Chương 33: Đoạn Tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       * 2 tháng sau

      - Vương Nhất Bác, giúp tôi mang khay rượu này lên tầng ba, cẩn thận, đừng làm ông chủ khó chịu!

    " hửm...??"

      Vương Nhất Bác vừa làm xong nhiệm vụ tiếp khách trong một phòng VIP, vừa bước xuống lầu đã bị Trịnh Hải gọi tên, nghe xong việc được phân tiếp theo thì hai mắt cậu lại càng mở lớn. Có lẽ nào hôm nay lượng khách đông hơn thường lệ, những người khác đều đang chạy tất bật ngược xuôi nên một kẻ mới tập tễnh vào nghề như Vương Nhất Bác mới được chuyền cho chân phục vụ phòng đặc biệt trên tầng ba? Vẻ mặt cậu cũng vì bất ngờ mà trở nên ngây ngốc.

     - Nhanh lên không bị đuổi cả lũ bây giờ!

       Trịnh Hải đẩy khay rượu ra phía trước lớn tiếng thúc giục, Vương Nhất Bác mới giật mình trở về, bất giác khoé môi cũng cong lên. Cậu vẫn luôn thắc mắc không biết ông trùm mafia xuyên quốc gia kia rốt cuộc là kẻ có thân thế thế nào, không ngờ hôm nay lại được trời độ cho cơ hội mở mang tầm mắt. Vương Nhất Bác nhanh nhẹn vui vẻ vươn tay nhận lấy khay rượu quý mà Trịnh Hải chuyển đến, gật đầu tự tin:

      " Được, anh yên tâm!"

     * Cạch *

     Vương Nhất Bác khẽ xoay chốt cửa, vừa hé ra được một chút thì cậu cũng chết sững khi thấy hình ảnh Tiêu Thừa An lọt qua khe hở, lão đang ngồi tiếp khách phía bên trong. Người còn lại ngồi ở góc khuất cậu không nhìn thấy. Có lẽ người ngồi bên trong đang mải bàn việc đại sự nên không để ý đến cánh cửa vừa bị hé mở, Vương Nhất Bác lại nhẹ nhàng khép cánh cửa vào, gần như đóng hẳn, chỉ chừa lại một khe nhỏ để cậu có thể nghe được tiếng người nói chuyện phía bên trong rồi lén lút thở ra một hơi, thật may vì vừa rồi cậu quên không gõ cửa. Xốc lại tinh thần rồi Vương Nhất Bác cũng áp sát người lại gần, tập trung lắng nghe:

      Giọng Tiêu Thừa An cười khà khà có phần châm chọc:

      - Sao hôm nay ngài lại có nhã hứng triệu tập tôi về đây thế?

     - Lão Tiêu, nơi này chẳng phải vẫn luôn là địa bàn của ông sao? Tôi chỉ là có chút chuyện muốn hỏi nên mới đến!

      - Thật ngại quá! Tôi cũng không thường xuyên ở nơi này! Ngài đã đến rồi, có chuyện gì thì cứ tự nhiên đi?

      - Cũng chẳng có gì, gần đây mấy lô hàng của bọn tôi khi cập bến vào địa phận của ông đều gặp không ít rắc rối. Không phải bị bọn cớm bắt giữ thì cũng phải bán sống bán chết đi đường vòng. Ông nói thử xem rốt cuộc là thế nào?

       -  Jones, ngài đã nhắc đến thì tôi cũng chẳng khách sáo nữa. Từ lâu tôi đã muốn hỏi xem có phải ngài đang nuôi gián trong nhà hay không? Mọi hành tung của các chuyến hàng đều bị lộ. Ngay cả những mặt hàng tôi mất bao tâm sức vận chuyển tới Anh cũng đều gặp khó khăn không kém phần. Chúng ta rốt cuộc ai mới là kẻ cần xem lại?

- Lão Tiêu, nếu có gián thì cũng là gián trong nhà ông. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn chú ý tiêu diệt tai vách mạch rừng. Ông nói xem, tôi hao tâm tốn sức thế nào mới dụ được lão già Daniel mở giao dịch thương mại, đâu có thể lơ là?

