23. ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Cục trưởng, anh lên xe đi, ở ngoài đang gió bấc.."

Trên đường cùng cộng sự trở về, Tiêu Chiến lại bảo Ngô Thế Huân tấp vào trên một đoạn cầu vượt vắng vẻ. Người trên xe liên tục lo lắng vẫy gọi, nhưng chỉ thấy người kia cứ mãi nhắm mắt cúi đầu.

Y cơ hồ loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt, giống như có hoa ở từ đâu rơi đến, được gió thổi lại khép mình bay đi.

Thời tiết gần đây đang trở lạnh, chỉ có giữa trưa khi mặt trời lên đến đỉnh điểm, nhiệt độ không khí mới ấm lên được một chút, chứ còn buổi rạng sáng cùng với ban đêm thì đều lạnh buốt đến lợi hại.

Ngô Thế Huân thực sự không đành để Tiêu Chiến một mình hứng chịu tiết trời này, mới bước tới cởi ra áo khoác ngoài phủ lên người anh.

"Cậu ta nói gì với anh?"

Trời lúc này đã dần về chiều, những ngọn đèn cũng bắt đầu nối đuôi nhau bật sáng, tóc mái Tiêu Chiến bị gió bấc đùa giỡn, rủ xuống lòa xòa, bay phất phơ ở ngang tầm mắt.

"Nhất Bác nói sắp trở về.."

"Sắp trở về? rốt cuộc là cậu ta muốn nói gì?"

Tiêu Chiến thoáng mở mắt, lại ngẩng đầu mông lung ngước nhìn phố thị trời đêm, hít lấy một ngụm khí lạnh của gió mùa, trong tâm đầy phức tạp, thông minh của anh vốn phát huy tác dụng nhất trong việc đoán người đoán mình. Duy chỉ có lúc này, nước đi của người đối với anh có quan hệ tương thông nhất, lại cảm thấy không thể nào nắm bắt được.

"Thế Huân, về thôi!"

---

Trong cuộc họp khẩn cấp sau nhiệm vụ bị thay đổi đột ngột, Tiêu Chiến đã phải có một màn trình bày thích đáng đi kèm với lý do về việc gửi yêu cầu tới cấp trên về việc hoãn binh này. Đồng thời anh cũng trình bày những ý chính về quá trình đã cùng chạm mặt với Vương Nhất Bác. Tuy nhiên, nội dung về cuộc trò chuyện đương nhiên đã được bảo toàn.

Tiêu Chiến bày tỏ quan điểm muốn thông qua Vương Nhất Bác, để lấy được những chứng cứ buôn bán vũ khí của bên phía Trần Phi Vũ.

Đứng giữa cuộc họp, anh xin được cấp quyền cho phép, cũng như đề nghị muốn được hỗ trợ nhân lực tham gia vụ án này. Mặc dù trên danh nghĩa anh cùng với Vương Nhất Bác vẫn chưa phải là bạn đời hợp pháp, nhưng giữa hai người bây giờ đã có một kết tinh vững vàng để ràng buộc. Chỉ có điều, thiếu niên kia hẳn là chưa biết mình rốt cục cũng đã có bạn để đua xe rồi.

---

Hai ngày sau.

Tiêu Chiến đang nằm hát ru cho Tiểu Motor ngủ, thì nhận được tin nhắn từ dãy số lạ.

"Xin lỗi bảo bối, đến bây giờ mới nhắn tin cho anh"

Mất năm giây để định danh người gửi đến, Tiêu Chiến chán ghét vứt luôn điện thoại sang bên, nằm xuống bên cạnh Tiểu Motor, nhắm mắt muốn đi ngủ.

.. Nhưng mới chỉ được khoảng năm phút, anh lại ngồi bật dậy, động tác như bỏ lỡ điều gì đó quan trọng, chụp lấy chiếc điện thoại ban nãy đã vứt xuống đến ngang mắt cá chân.

