25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Tiêu Chiến trở mình thức giấc, có cảm giác như mới từ ở địa ngục trở về.

Lưng anh áp sát vào bờ ngực của thiếu niên, cánh tay to lớn vòng qua ôm siết lấy eo anh.

Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt, từng chút một nhớ lại đêm qua bị tên lưu manh này làm cho lên bờ xuống ruộng, trong tâm cũng đã lười phản kháng. Đến giờ trên đầu lưỡi anh vẫn còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Hơn hai năm biệt tích bây giờ xuất hiện còn lợi dụng bản năng đặc thù để khống chế anh, bên tai Tiêu Chiến lúc này thậm chí vẫn còn ám ảnh bởi những tiếng "phạch phạch" cùng với tiếng khóc đầy xấu hổ của chính mình đêm qua.

Đột nhiên anh hốt hoảng ngồi bật dậy, đau rát từ hạ thân truyền lên sóng não khiến Tiêu Chiếu rít lớn một tiếng, gắng gượng loay hoay tìm điện thoại, mới hối hả ấn gọi cho Ngô Thế Huân.

"Ngô.. Ngô đội trưởng.."

"Tiêu Cục trưởng.. anh ổn không đó?"

"Xin lỗi Ngô đội trưởng.. bây giờ cậu đang..."

"Vẫn ở ngoài này, ... có cần tôi vào đó không?"

"Không.. không cần, tôi lập tức ra ngay !"

Tiêu Chiến chật vật loay hoay vẫn không tìm ra áo của mình đã của Vương Nhất Bác ném tới tận phương trời nào, mới vơ đại chiếc sơ mi của cậu mặc vào, nhân lúc thiếu niên vẫn còn chưa tỉnh, mới cố nén cơn đau âm ỉ, dùng hết tốc lực chạy ra ngoài.

Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng thiếu đứng đắn của Tiêu Chiến, liền hiểu ngay đã xảy ra loại chuyện gì.

"Tiêu Cục trưởng... có ổn không?"

"Ngô đội trưởng.. đi.. đi mau.."

Chỉ là không ngờ còn chưa kịp nổ máy khởi động, đã bị Vương Nhất Bác một thân ở trần chặn ngay ở đầu xe.

"Mẹ kiếp thằng nhóc này.."

Tiêu Chiến đầy cắm phẫn nghiến chặt răng, mới chồm người qua chỗ của Ngô Thế Huân bật máy khởi động xe.

"Thế Huân, mặc kệ cậu ta,.. chạy tới đi !"

"Tiêu Cục trưởng, anh bình tĩnh đã.."

Vương Nhất Bác đứng nhìn ái nhân trong lòng, cả người đang dán sát ở vị trí ghế lái của tên kia, không nhịn được bước tới mở cửa xe níu lấy Tiêu Chiến lôi ra ngoài. Mà Ngô Thế Huân bên cạnh từ nãy giờ cũng đã đủ chướng mắt, ở bên này mới tiến tới giữ lấy Tiêu Chiến, dùng sức xô Vương Nhất Bác một cái thật mạnh, bước lên đứng chắn ở trước mặt anh.

"Thế Huân, chuyện của chúng tôi cứ để tôi xử lý.."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cùng tên bao đồng trước mặt diễn một màn tôi tôi anh anh, máu nóng xộc lên tràn tới não. Nếu không phải vì có anh đang đứng bên cạnh y, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đánh chết hắn.

"Anh nghĩ anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Vương Thiếu Úy, phiền cậu nghe tôi nói một chút.."

"Nghe cái rắm, chỗ này là chỗ để anh lên tiếng à. Tiêu Chiến, anh nói, rốt cuộc anh cùng tên bao đồng này có quan hệ gì?"

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên càng lớn càng không biết nói lý lẽ trước mặt, trong lòng đầy căm phẫn, mới chán ghét thuận miệng hét lên.

"Cậu ấy là ba của con tôi".

"..."

Ngô Thế Huân nghe xong cứng hết cả người, trợn tròn hai mắt.

Anh là thấy cậu ta còn chưa đủ thù ghét tôi hay sao Tiêu Cục trưởng?

".. Anh nói cái gì?"

"Cậu nghe không hiểu sao? Tôi nói, Thế Huân là ba của con tôi"

Nằm không cũng trúng đạn là thế nào?

Chính là giống như Ngô Thế Huân.

"Anh dám nói lại lần nữa, em ngay lập tức đánh chết tên bao đồng này."

