Phiên ngoại 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất bác được các lãnh đạo cấp cao ưu ái đề bạt, bổ nhiệm trở thành Trung Tướng.

Thời gian sau đó chính là chuỗi ngày truy thê đầy gian nan của cậu bố trẻ, buổi sáng thì vừa luyện tập, chạy việc ở quân khu tới tấp, vừa phải phụ anh chăm con. Tối về thì vừa ôm con, vừa làm cái đuôi bám dính theo Tiêu Chiến.

"Em ngồi cách xa anh một chút được không Vương Nhất Bác, em có để anh thở hay không vậy"

Cậu bố trẻ liền bất mãn ngồi xụ một đống sát bên góc chân giường, từ giọng nói đến gương mặt lúc này đều bày ra một bộ dáng hết sức tội nghiệp.

"Anh mắng em, em ôm con về Lạc Dương ở.."

"...."

"Em có là gì của anh đâu, anh rõ ràng chưa có tha thứ cho em"

"...."

"Người ta biết lỗi, hối hận muốn chết, cố gắng muốn bù đắp cho anh, cho con, mà anh có cần người ta đâu"

"...."

"Người ta muốn cùng anh "làm" gần chết, mà nghe lời anh một tuần chỉ "làm" có hai lần, cái gì cũng nghe theo anh, anh có thương người ta đâu"

"...."

"Anh chê em không bằng cái tên bao đồng kia chứ gì, anh thay đổi rồi chứ gì"

"...."

Khóe môi Tiêu Chiến giựt lên mấy cái, anh thực sự không nghe nổi nữa, Vương Nhất Bác dạo này học ở đâu cái thói hết mè nheo đến bán thảm, còn nói ra những lời mà đám người ngoài kia có nghe thấy được chắc sẽ tưởng đây chắc là ai đang lên đồng, chứ nào có phải Trung Tướng Vương Nhất Bác uy nghiêm đứng đắn.

"Vương Nhất Bác, em còn nói thêm một câu nào nữa thì ngày mai ôm đồ về Lạc Dương ở ngay cho anh".

"Đấy, còn muốn đuổi em đi, Motor lại đây ba bế về quê ở, cha con không cần ba con mình nữa rồi !"

Motor nhỏ đang cầm lấy khối rubik xoay tới xoay lui một hồi, nghe thấy tiếng baba gọi thì liền ngẩng mặt, không biết đang vui cái gì cười đến thành tiếng, cả thân mình ục ịch chạy đến lao thẳng vào lòng Vương Nhất Bác.

".... Đi đâu thì đi một mình đi, đừng hòng mang con theo !"

"Từ lầu này nhảy xuống có chết không vậy, anh không cần em nữa để em nhảy xuống chết queo cho rồi. Ba khổ quá Xe Nhỏ ơi !"

"...... Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả Vương Nhất Bác?"

"Em bao nhiêu tuổi thì vẫn là người chồng bị anh vứt bỏ..!"

"Giỏi lắm, mấy năm bên ngoài, cái gì tốt lành không học, lại học toàn ba cái thói không giống ai này. Bớt nói nhảm, đi pha sữa cho con, nhớ để nước ấm hơn hôm qua một chút đấy !"

Vương Nhất Bác nháo một hồi cũng phải bế cái cục sữa đang ôm cổ mình trả về cho Tiêu Chiến, bắt đầu công cuộc làm bố trẻ. Cho sữa bột vào bình, đổ vô nước nóng khuấy đều, sau đó ngâm vào trong nước lạnh, chờ đến khi nhiệt độ của bình sữa ấm đi vừa phải thì đưa cho bé Motor, thường ngày bé đều rất ngoan ngoãn ngậm núm vú, nút hết sữa trong bình sẽ tự chìm vào giấc ngủ. Còn Vương Nhất Bác rất tự nhiên để con nằm sát bên trong, sau đó làm loạn một hồi đòi ôm cha nó ngủ.

----------------------------

Đáng lẽ ra đầu tuần sau đó Ngô Thế Huân cùng đồng đội sẽ về lại đơn vị trực thuộc, nhưng Cục trưởng Giang lại nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ phía khu Tây ngay trong đêm, yêu cầu được hỗ trợ khẩn cấp.

