Chuyện đó đâu ai ngờ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Dã mặc một bộ tây trang màu rượu chát có chi tiết thêu chìm hình hoa hồng cách điệu ở tay áo, kiểu dáng ôm sát lấy đường cong cơ thể, sơ mi bên trong màu trắng sứ, cà vạt đen bóng gài ghim mạ vàng hình cánh bướm, nhìn qua một lần là nhận ra đây là một trong những thiết kế của bộ sưu tập "My Darling" ra mắt cuối năm ngoái của thương hiệu AIW do chính tay Tiêu Chiến thiết kế. Cậu tặc lưỡi, chống cằm tỏ vẻ bất mãn: "Hai người cố ý phải không?"

Bích Đường đang ngồi trên bàn trang điểm, mặc một bộ đầm trắng muốt ôm sát lấy thân hình với những đường cong tuyệt mỹ, ngực váy đính 101 viên kim cương kết thành hình cánh bướm ôm từ trái tim ra hai đầu vai, đuôi váy dài ba mét thêu tay thủ công họa tiết hoa hồng được hoàn thành trong đúng bảy tháng, vô cùng cầu kì, nằm trong bộ sưu tập "Your Destiny", cũng là thiết kế của Tiêu Chiến nốt, ra mắt mùa xuân năm nay...

Bạch Dã nhìn Tiêu Chiến có vẻ hơi hờn dỗi, vừa rót một ly nước đưa cho vợ sắp cưới, vừa cười cười nói với cậu: "Bọn anh chỉ muốn em với Nhất Bác bất ngờ thôi mà, đừng giận nhé, dù sao hôm nay cũng là ngày vui, bỏ qua đi."

"Xì" - Tiêu Chiến đảo mắt, bĩu môi: "Em mới không thèm nhỏ nhen như thế. Khai mau, hai người bắt đầu từ bao giờ?"

Trong phòng chờ cô dâu, Bích Đường vừa trang điểm vừa nghe Bạch Dã và Tiêu Chiến thảo luận về chủ đề "Rốt cuộc chị Đường và anh sao lại quen biết nhau"

"Như bọn em đã biết, anh và Đường Đường gặp nhau ở hôn lễ của tụi em ở Paris năm đấy, chính bọn em mời, không nhớ sao? Sau đó tụi anh có thảo luận một chút, thì phát hiện ra đề án hai bên đang triển khai có điểm tương đồng nên nói chuyện hợp tác luôn, sau đó không lâu thì tụi anh hẹn hò. Vì vừa hẹn hò vừa công tác ở Mỹ không về nước mấy nên dĩ nhiên hai đứa không biết, thật ra ban đầu anh không định giấu hai đứa, có mấy lẫn cũng muốn hẹn gặp ăn một bữa cơm, nhưng mà hai đứa bận đến tối tăm mặt mũi lần nào cũng từ chối còn gì. Thế nên Đường Đường mới muốn giấu hẳn đi, trêu bọn em một chút."

"Mấy con người kia cũng là anh và chị Đường dặn không được nói với chúng em chứ gì?"

Nhóm bọn họ cũng không nhiều người, bên thân thiết với Vương Nhất Bác có Lưu Hải Khoan và Chu Tán Cẩm, cặp đôi này làm về bất động sản và kinh doanh khách sạn, thích đi du lịch vi vu suốt ngày, nhưng vẫn liên lạc với bọn họ rất đều đặn, quan hệ rất tốt. Tiêu Chiến còn thường xuyên dẫn Chu Tán Cẩm đi uống trà shoping ở AIW, buổi tối sẽ đến quán bar của cậu ta chơi bời. Thế mà suốt gần một năm nay, chưa một lần nào thấy hai người họ nhắc đến chuyện của Bích Đường và Bạch Dã.

Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương cũng vậy nốt. Thương hiệu AIW là đồng sáng lập giữa cậu và Tống Kế Dương, vì nắm cổ phần nhiều hơn nên Tiêu Chiến là đại diện hội đồng quản trị, giữ vị trí chủ tịch, Tống Kế Dương là giám đốc thiết kế. Vương Hạo Hiên cũng là phía đối tác, bên phát triển chính của app mua hàng trực tuyến AIW, chỉ riêng quan hệ công việc thôi tần suất gặp mặt của bọn họ đã rất cao rồi, thế mà cuối cùng thì sao? Mấy kẻ đó lại hùa nhau giấu chuyện Bạch Dã và Bích Đường hẹn hò với cậu. 