"Vương Nhất Bác, tôi nói cậu biết. Cậu ở bên ngoài chơi bời suốt hai năm, chơi trò ân ân ái ái với mấy tên tội phạm, lại còn cùng với bọn chúng trở thành một dạng. Bây giờ gặp lại tôi thì muốn tôi có trách nhiệm nói yêu thương cậu sao? Mẹ kiếp cậu nghĩ mình là ai mà có cái quyền thích đến là đến, đi là đi? cái giống như cậu cũng đòi có hậu thế sao, tôi chính là có con với người khác đó, bây giờ tránh đường cho tôi, con mẹ nó CÚT !

Không gian lúc đó mọi thứ tựa hồ đều dừng lại, đến hơi thở của từng con người cũng trở nên lắng đọng. Tất cả đều như đình trệ, chăm chăm hướng về phía Tiêu Chiến.

Ngô Thế Huân nhìn anh đi đứng thôi đã khó, bây giờ còn dùng sức mắng to đến vậy, cả người Tiêu Chiến bởi vì giận mà không ngừng run rẩy, sợ rằng cứ đứng đây một lát nữa sẽ không đủ sức chống chế, mới đưa tay ra từ phía sau đỡ lấy anh.

Vương Nhất Bác đứng chôn chân tại chỗ, trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến cùng với nam nhân bên cạnh. Bao nhiêu câu chữ muốn nói ra lúc này như đều bị nghẹn lại ở cổ họng, bí bách đến mức cùng kiệt.

Năm ngón tay đã bất giác mà siết lại thành nắm. Cứ như vậy cho đến khi xe của Tiêu Chiến cùng với Ngô Thế Huân đã rời đi, Vương Nhất Bác mới bắt đầu thanh tỉnh, sắc mặt cũng tái lại, đồng tử căng tràn đầy tơ máu, thét lên điên dại như loài sư tử bị đả thương, còn quay qua đấm đá liên hồi vào đám thuộc hạ.

---

"Thế Huân.. đừng nói chuyện này cho ai biết, được không?"

Ngô Thế Huân dìu Tiêu Chiến trở về phòng, Tiểu Motor giờ này chắc vẫn còn đang ngáy ngủ bên phòng của Trác Thành. Mà anh bây giờ chỉ muốn lập tức được nằm xuống ngủ, thực sự mệt mỏi đến rụng rời.

"Anh an tâm nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi tôi"

".... Thế Huân..!"

"Ừm?"

".. Cảm ơn !"

Ngô Thế Huân nhìn vào ánh mắt đỏ ửng đầy phức tạp của anh, trong lòng không định hình được thứ cảm xúc đau đớn đang lan tỏa. Người này có lúc quật cường đến mức không thứ gì đủ sức ngăn cản, mà có lúc lại mềm mại như những tia nắng chiều buồn bã, ẩn mình trên dải mây xám hoàng hôn.

Tiêu Chiến dùng hết phép năm còn lại để xin nghỉ, anh cảm giác đã tiêu hao quá nhiều sức lực cho công việc, và cho cả cái tên đáng trách kia.

Suốt mấy ngày đó, sáng nào thức dậy Tiêu Chiến cũng thấy trên bàn đã có sẵn đồ ăn cùng với vitamin, bên cạnh còn có một tấm giấy nhỏ màu vàng chi chít chữ.

Thức dậy rồi thì ăn một chút, dậy sớm hơn anh nên tiện tay mua thôi. Vitamin kia là của cậu bạn tên Hải Khoan nhờ tôi mang cho anh. Nhớ bảo trọng sức khỏe !

Trong lòng lóe lên một tia ấm áp, nhớ đến hôm nọ còn tự ý mang người ta ra làm bia đỡ, chắc chắn cậu ấy cũng cảm thấy rất phiền đi.

Anh trước giờ đều nghĩ Ngô Thế Huân là dạng người hết sức nhàm chán, cũng sẽ không có nhiều hứng thú với nhịp sống của xã hội. Y suốt ngày đều chỉ có công việc, theo đuổi mục tiêu, không muốn qua lại hay phải tiếp xúc quá nhiều. Nên càng không nghĩ đến sẽ vì anh mà ở đây lo lắng từng chút một, bất kể cả việc anh có đồng ý hay không.

Tiêu Chiến vừa múc từng muỗng cháo vừa cười khổ, anh cảm động thì đã sao? con người ta vốn luôn tận tâm tận sức khi chưa đạt được, đến khi có trong tay, chơi chán rồi cũng sẽ chẳng ngại từ bỏ, như vứt đi một đôi giày vậy.

