Chương 39: Kì Tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Khoảnh khắc đưa được Tiêu Chiến đến bệnh viện, Vương Nhất Bác lại thêm một lần chết lặng đi khi bác sĩ khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lí. Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất thấp, đồng nghĩa với việc khả năng sống sót của Tiêu Chiến sẽ được liệt vào danh sách những kì tích hiếm hoi trong sự nghiệp của họ. Nó cũng đồng nghĩa với việc Vương Nhất Bác đang nắm trong tay bản án tử hình của anh, thế nhưng người tuyên án lại không phải là cậu. Cậu chẳng có quyền hạn để thay đổi nó, chỉ có thể bất lực đứng nhìn theo hình bóng anh nằm im bất động trên chiếc xe đẩy khuất dần sau cánh cửa phòng phẫu thuật, cố gắng cầu nguyện, với lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi, giữ lấy, ấp ủ trong lòng.

        Cuộc đời Vương Nhất Bác không dưới hai lần được đưa vào sau cánh cửa ấy. Thế nhưng cảm giác lúc đó khác hẳn với bây giờ. Lúc đó cậu không thấy đau, cũng không thấy sợ, lúc đó cậu chẳng còn biết gì. Còn lúc này, cậu hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn cảm nhận được từng cơn đau dấy lên trong tận đáy lòng mình, hoàn toàn hiểu được cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi người quan trọng duy nhất.

Chỉ là Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến cũng từng chịu chung một cảm giác giống hệt cậu lúc này. Chỉ là cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, thật sự không thể nào hiểu được anh.

Chẳng phải Tiêu Chiến nói chỉ muốn chơi đùa cậu thôi sao? Vậy tại sao lại bất chấp hiểm nguy mà chạy đi tìm cậu? Tại sao lại đẩy cậu ra rồi tự mình đón lấy viên đạn ấy? Tại sao không để một kẻ sớm đã quen với súng đạn như cậu tự mình nằm trên chiếc giường kia, tự mình thêm một lần trải nghiệm ranh giới giữa sự sống và cái chết?

          Tại sao anh không yêu cậu, không muốn ở bên cậu, lại một mực muốn cậu cả đời này phải mang nợ anh, không thể nào oán hận được anh? Tại sao cứ mãi lập lờ như một cái bóng bên cạnh cậu. Có lúc thật gần kề, quấn quýt yêu thương, có lúc lại đột nhiên biến mất, bay đến một khoảng cách xa vời không thể nào chạm tới. Chiếc bóng ấy, đã có lúc Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy, dốc hết sức mình để chạy theo nhưng tuyệt nhiên chưa có một lần nào cậu có thể ôm trọn nó vào lòng, chưa một lần nào cậu có thể nhìn nhận chính xác tâm tư hay nguyện vọng của nó.

Vương Nhất Bác lo sợ, thật sự sợ rằng Tiêu Chiến sẽ giống như một chiếc bóng bị bao phủ bởi màn đêm, hoàn toàn biến mất, cậu mãi mãi sẽ chẳng còn có thể nhìn thấy anh được nữa. Sợ rằng bản thân sẽ mang nợ người 'anh trai' ấy suốt cả một đời mà cho đến kiếp sau cũng chưa chắc có thể gặp lại nhau để trả.

Hai người từng hiểu lầm, từng cãi vã, từng tổn thương nhau đến mức cậu chỉ muốn cùng anh trở thành hai người xa lạ. Vậy mà vào thời khắc ấy, cậu không thể nào ngăn bản thân mình thôi lo sợ 'người lạ' ấy sẽ không còn.

Kể cả là hai người không còn nhìn mặt nhau, kể cả là anh buông ra những lời sát muối vào tim rồi bỏ cậu ở lại để đến bên một người khác, kể cả là anh tránh né không muốn gặp lại cậu, thì Vương Nhất Bác vẫn muốn, vẫn mong, vẫn cầu xin Tiêu Chiến có thể bình bình, an an mà sống tiếp. Cho dù anh không về bên cạnh cậu nữa, cho dù anh sẽ ở một nơi cách xa cậu nửa vòng trái đất để hạnh phúc, vui vẻ làm điều anh muốn, thì điều đó vẫn tốt hơn ngàn vạn lần việc anh yên lặng nằm một chỗ, âm thầm bỏ cậu mà đi đến một thế giới hoàn toàn khác, không thuộc về loài người.

        Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ của màn đêm, nếu chìm vào một giấc ngủ sâu có lẽ người ta còn thấy nó trôi nhanh đến mức không đủ để đáp ứng nhu cầu nghỉ ngơi của cơ thể. Vậy mà đối với Vương Nhất Bác, mấy tiếng ngắn ngủi đó lại dài tựa thiên thu. Cảm giác bất an, lo sợ, hoang mang, hối hận đều quy tụ lại, dang đôi tay của nó ôm trọn lấy thân thể đơn độc của cậu vào lòng.

