Chương 3: Muốn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Muốn không?

---

Vương Nhất Bác ngồi bên quầy rượu, mặt đen như đít nồi, tay cầm một ly Whisky lắc lắc mấy cái. 

Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh, cười cười đẩy cùi trỏ vào tay Vương Nhất Bác: "Thế nào, dây dưa lâu vậy cuối cùng cũng chia tay à?"

Vương Nhất Bác chẳng thèm để ý đến Lưu Hải Khoan, ngửa đầu một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, một tiếng "cạch" vang lên khi đáy ly chạm xuống mặt bàn thủy tinh, hắn đẩy ly về phía bartender: "Một ly nữa."

"Không để ý đến tôi luôn hả? Tôi đã nói rồi, hai người sớm muộn cũng sẽ đường ai nấy đi, cậu còn cứng miệng, nói hai người sẽ tổ chức đám cưới, ngớ ngẩn!"

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn sang, lạnh đến run người, Lưu Hải Khoan có chút rụt cổ, cười hề hề chữa cháy.

"Anh đừng chọc Nhất bác nữa, cẩn thận cậu ta cho anh phá sản!" - Bartender đẩy ly rượu qua cho Vương Nhất Bác, nhìn Lưu Hải Khoan, cong mắt cười.

"Cẩm à, em nghĩ tập đoàn của chồng em dễ sập vậy sao?" - Lưu Hải Khoan rướn người vươn tay bắt lấy gáy Chu Tán Cẩm, hai người quấn lấy nhau hôn hít ngay trước mắt Vương Nhất Bác. 

Đã thế, còn hôn sâu.

Ánh mắt Vương Nhất Bác càng lạnh hơn, hắn cười khẩy một cái: "Vậy thì thử xem."

Chu Tán Cẩm rời ra khỏi Lưu Hải Khoan, hơi thở có chút rối loạn, cậu nghe Vương Nhất Bác nói xong, đôi mắt biết cười lại cong lên vô cùng xinh đẹp: "Nhất Bác à, cậu tha cho chồng tôi đi, chúng tôi không muốn ra đường đâu."

"Hừ" - Vương Nhất Bác ngửa cổ dốc rượu xuống họng, mạnh tay đáp cái ly rỗng lên bàn, gầm gừ: "Một ly nữa."

Chu Tán Cẩm vươn tay nhận lại cái ly, nháy mắt với Lưu Hải Khoan một cái, nụ cười để lộ sự tinh quái yêu kiều. 

Lưu Hải Khoan chống cằm nhìn vợ, một lúc sau lại huých Vương Nhất Bác: "Tôi thấy ấy, cậu có khi không hợp với phụ nữ đâu, hay thử tìm đàn ông xem?"

Vương Nhất Bác cười nhạt nhẽo, cũng chẳng đáp gì.

"Ờ... kiểu của cậu à, để xem, chắc là hợp với em trai kia" - Lưu Hải Khoan chỉ về một góc khác của quầy, cách bọn họ khoảng hai ba mét: "Nhìn cũng được lắm, ngây thơ thuần khiết thế kia cơ mà."

Vương Nhất Bác thờ ơ nhìn sang, đúng lúc cậu trai nọ cũng quay đầu nhìn hắn.

Ngây thơ thuần khiết? Ở chỗ nào chứ? Vương Nhất Bác lắc ly rượu trong tay một vòng. Cậu ta ăn mặc rất sành điệu, trên tai ba bốn lỗ xỏ, đầu lông mày hai bên đều đeo khuyên, cổ áo trễ nải để lộ xương quai xanh mảnh mai cùng hình xăm ẩn hiện. Ánh mắt nhìn hắn lại rất thẳng thắn, còn mang theo vài tia trào phúng cợt nhả. Cái dáng vẻ ấy mà là ngây thơ thuần khiết thì hẳn là mắt của Lưu Tổng bị mù rồi.

Sau khi nhìn nhau một hồi, Vương Nhất Bác thấy đối phương chẳng hề có ý định thu ánh mắt, liền chủ động quay mặt đi, dốc ly rượu trên tay vào miệng.

"Vương Tổng, hôm nay cậu uống hơi nhiều rồi đấy." - Chu Tán Cẩm nhận lại cái ly rỗng, cười cười nhắc nhở. Dù sao loại rượu này cũng rất mạnh, hơn nữa chẳng rẻ, cậu ta uống như nước lã như vậy, thật sự có hơi lãng phí.

"Anh trai, tôi ngồi cùng được chứ?"

Vương Nhất Bác quay đầu tiền thấy bên cạnh đã nhiều thêm một người.

Là cậu trai vừa rồi?

"Ồ dĩ nhiên là được, cậu ngồi đi, uống gì, tôi mời cậu một ly." - Lưu Hải Khoan hồ hởi đề nghị.

Chu Tán Cẩm vẫn cong mắt cười, nhưng ánh nhìn qua mang theo vài tia sắc bén: "Lưu Tổng, tôi thấy cậu ấy không phải hỏi anh đâu, mà là hỏi Vương Tổng."