Vốn dĩ, khi chính mình trao đi trái tim chân thành thì đều khao khát muốn được đối phương đáp trả, vậy nếu như bị chính người mình thích nhất làm tổn thương thì sao? Tiêu Chiến thật sự không biết chính mình làm thế nào hơn hai năm qua lại kiên trì một lòng một dạ mong ngóng người kia. Nếu biết trước có ngày này, chi bằng ngay từ đầu đã không cần phải dụng tâm quá trớn.

Được nghỉ phép những ngày này, Tiêu Chiến đều tranh thủ thời gian lái xe đưa đón Tiểu Motor đến trường, vừa vặn hôm nay đón bé về, lại muốn đưa nhóc con trai đi công viên chơi một chút.

Trời càng về chiều, nhiệt độ cũng càng giảm, Tiêu Chiến mang cho Tiểu Motor đến ba lớp áo ấm, bên ngoài cùng là một chiếc áo thun màu xanh tay dài, quàng lên khăn choàng cổ màu xanh, cả cái mũ len đội trên cái đầu nhỏ cũng màu xanh nốt, trông mới đáng yêu gì đâu.

Tiêu Chiến thì mặc một chiếc hoodie đen, kèm quần jean đơn giản, ngũ quan vẫn nhu hòa, tao nhã mà kiêu ngạo. Ngoài công viên lúc này cũng không ít người đang vừa tản bộ vừa nhìn về phía cha con Tiêu Chiến cười nói xì xầm, mà anh có thể cảm nhận được, đa số bọn họ đều là Alpha, có nhiều tên còn không biết lớn nhỏ nháy mắt thả thính anh. Tiêu Chiến trong lòng thầm chửi thề, chẳng phải rõ ràng bọn chúng thấy anh đã có con rồi sao..!

Người ta nói, đẻ một con, trông mòn con mắt.

Tiêu Chiến chính là điển hình.

Mỗi lần ra đường đều sẽ cẩn thận dán lên tuyến thể miếng cách thiếp đặc biệt, tự thu liễm chính mình, không muốn bị những Alpha khác quấy phá. Thế nhưng chỉ xét về diện mạo mà nói, như rồng giữa vạn người, cũng đủ để khiến những kẻ kia ôm mộng muốn chiếm hữu. Trừ phi thực sự là chính nhân quân tử, bằng không phần lớn đều là những thành phần trung đẳng bình thường, không có khả năng làm chủ dục vọng, hoặc chính là thành phần thích dùng giới tính của mình làm bàn đạp, hoa tâm ức hiếp những Omega yếu đuối.

"Cha cha.. cha cha cha cha cha.."

Tiểu Motor chạy tới chạy lui xung quanh, vừa chạy vừa vui vẻ cười cười liên tục gọi cha. Bé cảm thấy nơi này vừa đông vui vừa mới lạ, chỗ nào cũng có thiệt nhiều đồ chơi, bé thật muốn có một cái.

Tiêu Chiến thoạt đầu nghe thấy tiếng của Tiểu Motor văng vẳng bên cạnh, lại cứ mông lung nhìn mãi vào một chỗ, bất giác lại cứ suy nghĩ đủ điều, đến một hồi giật mình quay lại mới không thấy đứa nhỏ đâu.

Toàn thân liền bị ập đến một cơn gió lạnh, Tiêu Chiến bụng dạ hốt hoảng chạy đi tìm, Tiểu Motor còn bé như vậy, có thể chạy xa đến đâu chứ.., hay là có ai dắt đi mất? Không, đứa nhỏ này thông minh như vậy, cũng không đồng ý chịu tiếp xúc với người lạ, chắn chắn chỉ chạy loạn quanh đây thôi..

"Xin lỗi, cô có thấy một đứa bé khoảng chừng hai tuổi chạy qua đây không?"

Tiêu Chiến gặp ai cũng điên cuồng hỏi, nhưng không ai nhìn thấy Tiểu Motor ở đâu. Mãi cho đến khi anh bắt đầu ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc quanh quẩn trong không trung.

Phía trước có một tốp người, nhìn qua có vẻ không phải tất cả đều quen biết nhau, nhưng gần như đều có chung mục tiêu mà đứng lại một chỗ, cùng nhìn về phía bên kia cười khúc khích, gương mặt còn mang theo biểu cảm trầm trồ, trong mắt ai cũng đều mang theo một cỗ nhu tình cùng tiếu ý.

Tiêu Chiến toát hết cả mồ hôi, tiếp xúc với khí trời nên càng cảm thấy lành đến tê người. Anh siết lại áo khoác, thận trọng lách qua đám người đang hiếu kỳ nọ, đi về hướng có dư vị bạc hà đang ngày càng nồng đậm.

