.

Vương Nhất Bác vặn một vòng tay ga, chạy đến cách xe của Trần Phi Vũ khoảng mười mét, lúc này xe của Hàn Canh đã cập vách đối diện với xe của Trần Phi Vũ. Hai bên lạng lách chèn ép nhau trong vách đường chật hẹp, kính xe đều bị đạn bắn đến vỡ nát, Vương Nhất Bác phát hiện tay trái của Trịnh Phồn Tinh đã bị trúng đạn.

Mà Bành Sở Việt đội trưởng của tổ hình sự phía Nam cũng không chạy quá nhanh đến gần xe của Trần Phi Vũ, càng không cho phép mọi người trên xe tự ý hành động. Vượt quyền hạn đuổi theo mục tiêu đã là làm trái lệnh, đừng nói đến việc chưa được sự đồng ý đã nhúng tay tham chiến.

Vương Nhất Bác nhắm vào mặt kính ở phía sau chiếc Tesla bắn tới, trúng vào cổ của một tên trong xe.

Trần Phi Vũ lúc này nghiến răng nhoài người ra ngoài, đấu một trận súng liên hoàn với Vương Nhất Bác.

"Đại ca, phía đằng sau bọn nó còn có yểm trợ".

"Mẹ kiếp.. Bắn chết đám này trước".

Xe của hai bên chạy ra đến một đoạn đường vắng, lộ giới khá rộng, tiếp tục một màn truy đuổi nảy lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net