Chương 12: Thế giới của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12. Thế giới của anh

---

"Hử, chúng ta đi đâu?"

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái, rũ mi nhìn đồng hồ trên màn hình hiển thị bản đồ, nghiêng đầu đáp: "Sân bay."

Tiêu Chiến vẫn không hiểu lắm: "Tại sao lại đến sân bay?"

Hắn cong môi, một tay đặt trên vô lăng, một tay nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen, hơi ấm chân thực mềm mại ôm ấp khiến trong lòng Tiêu Chiến dâng lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa an ổn.

"Anh đã nói sẽ dẫn em đi gặp cô ấy mà."

Cô ấy... 

"Chị ấy sẽ đi đâu sao, tại sao lại là sân bay?"

Vương Nhất Bác gật đầu, đáp: "Ừ, cô ấy muốn phát triển một nền tảng kinh doanh kiểu mới, phải đến Mỹ một thời gian, chắc trong vài năm sẽ không trở về."

Tiêu Chiến nghe xong, à một tiếng, sau đó trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng...

Bích Đường, không chỉ là bạn gái cũ, còn là người bạn, tri kỉ từng đồng hành bên cạnh Vương Nhất Bác bảy năm, từ khi hắn chập chững bước vào thương trường đến khi hắn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Bảy năm gắn bó, đối với hắn, cô không đơn thuần chỉ là một người bạn gái, mà còn là cánh tay hỗ trợ đắc lực, một người đồng hành hắn vô cùng tin cậy. Vương Nhất Bác từng nói, đối với hắn, một kẻ ngỗ nghịch từ trong trứng nước, vì trái ý cha mẹ, không chịu theo con đường chính trị mà suýt bị đuổi khỏi nhà mà nói, Bích Đường không chỉ cứu hắn, mà còn cho hắn niềm tin, cho hắn cơ hội, cho hắn ánh sáng để tiến bước. Đấy là lý do tại sao, hắn xem Bích Đường là "người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời." Không ai hiểu hắn hơn cô ấy, cũng không có ai vì hắn hơn cô ấy.

Nhưng cũng chính bởi vì đôi bên có mối liên hệ quá sâu sắc, quá gắn bó, quá hiểu thấu đối phương, nên mới không thể duy trì tình cảm như ban đầu. Con người đối với con người, tốt nhất chỉ nên dừng lại ở một góc độ nhất định, bất kể phương thức gì, thâm nhập quá sâu vào cuộc sống của một người khác, cũng sẽ phá vỡ mối quan hệ hiện tại. 

Suốt từng ấy năm bên nhau, Vương Nhất Bác và Bích Đường không có một chút mâu thuẫn gì, cô quá mạnh mẽ, chưa từng cho hắn cảm giác có thể che chở bảo bọc. Hắn lại quá độc lập, quá tách biệt, không thể mang đến phương diện mà cô mong muốn. Vốn dĩ có thể rất phù hợp, nhưng sự phù hợp vô hình chung đã tạo ra một phản ứng ngược. Mối quan hệ lệ thuộc đến một lúc nào đó sẽ tiêu hao hết sự mới mẻ và hứng thú tìm hiểu đối phương, bào mòn tình cảm thuở sơ khai và thay thế nó bằng cảm giác tồn tại song song như một lẽ bình thường của cuộc sống.

Không nên như thế, không phải là như thế.

Nếu đem tình yêu biến thành một cảm giác tồn tại đơn thuần, nó sẽ đánh mất sức hấp dẫn của thứ xúc cảm nóng bỏng bậc nhất thế giới của chính nó. Tình yêu và tình thân không giống nhau, tình yêu không phải sự lệ thuộc và gò ép bản thân. Đàn ông là giống loài miệt mài tìm kiếm cảm giác chinh phục, sớm muộn cũng sẽ trở nên chán nản với loại tình cảm quá mức hòa hợp theo kiểu này.

Vương Nhất Bác từng nói với Tiêu Chiến, khi bọn họ làm tình. Hắn nói: "Sự tồn tại của em và cô ấy không giống nhau. Cô ấy có thể là người cứu anh, mài giũa anh, nhưng em mới là người anh tìm được. Em tìm được anh, anh tìm được em."

Ý nghĩa thực sự của "tìm được" là gì?