Lại nói về Tiểu Motor, đang mải mê chơi đùa thì đột nhiên ngửi thấy có mùi thơm thật dễ chịu, không giống như mùi thơm của cha, mùi này lạ lắm, nhưng mà không hiểu sao bé lại cảm thấy hiếu kỳ, liền bi bô chạy về hướng có mùi thơm đó. Khi đến nơi thì lại ở ngay chỗ người ta đang bán kẹo bông, mùi này cũng thơm nè, nhưng mà không giống với mùi thơm lúc nãy bé cảm nhận được.

Tiểu Motor bây giờ ngó ngang ngó dọc, không nhìn thấy cha đâu, trái tim bé nhỏ lúc này mới bắt đầu sợ hãi

Có vài chị gái đi ngang nhìn thấy bé chỉ đứng một mình, liền biết đứa nhỏ đáng yêu này chắc chắn đi lạc, muốn bế đi tìm người thân.

Nhưng vừa chạm vào đã bị Tiểu Motor chán ghét hất ra, còn bắt đầu mếu máo khóc thật to.

"Ôi ôi ngoan ngoan, các cô bế đi tìm ba nhé"

---

Vương Nhất Bác mấy hôm nay chính là nhân cơ hội Trần Phi Vũ có việc ra nước ngoài hai tuần. Ở nhà mới dành ra một tuần tính toán trước sau ổn thỏa, tuần còn lại để dành tác quai tác quái chuyện cá nhân.

Đêm nay mục đích cũng chỉ là mang theo Quách Thừa cùng cái cái thứ của nợ kia ra ngoài, để bọn đàn em không có cơ hội dựa vào thái độ của cậu mà phát sinh nghi ngờ. Mặc dù bọn họ đều được phân phó làm thân cận đi theo Vương Nhất Bác, nhưng gốc gác vẫn là tay sai của Trần Phi Vũ. Cậu đương nhiên đối với tai mắt không thể không đề phòng.

Vừa đến mua một ly sữa nóng, liền nghe thấy tiếng khóc trẻ con, cảm thấy thật phiền phức. Ai đi công viên mà không biết lo chăm con cái, để cho khóc ré lên thật ồn ào.

Vương Nhất Bác nhàm chán ngó qua, đập vào mắt là một đám con gái đang bu quanh cái ụ bông nhỏ xíu xanh lè.

Trong đầu liền nhớ đến đứa nhỏ nằm cạnh Tiêu Chiến hôm nọ, cùng với đứa nhỏ này thật giống nhau, tuy hôm đó qua video vẫn chưa được nhìn kỹ, nhưng đúng là rất giống.

Vương Nhất Bác không tự động sải chân bước sang, mà đứa bé xanh lè kia đang khóc nức nở, nhận ra mùi thơm hồi nãy lúc này đã gần đến mức không chịu nổi, cái miệng nhỏ há ra lấy hơi hắt xì, mới chịu nín khóc ngước mặt lên nhìn, liền thấy nam nhân lạ hoắc nào đó đang nhìn chằm chằm bé.

"Tiểu Motor?!"

Đứa nhỏ nghe gọi tên mình, hai mắt cố mở to ngước nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

".... Xin lỗi tránh ra một chút, đứa nhỏ là con tôi !"

Đám con gái :"Ô...?"

Vương Nhất Bác không quan tâm đứa nhỏ có đồng ý hay không, liền xốc nách bế lên, đến mua một cây kẹo bông gòn.

Tiểu Motor lúc đầu nhìn thấy người lạ cứ nhìn chằm chằm rồi mếu máo, nhưng mà cũng không có chống cự mãnh liệt như mọi lần. Bàn tay nhỏ lại túm lấy áo của Vương Nhất Bác thích thú dụi dụi, nhận ra đúng rồi, là mùi thơm hồi nãy nè.

Người này có mùi thơm, chắc không phải người xấu.

"Nào gọi ba đi, gọi ba liền cho con một miếng.."

Vương Nhất Bác tay bế Tiểu Motor, tay còn lại cầm cây kẹo bông gòn màu xanh nhạt. Đứa nhỏ bởi vì bị đồ ăn dụ dỗ, miệng nhỏ cứ bặm lại liên tục gọi "ba ba", xong lại chồm đến trước há miệng muốn cắn một miếng, mới bị Vương Nhất Bác hứng chí cản lại, mỗi lần gọi "ba ba" xong mới đút cho bé.