- Hừm, nhà tôi đều là những tay chân đáng tin cậy qua chọn lọc chặt chẽ. Mấy cái thứ ruồi bọ dơ bẩn ăn  cây táo rào cây sung kia tôi sớm đã trừ khử hết rồi. Ở Trung Quốc tuy thỉnh thoảng có vài chuyến hàng bị truy đuổi nhưng suy cho cùng thì vẫn là cập bến an toàn. Có thể lúc này đang là cao điểm phòng chống tội phạm nên bọn chúng mới tăng cường càn quét. Chúng ta đi đường vòng về đây chẳng phải là vẫn an toàn hay sao? Hà cớ gì ngài lại phải nặng lời, nghi ngờ bên tôi như thế?

-

     -

- Này Vương Nhất Bác, cậu làm gì ở đó mà còn chưa vào?

       Vương Nhất Bác giật bắn mình khi đang đứng nghe lén ngoài cửa thì bị một tên phục vụ khác gọi tên, hắn cũng đang dần rảo bước về phía cậu. Bất động một lúc, Vương Nhất Bác nhanh trí khom người lại. Trịnh Hải tiến lại gần, thấy mặt cậu túa ra mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt nhăn nhó liền hốt hoảng, thế nhưng hắn cũng chẳng dám nói lớn mà chỉ dám thì thầm:

       - Cậu... cậu bị làm sao thế?

        "Em.. không biết nữa. Tự dưng.... đau!"

      Vương Nhất Bác nhỏ giọng, run run đẩy luôn khay bưng rượu sang cho Trịnh Hải, hắn cũng thuận tay đỡ lấy, đỡ luôn cả cậu:

       - Đau thế nào? Trông cậu có vẻ không ổn?

      " Đau... đau bụng. Anh giúp em bưng rượu vào trong nhé. Bộ dạng này... a... em sợ... sợ kinh động đến ông lớn..."

- Được rồi, để tôi! Cậu xuống lầu nghỉ ngơi đi.

" Cảm ơn anh...!"

      Vương Nhất Bác đùn đẩy nhiệm vụ tiếp rượu phòng đặc biệt cho Trịnh Hải thành công liền lập tức rời đi. Lúc nhận khay rượu kia, cậu không hề biết người ở bên trong chính là Tiêu Thừa An. Mà từ lúc gia nhập vào dàn phục vụ ở đây, cậu cũng không hề biết người làm chủ hang ổ gốc này lại chính là cha của Tiêu Chiến. Cậu chỉ đến đây theo chỉ thị của cấp trên mà thôi.

      Bởi theo manh mối mà Triệu Thiên Ân dò ra được và cấp về thì hầu hết các lô thuốc phiện được cảnh sát Trung Quốc giả vờ thả cho chạy thoát rồi ngầm theo dõi gần đây, sau khi thuận lợi qua cảng ở Anh thì sẽ được trà trộn vào mặt hàng khác nhau trên các xe chở rượu, chạy vòng theo đường biên giới tới địa chỉ cuối cùng là một quán mini bar có tên là Devil's club, cũng chính là nơi Vương Nhất Bác đang làm.

       Vốn là một quán bar nhỏ nằm trong một con hẻm không quá tấp nập giữa lòng thành phố. Devil' club được nguỵ trang hoàn hảo, không có dáng vẻ gì là hang ổ của một băng đảng mafia. Nó được chia thành các phòng VIP riêng biệt để có thể chơi các thể loại nhạc DJ mạnh, nhẹ tuỳ ý khách chọn. Dàn phục vụ lại chủ yếu là du học sinh nước ngoài chân ướt chân ráo đặt chân đến Luân Đôn với các chế độ phục vụ đặc biệt theo từng mức giá. Với cơ sở như thế, khách có thể đặt chân đến đó ngoài những ông trùm hoặc gia thế cực khủng ra thì các cô cậu ăn chơi bình thường hoàn toàn không thể với đến. Lượng khách tuy ít nhưng đủ để duy trì hoạt động kinh doanh lại không sợ thị phi nhộm nhoạm, không lo bị bọn cớm trong thành phố để mắt đến. Trở thành nơi trao đổi thông tin, phân phối hàng hoá hoàn hảo giữa các bang phái trong thế giới ngầm.