Gần đây xuất hiện một nhóm đối tượng côn đồ, chuyên sử dụng vũ khí dọa dẫm người đi đường để trấn lột, lúc đầu chỉ là ở những đoạn đường vắng ít người qua lại, thế nhưng càng ngày bọn chúng càng xuất hiện bành trướng ở nhiều địa bàn, đỉnh điểm là tấn công vào lượng khách tham quan tại một khu vui chơi lớn có tiếng tại khu Tây tối nay.

Vương Nhất Bác cùng một vài người của quân đội Lạc Dương cũng được bố trí, lập tức qua khu Tây để yểm trợ.

Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ. Một khi đã được gọi triệu tập, buộc phải gác lại tất cả vấn đề của bản thân.

Họ lên đường thẳng tiến đến cục cảnh sát khu Tây, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ đối với nhiều người.

-----------------------------

Đến nơi cũng đã hơn hai giờ sáng, Cục Trưởng Uông nhìn một đám người tràn đầy sức trẻ đang nhảy từ trên xe xuống, đôi mắt nhịn không được dâng lên ý cười, thập phần đôn hậu. Thật tốt, đây chính là những đứa trẻ ông cần nhất lúc này.

"Cục Trưởng Uông !"

"Cục Trưởng, tụi con về rồi !"

Vương Nhất Bác lễ phép cúi đầu chào, Ngô Thế Huân cùng đồng đối phía sau cũng nhanh chân bước đến.

"Tốt quá rồi, đi đường có mệt lắm không?"

"Không vấn đề thưa Cục Trưởng, bây giờ nên lập tức tiến hành tham mưu, triển khai kế hoạch, không còn nhiều thời gian nữa !"

Uông Hàm nheo mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, ra đây chính là cậu chàng trẻ tuổi làm mưa làm gió ở khu Đông, bộ dáng thật sự rất nghiêm túc, cả người toát ra một loại năng lượng đầy tinh nhuệ, vừa sung mãn lại vừa đáng tin cậy.

--------------------------

Lúc Tiêu Chiến nhận được tin Vương Nhất Bác bị thương khi làm nhiệm vụ, đã là chuyện của bốn ngày sau.

Ngày thứ ba thi hành nhiệm vụ, Vương Nhất Bác cùng Ngô Thế Huân bám theo một trong các tên đầu sỏ của nhóm côn đồ, không nghĩ đến tên này cũng rất giỏi đánh đấm. Trong lúc tiếp xúc ở cự li gần, hắn bất ngờ lôi từ trong người ta khẩu súng ngắn nhắm vào Ngô Thế Huân, Vương Nhất Bác lúc đó yểm trợ ở phía sau, mặc dù phản xạ rất kịp thời nhưng tính toán lại chậm mất một nhịp, không còn cách nào phải lộn một vòng hướng về phía Ngô Thế Huân, đỡ giúp anh một viên đạn.

"Em không sao mà, chỉ là trúng đạn ở tay thôi, không có ảnh hưởng đến vết thương cũ, thật đó, tuần sau được về với anh rồi. Em không sao thật mà, tay bế anh tay bế con vẫn ngon lành nè !"

Cậu không thể đứng đắn một chút được sao Trung Tướng Vương Nhất Bác?

Tiêu Chiến tay đỡ lấy trán, thầm mường tượng ra gương mặt bị mất trắng tiền đồ của cậu bạn đời ở đầu dây bên kia. Cái gì chứ, Vương Nhất Bác mỗi lần đi làm nhiệm vụ nào cũng đều liên quan đến bom bay súng đạn, cho dù chuyên nghiệp đến thế nào thì cũng chưa từng mười phần trở về nguyên vẹn. Tiêu Chiến ngoài mặt đều làm ra bộ dáng bình tĩnh tiếp nhận vấn đề, bởi vì đó là tác phong làm việc chuyên nghiệp hàng ngày của anh, nhưng không có nghĩa anh không biết quan tâm hay dửng dưng trước những vấn đề của Vương Nhất Bác.