Lưu Hải Khoan không rét mà run, nhìn Chu Tán Cẩm cười khan mấy tiếng rồi ngoan ngoan dịch ghế xa một chút. Người nhà này của Lưu Tổng nhìn vậy chứ cũng hay ghen, mà Lưu Tổng thì có thể nói là... ờm... hơi hơi sợ vợ.

Vương Nhất Bác nhấc mắt liếc cậu trai nọ một cái, không nói câu nào, tiếp tục tập trung uống rượu.

"Tửu lượng anh tốt thật đấy." - Cậu trai nhoẻn miệng cười, rất xinh đẹp, đầu mày đuôi mắt đều đập dờn lóng lánh sóng tình, so với phụ nữ còn quyến rũ hơn mấy lần.

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời.

Cậu trai lại chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, vẫy tay với Chu Tán Cẩm: "Cho tôi một ly giống anh ta."

Chu Tán Cẩm gật đầu đáp: "Được"

Nhận được ly rượu chín mươi hai độ trên tay, cậu trai thả mắt nhìn làn chất lỏng lấp lánh dưới ảnh đèn vàng nhạt, cười giễu. Tửu lượng của cậu vốn thấp đến mức thảm hại, uống thứ này rồi chẳng biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Nhưng cũng chỉ nghĩ thế thôi, rồi ngửa đầu một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.

Vương Nhất Bác nhìn qua một cái, rồi cũng uống thêm một ly.

Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh, nhìn hai kẻ cứ tôi một ly anh một ly, bắt đầu thấy hơi sờ sợ...

"Cẩm, anh bảo" 

Chu Tán Cẩm chụm đầu nghe Lưu Hải Khoan nhỏ giọng nói: "Em chuẩn bị một phòng, đầy đủ, chắc đêm nay Vương Tổng cần dùng."

Chu Tán Cẩm nghe xong, cười tinh quái, gật gù ý bảo đã biết, sau đó liền đi ra sau quầy, dặn dò nhân viên chạy bàn mấy câu.

Rượu mạnh, nhưng cũng chẳng gục ngay được, tạm thời cậu trai mới chỉ mơ màng ngà ngà, liền chẳng để ai vào mắt, ngả ngớn đổ mình lên người Vương Nhất Bác ngồi cạnh, phả hơi vào vành tai hắn.

Vương Nhất Bác liếc sang, hơi cau mày.

Cậu trai không hề có ý định dừng lại, còn đưa tay kéo cổ áo hắn. Môi cậu trai lướt qua gò má hắn, nóng ran, ẩm ướt.

Bàn tay cậu mảnh, ngón tay lại nhỏ, rất đẹp, một hồi co kéo cũng trên đà chui vào bên trong áo Vương Nhất Bác, chạm vào da thịt ấm áp.

Vương Nhất Bác hơi khựng lại, hắn quay đầu, nhìn vào mắt cậu.

"Dừng lại."

Cậu trai cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng tự tin, ánh mắt do men rượu mà mơ mơ màng màng như phủ một lớp sương mỏng, môi đỏ óng ánh, có phần quyến rũ khiến người ta chẳng thể dời mắt.

Cậu cười nhẹ một cái, tay đã thò đến bên ngực, ánh mắt trong giây lát sáng lên, năm ngón tay xoa nắn da thịt hắn, còn dám bóp một cái.

Vương Nhất Bác nheo mắt.

Khoảnh khắc hắn định đứng lên lại bất ngờ bị lấn áp. 

Cậu trai chồm dậy, ngậm lấy môi hắn, mút đến thất điên bát đảo.

Vương Nhất Bác ban đầu còn cau mày, sau cũng bị ảnh hưởng, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, để mặc cậu muốn làm gì thì làm. Cậu cắn môi hắn mấy cái, sau đó luồn chiếc lưỡi mềm mại ướt át tách hàm răng hắn ra, như một con rắn nước trơn trượt thành thạo chui vào khoang miệng hắn, quấn quít đảo quanh. 

Càng hôn càng hăng, Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn kiêu gợi của cậu, ép cậu vào người mình. Lưỡi của hắn sau một hồi dây dưa bị áp đảo cũng đẩy trở vào khoang miệng cậu, chậm rãi đi đến từng nơi mềm mại nhất, đem theo mùi vị rượu vừa nóng bỏng vừa nồng đượm sộc vào, say sưa quên cả suy nghĩ.

"Ây..." - Lưu Hải Khoan chớp mắt mấy cái, ra hiệu với Chu Tán Cẩm. 

Chu Tán Cẩm gật đầu một cái.

Vương Nhất Bác và cậu trai nọ hôn đến thở không nổi mới rời ra, bàn tay của cậu vẫn nằm trên lồng ngực phập phồng của hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt đọng đầy hơi nước. 

"Muốn không?" - Vương Nhất Bác trong giọng nói thấm theo hơi trầm khàn.

Cậu trai liếm môi, ánh nhìn lấp lánh phản chiếu gương mặt hắn, mở miệng đáp: "Muốn." 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net