Một loại thành tựu, một loại cơ duyên, một sợi dây định mệnh kì lạ. Đâm sầm vào nhau, một đêm mây mưa, dẫn đến quá khứ đã từng gặp gỡ, chuyện sau nối tiếp chuyện trước. Gặp gỡ một lần vào hai năm trước, có thể nói là tình cờ. Hai năm sau lại gặp, trong khi cả hai rơi vào cùng một hoàn cảnh, có thể nói là một kì ngộ hiếm có trong cuộc đời dài rộng này.

Hỏi cậu có sợ trở thành Bích Đường thứ hai không? Hay sợ sự xuất hiện của mình chỉ mang tính chất thay thế?

Có lẽ là cũng có.

Nhưng Tiêu Chiến chấp nhận rủi ro. Những mối quan hệ tiềm ẩn rủi ro luôn có cái hấp dẫn riêng của nó, cậu còn trẻ, cậu có thời gian, có cơ hội, sai thì làm lại, đúng thì coi số cậu may mắn. Cậu thích người đàn ông này. Giống như chính hắn từng nói, cuộc đời ngắn như vậy, nếu đã yêu thích thứ gì, mất công suy nghĩ cân nhắc tới lui, chi bằng cứ mạnh dạn tiến lên thử xem. Suy nghĩ đơn giản một chút, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức sao?

Không biết có thể ở bên nhau được bao lâu. Nhưng hôm nay vẫn còn kề vai sóng bước, thế là đủ rồi.

Cuộc sống của Tiêu Chiến vốn tràn đầy màu sắc, có hay không có một người bên cạnh, cũng không có quá nhiều quan trọng. 

Đứng trước tình cảm, không thể run sợ.

Tiêu Chiến chống cằm, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô. Trời quang, xanh và trong. Đường vắng, nắng màu mật ong đổ xuống nhuộm vàng từng dải bê tông, những ngôi biệt thự vùng ngoại ô với sân vườn rợp bóng cây xanh và hàng rào thẳng tắp nối tiếp nhau, có chút thú vị, giống như những bức tranh minh họa postcard cậu từng vẽ, có màu sắc của sự nhàn hạ cùng bầu không khí thoải mái an toàn. Bất giác, khóe môi cậu cong lên.

Bàn tay đang nắm tấy tay hắn hơi siết, ánh mắt cậu dường như được tắm trong nắng mới, trong vắt, lấp lánh.

"Em thích không? Tôi cũng có vài căn biệt thự ở khu này, lát nữa về chúng ta có thể ghé qua chơi."

Tiêu Chiến dường như chẳng để ý đến lời hắn nói lắm, lơ đễnh đáp ừ, rồi mơ màng lim dim nhìn một mảnh nắng xiên ngang qua kẽ tay. 

"Chiến à."

Cậu nghiêng đầu qua: "Ơi?"

"Em học đại học ngành gì ấy nhỉ?"

"Sinh viên khoa Thiết kế ứng dụng, chuyên ngành Thiết kế thời trang."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Rất hợp với em. Đại học C phải không? Vậy em đã có định hướng nghề nghiệp gì chưa?"

"Có rồi, muốn tạo ra một nền tảng app mua trang phục mà khách hàng có thể phối đồ và lựa chọn thiết kế ở nhà, sau đó nhập số đo, từ đó thiết lập đơn hàng sẽ chuyển lên hệ thống, tiếp tục là sản xuất theo yêu cầu khách hàng. Tất cả đều được xử lý thông qua hệ thống online, một nhãn hiệu được tự động hóa 100%, tiện lợi, tiết kiệm thời gian, thú vị." - Tiêu Chiến rất tự nhiên nói về dự định của mình, ánh mắt lấp lánh vô cùng "Em có người bạn tốt nghiệp ngành lập trình và Thiết kế đồ họa, bọn em đã chuẩn bị đến 90% dự thảo đồ án của kế hoạch, nền tảng của app cũng đã đi vào thử nghiệm, người yêu của bạn em có một công ty thiết kế ứng dụng, anh ấy giúp bọn em rất nhiều. Có lẽ không lâu nữa sẽ đi vào bước tạo dựng thương hiệu."

Vương Nhất Bác vốn muốn hỏi ướm thử xem người yêu hắn có mong muốn gì không, nếu cần công việc hoặc có mặt nào khó khăn, hắn có thể giúp đỡ, dù sao tiềm lực tài chính và mạng lưới quan hệ của hắn đều rất tốt, cứ nghĩ có thể giúp cậu thuận lợi đạt được điều mình mong muốn. Chỉ không ngờ rằng, người yêu này của hắn, xem ra không cần hắn giúp đỡ rồi.