Đối với người mình yêu, thì mang cái thứ chuyên nghiệp đấy vào tình yêu làm gì chứ. Chỉ là không thể cứ dễ dãi như vậy với cậu hoài được, mặc dù anh cũng đau lòng chết đi được này.

"Ừm, nhớ chú ý an toàn một chút, đừng để bị thương nữa !"

"... Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi cái gì ?"

"Em nói như vậy anh nghĩ là em ổn thật hả, người ta đau muốn chết, vết thương đau một, trái tim đau mười nè.."

Là ai vừa mới liên tục nói mình không sao vậy?

"Vương Nhất Bác, em thay vì nói nhảm thì nên giữ sức nghỉ ngơi đi !"

"Anh nói ai nói nhảm, lúc người ta tạm biệt anh đi làm nhiệm vụ, đòi hôn anh anh không co, đòi anh hôn có một cái anh cũng không đáp ứng, người ta bị thương anh cũng không dỗ, anh hết yêu em rồi chứ gì, có đúng không, anh nói không cần một câu đi, em ở lại nơi này chết queo mình ên luôn, có ai cần em đâu"

"...."

"Tay em đau lắm luôn nè, ở đây không có ai chăm sóc cho em hết"

"... Em nghỉ ngơi đi, tuần sau về rồi nói !"

Tiêu Chiến nói xong liền cúp máy, làm Vương Nhất Bác ở bên này bực đến không chịu nổi, nhịn không được còn dậm chân thật mạnh mấy cái.

Ngô Thế Huân lúc nãy vô tình đi ngang qua, nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác làm nũng đến chảy nước, mới hiếu kỳ đứng lại, chứng kiến hết một màn hiếm thấy này, không quay lại video thì thật sự có lỗi với thần tình yêu.

"Tôi đã bị sốc đó Tiêu Cục Trưởng .."'

"... Cậu đừng gửi cho ai khác, tôi mua lại video này, bao nhiêu cũng mua.."

-------------------------------

Vương Nhất Bác từ lúc trở về đến giờ đột nhiên ít nói đi hẳn, ngoài những lúc ẵm bồng chơi cùng bé Motor ra thì mỗi lần vừa nhìn thấy Tiêu Chiến sẽ làm ra dáng vẻ không đoái hoài tới. Giống như bây giờ, Trung Tướng Vương đang ngồi tựa vào thành giường, tự một mình thay băng vết thương, mà thỉnh thoảng lại cứ rít lên mấy tiếng, nghe có vẻ đau đớn dữ lắm.

"Đưa đây anh thay giúp cho"

"Em tự làm được !"

Nhìn Vương Nhất Bác khó khăn tháo ra lớp băng gạc đầy máu khô dày cộm, Tiêu Chiến vừa thương vừa cảm thấy buồn cười. Dỗi cái gì chứ, xem cái bộ dạng thiếu điều chỉ chưa nói thành câu "Anh mau đến mà dỗ em" thôi.

"Em ngồi im ráng chịu đau một chút."

Bé Motor dường như biết baba đang bị đau, chạy đến hôn lên má Vương Nhất Bác "chụt" một cái rõ to.

"Baba đẹp trai, baba đẹp trai lắm"

Vương Nhất Bác dùng tay còn lại ôm lấy đứa nhỏ, cưng chiều hôn lên cái má sữa, vừa hôn vừa nói phong long bán thảm.

"Cục sữa đáng yêu nhất, Xe Nhỏ đáng yêu nhất, chỉ có con là thương ba, chớ không có ai cần ba nữa rồi.. Á đau đau, anh muốn hại chết em có đúng không..?"

"Em bớt nói nhảm đi Vương Nhất Bác, em nhìn xem em với con có khác nhau không? Đừng có hở ra là mè nheo nữa"

"... Tại anh không có thương em, không cho em thường xuyên thân mật.."

Tiêu Chiến xoay người Motor lại, ném cho bé một khối rubik, nói đoạn liền rướn người tới chặn lại cái miệng đang nói nhiều đến phiền phức, chủ động ôm cổ cậu, khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.

( Xàm quá trời xàm rồi. Mình vẫn còn xàm tiếp nha :))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net