2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến chậm rãi đi một vòng, đến gần cuối dãy ành lang chợt nghe có tiếng động. Đây là vùng phía sau quân khu, tất cả quân binh đều đang tập trung tại bữa tiệc, không lẽ..

Là một cặp yêu nhau nào trốn ra đây?

.. Không phải !

Khí tức Alpha ập vào khoang mũi, khiến Tiêu Chiến bị tập kích bất ngờ, nhất thời cảm thấy choáng ngộp.

Nồng quá... như mùi Tử đinh hương, xen lẫn chút vị thanh mát của bạc hà.

"Tệ thật, may mà dùng thuốc ức chế đặc biệt."

Tiêu Chiến từ từ lấy lại bình tĩnh, tiến về phía trước.

Trước mắt anh là một thiếu niên còn rất trẻ, chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, tuy ánh mắt vô cùng sắc bén, cả gương mặt bừng lên sức hút mạnh mẽ, khí chất bức người, nhưng không khó để nhìn ra đường nét trẻ con vẫn còn ẩn hiện.

Thiếu niên đang tự tập luyện vô cùng nghiêm túc, thân trên cởi trần, dùng hết sức đấm từng phát một vào bao cát.

Tiêu Chiến chợt nhận ra nhiều điểm khác thường. Cậu quân binh này không đến buổi tiệc cùng mọi người, lại trốn ra đây một mình tập luyện.

Đã vậy khí tức Alpha còn nồng đến như vậy.

Không đúng, nếu khí tức Alpha nồng đến mức chiếm lấy phần lớn không gian thế này, những Omega khác sẽ bị hấp dẫn mà tìm tới đây, trong khi xung quanh thực sự Tiêu Chiến không hề nhìn thấy ai khác.

Tiêu rồi...

---

Vương Nhất Bác đang tập trung cao độ, không biết từ đâu lại ngửi thấy mùi hương phảng phất, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại đủ mạnh chiếm lấy không gian xung quanh cậu, áp chế cả thính giác, hết sức dễ chịu.

Thiếu niên ngó trước nhìn sau, tìm kiếm xung quanh, vẫn không thấy ai.

Tiêu Chiến vội quay về hội trường quân khu, thoát khỏi không gian Alpha kia đang làm chủ. Anh có chút mờ mịt, nếu như chỉ có mình anh bị ảnh hưởng mạnh bởi khí tức của Alpha kia..

Đó là dấu hiệu nhận biết bạn đời.

Không thể nào! Người kia thậm chí còn trẻ tuổi như vậy..

---

Đến khi Vương Nhất Bác quay lại, bữa tiệc đã sắp kết thúc. Chủ nhiệm nãy giờ cùng các anh em phụ đi tìm Vương Nhất Bác, vừa dừng lại nghỉ mệt thì thấy cậu thân ở trần bước vào, không nói hai lời đã vội vã kéo Vương Nhất Bác đến trước mặt Tổng Cục trưởng Giang.

"Tổng Cục trưởng, tìm được thằng bé rồi"

Giang tổng ngẩng đầu đánh giá thiếu niên, gương mặt này sao.. trông có hơi quen quen.

Gương mặt này giống với một người trước đây ông thầm thương trộm nhớ thì phải.

Chắc chỉ trùng hợp thôi nhỉ?

"Còn trẻ như vậy, quả thật xuất sắc."

Vương Nhất Bác được khen, chỉ đứng lặng yên cúi đầu một cái, thay lời cảm ơn.

"Cậu tên gì?"

"Vương Nhất Bác."

Bà mẹ nó đến họ cũng giống tình nhân cũ của ông, trùng hợp này cũng quá trùng hợp rồi.

"Tổng Cục trưởng, chắc ngài chưa nghe qua, nó là con trai của Vương Trung tướng ngày trước ở quân khu này, cũng là cấp trên của chúng tôi, sau này ngài ấy chuyển công tác...

"Đến Cục cảnh sát Trung ương quốc gia?"

"Đúng vậy Tổng cục trưởng, hóa ra ngài vẫn nhớ ngài ấy."

"..."

Sao mà không nhớ, yêu muốn chết lên chết xuống, có mất trí nhớ may ra mới quên nổi.

"Thực tình chúng tôi cũng không muốn tiết lộ cho quá nhiều người biết, chỉ sợ nội bộ lại có chuyện dèm pha."

Tổng Cục trưởng Giang lặng lẽ xác nhận Trái Đất là một khối hình tròn, hình cầu kia vốn không có thật, khoa học bị điên rồi.

