Chương 10: Dưới bầu trời sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Dưới bầu trời sao

---

"Đi dạo một chút với tôi không?"

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu: "Ừm."

Từ nhà Bạch Dã trở về, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi dọn dẹp ổn thỏa mấy thứ đồ dùng, chất lên ô tô để người bên công ti vận chuyển đưa về ngôi nhà Tiêu Chiến mơi thuê cách đây hai tuần. Từ đó đến đây cũng không xa lắm, đi bộ ba mươi phút là tới, hôm nay trời cũng quang mây, có lẽ rất thích hợp để đi dạo.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, phía trên cao kia là bầu trơi cao vời vợi sâu thẳm như mực, tấm lấm vài ngôi sao le lói nhỏ bé, vầng trăng khuyết điềm đạm nằm treo ở một góc, yên bình, tự tại. 

Hai người đi sóng vai nhau, Tiêu Chiến thích ngắm những khung cảnh tĩnh lặng xung quanh mình. Cậu thích giọt nắng đầu ngày vàng ươm, cũng thích mưa đầu hạ mát lạnh, thích bầu trời đêm tịch mịch, thích cả tuyết đêm đông lạnh giá. Bình yên như vậy, mang đến cho người ta sự an tâm từ sâu thẳm linh hồn.

Vương Nhất Bác nhẹ giọng gọi: "Chiến à."

Tiêu Chiến cong môi, đáp: "Ơi."

Vương Nhất Bác cười khẽ, anh cũng ngẩng đầu nhìn sao trời, đôi mắt đen thăm thẳm, sâu lắng như đáy đại dương. "Chiến à, anh muốn đưa em đến gặp một người."

"Ai vậy?"

"Cô gái anh yêu bảy năm."

"Ồ?" - Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhướn mày nhìn góc mặt nghiêng nghiêng cùng đường quai hàm sắc nét đẹp mắt của hắn - "Đưa tôi đi gặp người yêu cũ của anh sao?"

Vương Nhất Bác cũng nghiêng đầu nhìn sang, gió nhẹ trượt ngang gò má, thổi mấy sợi tóc tán loạn trước trán: "Ừ."

"Tại sao thế?"

"Bởi vì Bích Đường là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

Tiêu Chiến nghe xong câu này, trái tim hình như hẫng một nhịp.

"Nên tôi muốn đưa em đến gặp cô ấy, để thông báo một chút, vị trí quan trọng nhất của cô ấy bị em chiếm mất rồi." - Vương Nhất Bác cong môi, ý cười nồng đượm nơi khóe mắt, dịu dàng vô cùng.

Tiêu Chiến bật cười thành tiếng, trong lòng ngọt ngào vui vẻ lạ lùng, đã lâu rồi không cảm thấy được người ta tán tỉnh ấu trĩ kiểu này. Đáng yêu thật.

"Tại sao anh lại thích tôi thế?"

"Chẳng phải tôi đã trả lời rồi sao?"

Đúng, hắn từng trả lời rồi, nhưng Tiêu Chiến biết đó không phải câu trả lời mà mình cần. Những câu bông đùa, những lời qua loa đó, khi chỉ dừng lại ở mức bạn tình một đêm, sẽ chẳng phải cái gì quan trọng. Nhưng Tiêu Chiến hiện tại với kẻ này, đã vượt qua một chút cảm giác cái danh giới người tình một đêm ấy rồi. Bởi vì sự ấm áp dịu dàng của hắn, bởi vì ở bên hắn vô cùng thoải mái bình yên, bởi vì cậu sẽ luôn vui vẻ trong vòng tay hắn. 

Bởi vì cuộc đời này ngắn lắm, nếu đã tìm được người mình yêu thích, vậy thì nhất định phải nắm lấy, đừng chần chừ để vuột mất cơ hội.

Yêu là gì nhỉ? Tiêu Chiến cũng không biết. 

Cậu chỉ đơn thuần là thích cảm giác gần gũi bên cạnh người đàn ông này. Thế thôi.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác: "Nói thật tôi nghe xem nào."

Vương Nhất Bác bị nhìn đến bật cười: "Em vẫn chưa nhớ ra sao?"

"Hử?" - Tiêu Chiến hơi nhăn mày không hiểu: "Tôi phải nhớ ra cái gì sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu cười cười, vươn tay cốc đầu cậu một cái: "Ngốc quá."

"Ừ, ngốc nên chẳng nhớ gì cả. Anh thử nhắc lại cho tôi nghe xem sao?"

"Hai năm trước, em từng đến quán bar của khách sạn LSLight đúng không?"