"Cậu gặp tôi được không?"

Bên kia rất nhanh đã có tín hiệu trả lời lại.

"Được chứ bảo bối, anh nghe wechat được không? em muốn nhìn thấy anh.."

Thằng nhóc này đang nghĩ anh đang cùng cậu ta chơi trò tìm hiểu nhau sao?

"Con đang ngủ, cậu nháo cái gì, nếu được thì chín giờ tối mai sắp xếp, tôi muốn gặp cậu nói chuyện"

"....... Vì sao phải đợi đến chín giờ?"

"Còn phải dỗ con ngủ"

Tiêu Chiến vẫn chưa nhận ra mình lỡ lời cái gì, tính nhắn tiếp thì bên kia Vương Nhất Bác vừa yêu cầu gọi video, cùng lúc ngón tay anh thuận đà ấn xuống phím đồng ý chia sẻ.

Thế nhưng thiếu niên ở bên kia nhận thấy anh chịu nghe máy, còn chưa kịp hớn hở trêu ghẹo đã nhìn thấy một vật nhỏ nằm kế bên Tiêu Chiến.

"..."

"..."

"..... Đêm hôm cậu muốn nháo cái gì?"

"...... Này bảo bối..."

"..."

"Đứa nhỏ bên cạnh anh là của ai vậy?"

"A?"

Tiêu Chiến vội vàng ấn nút kết thúc.

Sau đó là một tràng tiếng chuông reo của Vương Nhất Bác ầm ĩ gọi đến, làm anh chỉ còn cách tắt luôn nguồn điện thoại.

---

"Tiêu Cục trưởng, cđể tôi đi cùng đi. Một mình anh đi như vậy tôi thấy không an tâm.."

Tiêu Chiến nhìn Ngô Thế Huân từ lúc nghe tin anh đi gặp riêng Vương Nhất Bác đến giờ, đều một bộ dáng nhăn mày cau có, muốn được đi cùng để bảo vệ an toàn cho anh. Mà về phía Tiêu Chiến nhìn thấy người ta có lòng như vậy cũng không nỡ từ chối, hơn nữa anh cũng cần có hậu thuẫn lỡ trường hợp trở tay không kịp, mới quyết định đi cùng với Ngô Thế Huân.

Địa điểm gặp mặt cách trung tâm thành phố khoảng nửa giờ đi xe.

Không những như vậy. Nơi này còn là địa phận riêng của Vương Nhất Bác.

Từ xa nhìn vào, đã thấy chiếc Motor màu xanh lá sành điệu dựng đứng ở mé sân, thật sự không thể trùng lặp với bất kỳ ai khác.

An bài cho Thế Huân ngồi chờ tại một góc khuất nhỏ ít người qua lại, yết hầu Tiêu Chiến lặng lẽ nuốt xuống một cái, ngẩng mặt bước đi thẳng vào trong.

Hai tên gác cửa không có ngăn anh lại.

Vệ sĩ bên trong không có ngăn anh lại.

Không một ai ngăn anh lại..

"Bác, tình yêu của mày tới rồi kìa !"

Từ trong bước ra là một thằng nhóc mặt mũi trông non choẹt, mặt áo ba lỗ màu trắng cùng quần jean đen, ở trước cổ đeo một mớ các loại dây nhợi đủ thứ các hình đầu lâu xương chéo, nhìn giống như một đứa trẻ trâu đang cố tỏ ra là mình ngầu vậy.

Tên trẻ trâu đứng nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống, mới tặc lưỡi khen ngợi.

"Ô, người đẹp thế, thằng lỏi này coi vậy mà cũng có mắt nhìn ha.."

Tiêu Chiến đi theo đằng sau, mới chú ý từng chút quan sát cặn kẽ nơi này.