Đứa nhỏ trước mặt đích thị là con trai tình cũ của ông.

Thảo nào lại giỏi như vậy.

"Nó đang là chức vụ gì?"

"Vừa lên Trung sĩ."

"Cho lên Thiếu úy."

"..."

Bầu không khí bỗng dưng bị sự im lặng bao trùm.

".... Tổng Cục trưởng, cái này.. cái này cũng quá nhảy vọt rồi.."

"Có gì nhảy vọt, trong nửa năm nó từng bậc lên đến Trung sĩ, đây cũng không phải lần đầu có cá nhân xuất sắc được xét duyệt nhảy cấp, bất quá đến nửa năm sau nói không chừng với khả năng của nó, còn có thể tiến xa hơn như này."

"Tổng Cục trưởng, còn phải đệ đơn trình lên.."

"Có tôi ở đây còn sợ không lo được?"

"Ý tôi không phải..."

Thượng tướng đương nhiệm tất nhiên vẫn đủ thẩm quyền đề cử với cấp trên để Vương Nhất Bác thăng cấp vị trí này, nhưng nếu làm vậy chỉ sợ sẽ có lời ra tiếng vào.

Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày, người này thân phận to lớn, nhưng không quen không biết, vì cớ gì vừa gặp đã muốn nâng đỡ cậu?

"Thực sự không cần đâu!"

"Hửm?"

"Tôi nói, thực sự không cần, tôi có thể tự mình.."

"Haha, thế thì tự mình từ Thiếu úy mà leo lên đi."

"..."

"..."

"À, chọn cho tôi mười đứa quân binh ưu tú nhất, tạm thời cho đến Cục trung ương tiếp sức phá án một thời gian, còn đứa nhỏ này, đương nhiên tôi chọn đầu tiên."

Một loạt các cấp trên của Quân khu Lạc Dương ngồi nhìn nhau, rốt cuộc Tổng Cục trưởng Giang đây đã nhìn thấy gì từ thằng nhóc này vậy?

---

Vương Nhất Bác bị mang về Cục cảnh sát Trung ương quốc gia. Trên đường đi vẫn cảm nhận được mùi hoa mẫu đơn kia cứ thoang thoảng, bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Nơi này không còn là môi trường giống quân khu, không còn đất cát để lăn xả, không còn rừng cây bạt ngàn để làm nhiệm vụ, cũng không còn nơi để cậu trốn ra tập luyện.

Mười quân binh từ Quân khu Lạc Dương được đưa đến sắp xếp chỗ ở. Cục cảnh sát Trung ương không như ở các quân cục khác, nơi này có ký túc xá riêng cho các cán bộ, các cảnh viên ở xa, và quân binh từ các quân khu được triệu tập đến làm nhiệm vụ.

Tầng bốn, cũng là tầng cao nhất của ký túc xá, là dãy phòng dành cho các cấp cán bộ. Tổng Cục trưởng Giang lại đặc biệt phân phó phòng của Vương Nhất Bác ở cuối, cùng dãy với ông.

Nhiều người còn nghi ngờ có khi nào Vương Nhất Bác là con rơi của Giang Tổng Cục?

Thực ra cá thể có thành tích nổi trội, được đặt cách chiếu cố như vậy, mọi người đều có thể hiểu được.

Trong khi Vương Nhất Bác còn không biết vì sao mình có được đãi ngộ này.

Tối đến, không có nơi để tập luyện, Vương Nhất Bác nhàm chán thả bộ đi dạo xung quanh, dự tính gọi Vu Bân ra cùng đi hóng mát một vòng, sau đó nghĩ lại nên thôi.

Vương Nhất Bác vẫn thích một mình.

Bất chợt, lại ngửi thấy mùi hương, giống hết với mùi hoa mẫu đơn hôm nọ.

Phía trước có một nam nhân mặc chiếc áo thun xanh nhạt, quần đùi quá gối, hình như cũng đang tản bộ.

Mùi hương kia, là toát ra từ người này?

Tiêu Chiến dường như cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc hôm nọ, thoáng có chút giật mình ngẩng đầu.

Người kia, đang đứng cách anh chỉ tầm năm, sáu mét.

Anh đương nhiên biết, thiếu niên này là Vương Nhất Bác, được điều động từ Quân khu Lạc Dương đến đây, Tiêu Chiến được Tổng Cục trưởng Giang phổ cập không ít thông tin liên quan đến Vương Nhất Bác.