       Chỉ là bọn chúng không ngờ được, trong đám du học sinh mà bọn chúng cho là nhãi nhét, khờ khạo, chỉ biết nghe lời, ăn lương kia lại có một tên là hàng giả như Vương Nhất Bác. Hồ sơ của cậu được cảnh sát quốc tế xử lí, thông qua, dù có quét qua bao nhiêu lần thì vẫn sẽ ra hàng thật, giá thật. Cộng thêm khuôn mặt búng ra sữa của mình, Vương Nhất Bác thành công xin được một chân làm phục vụ trong club.  Chỉ là người ngồi phía bên trong phòng đặc biệt vừa rồi, quả thật khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bàng hoàng.

       Từ khi nhìn thấy Tiêu Thừa An, cơ thể Vương Nhất Bác đã bất giác toát ra mồ hôi lạnh, một phần sợ vào trong sẽ chạm mặt lão, một phần không biết nhiệm vụ lần này cậu phải tiếp tục chiến đấu ra sao khi đối thủ lại là Tiêu Chiến, là người nhà của anh.

         Vương Nhất Bác còn đang ngây người trước cửa, tranh thủ nghe ngóng chút thông tin và nghĩ cách làm thế nào để vào trong mà không bị Tiêu Thừa An nhận diện thì Trịnh Hải lại đi lên đúng lúc giúp cậu làm thế thân. Vương Nhất Bác thoát được nhiệm vụ, bèn tiện kế giả bệnh xin về sớm, cậu sợ nếu còn loanh quanh đi lại ở đó sẽ chạm mặt người không nên chạm.

      Thế nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Tiêu Chiến từ đầu đã biết Vương Nhất Bác xin vào làm phục vụ ở Devil's club, anh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu từ phía Tiểu Tán. Nay lại nghe tin Tiêu Thừa An có cuộc gặp gỡ với đối tác quan trọng ở đó, anh liền tức tốc chạy tới xem tình hình.

        Vương Nhất Bác còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, vừa đi khỏi cổng đã bị Tiêu Chiến nắm cổ tay kéo đi.  Cậu thoáng bất ngờ, định ra tay phản kháng, trừ khử người cả gan theo dõi mình, thế nhưng chưa kịp ra tay đã nhận ra Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại như bị điểm huyệt, toàn thân sững lại để mặc anh lôi đi. Bản thân cậu cũng biết, ở tại nơi này, tiếng to tiếng nhỏ với nhân vật tầm cỡ như anh sẽ không tránh khỏi tai mắt của " ông chủ".

" Bỏ tay ra!"

        Để mặc Tiêu Chiến lôi ra khỏi con hẻm đến một con đường vắng, xác định đã an toàn, Vương Nhất Bác liền giằng tay thật mạnh, vùng ra khỏi sự khống chế của anh. Tiêu Chiến cũng không còn lôi kéo nữa, anh dừng chân lại, chậm rãi quay đầu:

       " Tại sao em lại làm ở đây?"

         Tiêu Chiến hỏi mặc dù anh biết rõ việc mà cậu đang làm không chỉ đơn thuần là phục vụ, anh cũng biết luôn câu hỏi của mình sẽ không nhận được câu trả lời chính xác. Chỉ là anh không biết, Vương Nhất Bác lại phản ứng với câu hỏi của anh bằng một cái nhếch môi, cậu xoa xoa nơi cổ tay vừa bị anh nắm chặt, hừ mũi:

      " Không ngờ phò mã Anh Quốc bây giờ lại có thêm quyền tra khảo một du học sinh làm việc chân chính ngay ngoài đường nha!"

Vẻ mặt bất cần, giọng nói châm chọc. Vương Nhất Bác bây giờ chính là dùng thái độ không tôn trọng nhất để đáp lại Tiêu Chiến. Anh nghe hai từ 'phò mã' đến phát chán rồi, càng chán ghét hơn khi danh xưng ấy lại được phát ra từ miệng cậu. Thế nhưng Tiêu Chiến chẳng có cách nào để Vương Nhất Bác thôi gọi mình với giọng điệu như thế, càng hiểu rõ bản thân chẳng có quyền hạn gì mà ' tra khảo' cậu như vậy.