"Vừa nhìn đã biết là con mình, giống y như đúc, có chỗ nào giống tên bao đồng kia, hắn đi mà có được đôi mắt đẹp thế này.."

Bởi vì là kẹo bông gòn, Tiểu Motor vừa ngậm vào đã tan, nuốt xuống một miệng, liên tục phồng hai má bặp bặp muốn ăn tiếp, mới nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác cứ đang lầm bầm gì đó, không lo để ý đến bé, liền hít hà gọi "ba ba" một hơi.

"baba baba baaa.. baba baba baba"

"Ơi nhóc con, nào, không ăn cái đồ ngọt nữa, ăn bánh mặn đi !"

Vương Nhất Bác nghe nhóc con gọi ba đến khoái chí, tiếp theo lấy que bánh cho lên miệng cắn, mới quay qua nhìn Tiểu Motor hất cằm. Cục cưng xanh lè thấy có đồ ăn trước mặt, liền chồm tới cắn lấy que bánh trên miệng "baba" đang ôm mình.

Một màn này đều lọt hết vào mắt các cô nàng xung quanh, hết thảy đều không kềm được mà bấu vào nhau phấn khích. Alpha này trông còn rất trẻ, lại đẹp trai như vậy, có con thì đáng tiếc thật. Nhưng mà cái cách chăm con của cậu ta trông cứ như một đứa trẻ lớn đang chăm một đứa trẻ nhỏ vậy, đáng yêu vô cùng.

"Ngồi đây một chút, cha của nhóc đang ở đây đó, còn không biết đang ở chỗ nào, mùi cũng nồng như vậy.."

Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc vòng chuỗi nhỏ màu xanh, ở giữa một mắt chuỗi có mạ vàng đầu của con sư tử, còn ở giữa mắt đối diện là đầu của thố thố.

"Nhớ đeo cho đàng hoàng, đeo làm sao cho cha nhóc thấy, làm mất ta sẽ tước quyền không cho thừa kế Motor"

Tiểu Motor thấy trên tay có vật lạ, mới quơ lên quơ xuống một hồi, lại nhìn chằm chằm vào "baba".

"...... Nhìn cái gì, còn không mau cảm ơn!"

---

Quách Thừa là cảnh sát chìm, cũng chỉ có một mình Vương Nhất Bác được biết.

Vốn được Trần Phi Vũ vô cùng tín nhiệm, đến mức giao cho cả chìa khóa trông coi kho vũ khí, chuyện gì cũng đều thay mặt hắn đứng ra sắp xếp an bài. Nếu Trần Phi Vũ là tiểu thái tử, thì Quách Thừa chính xác được chính là thừa tướng.

Lợi thế lớn như thế, vì sao lâu như vậy còn chưa thể còng tay Trần Phi Vũ mang về?

Là vì ở bên cạnh tiểu thái tử, ngoại trừ thừa tướng, thì còn có một thái úy.

Uông Hải Lâm, là nhân tố đắc lực do tổ chức tiến cử, luôn theo sát hỗ trợ Trần Phi Vũ từ lúc còn trà trộn trong sở cảnh sát tới giờ. Vốn từ đầu đã không vừa mắt Vương Nhất Bác, thế nên từ lúc chứng kiến cậu tâm tính thay đổi, cùng Trần Phi Vũ đối đãi như một cặp tình nhân, trong lòng giữ lại càng không ít nghi ngờ. Còn nhiều lần cảnh báo với tổ chức, không thể cứ như vậy mà giao nhiều trọng trách quan trọng cho Vương Nhất Bác.

Lão có thể đối với Quách Thừa nới lỏng cảnh giác, nhưng với Vương Nhất Bác thì lại không. Thời gian lúc cậu mới bị áp giải trở về, Uông Hải Lâm cho người đánh đập đến tàn nhẫn, nhưng mà bởi vì do Trần Phi Vũ lúc đó đối với Vương Nhất Bác đã phát sinh tình ý, nên liền hạ lệnh cởi trói buông tha.

Cũng không ai biết đêm đó tên cớm bắt về bị Trần Phi Vũ mang đi đâu, chỉ biết đến sáng hôm sau lúc mọi người trông thấy tiểu thái tử xuất hiện, xuất hiện bên cạnh chính là Vương Nhất Bác một bộ dáng tây trang chỉnh tề, khí chất điềm nhiên đến đầy ngạo nghễ.

Mà Trần Phi Vũ lúc đó, lại tuyên bố trước tổ chức rằng muốn giữ lại Vương Nhất Bác bên cạnh, làm người của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net