Con trai của cựu Cảnh binh, đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

"Mới đến đây đừng đi lang thang một mình, sẽ bị lạc đó."

"..."

"Nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể cùng tôi đi dạo."

"..."

Cậu trai trẻ im lặng vươn đôi mắt đẹp đẽ nhìn anh. Tiêu Chiến vốn đã lường trước được thái độ này của thiếu niên, chỉ cười nhẹ, đưa tay vào túi quần, tiếp tục tản bộ.

"Sao trên người anh có mùi hoa?"

Hừ, chịu mở miệng rồi à!

"Sao cơ?"

"... Anh dùng nước hoa à? Con trai mà dùng nước hoa nồng thế."

"..."

"Lần sau dùng ít lại đi !"

"..."

Lần này đến phiên Tiêu Chiến cạn lời.

Thằng nhóc này.., không được phổ cập kiến thức về giới tính à?

"Tôi không dùng nước hoa.."

"Thế sao thơm vậy?"

"..."

Tiêu Chiến cảm thấy có chút bất lực, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, quay bước nhanh về phòng.

Mà phòng của Tiêu Chiến, ở sát bên cạnh phòng của Tổng Cục trưởng Giang.

Vương Nhất Bác đứng dưới lầu nhìn lên một hồi, thấy bóng người kia đang mở cửa bước vào, đưa ngón tay trỏ lẩm bẩm đếm.

Một, hai, ba, phòng của người nọ cách Vương Nhất Bác chỉ có ba căn.

Nhưng mà, cách bốn tầng lầu rồi, còn cách thêm một cánh cửa, tại sao vẫn còn ngửi thấy mùi hoa đó?

"Vương Nhất Bác !"

Vu Bân tay cầm điện thoại tính gọi Vương Nhất Bác rủ đi dạo, vừa hay thấy thằng nhóc kia đang đứng ngây người.

"Nhìn cái gì, không phải phòng em trên đó à? trên đó có gì hả?"

".... Vu Bân."

"Hửm?"

"Có ngửi thấy mùi hoa không?"

"Hả? Mùi hoa gì?"

"..."

Năm đó Vương Nhất Bác 18 tuổi, lần đầu gặp Tiêu Chiến.

---

Mười quân binh ưu tú từ quân khu Lạc Dương được Cục cảnh sát Trung ương đào tạo khóa kiến thức về nhiệm vụ thực tiễn trong một năm, trước khi chính thức được giao nhiệm vụ.

Tổng Cục trưởng Giang vẫn luôn giữ một bộ mặt vô cùng tự hào mỗi khi đứng nhìn Vương Nhất Bác cùng các đồng đội luyện tập. Quả không hổ là con của tình nhân cũ. Thậm chí còn xuất sắc vượt cả cha nó.

Hết một buổi, Vương Nhất Bác ăn trưa cùng đồng đội tại khu vực được sắp xếp, Vu Bân bên cạnh vừa ăn vừa luyên thuyên cùng mọi người, chủ đề là Cục cảnh sát Trung ương thật tốt, họ bắt đầu thích ở đây hơn ở Quân khu rồi.

Với Vương Nhất Bác thì như nhau, mà thật tình vẫn thích quê hương của mình hơn một chút.

"Thế nào, mọi người ở đây đã quen chưa?"

Giang Tổng cục một thân trịnh trọng bước đến, mỉm cười hiền từ, gật đầu đáp lại đám nhóc đang giơ tay thực hiện quy tắc chào hỏi với cấp trên.

"Ở đây có thể gò bó một chút, mọi người cố gắng nhé, sớm sẽ xong việc thôi !"

"Tổng Cục trưởng..."

Lần thứ hai từ khi gặp Vương Nhất Bác được thấy thằng nhóc này mở miệng, Giang Tổng cục phải nói vui mừng khôn xiết.

"Con trai, con cần gì sao?"

"Người kia.., người ở kế phòng ngài là ai vậy?"

"..."

"..."

"Con muốn hỏi Tiêu Chiến? Tiêu Chiến làm việc ở bên kia!"

Vừa nói, Giang Tổng cục vừa chỉ về phía căn phòng được thiết kế hoàn toàn bằng kính, đến chữ in bên ngoài cũng được chạm khắc tinh xảo, viền kim loại nổi bật rõ ràng từng chữ một, đập thật mạnh vào mắt người xem : VĂN PHÒNG CẢNH SÁT CỤC TÂM LÝ TỘI PHẠM TRUNG ƯƠNG QUỐC GIA.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net