Căn nhà được xây với lối kiến trúc hoàn toàn bằng gỗ, mọi ngóc ngách đều được chạm khắc công phu tinh xảo. Tiêu Chiến được đưa đến trước một căn phòng lớn, trông đặc biệt khác hẳn những phòng còn lại, bên ngoài cửa có khắc đầu của một con sư tử đực lớn đang làm động tác gầm gừ, nhìn cũng đoán được trong căn nhà này đây chính là chỗ khó có thể vào nhất.

Tiêu Chiến còn đang mải mê nhìn ngắm, không biết rằng tên nhóc kia đã rời đi, mà thay vào đó là một người khác đã từ lúc nào bước vào.

"Không biết bảo bối tìm em muốn nói chuyện gì?"

Hơi thở nóng ấm phả lướt bên tai, cảm giác nhột nhạt khiến anh giật mình, theo quán tính xoay người lại lùi ra sau, phút chốc đã chạm đến chiếc bàn trà sang trọng ở giữa phòng.

"Cậu hẹn ở chỗ này là có ý gì?"

".. Quan trọng là tuyệt đối an toàn, không sợ tai mắt. Hơn nữa nơi này thuộc quyền sở hữu của em, chưa có sự đồng ý của em không một ai dám tự ý bước vào. "

"Kể cả Trần Phi Vũ?" . Tiêu Chiến trào phúng hỏi.

"Không có ngoại lệ."

"Vậy tôi phải tự cảm thấy vinh dự khi được cậu Hai hẹn đến đây sao?"

Vương Nhất Bác mất hứng thở hắt ra, nhảy lên bàn trà ngồi yên vị.

"Anh đừng như vậy được không, nói mấy lời dễ nghe xem nào.."

Hai bên thái dương của Tiêu Chiến tràn đến một trận máu nóng, não nghĩ tay làm, liền trở người tát ngay cho Vương Nhất Bác một cái..

"Cậu còn mặt mũi để yêu cầu tôi làm này làm nọ sao..?"

Thiếu niên bị đánh như vậy sắc mặt trầm xuống thấy rõ, tuy đã luôn nghĩ tới mấy tình huống tương tự, cảm thấy can tâm tình nguyện để anh đánh đấm hả giận cũng xứng đáng. Nhưng mà lúc này cậu thật sự muốn cùng anh tâm sự một chút, lại cứ như vậy bị khước từ.

Trong phòng đang được thắp tinh dầu mùi bạc hà, nhưng không biết sao Tiêu Chiến cảm thấy dư vị này thực sự quá quen thuộc, hơn nữa hình như còn đang ngày càng trở nên nồng hơn, áp đảo khứu giác, thấm nhuần đến từng mao mạch, khiến anh chỉ trong một chốc hai chân đều cảm thấy mềm nhũn, mất thăng bằng ngã xuống ghế tựa bên cạnh bàn trà.

"Vương Nhất Bác.. , đồ khốn này, cậu giải phóng tin tức tố làm gì.."

Quan trọng là thiếu niên có muốn hay không. Bởi vì khi ở gần nhau, không phải Omega, Alpha mới là kẻ luôn sở hữu bản năng kiểm soát cục diện.

"Anh quên lần trước em đã nói gì sao? lần này không chỉ là hôn thôi đâu.. Bảo bối, chuẩn bị tinh thần đi !"

"Cậu dám làm càn.. tôi liền lập tức gọi cứu viện tới.."

"Thế anh có tin cứu viện của anh cũng sẽ không còn cơ hội trở về nữa không?"

"..."

Giữa anh và đối phương chính là mối quan hệ ràng buộc giữa bạn đời, tin tức tố được thiếu niên cố tình phát tiết, mạnh mẽ bủa vây lấy Tiêu Chiến, quyện hòa cùng với dư vị tinh dầu đang tỏ hương nồng nàn, không gian này rõ ràng chính là do Vương Nhất Bác làm chủ.

"Có muốn em không? cái miệng nhỏ nói vài lời dễ nghe đi.."