         Dưới danh nghĩa là du học sinh đi làm thêm, Vương Nhất Bác hoàn toàn được quyền tự do lựa chọn nơi làm việc, cậu lại không hề phạm pháp. Về cơ bản, Tiêu Chiến chẳng có lí do gì để bắt ép cậu không được làm ở đây. Lại vì những lời nói trước kia của mình làm cho câu chữ ra tới miệng rồi không tự chủ mà trôi tuột xuống.

     Tiêu Chiến không thể nào nói chuyện với Vương Nhất Bác một cách bình thường như trước kia. Anh chỉ có thể kéo tay cậu ra đây, buông ra một câu hỏi rồi bất lực đứng im như trời trồng khi bị người kia hỏi ngược lại. Vô dụng biết nhường nào?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chỉ im lặng nhìn mình, cậu lại khẽ nhếch mép, áp sát người lại ép anh đứng sát vào một góc tường, ghé mặt vào một bên tai anh, cất giọng thì thầm mỉa mai:

" Tôi cứ tưởng là biết tôi làm ' phục vụ' ở đây, 'thiếu gia' phải nhanh chóng về báo lại với 'ông chủ' diệt trừ gián chứ? Đến đây hỏi tôi như thế làm gì? Hay là muốn nối lại tình xưa?"

" Em...!"

Tiêu Chiến bị giọng điệu châm chọc của Vương Nhất Bác làm cho phát bực. Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn ngang ngược, nghĩ gì nói đó như thế, chẳng có chút thay đổi nào. Anh khẽ nghiến răng định nói gì đó, nhưng rồi chợt nhật ra cái dáng vẻ bất cần của cậu cũng là do mình ban cho liền ngậm miệng, quay mặt qua nhìn Vương Nhất Bác.

Ở cự li gần như thế, cậu lại bị ánh mắt, đôi môi của anh làm cho trái tim run rẩy nhói lên, thế nhưng cảm xúc bộc lộ trên mặt cũng chỉ là nụ cười nửa miệng cùng với cái nhướn mày đầy khiêu khích:

" Tôi làm sao?"

" Em có thể nào đừng nói chuyện với anh bằng cái giọng khiến người khác đau lòng như thế nữa có được không?"

" hahaha" 

      Vương Nhất Bác ngửa mặt lên trời, xoay lưng vừa cười lớn vừa đảo mắt cho nước khỏi rơi ra, rồi lại ngoảnh mặt lại nhìn Tiêu Chiến bằng đôi mắt ráo hoảnh, ánh mắt bao trùm một màu u uất. Càng nhìn Tiêu Chiến, càng nghe anh nói Vương Nhất Bác càng thấy nực cười. Những ám ảnh vì bị đánh đập, tra tấn, bị chính kẻ trước mặt ban cho một phát súng xuyên tim cùng với hình ảnh anh ôm trong tay một đứa bé, nắm tay một cô gái khác và những lời nói khi đó của anh lại bao trùm lấy tâm trí của cậu khiến cậu không thể nào không cay nghiệt với người từng là chân ái trong tim. Khiến cho kẻ từng tổn thương như Vương Nhất Bác lại muốn biến hết thương tổn của mình thành những mũi dao sắc nhọn, gửi gắm vào trong câu nói để trả lại cho Tiêu Chiến:

     " Tiêu đại thiếu gia đây cũng biết đau lòng sao? Tôi còn tưởng người chỉ biết trêu đùa người khác như anh phải có một trái tim sắt đá lắm kia!? Thế nào mới vài câu nói mà đã đau lòng rồi?"

       Tiêu Chiến nghe xong câu nói ấy, toàn thân thoáng chao đảo. Những ngón tay run run co chặt lại, hai phiến môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Anh biết lúc này có nói gì thì Vương Nhất Bác cũng không buồn nghe nữa, cậu vẫn đứng ở đây, nói với anh những câu tàn nhẫn như thế âu cũng là phúc của anh rồi. Biết mình chẳng thể minh oan nhưng việc chính lại không thể không nói, Tiêu Chiến cũng ngước ánh mắt không rõ tâm trạng của mình lên nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất Bác:

      " Em có thể nghĩ anh thế nào cũng được. Nhưng xin em, hãy rời khỏi đây!"

     " Nếu không?"


