19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trước khi chính thức diễn ra nhiệm vụ.

Tiêu Chiến vừa ôm Tiểu Motor mở cửa bước vào phòng Giang Cục trưởng, đã thấy ông cùng Uông Trác Thành bị anh làm cho giật mình, sau đấy còn nhanh chóng ly khai khỏi nơi màn hình máy tính đang tập trung xem lúc nãy, động tác có chút khẩn trương.

"Hai người làm sao vậy?"

Tiêu Chiến bế Tiểu Motor đặt lên tấm đệm, bày thêm một số đồ đạc để bé nghịch phá, an ổn ngồi yên một chỗ.

"Không có gì, coi tài liệu các nghi phạm thôi". 

Trác Thành ngả ngớn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Motor, thái độ như có như không giả vờ tự nhiên hết sức có thể, lặng lẽ liên hệ qua ánh mắt cùng với Giang Cục trưởng, nhưng liền đã bị Tiêu Chiến nhìn thấy.

"Thật sự không có gì?"

"Không có gì quan trọng, báo cáo mới thôi."

Giang Cục trưởng trưng ra bộ dạng của tiền bối, nhưng trong lồng ngừng tim lại đập nháo một trận. Thằng cháu ông là ai chứ, Cục trưởng của tổ tâm lý, chút sơ hở này là do ông cùng Trác Thành vì mãi chăm chú nên quá tắc trách, quên mất việc Tiêu Chiến có thể vào đây bất cứ lúc nào. Giờ thì có muốn viện lý do nào thì cũng khó mà qua mặt được.

"Hai người mở lên đi, nếu thật sự có liên quan đến các nghi phạm, cháu cũng có trách nhiệm cần phải biết."

"..."

"Hay là có liên quan đến thứ gì mà ai cũng có thể xem được, ngoại trừ tôi?"

Tiêu Chiến nói đến đây, đã gần như khó giữ được bình tĩnh, tông giọng cũng cao hơn bình thường, từ tốn mà dứt khoát. Vốn dĩ từ nãy đến giờ, hai người ở đây cứ úp úp mở mở, khiến Tiêu Chiến phần nào đoán được thứ bị che giấu kia không những có liên quan, mà còn có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với anh.

".... Chú, đưa anh ấy xem đi !"

"..."

".... Sớm muộn gì cũng biết thôi, không cần giấu nữa !"

Giang Cục trưởng nhìn hai đứa cháu, lại ngán ngẩm thở một hơi dài. Cái mớ tơ vò này, ông không những không thể cởi rối, hơn nữa còn không có cách nào để giúp chúng nó tự cởi rối cho nhau. Có những chuyện, chỉ có kẻ treo chuông mới có thể tự chính mình gỡ xuống, cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được tiếng lòng của đối phương.

Tiêu Chiến thận trọng bước từng bước đến nơi chiếc laptop đang được bật sáng, lồng ngực như dự đoán được trước tình hình, đập nhanh đến khó thở, yếu hầu theo nhịp nuốt nước bọt mà lặng lẽ trôi xuống. Hai tay Tiêu Chiến siết lại, lòng bàn tay phút chốc thoát đầy mồ hôi.

Phần mail mới nhất của hộp thư đến được mở ra, là một báo cáo rất dài về tình trạng mới cập nhật được của cánh nghi phạm.

Trong bức ảnh, không gian có vẻ như ở một quán bar sang trọng, cách bài trí và các nhân vật xuất hiện cũng có thể cho thấy, nơi này không phải ai cũng có thể vào.

Nhưng Tiêu Chiến lúc này không có tâm trạng để ý những tình tiết hay ho đấy nữa. Có thể trước đây anh sẽ hết sức hứng thú với chúng, cảm giác vô cùng thành tựu  khi giải được một mối sơ hở nào đó trong phạm vi thử thách cảnh sát của bọn nghi phạm. Sau đó sẽ dựa trên diễn biến cùng hiện trạng thực tế để phân tích, xâu chuỗi lại tất cả, đưa ra kết luận mà trong đó đã nắm chắc phần thắng hơn bảy mươi phần trăm.

Ở giữa bức hình, là Trần Phi Vũ, trên tay hắn cầm một chiếc ly thủy tinh bảng to, bên trong là thứ chất lỏng đỏ sệt đến nhức mắt. Gương mặt nở nụ cười thập phần vui vẻ, ngả đầu tựa lên vai người bên cạnh, mà biểu tình của người này vừa gợi đòn lại vừa hút mắt, nhìn thật ra dáng của một tay săn tình chính hiệu, tay trái choàng ra phía sau ôm lấy Triệu Phi Vũ, bộ dạng cực kỳ hưởng thụ, chính là vẻ mặt hết sức hài lòng với mọi thứ đang diễn ra.

Tiêu Chiến tay run rẩy kéo xuống phần báo cáo bên dưới, là hàng loạt ảnh tiếp theo được chụp. Từng hành động đến cử chỉ của hai nhân vật chính trong các bức hình được gửi về này, nhìn thế nào cũng thật giống như hai người đang ở bên nhau.

Anh nhìn Vương Nhất Bác trong ảnh ở cùng một chỗ với tên kia, gương mặt đẹp đẽ không chút tì vết,  thuần khiết trưởng thành, đường hàm góc cạnh, không biết vui vẻ đến thế nào mà cười đến sáng lạng, lại còn nghịch ngợm pha trò, chân thật đến mức như cứa từng nhát dao vào vết thương cũ trong tim của Tiêu Chiến.

Thiếu niên biến mất suốt hơn hơn hai năm, để lại anh một mình cùng bao nhiêu nỗi sợ chồng chất.