Đối phương lúc này đã yên vị bên cạnh, mang Tiêu Chiến kéo đến yên vị ngồi trong lòng mình, hai tay không yên phận luồn vào bên trong áo thun của anh, thi nhau sờ loạn.

"Buông ra.. Vương Nhất Bác cậu.. a.."

Bất thình lình, thiếu niên túm hẳn áo thun của Tiên Chiến vén lên trên, nắm lấy eo anh kéo đến ngậm lấy hai đầu vú trên ngực, dùng răng niết nhẹ, bên kia còn dùng tay xoa nắn không ngừng, cho đến lúc hai hạt đậu nhỏ bị chơi mà cương cứng lên, nhô hẳn ra ngoài.

Tiêu Chiến lúc này bị Vương Nhất Bác bức vào cơn tình ái, khoái cảm cùng với tức giận đan xen, muốn dùng cùi chỏ đấm lên mặt thiếu niên, lại dễ dàng bị cậu khống chế được, bắt lấy hai tay Tiêu Chiến túm ngược ra sau.

Vương Nhất Bác lúc này tựa như con hổ đói, mỗi động tác đều mang theo nôn nóng muốn được nếm trọn, tin tức tố hương hoa loáng thoáng ngọt ngào lẻn vào khứu giác cậu, đánh thẳng vào tâm điểm của Alpha đang trên đà phát dục.

Thiếu niên giữ lấy cằm anh, cuốn đối phương vào một nụ hôn có chút ép buộc. Tiêu Chiến lúc đầu cố gắng né tránh, nhưng lại bị Vương Nhất Bác chế trụ, dùng bản năng uy hiếp cậy mở khớp hàm, luồn lưỡi vào bên trong dây dưa chiếm giữ. Răng nhọn của thiếu niên cắn lên môi anh có chút đau nhói, nhưng cũng mang tới khoái cảm nhột nhạt, niêm mạc bên trong khoang miệng cũng được cậu tỉ mỉ liếm hết một vòng. Tiếp đó một lượng lớn nước bọt mang theo tin tức tố bạc hà bị Tiêu Chiến nuốt vào, kích thích cơ thể anh bộc phát khao khát đến mãnh liệt.

Không gian lúc này đượm nồng mùi tình dục, âm thanh đảo lưỡi nhiệt tình vang vọng đến đỏ mặt. Bàn tay to rộng và ấm áp của Vương Nhất Bác lướt qua từng mảng da thịt trần trụi của người trong lòng, cảm giác nóng như lửa hừng hực rót vào tim. Những nụ hôn cuồng nhiệt rãi lướt đều khắp má, cổ và ngực anh, còn không quên mỗi lần đều dùng răng day nhẹ, hài lòng cảm nhận người trong lòng mất khống chế đang run lên từng đợt.

"Nói đi, có nhớ em không?"

Những nơi được thiếu niên chạm qua, Tiêu Chiến đều có cảm giác giống như nắng hạn gặp mưa rào, lan tỏa khắp người anh như đóa hoa nở rộ. Đầu óc Tiêu Chiến lúc này bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của thiếu niên tiết ra quá phận, khiến lý trí của anh tựa như người say rượu, nửa mê nửa tỉnh. Trong tiềm thức rõ ràng đã tự gào thét không được, thế nhưng cơ thể vẫn lả lướt mê đắm dưới từng đợt dày vò của thiếu niên.

"Không trả lời em? Hết thương em rồi à?"

Tiêu Chiến đang muốn vùng vẫy khỏi mắt xích kềm hãm của Nhất Bác, phốc một cái cả người liền bị xoay lại.

Đối phương kéo xuống quần jean lẫn quần lót của anh tuột hẳn ra ngoài, xoa nắn hai bên đùi trong mấy cái, sau đó túm lấy chân Tiêu Chiến dạng rộng ra, co hẳn lên hai bên.

"Đừng, Nhất Bác,.. đừng.."