       Vương Nhất Bác ngồi trên hàng ghế lạnh ngoài hành lang bệnh viện, chống khuỷu tay lên đầu gối, khom người cắn chặt lấy ngón tay, cố gắng chống chọi lại sự run rẩy của chính mình. Triệu Thiên Ân vẫn ngồi bên cạnh, chung một trạng thái với Vương Nhất Bác. Chốc chốc hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa vẫn im lìm, đóng chặt, rồi lại quay sang nhìn người đang yên lặng đến đáng sợ bên cạnh mình. Hắn muốn với tay ra ôm lấy cậu, hoặc chỉ đơn giản là một cái khoác tay để Vương Nhất Bác biết cậu không một mình.

        Thế nhưng, hắn không dám.

         Từ lúc xảy ra chuyện, Vương Nhất Bác không hề nhìn mặt hắn, cũng không nói câu nào, thái độ đó khiến Triệu Thiên Ân cảm giác như bản thân hắn là tội đồ của cả thế giới. Mà chính hắn, lúc này đây cũng không thể tha thứ cho mình.

        Nếu suy nghĩ đơn giản, Tiêu Chiến chỉ là không may gặp nạn. Còn nếu nghĩ tiêu cực hơn một chút, Triệu Thiên Ân cảm thấy hắn chính là kẻ gián tiếp tạo ra kết cục này, chính hắn đẩy Tiêu Chiến đến bên bờ vực sinh tử. Nếu như hôm nay anh thật sự không quay trở ra, có lẽ nửa đời sau của Triệu Thiên Ân cũng sẽ bị nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi ấy.

     Không gian của bệnh viện luôn là thứ khiến người ta ám ảnh nhất. Vắng vẻ, lạnh lẽo, nồng nặc lên mùi thuốc sát trùng. Cả một hành lang dài như thế, lại chìm trong khoảng không tịnh mịch của màn đêm, chỉ có ba bốn bóng hình lấp ló, kẻ đứng, người ngồi, ai ai cũng chung một cảm xúc bồn chồn, lo lắng lại bất lực chẳng thể làm gì ngoài cầu nguyện.

Vài ba tiếng đồng hồ qua đi, ánh đèn vụ tắt, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở. Thế nhưng cả Vương Nhất Bác lẫn Triệu Thiên Ân đều như nhau, chỉ dám theo phản xạ tự nhiên liền đứng bật dậy, rồi lại chôn chân tại chỗ, từ phía xa nhìn lại phía đám người đang trao đổi thông tin mà không dám lại gần. Bởi vì trước mặt họ, ở khoảng cách gần hơn nhiều so với cả hai người, ngay trước cánh cửa phòng phẫu thuật là Almira cùng vài người vệ sĩ của cô và Tiểu Tán đang đứng đó.

Phải rồi, vợ anh ở đó, gia đình anh ở đó. Tất cả những người có thể hỏi về tình hình của anh đều ở đó. Duy chỉ có mình Vương Nhất Bác là chẳng có tư cách gì để tiến lại gần hơn. Cậu, cắt đứt quan hệ với anh rồi. Cậu, không còn là người nhà của anh nữa. Tiêu Chiến có lẽ cũng không cần đến sự hiện diện của cậu ở đây. Những suy nghĩ đó khiến cho đôi chân Vương Nhất Bác khựng lại, cậu đứng như một pho tượng dư thừa, chẳng biết phải đặt mình vào đâu. Mà Vương Nhất Bác đã không nhúc nhích, Triệu Thiên Ân nào dám tiến lên. Cả hai người chỉ dám đứng từ xa, quan sát khuôn mặt đã như trút được gánh nặng của đoàn y bác sĩ, cố gắng lắng nghe xem người ta đang nói điều gì.

        Tiểu Tán liếc thấy Vương Nhất Bác, có vẻ như y muốn âm thầm báo tin cho cho cậu nên bác sĩ vừa dứt lời, y liền cao giọng thể hiện rõ sự vui mừng mà nói lớn:

- Thật không bác sĩ? Ca phẫu thuật thành công rồi? Tiêu Chiến được cứu sống rồi?

Chuỗi câu hỏi kia của Tiểu Tán lọt thẳng vào tai Vương Nhất Bác, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu ném sang người vị bác sĩ kia. Cả cậu và hắn đều nhìn ông với ánh mắt chờ đợi, họ mong đợi một cái gật đầu.

       Vị bác sĩ từ tốn tháo khẩu trang, cho họ nhìn thấy rõ một nụ cười điềm đạm. Đọc khẩu hình cũng có thể hiểu được ông ấy nói ' đây thật sự là một kì tích' còn phấn khởi chúc mừng người nhà. Sau câu nói ấy, trái tim Vương Nhất Bác như được thả lỏng, cậu hé miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài như để trút hết luồng khí dồn nén cả đêm qua, khoé môi nhàn nhạt cong lên một nụ cười nhẹ nhõm đầy gượng gạo.

         Kì tích đã đến mang người ấy trở về, vậy là tốt rồi, Vương Nhất Bác cũng chẳng còn mong cầu gì nhiều hơn thế.