Vương Nhất Bác lại nhướn mày thả nhẹ ra hai từ đầy thách thức mà Tiêu Chiến chẳng biết nếu cậu không đi thì anh có thể làm được gì? Vương Nhất Bác không còn là đứa trẻ lên ba để anh có thể điều khiển, bảo làm gì sẽ làm đó nữa. Hai phiến môi cứ mấp máy, lắp bắp lặp đi lặp lại hai từ ' nếu không' kia. Chưa kịp nói thêm gì thì Vương Nhất Bác đã lại cười khẩy:

" Nếu không anh sẽ chạy đến mách với cha mình rằng tôi chính là gián trong nhà? Hay là nếu không, anh sẽ tự tay mình trừ khử tôi?" - Vương Nhất Bác vừa nói, vừa luồn tay ra sau hông rút ra một con dao gấp ngắn, đặt vào tay Tiêu Chiến, bắt ép anh cầm lấy nó rồi giữ chặt tay anh để mũi dao chĩa thẳng vào tim mình - " Nào, có giỏi thì anh làm ngay bây giờ luôn đi?"

" Nhất Bác à...!?"

Tiêu Chiến không còn kiềm chế được nữa để mặc cho toàn thân run rẩy, nước mắt cũng vô thức lăn dài trên má, hai phiến môi mấp máy gọi tên Vương Nhất Bác. Cậu đang dùng lực bao trọn tay anh, giữ chặt lấy một con dao quay mũi nhọn vào chính mình rồi từng bước, từng bước áp sát về phía anh. Tiêu Chiến đã dính cơ thể mình lên bức tường, hận bản thân không thể lùi được nữa. Nếu lúc này mũi dao đang quay về phía anh, có lẽ anh sẽ để mặc cho nó cắm vào mình. Nhưng bây giờ anh không thể không ngăn cản Vương Nhất Bác lại. Tiêu Chiến cố gắng gồng lên kéo con dao về phía mình rồi nhanh chóng luồn tay còn lại vào khe hở, dùng tay mình chắn trước ngực cậu, giọng anh cũng run rẩy:

" Nhất Bác, dừng lại đi...!"

Hành động của Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác thoáng bất ngờ, cậu liếc nhìn bàn tay của anh cũng đang rỉ máu rồi lại ngẩng mặt lên lạnh lùng cười khẩy:

" Sao vậy? Chẳng phải việc làm mà anh thích nhất là đâm vào tim tôi sao? Hành động, lời nói, tất cả mọi thứ của anh đều muốn nhắm thẳng vào tim tôi mà đâm chọt, dày vò. Bây giờ anh tỏ ra lương thiện cái gì? Chần chừ cái gì kia chứ?"

Vương Nhất Bác gắt lên, rồi lại hạ thấp giọng, quay mặt đi lẩm bẩm:

" Thà là anh cứ một dao đâm tôi, có khi tôi cũng không đau như lúc này..."

Tiêu Chiến dường như không nghe thấy câu nói trong cổ họng Vương Nhất Bác, anh chỉ thấy cậu im lặng hướng mặt đi nơi khác. Biểu cảm của cậu khiến anh nghẹn ngào:

" Anh biết là lúc này anh có nói gì cũng vô ích. Chỉ cầu xin em mau rời khỏi Devil's club, rời khỏi Luân Đôn. Đừng tìm anh nữa, cũng đừng chờ anh! Không có anh, em còn có bao nhiêu sự lựa chọn tốt đẹp khác, có thể tự do lựa chọn một người tốt hơn anh. Chỉ là anh, không thể ở bên em nữa rồi!"

" Ha, ha, hahaha"

     Những lời thật lòng của Tiêu Chiến lại khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy thật nực cười. Anh nghĩ rằng cậu thật sự có thể tự do chọn lấy cho mình một con đường khác, một người khác để yêu sao? Nếu có thể thật thì liệu Vương Nhất Bác có khờ dại, ngốc nghếch yêu anh, đợi anh suốt mười năm ròng rã không? Có cần phải vùi mình chìm trong bể khổ giữa yêu và hận không? Có cần phải trước mặt anh gồng mình sắc lạnh thế này hay không?

Rõ ràng Tiêu Chiến nhiều tuổi hơn Vương Nhất Bác, rõ ràng những chuyện anh từng trải qua trong đời không ít hơn cậu. Lẽ nào anh không hiểu, có những chuyện con người ta vốn là không thể nào lựa chọn cho mình được.