Hử? Tiêu Chiến đã tụ tập chơi bời ở đủ loại gar bar rồi, nhiều như sao trên trời ấy, nhớ làm sao hết được. Cơ mà chờ chút, cái tên LSLight này hình như có chút... ấn tượng?

Vài mảnh kí ức rời rạc trở về, Tiêu Chiến cảm thấy có chút rối loạn, hai năm trước... hai năm trước à... 

Con mẹ nó... là cái lần cậu ăn đậu hũ của người ta rồi chạy mất dép ấy à?

Từ từ...

Tiêu Chiến nuốt một ngụm khí lạnh, nheo nheo mắt nghiêng đầu nhìn sang, thử giơ tay lên ước lượng một chút, chiều cao này, vóc dáng này... hừm... khuôn ngực này... vai... mông... cậu còn tiến lại gần Vương Nhất Bác một chút, thò tay lên ngực áo hắn, cay nghiệt nhéo một cái. 

Ôi mẹ ơi... cảm giác này... 

Dù bị đùa giỡn, thế mà mặt Vương Nhất bác vẫn chứ vui vui vẻ vẻ ngập tràn gió xuân, nhìn thấy khuôn mặt bàng hoàng của Tiêu Chiến, hắn biết cậu đã nhớ ra rồi.

"Sao?"

"Anh... là người khi đó..."

"Em đoán xem?" - Vương Nhất Bác nhướn mày.

Đây là một trong những phần kí ức Tiêu Chiến không muốn nhắc đến nhất... bởi vì nó quá ư là xấu hổ... Tửu lượng cậu không cao, vậy nên không có thói quen uống rượu nặng, đi gar bar chơi bời cũng không thể để tuột phanh, ý thức tự bảo vệ mình thôi. Nơi đó có đủ loại người, ai biết sẽ đụng phải nhân vật thế nào, tỉnh táo vẫn hơn là say bí tỉ rồi mông nở hoa lúc nào không hay. Cơ mà lần đi quẩy ở LSLight đấy là một trong những sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu.

Hai năm trước, một trong những gar bar lớn nhất thành phố A mở tiệc khai trương - LSLight bar, cậu cùng Tống Kế Dương có quen biết với chủ của quán bar đó, thế nên cũng được mời đến tham dự. Tiệc khai trương thì không giống nhảy nhót bình thường, ngoài khách ra, các khách mời đều là nhân vật lớn, không phải chỗ quan hệ thân thiết của bên chủ quán thì cũng là đại diện nhà đầu tư, các loại nhân mạch quan hệ gì đó trong giới kinh doanh. Thật ra mấy bữa tiệc kiểu đó thường hay trở thành trường săn trai thẳng của mấy anh em trong giới. Thú vui đặc biệt của hội nhóm bọn họ là quyến rũ rồi bẻ cong mấy anh trai có tiền có quyền, sau đó chơi đùa các thứ, chán thì lại đi câu anh khác, nói chung luật bất thành văn trong giới rồi, cậu cũng có nghe loáng thoáng, nhưng không dám tham gia. Bởi vốn dĩ cuộc chơi đó chỉ dành cho mấy tay gạo cội, ngày cày bảy hiệp, cậu là loại chỉ quẩy không lên giường, dĩ nhiên không được rồi. Hơn nữa, Tiêu Chiến thân cô thế cô, không dám đắc tội với giới thượng lưu, lỡ dại mà câu phải anh trai nào có bà vợ dữ dằn, vậy thì toi đời. Thế nên trước nay những dịp kiểu vậy Tiêu Chiến và Tống Kế Dương chỉ đến góp vui, ở ngoài hóng hớt, không chen chân bao giờ...

Có điều... cái ngày định mệnh đó...

Đúng là rượu vào chỉ có hỏng hết cả đầu.

Hôm ấy Tống Kế Dương bị đau bụng nên có bạn trai đưa về trước, Tiêu Chiến ham vui, muốn ở lại xem. Thế là ngồi tán gẫu với mấy ông anh bot huyền thoại trong giới, toàn cực phẩm cả, so với phụ nữ chỉ hơn hơn hơn, không có kém. Lúc đó mấy người bọn họ nói chuyện về một anh trai thẳng "đỉnh cấp cực phẩm", là đại diện phía đầu tư mũi nhọn hôm đó cũng đến tham gia, bàn luận vô cùng sôi nổi, còn nghe đồn anh ta và bạn gái lạnh nhạt đã lâu, muốn thử sức một chút xem thế nào. Cậu cũng chỉ là phận ngồi nghe thôi, biết gì đâu chứ. Nhưng mà... đã nói rồi... vẫn không nên uống rượu.