Nơi tư mật tiếp xúc với không khí, theo phản xạ tự giác co thít lại. Tiêu Chiến lúc này mới cảm thấy hốt hoảng, thiếu niên chưa từng đối với anh làm ra những trò lưu manh này, hôm nay vì cái gì lại cố tình khi dễ anh như vậy..

Cái hang nhỏ phiếm hồng bởi vì được Alpha yêu thương dạy dỗ, trào ra ướt đẫm một mảng, mở đường dẫn lối để thiếu niên chỉ điểm xuyên vào.

Môi lưỡi nóng hổi của cậu tìm đến nơi sau gáy anh, một đường dùng răng xé bỏ tấm cách trở thiếp.

Tin tức tố lâu ngày bị ngủ yên, nay lại có người đến giải thoát, chậm rãi giải phóng từng đợt như sóng trào, ập đến lấp đầy ham muốn của Vương Nhất Bác, hòa vào cỗ bạc hà đang làm loạn, tạo nên thứ dư vị kích tình đến tàn bạo.

Thiếu niên cúi người ra phía trước, thấy Tiêu Chiến đang dùng răng cắn chặt lấy tay áo, chịu đựng hết thảy không để phát ra tiếng rên rỉ nào.

Vương Nhất Bác từ đáy lòng cảm thấy có một chút tức giận, trực tiếp lột áo của Tiêu Chiến vứt bỏ, bên phía trực tiếp đút thêm hai ngón vào sâu bên trong huyệt thịt, nhịp nhàng khuấy đảo.

Nam nhân ngồi trong lòng thiếu niên mới giật nảy một phát, cả người như bị nhiệt triều cuồn cuộn cuốn đi, nóng chảy như bị ném vào dung nham, cảm giác hư không cùng dục hỏa đang từng chút một gặm nhắm lý trí của anh.

Bàn tay của Vương Nhất Bác chính là có phần to người bình thường, lại nham nhám một số vết chai do lâu ngày dùng súng luyện tập, các đốt khớp xương cũng tuyệt nhiên lớn hơn người khác, đang hướng huyệt nhỏ càn quấy liên tục, động tác ra vào ngày càng nhanh, đến mức một hồi quần tây của cậu bị nước chảy ra ở giữa mông anh làm ướt cả một mảng.

"Dừng.. Nhất Bác chậm lại..ha.."

"Trả lời, có nhớ em không?"

Tiêu Chiến cả người trần truồng bị Vương Nhất Bác đặt trong lòng, để lưng đối diện với lồng ngực của cậu, hai chân đang bị thiếu niên dạng ra đùa giỡn, cố tình giở thói lưu manh ức hiếp anh.

Tiêu Chiến nức nở cắn chặt môi, không muốn để Vương Nhất Bác được như ý nguyện.

"Anh không nói, tức là không nhớ em chứ gì!?"

Thiếu niên vừa dứt lời, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cơ thể mình theo bản năng ưỡn cong về trước, cả người mềm nhũn đến bại hoại. Thịt da non mềm ở đằng sau gáy bị răng nanh sắc nhọn của Vương Nhất Bác cắn xuống một phát, vùng cấm địa lâu ngày như nhận ra sự xuất hiện của chủ nhân, tin tức tố vị bạc hà ngay lập tức chú nhập vào cơ thể Tiêu Chiến.

Thiến niên cắn xong lại ngậm lấy cần cổ non mềm của anh liếm mút, tay còn lại mò đến phía trước mặt ve vuốt. Sau đó dưới sự mơ hồ của Tiêu Chiến, liền cho hai ngón tay luồn vào trong khoang miệng anh cố sức quấy nhiễu.

Tiêu Chiến chỉ còn có thể phát ra âm thanh rên rỉ từ cổ họng, bấu chặt lấy hai cánh tay Vương Nhất Bác, không chịu nổi mới liên tục lắc đầu, trốn tránh thiếu niên đang làm loạn.

