6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời về thu, không khí tươi mát dễ chịu, người ta cũng vì nhau mà mở lòng nhiều hơn.

Ở trụ sở, bất kể ngày hay đêm đều được các cảnh vệ luân phiên thay ca túc trực. Vu Bân trên đường đến tìm Vương Nhất Bác, phải tự biện hộ không ít lý do mới có thể vượt ải.

Đến phòng, thấy cửa bị khóa trái bên ngoài.

Thằng nhóc này có thể trốn đi đâu? Hay lại tìm góc nào đó để tập luyện rồi?

Dãy lầu này là phòng riêng của những viên chức tối cao, hệ thống an ninh đặc biệt dày hơn các khu ký túc của cảnh binh. Vu Bân tìm đến Vương Nhất Bác, tưởng tượng như đang trên đường hành quân đến phòng của tổng thống.

Không thấy Vương Nhất Bác, mới lấy điện thoại ra gọi. Còn chưa đến hai hồi chuông, Vương Nhất Bác bên kia đã trực tiếp tắt máy.

Vu Bân tức tối vò rối mái tóc một trận, quyết định mặc kệ trở về phòng.

Nhưng vừa chuẩn bị xuống cầu thang, anh chợt khựng lại, lùi người ngả về sau để nhìn cho rõ.

Phòng của Tiêu Cục Trưởng cũng khóa trái bên ngoài?

Này là cái loại tình huống trùng hợp trời đánh gì đây?

---

Vương Nhất Bác lấy thêm một chiếc ghế để tiện gác chân.

"Còn không mau đến phụ tôi rửa rau, này.. có nghe không hả?"

"Anh đợi chút, sắp xong rồi."

"Đợi cái gì cơ?" 

Tiêu Chiến nhìn đứa nhóc đang ngồi vắt chân chơi game, miệng nói nhưng mắt vẫn vẫn dán vào điện thoại, bộ dạng hết sức tập trung, trong lòng anh nửa cưng chiều nửa cảm thấy đáng ghét, không muốn gọi nữa.

Lúc Tiêu Chiến nhấc nồi lẩu dọn lên bàn, quay lại liền thấy Vương Nhất Bác đang nhìn anh chằm chằm.

"Nhìn tôi làm gì ?!" 

Tiêu Chiến chán ghét nói. Anh không rõ thằng nhóc đã nhìn anh bao lâu, gương mặt trầm ngâm không lộ ra chút biểu cảm, ngón trỏ di trên mặt bàn, thỉnh thoảng gõ gõ vài nhịp.

Đây là hành động vô thức khi đang suy ngẫm tính toán chuyện gì đó.

"Đang nghĩ cái gì, ăn đi !"

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nhìn anh một lát, đoạn mới bắt đầu cầm muỗng húp thử một chút nước trong nồi, ngay lập tức bị sặc đến trở tay không kịp.

Tiêu Chiến nhìn đứa nhóc ho khan đến đỏ cả mặt, lập tức đoán ngay được lý do, vội vàng chạy đi tìm sữa.

"Sao không nói trước là không ăn được cay, thằng nhóc này.. Uống đi mau lên, uống một lát sẽ hết cay !"

Vương Nhất Bác cay đến ù cả tai, vội vàng chộp lấy bình sữa nốc một hơi.

"Anh.. khụ.. anh tính giết người à?"

Tiêu Chiến đau lòng nhìn đứa nhóc mặt vẫn còn đỏ ửng. Cũng may trong tủ lạnh nhà bếp có trữ sẵn các loại sữa dinh dưỡng, bằng không Vương Nhất Bác phải chịu khổ lâu hơn rồi.

"Tôi không biết cậu không ăn được cay.., để tôi tìm xem nhà bếp còn gì ăn được không."

Vương Nhất Bác cũng không quá gầy yếu, dáng dấp thậm chí nhìn rất vừa mắt. Không quá to con, nhưng tứ chi dung hòa cùng thân thể, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác rất chắc khỏe. Cả người thiếu niên đều toát lên dư vị sức sống cuộn trào.

Tiêu Chiến nghĩ đến mà nhoẻn miệng cười thành tiếng, đấy là cậu ta còn chưa trưởng thành xong.

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, ngồi nhìn anh đang loay hoay trong bếp tìm nguyên liệu. Lại nghĩ đến ban ngày người này có bao nhiêu phần đứng đắn, một bộ dáng Cục trưởng nghiêm túc chỉnh tề. Gương mặt rạng rỡ dương quang, khóe môi luôn tồn tại tiếu ý.

Nhưng không phải ai cũng có thể tiếp cận.

Người này có thể dựa vào từng chi tiết cụ thể hiện hữu trước mắt, tực tiếp phân tích và nắm bắt suy nghĩ của đối phương.

Tựa như con mèo diễm lệ, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, khiến người ta ôm mộng muốn sở hữu, nhưng lại e ngại móng vuốt của nó quá sắc bén.

"Không có nhiều nguyên liệu, ăn tạm mì xào này đi !"

Vương Nhất Bác ngừng nghĩ ngợi, nhìn đĩa mì được nấu tràn đầy tâm huyết, gấp thử một đũa.

Mì được trụng rất vừa ăn, không quá mềm, xào cùng với cải xanh và xúc xích. Trứng ốp la còn được Tiêu Chiến cắt thành sợi cho vào, nhìn qua có cảm giác giống với điểm tâm trong trường học của đứa trẻ nào đó.