Hậu quả thì chính là như vậy, bị mấy anh chuốc say, sau đó đầu óc úng nước, hăng máu cá cược với bọn họ, ai leo được lên giường "đỉnh cấp cực phẩm" kia sẽ thắng cược một chầu thịt nướng. Ôi mẹ ơi, chỉ là một chầu thịt nướng, thế mà cậu "cả gan" dám nhảy vào lòng vị "đỉnh cấp cực phẩm" nọ, còn "sờ soạng" người ta... 

Đáng ra là đêm đó toi rồi, bị vị "đỉnh cấp" ấy hẹn ở phòng nghỉ khách sạn, nhưng mà cậu lúc sau tỉnh rượu, sợ quá trốn mất...

Đến giờ nghĩ lại cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt vị đó nữa, chỉ mang máng dáng hình cực đẹp, cảm giác bóp mông bóp vếu cực đỉnh...

Huhuhuhuhu ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại tình nguyện cùng vị "đỉnh cấp" đó lăn giường, còn lăn 3 vòng một đêm huhuhuhuhu, Tiêu Chiến đời này coi như xong...

Vương Nhất Bác nhìn trạng thái mặt lúc trắng lúc xanh của Tiêu Chiến kì thực vô cùng đặc sắc, quay lưng đi, cười đến thắt ruột.

Tiêu Chiến đen mặt: "Có cái quái gì đáng cười? Anh đến báo thù chứ gì?"

Vương Nhất Bác cười đến độ vai rung lên bần bật, cố nén lại một chút, vỗ vỗ vai cậu: "Bảo bối, em nghĩ nhiều rồi, tôi đâu có rảnh thế."

"Hôm đó em trêu tôi rõ là nhiệt tình, đến khi tôi bốc hỏa lại chạy mất, em không biết tôi khổ sở đến thế nào đâu. Sau này đúng là có hơi tức giận, kiếm em khắp nơi nhưng chẳng kiếm được. Em khiến tôi buồn phiền một thời gian đấy. Chậc. Ai ngờ đột nhiên hôm đó em lại tự đến tìm tôi chứ." 

Tiêu Chiến lắc đầu, ảm đạm vô cùng: "Coi như tôi ngu ngốc."

Vương Nhất Bác vươn tay ôm cậu vào lòng, cười cười hôn lên trán cậu: "Làm gì có, em xem, tôi thích em như vậy mà."

Tiêu Chiến tựa má lên bả vai hắn, bĩu môi kháng cự: "Chẳng phải khi đó anh có bạn gái sao?"

"Tôi chưa nói với em là quan hệ giữa tôi và cô ấy đã ba năm nay không hề nói chuyện tình cảm à, sớm chẳng còn gì nữa rồi, ràng buộc lợi ích thôi, mà lúc đó là do em đến câu dẫn tôi trước, nắng hạn gặp mưa rào mà."

"Xì" - Tiêu Chiến cảm thấy như mình bị lừa vào tròng: "Anh còn nói anh rất chung thủy, có nguyên tắc gì đó?"

"Có sai đâu, hai năm trước thích em, bây giờ vẫn thích em mà. Thật ra khi đó không tìm được em, tưởng đã hết cách rồi, nên sau này tôi cũng không nghĩ đến nữa, nếu không chắc tôi và Bích Đường cũng không đến mức dây dưa suốt ba năm như thế. Em xem, em làm lỡ dở hai năm của chúng ta rồi."

"Im miệng đi. Anh chỉ giỏi mồm mép." 

Vương Nhất Bác cười cười, dụi đầu vào cổ Tiêu Chiến, sau đó lại chạm đầu mũi, cọ cọ: "Chỉ mồm mép với em thôi."

Hừ, cọ gì mà cọ, chỉ có chó mới cọ mũi thôi. Anh là đồ Husky đáng ghét!

Thế cơ mà Tiêu Chiến không hề đẩy hắn ra, không biết vì sao lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, mở miệng cắn lấy môi hắn.

Vương Nhất Bác cười khẽ, cũng hôn đáp lại cậu.

Nụ hôn dưới bầu trời sao này, hôm nay, dường như ngọt ngào đến lạ.

"Chiến à." - Trong hơi thở gấp gáp lan tỏa chờn vờn, ánh mắt đọng sương, hai người tựa trán vào nhau, vô cùng thân mật.

"Ơi." - Tiêu Chiến bật cười.

"Anh thích em."

"Em biết rồi."

"Ừm."

Sau đó, Vương Nhất Bác ghé qua vành tai cậu, cắn nhẹ một cái, hơi thở ấm nóng phả qua gò má, có cảm giác dễ chịu khó tả. 

"Muốn nghe tiếng em rên."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn. 

"Về nhà em."

"Được!"

---

Cột mốc 10 chương, hoàn thành! aaaa vui ghê á hai bạn nhỏ yêu nhau rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net