Hàng ngày Tiêu Chiến vẫn tiếp tục làm những thứ mình thích, ăn những món bản thân luôn tâm đắc, quây quần cùng với những cộng sự. Nhưng mọi thứ thu hoạch được đã không còn vui vẻ như ngày trước, đồ ăn cũng chẳng còn ngon, lại càng không quá hứng thú với những thành tựu trong tầm tay nữa.

Mọi thứ đều đã trở về với quỹ đạo, chỉ có khác biệt lớn nhất, là Vương Nhất Bác không còn ở đây, và anh thì có thêm một Tiểu Motor bên cạnh.

Một người bị tình yêu to lớn nhất phản bội thì quay trở lại cuộc sống sẽ như thế nào? Chính là sẽ không bao giờ tìm lại được dư vị của những ngày cũ nữa.

---

Tiêu Chiến trong suốt hai năm qua, kể từ lúc tinh thần khôi phục ổn định, được Bành Sở Việt thuyết phục chỉ dạy cho một số phương pháp hộ thân. Lúc đầu Tiêu Chiến tuyệt nhiên không có tâm trạng, còn nhìn ra được Bành Sở Việt tìm cách tìm cận mình. Hơn nữa các kiến thức này không phải chưa từng học qua, mà bởi vì sau đó công việc của anh không có cơ hội tiếp xúc thực tiễn như ở các đơn vị khác. Nghĩ lại mấy lời khuyên nhủ của Bành Sở Việt cũng không phải không có lý, tính ra mỗi ngày dành một chút thời gian ôn lại để bản thân trở nên tốt lên. Tiêu Chiến vốn dĩ lại có thiên bẩm tiếp thu cực kỳ tốt, nên là không lâu sau, động tác di chuyển của Tiêu Chiến dần dà cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, còn được Bành Sở Việt chỉ cho mấy thế hóa giải tình huống mà y thường gặp, dùng để áp chế đối phương.

Trong lòng Tiêu Chiến không hận Vương Nhất Bác, nhưng anh tuyệt đối phải làm rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu anh chỉ là bến đỗ tạm thời trên bước đường tuổi trẻ của Vương Nhất Bác, mà bến đỗ tiếp theo của cậu lại chính là kẻ đã từng khiến anh tổn thương, thì Tiêu Chiến tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.

---

Chiều hôm sau, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Uông Trác Thành, báo có công tác đột xuất cùng Giang Cục trưởng đến đồn cảnh sát khu vực, không đến đón Tiểu Motor được. Sau đó liền bị Tiêu Chiến mắng đến lợi hại, phải tắt máy nửa chừng, không dám nghe tiếp.

Mẹ kiếp cái đồ vô trách nhiệm, đến cận giờ rồi mới gọi điện thoại nói, trở tay làm sao.

Tiêu Chiến báo với mọi người trong tổ một tiếng, tức tốc chạy đến bãi xe, trùng hợp lại gặp Ngô Thế Huân vừa mới lấy xe đang định ra ngoài.

"Trùng hợp nữa rồi, Tiêu Cục trưởng".

"Thật ngại quá Ngô đội trưởng, phiền cậu cho tôi quá giang một đoạn được không. Trác Thành bận việc đột xuất, xe tôi để tít ở bên trong, mà trễ giờ phải rước Tiểu Motor rồi..."

"Không ngại. Anh lên xe đi !"

Cổng trường mầm non chiều đến đều tấp nập, nhưng hôm nay chỉ còn lác đác vài ba người đến đón các bé về nhà. Tiêu Chiến sốt ruột nhìn đồng hồ, trễ giờ đóng cửa của nhà trường cũng đã gần nửa tiếng rồi.

Bé Motor đeo chiếc balo có hình sư tử màu xanh lá ở sau lưng, phía trước cũng ôm cái gối nhỏ màu xanh lá mang về, mặt mũi chau hết cả lại, khó chịu ngồi yên vị để cô giáo bế trên tay .

Lúc Tiểu Motor nhìn thấy Tiêu Chiến, không nhịn được mà vừa khóc vừa gọi cha thật to một trận, làm Tiêu Chiến dỗ đến vất vả. Ngô Thế Huân không biết từ đâu mới đưa đến cây kem nhỏ, nhanh chóng thu hút được chú ý của bé.

Tiêu Chiến lắc đầu cười khổ, cái đồ mặt mũi khó chịu này, sao lại giống tên nhóc kia đến vậy chứ.

"Cảm ơn Ngô đội trưởng, thằng bé tính cách khó chiều lắm, đến trễ thêm chút chắc có khi tôi không dỗ nổi nó."

"Tiêu Cục trưởng, nếu anh không ngại, tôi có thể đón Tiểu Motor thay mấy hôm anh và Trác Thành chạy việc, dù gì tôi ở đây không có tăng ca, chiều đến chỉ làm mấy việc lặt vặt cá nhân, cũng rãnh rỗi không có làm gì.."

"Không không, tôi có thể tự sắp xếp, làm thế coi sao được.."

Thực ra là sợ Tiểu Motor nhìn thấy cậu khóc đến ngất xỉu mất.

"Cứ coi như là đồng nghiệp giúp đỡ nhau một chút."

.

.

.

Thời điểm Bành Sở Việt mới họp muộn xong cùng tổ hình sự, vừa tính trở về khu ký túc dành cho khách của trụ sở, lại bắt gặp Tiêu Chiến đang ôm Tiểu Motor trở về cùng Ngô Thế Huân.

Bàn tay trong vô thức liền nắm lại thật chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến run rẩy, chứa đầy phẫn uất.

Chắc chap sau sẽ gặp lại nhau đó các cô, không biết sao chap này tính cho gặp nhau rồi mà anh Chiến cứ có số đào hoa. :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net