"Em giỏi thật. Cứ nghĩ sinh viên vừa tốt nghiệp như em sẽ có rất nhiều khó khăn, cũng không ngờ là bước đầu khởi nghiệp, ý tưởng tốt như vậy, cũng đã sắp có thành tựu rồi."

"Khoảng thời gian một năm ở nhà anh Dã em cũng được anh ấy dẫn dắt nhiều, bây giờ anh ấy là nhân viên của một công ty chuyên về đồ họa lớn, học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa vì tiền thuê nhà chia đôi nên em cũng tiết kiệm được một khoản, đều rất thuận lợi."

"Công ty chuyên về đồ họa là công ty nào thế?"

"Kĩ Thương ấy, chắc anh biết nhỉ?"

"Biết. Anh là cổ đông của Kĩ Thương."

Tiêu Chiến nhướn mày, gật đầu. Hình như trong phút chốc quên mất con người này rất giàu...

"Sau này cần giúp gì thì nói với anh."

"Em biết rồi."

Thật ra hắn có thể vung tay giúp cậu thành lập một nhãn hiệu ngay bây giờ, tất cả đều có thể, nhưng Tiêu Chiến là người biết tự bước đi trên con đường của mình, không cần hắn nhúng tay quá sâu, sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cậu. Nếu cậu đề nghị, hắn sẽ giúp, muốn bao nhiêu cũng được, còn nếu không, cứ để cậu tự mình thực hiện ước mơ. Có lẽ lần đâu sẽ gặp không ít trở ngại, sẽ va vấp, cũng có thể thất bại đôi ba lần, nhưng có thất bại mới có trưởng thành, tốt hơn nhiều so với việc cứ thẳng đường chạm đến vạch đích mà không có bất cứ cố gắng nào, như vậy sẽ hình thành tâm lý kiêu ngạo, về lâu về dài sẽ không tốt.

"Cứ toàn tâm toàn ý làm những việc em muốn, anh ủng hộ em." Sai cũng được, thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm thì làm lại, hắn nuôi cậu, không sợ.

Tiêu Chiến cười ha ha, gật đầu đáp vâng.

Khi hai người đến được sân bay đã là ba giờ chiều. 

Nơi hẹn là một quán cà phê ở khu chờ của sân bay, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi vào, Bích Đường đã ngồi ở đó được một lúc.

Lần đầu gặp gỡ, cậu có hơi bất ngờ, người phụ nữ này so với tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn vào phong cách ăn mặc và trang điểm, có thể nói đây là một người có cá tính mạnh, rất độc lập. Bích Đường năm nay cũng không còn trẻ nữa, vừa bước sang tuổi ba mươi, vẫn rất trẻ trung nhưng ánh mắt sắc bén hơn mấy cô bé tầm hai mươi hai lăm rất nhiều, dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường từng ấy năm rồi. Cô nhìn hai người, đưa tay vẫy vẫy, môi đỏ mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt đằng sau cặp kính mắt mèo cong cong lắp lánh.

Hai người đi tới, Bích Đường cũng đứng dậy chào hỏi, Vương Nhất bác giới thiệu: "Đường, đây là Tiêu Chiến."

"Em chào chị."

Bích Đường đưa tay bắt tay với cậu, vô cùng thân thiện, gật đầu nói: "Không cần khách sáo đâu, chị là Bích Đường, cứ gọi chị là Đường là được, em ngồi đi."

"Vâng."

Ba người ngồi xuống, Vương Nhất Bác gọi đồ uống, sau đó nhìn điếu thuốc hút dở trên tay Bích Đường, khuyên: "Em nên cai thuốc đi, không tốt đâu."

Cô tháo kính đặt lên bàn, nhìn hắn bằng một cặp mắt nhàm chán: "Mới có ba mươi mà đã như ông già." Sau đó nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt đẹp cong cong: "Chiến à, em bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Chiến đáp: "Em hai mươi lăm, mới tốt nghiệp."

"Ừm, trẻ thật, nhìn em có khuôn mặt đẹp trai sáng sủa như vậy lại va phải Vương Nhất bác, thiệt thòi cho em rồi." - Bích Đường sầu não thở dài: "Hắn bắt nạt em thì cứ mách với chị, chị là cổ đông chính của Bách Hương, chị có thể rút quyền quản trị của hắn, giúp em trút giận."