Phía dưới đã được Vương Nhất Bác cho vào lút cả đến ngón thứ ba, dịch ruột non bên trong trào ra thấm ướt cả cổ tay cậu. Lúc này thiếu niên còn ác ý từ sâu bên trong huyệt hồng của anh điều chỉnh các đốt ngón tay quắp ngược lên, chạm đến một nơi quen thuộc, động tác cứ như thế lặp đi lặp lại, khiến Tiêu Chiến lúc này không chịu nổi nữa, mới rên rỉ mở miệng xin tha.

"Có có.., là có nhớ em, có.. nhớ em..ha, Nhất Bác, dừng lại, buông.."

Thiếu niên nghe được câu trả lời hài lòng, cười đến thích thú, liền xoay người anh lại hôn lên.

Tiêu Chiến từ trong dục hỏa mơ màng định thần được đôi chút, ý thức được vừa rồi đã bị đối phương khi dễ, cảm thấy xấu hổ cùng với tức giận, trực tiếp muốn ly khai, từ trên người thiếu niên chậm rãi dịch chuyển muốn bước xuống.

Vương Nhất Bác sao có thể không nhìn ra anh tính làm gì, mới nâng cả người Tiêu Chiến lên, ôm lấy đi về phía chiếc giường sang trọng. Mà đối phương ở trong lòng thiếu niên liên tục dùng nắm đấm đánh vào ngực cậu, đến mức Vương Nhất Bác phải ngạc nhiên về khí lực của anh hiện tại, bị dày vò như vậy mà tinh thần vẫn còn thật tốt, thậm chí là cậu thấy lồng ngực bắt đầu đau đến tê rần rồi.

"Anh còn khỏe như vậy thì chúng ta tiếp tục đi.."

Đối phương bổ nhào lên người Tiêu Chiến như hổ đói, hôn môi anh đến mãnh liệt, liên tục vuốt ve cơ thể anh, hài lòng nhìn từng khối cơ trên người đối phương vì hưởng thụ âu yếm của mình mà toàn bộ đều thả lỏng, thân thể trên dưới ửng lên một màu đỏ mê người, toàn bộ đều khiến hạ thân Vương Nhất Bác trướng lên nãy giờ tuyên bố muốn được thoát ra động thủ.

"Nằm sấp lại, nâng mông anh lên !"

Tiêu Chiến loáng thoáng nghe thấy yêu cầu của thiếu niên, không nhịn được dùng hết sức ngóc dậy chửi rủa.

"Cậu con mẹ nó là người sao? Tôi đến để nói chuyện, không phải để... cái này, Vương Nhất Bác cậu chơi đủ rồi đó. Cậu hai năm qua bên ngoài chơi đùa chưa đủ hả dạ, bây giờ đến tôi cậu cũng muốn.."

Nhìn người bên dưới một bộ dáng ủy khuất như thỏ, mỗi hành động của anh lúc này đều đang muốn chống đối mình, nhưng tuy là miệng có mắng xối xả, vành mắt cũng đã phím hồng ẩng nước đến tội nghiệp, chính là giống như con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp đến không chịu nổi, mới quay lại giơ lên cái đệm thịt lú ra chút móng vuốt sắc nhọn. Nhìn vào chỉ càng thấy đáng yêu đến ngứa ngáy trong lòng.

"Em đối với anh là nghiêm túc, chưa bao giờ có ý chơi đùa. Em nói rồi, hai năm qua là vì bất đắc dĩ, anh muốn cái gì em đều cho anh. Để em bù đắp được không?.."

".. Được.. Nói như vậy, cậu giao hết bằng chứng buôn bán vũ khí của Trần Phi Vũ ra đây !"

"Bảo bối, chúng ta là đang làm chuyện lứa đôi ân ái, anh đối với em trên giường ra điều kiện như vậy, cũng phải để em ăn no trước đã."

Nghỉ nghỉ, hơn 3400 từ rồi =))) vừa bí văn vừa nhức lưng, viết xong chạy đi cạo gió luôn á. =)))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net