      Dường như Triệu Thiên Ân cũng đánh tan được một nửa tảng đá đang đè nặng trong lòng, hắn ngửa mặt lên, chắp tay chân thành cảm ơn trời đất, lại không ngăn nổi những giọt nước tràn ra khỏi khoé mi. Trải qua được kiếp nạn lần này, có phải hay không kiếp trước Tiêu Chiến đã cứu cả thế giới? 

       " Đi thôi!"

      - Hả? Gì cơ?

      Vương Nhất Bác nhìn theo đoàn bác sĩ rời đi rồi mới thở ra một hơi, nhả ra hai chữ không nặng, không nhẹ, không chủ ngữ. Giọng cậu trầm lặng đến mức hai chữ vừa rơi ra đã mơ hồ biến mất, nếu không phải đứng sát bên cạnh có thể sẽ không nghe ra được cậu vừa nói cái gì.

  Triệu Thiên Ân thoáng ngơ ngác không hiểu, hắn còn nghĩ Vương Nhất Bác sẽ bám trụ ở đây đến khi nào Tiêu Chiến khoẻ hẳn rồi xuất viện, vậy mà... hắn còn chưa kịp hiểu cậu đã sải những bước chân dài về phía cửa ra, cũng chẳng buồn lặp lại hay nói thêm bất cứ một từ nào.

      Bên ngoài màn đêm vẫn nhẹ nhàng rủ xuống. Nhìn từ phía sau, Triệu Thiên Ân cảm thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác lúc này trông thật cô quạnh, đơn độc biết bao. Cảm giác như cậu vừa mới lựa chọn từ bỏ ánh hào quang sáng rực kia để tự dấn thân mình vào một vùng trời tăm tối, không có lấy một điểm sáng nào.

         Đến tận khi Vương Nhất Bác bị hút hẳn vào màn đêm đen tối ấy, Triệu Thiên Ân mới giật mình chạy vội theo sau:

        - VƯƠNG NHẤT BÁC, ĐỢI TÔI!

      Vương Nhất Bác mặc kệ tiếng gọi phía sau lưng, cậu vẫn sải từng bước, chậm rãi bước đi. Dường như không nỡ, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một lần quay đầu lại. Tiêu Chiến đã qua cơn nguy kịch, bên cạnh anh còn có rất nhiều người chăm sóc, có thêm cậu hay không chẳng còn quan trọng nữa. Biết đâu được sự xuất hiện của cậu lại phá hỏng hạnh phúc gia đình đang êm ấm của anh?

Vương Nhất Bác cứ mãi quẩn quanh trong chuỗi suy nghĩ ấy, tự khiến bản thân đau lòng, tự ép chính mình rời bỏ. Triệu Thiên Ân cơ hồ lại muốn phát điên lên, hắn đuổi theo sau, túm lấy cánh tay cậu mà lôi ngược trở lại:

- Cậu cứ thế này mà đi sao?

Triệu Thiên Ân gắt lên, Vương Nhất Bác cũng chẳng buồn rung động. Cậu lạnh lùng vung tay tháo bỏ bàn tay đang bám trên khuỷu tay mình rồi lại yên lặng, thất thần bước đi. Hắn nhìn bộ dạng ấy của cậu, tâm trạng cũng bị kéo chùng xuống mấy phần. Vốn đã không tốt, lúc này lại càng trở nên não nề đến phát điên. Triệu Thiên Ân không đuổi theo nữa, hắn đứng tại chỗ mà hét to, nói với theo:

- VƯƠNG NHẤT BÁC, CẬU LÀ ĐỒ HÈN!

Không nghĩ đến Vương Nhất Bác lại vì câu nói kia mà thôi không bước nữa. Cậu ngoảnh đầu lại, ánh mắt vẫn nhàn nhạt phủ sương từ đêm tới giờ đã bắt đầu hằn lên tia đỏ:

" Phải, tôi chỉ là một thằng hèn, không những hèn mà còn tồi nữa! Vậy còn cậu thì sao? Cậu có tư cách gì để chỉ trích tôi nào? Chúng ta có tư cách gì để ở lại đây chứ?"

      -....!?

       - Tư cách là người duy nhất mà Tiêu Chiến yêu thương!

        Triệu Thiên Ân còn chưa kịp phản kháng lại thái độ của Vương Nhất Bác. Từ phía hành lang đã vang vọng lên tiếng nói khiến cả hai cùng lúc giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt ngạc nhiên của mình nhìn về phía cô gái ấy. Không biết Almira đã đi theo hai người từ bao giờ và đứng đó từ khi nào. Thành công cắt đứt đoạn cãi nhau giữa hai người đàn ông trước mặt mình, cô cũng chầm chậm rải bước tiến lại.

       - Vương Nhất Bác, cậu đừng chạy trốn nữa, đừng khiến Tiêu Chiến tổn thương thêm nữa. Bây giờ là lúc cậu phải đối diện với chính mình, phải trở về mà chịu trách nhiệm với anh ấy. Nếu cậu bỏ đi, cậu mới thật sự là một kẻ tội đồ!

------------------
Sắp hoàn rồi, ai có lời nào muốn nói với tui không 🥴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net