Tập đoàn Bách Hương là một tập đoàn phát triển đa lĩnh vực, mũi nhọn tập chung vào du lịch dịch vụ và phát triển công nghệ thông tin. Do Vương Nhất Bác và Bích Đường hai người cùng nhau sáng lập. 

Vương Nhất Bác đen mặt, cau mày: "Anh có gì không tốt chứ? Em đừng nói linh tinh với em ấy."

"Xì" - Bích Đường gẩy thuốc vào gạt tàn, trề môi liếc hắn một cái, sau đó không thèm để ý đến hắn, kéo ghế qua gần chỗ Tiêu Chiến: "Chị nói cho em nghe, hắn ta có rất nhiều tật xấu, ví dụ như sợ xem phim ma, lại ví dụ như nhìn thấy côn trùng là tái mặt..."

Tiêu Chiến vừa nghe mấy bí mật nhỏ nhặt vừa nín cười, Vương Nhất Bác vốn hơi xấu hổ, nhưng mà người yêu vui nên cũng mặc kệ, dù sao mấy chuyện đó ở bên nhau lâu dài sau này cậu cũng sẽ biết, không có gì phải giấu. Hắn chống cằm nhìn Bích Đường và Tiêu Chiến chụm đầu thảo luận rôm rả, không bình luận gì.

Thẳng đến giờ làm thủ tục lên máy bay, hai người tiễn Bích Đường đến tận cổng an ninh. Vương Nhất Bác nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cúi đầu một cái, sau đó nói: "Cảm ơn em những năm qua đã chăm sóc anh."

Cô cười cười, đưa tay vén mái tóc gợn sóng bồng bềnh màu hạt dẻ, kéo lại vạt áo măng tô cho ngay ngắn, lắc đầu: "Đâu có công cán gì mà cảm ơn, ở lại giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Chiến rất tốt, em rất thích em ấy, anh phải chăm sóc em ấy cẩn thận, làm em ấy buồn em nhất định sẽ đá anh khỏi Bách Hương."

Vương Nhất Bác vòng tay ôm eo Tiêu Chiến, kéo vào lòng, cong mắt đáp: "Chắc chắn rồi."

"Đường, giới thiệu với em."

Bích Đường nhướn mày: "Ừ?"

Vương Nhất Bác cúi đầu đặt lên trán Tiêu Chiến một nụ hôn rất nhẹ, cậu hơi bất ngờ, không kịp phán ứng, sau đó nghe anh ở bên cạnh nói: "Giới thiệu với em, đây là Tiêu Chiến, người mà anh yêu."

Bích Đường gật đầu. Giơ ngón tay cái lên, sau đó hướng Tiêu Chiến làm động tác cổ vũ: "Em biết rồi, chúc hai người hạnh phúc nhé!", sau đó kéo hành lí theo thư kí ra cổng bay.

Tiêu Chiến túng lúng đáp vâng, cũng làm động tác cổ vũ với cô: "Chị Đường, lên đường bình an!"

Bích Đường đã đi được một đoạn vẫn ngoái lại nhìn, mái tóc dài tung bay, cô giơ tay thật cao, vẫy vẫy.

Vương Nhất Bác cũng gật đầu một cái, nói: "Bảo trọng!"

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt."

Bóng lưng đã đi xa, Tiêu Chiến vẫn nhìn theo mãi không thôi, Vương Nhất Bác dụi đầu vào vai cậu, hỏi: "Sao thế, thích cô ấy rồi à, đừng mà, anh buồn đấy."

"Ừ, thích chị ấy rồi. Chị ấy thật tốt quá."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừ, cô ấy rất tốt. Hy vọng sau này cô ấy có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, anh vẫn luôn rất biết ơn cô ấy."

"Ừm, giờ thì em hiểu lại sao anh từng coi chị ấy là người quan trọng nhất thế giới rồi."

Vương Nhất Bác ôm lấy cậu từ đằng sau, ghé tai cậu thì thầm: "Chiến à, em cũng rất tốt. Em chính là thế giới của anh."

Tiêu Chiến bật cười: "Ngốc quá."

"Anh thích em."

"Em biết rồi."

"Ừ."


--- chính văn - hoàn ---

uhuhu cuối cùng cũng kết thúc rồi, vui quá T.T mọi người muốn có bao nhiêu cái phiên ngoại nàoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net