Phần nước sốt lại đặc biệt ngon, Vương Nhất Bác liếm môi đánh giá, thậm chí so với mẹ nấu ở nhà còn nhỉnh hơn một chút.

"Có ngon không?"

"Tạm được !"

Tiêu Chiến bĩu môi, nhìn cậu nhóc đang ăn lấy ăn để, rõ ràng là rất thích, còn dám nói tạm được.

" Ăn từ từ thôi !"

Tiêu Chiến lấy một đoạn giấy, lau nhẹ vệt sốt vương trên khóe môi Vương Nhất Bác.

Cậu nhóc hơi sựng người lại một chút, nhưng rất nhanh, lại tiếp tục ăn.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy tâm trí như có thứ gì rơi vỡ, xoảng một tiếng, trực tiếp cắt đứt sự an tĩnh của bản thân.

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên đột nhiên thở gấp, mồ hôi tuôn trực trào, cặp mắt tinh anh giờ phút này trở nên đầy phức tạp.

"Làm sao vậy, lên cơn sốt sao?" 

Tiêu Chiến áp bàn tay nóng ấm áp lên trán Vương Nhất Bác, cảm nhận sự run rẩy của đối phương. Trộm nhìn mồ hôi đang chảy qua thái dương, lướt trên từng đường mạch máu sắc nét, thấm đọng dưới cằm đứa nhỏ, Tiêu Chiến nhịn xuống, nuốt nước bọt một cái.

Vương Nhất Bác bị anh chạm vào mà chấn động, vội vã đứng lên chạy về phòng, để lại Tiêu Chiến cùng với bầu không khí nồng nàn mùi hoa mẫu đơn.

Thiếu niên gấp gáp tìm kiếm ống thuốc ức chế của Alpha, không cẩn thận để va vào góc tủ, làm thuốc vương vãi khắp nơi, không còn sót lại giọt nào.

"Mẹ kiếp..!" – Vương Nhất Bác biết bản thân mất khống chế , cố gắng nhắm mắt trấn tĩnh. Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị, Tiêu Chiến đã đến phá vỡ phòng tuyến của cậu.

Đệt, lúc nãy quên con mẹ nó khóa cửa.

"Làm sao vậy, đột nhiên lại bỏ chạy.." 

Tiêu Chiến lo lắng đến bên cạnh thiếu niên, muốn xem thử tình hình thế nào thì bị cậu đẩy một phát thật mạnh.

"Anh không được qua đây!"

"Nhưng mà cậu đang thế này, làm sao tôi yên tâm về được..."

"Cút !"

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, khó khăn thở dốc. Giọng của Tiêu Chiến vang bên tai, nhưng nối lại thành câu làm Vương Nhất Bác lúc này nghe chẳng hiểu gì, tự ý thức được bản năng của Alpha khó mà kiềm chế.

"Nóng quá.. hức.."

Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng như bị ai tát cho một phát, hối hận nhìn đứa nhỏ đang khổ sở khống chế cơn động tình.

Vương Nhất Bác tự cởi áo, tuyến thể phát ra mùi bạc hà thanh mát, ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt.

Tiêu Chiến trước đó mặc dù đã uống thuốc ức chế, nhưng trong tích tắc bị mùi hương của Alpha làm cho dao động, khí tức này quá mạnh, theo bản năng khiến anh muốn bỏ chạy...

Vương Nhất Bác mất khống chế, trực tiếp lao đến từ phía sau, áp Tiêu Chiến vào vách tủ, túm lấy cái gáy xinh đẹp của anh liếm lên.

Bản năng của Omega phát huy ngay tức khắc, Tiêu Chiến hốt hoảng dùng sức đẩy Vương Nhất Bác ra, liền bị thiếu niên túm chặt tay khóa chặt phía sau.

"Không được, Nhất Bác, đừng, không được cắn.."

Cảm nhận răng nanh của người kia gảy nhẹ lên từng tế bào nơi mẫn cảm sau gáy, cả người Tiêu Chiến run lên, sức lực dồn lên hai chân phút chốc mềm nhũn. Anh thu hết sức mình, khủy tay thúc thật mạnh ra sau, trúng vào mạn sườn của Vương Nhất Bác

Thiếu niên bị đau lại càng thêm tức giận, bắt lấy người trước mặt, thô bạo hôn lên.

Tiêu Chiến lần đầu tiên bị hôn đến khó thở, toàn thân Vương Nhất Bác đều toát ra thứ năng lượng bức người, một bước cậy mở khoang miệng anh.

Tiêu Chiến dùng sức giãy ra, không muốn lần đầu của cả hai lại bị cậu đối xử hung hăng như vậy.

Thiếu niên tham muốn cắn xé đầu lưỡi anh, liếm láp khu vực mẫn cảm trên cằm.

Tiêu Chiến dùng sức đánh lên người Vương Nhất Bác. Khoảnh khắc một tiếng chóc vang lên, để lại sợi chỉ bạc nối liền giữa hai khuôn miệng, không khí càng thêm ái muội.

"Nhất Bác.. nói chuyện, chúng ta cần nói chuyện.."

Vương Nhất Bác không nghe rõ Tiêu Chiến đang nói cái gì, ý thức còn sót lại khiến cậu khổ sở kềm chế, bước đến nắm lấy bả vai anh đẩy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net