       Ví như Vương Nhất Bác không thể lựa chọn không động lòng, ví như cậu động lòng rồi lại không thể chọn người ấy cũng đáp lại. Vương Nhất Bác đâu có muốn chọn cho mình số phận làm trò đùa cho kẻ khác?

       Ví như chính bản thân Tiêu Chiến cũng không thể lựa chọn ở bên người anh yêu, ví như anh yêu cậu nhưng lại không thể lựa chọn cho cậu biết. Ví như anh dù không muốn cũng phải chấp nhận vai diễn mang người kia ra làm trò đùa.

      Cuộc đời này vốn chẳng thứ gì có thể hoàn mĩ giống như ta mong đợi. Chỉ là Vương Nhất Bác thì ngang ngược với đặc thù chiến đấu, còn Tiêu Chiến lại ôn nhu chỉ muốn một mình hi sinh bảo vệ người. Đến cuối cùng thì hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, năm lần bảy lượt tổn thương nhau đến sứt đầu mẻ trán.

      Ngay cả bản thân Tiêu Chiến cũng không thể tự do chọn lựa cuộc sống của mình, anh bảo cậu phải lựa chọn thế nào mới phải đây?

      Vương Nhất Bác sau một tràng cười lớn, bất chợt cao giọng, vẫn là ngữ điệu châm chọc, tổn thương nhau:

" Tiêu Lão Sư đây là đang diễn vở nào vậy? Có vẻ như anh thấy ' chỗ dựa' kia của mình sắp lung lay nên muốn quay đầu giả bộ tìm tôi? Lại muốn lặp lại vở kịch trước đây, tất cả đều là vì muốn tốt cho tôi, là bị bắt ép sao? Thật tiếc quá, chẳng phải hai tháng trước anh hạ màn rồi à? Tôi không còn là một thằng nhóc ngu si để anh năm lần bảy lượt lừa gạt nữa!"

"....!"

       Nhận một câu chế giễu, Tiêu Chiến vẫn không có ý sẽ giải thích những lời nói của mình trước kia, bởi anh biết trăm ngàn lời giải thích lúc này đều trở nên vô nghĩa. Vương Nhất Bác lại vì sự im lặng của anh mà dịu đi một chút, cậu cúi đầu, lén nuốt khan một hơi rồi ngẩng lên, giọng trầm thấp gật gù:

" Đúng, tôi thừa nhận mình từng yêu anh, từng đợi anh. Thừa nhận mình đã dồn hết tâm huyết chỉ để đến đây tìm gặp anh. Thế nhưng giờ thì hết rồi, chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông cả. Vương Nhất Bác của ngày hôm nay, ở đây chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi!" - Nói đoạn Vương Nhất Bác vẫn giữ tay Tiêu Chiến, điều khiển cho con dao đến nằm chính giữa khoảng cách giữa hai người, hướng mũi dao  chĩa lên trời, hít một hơi rồi gằn từng chữ nhấn mạnh: - "Tôi đã cho anh cơ hội diệt khẩu mình nhưng anh lại từ chối. Vậy tôi tặng anh một câu: ' Tà không thể thắng chính!'. Sau này gặp lại, tôi và anh chỉ là đối thủ, cũng đừng trách Vương Nhất Bác vô tình!"

        Vương Nhất Bác nói xong, cùng lúc buông thả bàn tay Tiêu Chiến. Anh vốn không chủ ý cầm con dao kia, cậu vừa buông tay ra, nó liền rơi xuống đất, xé không khí thành một đường sắc lẹm, chính thức cắt đứt quan hệ giữa hai người. Vương Nhất Bác cũng xoay người chậm rãi bước đi, bỏ mặc Tiêu Chiến toàn thân vô lực, loạng choạng ngồi sụp xuống đất.

       Anh không dám giữ, cũng chẳng thể giải thích cho cậu hiểu nữa rồi.

----------------------
Ngoi lên up nốt chap này chốt năm cũ. Chúc mừng con fic viết hai năm chưa hoàn 🥲🥲🥲

     Nhân đây xin chúc các chị em tỉ muội gần xa một năm mới vui vẻ, bình an, vạn sự như ý 😘😘😘❤️❤️❤️
HAPPY NEW YEAR! 🍻🍻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net