Nghĩ tới cùng, chỉ có một khả năng thôi, là chính miệng Bạch - Bích hai người chủ động cấu kết với mấy kẻ đó, cô lập phu-phu nhà họ Vương. Tiêu Chiến tới đoạn này vô cùng ảo não xoa trán, bạn bè từ cấp ba thì sao chứ, lại theo người yêu cũ của mình phản mình...

Đau đớn vô cùng...

"Đừng trách anh ấy, là chị đầu trò. Trêu hai đứa vui mà ha ha ha..." - Bích Đường vừa trang điểm xong, đang làm tóc, đã có thể mở miệng tham gia câu chuyện.

Tiêu Chiến không đồng tình chút nào, lầm bầm: "Có gì vui chứ..." 

"Hai đứa bận rộn quá chứ sao, đến mức muốn hẹn một bữa ăn cũng không được, làm chị đây không vui lắm đó biết không, nên chị đây nhất định phải trả đũa hai đứa một chút mới được!" - Bích Đường lại cười khúc khích, xem ra vui lắm, cô đeo găng tay ren thêu hoa hồng cách điệu, mở ví lấy ra một cái hộp nho nhỏ. Tiêu Chiến còn tưởng cô lại hút thuốc mới nói: "Chị Đường, hôm nay đừng hút."

Bích Đường mở nắp, đổ từ cái hộp ra một viên kẹo tròn tròn màu sắc bắt mắt, cho vào miệng, bật cười: "Chị bỏ thuốc từ lâu rồi, em gấp cái gì chứ!"

"Hử?" - Tiêu Chiến nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhướn mày có vẻ hơi ngạc nhiên: "Chị bỏ thuốc?" 

Thông tin Bích Đường bỏ thuốc đúng là gây một cơn chấn động nho nhỏ trong nhận thức của Tiêu Chiến, bởi vì Vương Nhất Bác từng kể, cô nghiện thuốc đến mức một ngày có thể hút hết cả bao, không có thuốc là tức giận không chịu làm việc, thiếu tập chung, dễ nổi nóng, khuyên thế nào cũng không bỏ được. Suốt bảy năm quen biết, Vương Nhất Bác từng làm đủ mọi cách cũng không khiến cô giảm thuốc chứ đừng nói là bỏ, cuối cùng hắn chịu thua, không nhắc đến nữa.

Thế mà, hôm nay Bích Đường lại chính miệng nói... chị ấy bỏ thuốc rồi?

"Ừ, bỏ rồi." - Bích Đường ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, cong mắt cười, rất vui vẻ.

"Anh phải trường kì kháng chiến với thuốc lá của cô ấy đấy, nhiều khi anh còn nghĩ cô ấy yêu thuốc lá hơn cả anh nữa." - Bạch Dã bên cạnh Tiêu Chiến thở dài một hơi, có hơi bất đắc dĩ lên tiếng.

Bích Đường lại bật cười mấy tiếng, lắc lắc hộp kẹo trong tay, tiếng viên cứng va vào thành vỏ kim loại vang lên những tiếng lạo xạo cũng có phần thú vị: "Không phải em vẫn chọn anh còn gì. Hừ, hồi đó anh ấy bắt chị bỏ thuốc, rất quyết liệt, còn dám dọa chị nếu không bỏ thuốc anh ấy sẽ bỏ chị. Bắt chị lựa chọn, đúng là đồ tra nam!"

Tiêu Chiến cười khan, nhìn Bạch Dã, bật ngón cái nhỏ giọng khen ngợi: "Anh Dã, anh đúng là cao thủ, em bội phục!"

Người phụ nữ này yêu thuốc lá đến phát điên, có thể vì Bạch Dã và bỏ thuốc, thực sự có chút kì diệu. Tiêu Chiến cảm khái trong lòng, có lẽ đây chính là tình yêu.

Bạch Dã nghiêng đầu mỉm cười, mái tóc dài đen nhánh vuốt gọn ra sau đầu trông vô cùng bảnh bao, anh che miệng hạ giọng, sợ vợ nghe thấy, nói với Tiêu Chiến: "Sau đó anh phải học cách làm kẹo cho cô ấy ngậm để cai thuốc, mỗi ngày cô ấy đều ngậm hết một hộp, hơn hai mươi viên. Vậy nên cuối tuần nào anh cũng phải ở nhà nấu kẹo... bây giờ hay rồi, cô ấy yêu kẹo của anh hơn cả anh nữa."

Tiêu Chiến nghe xong, nhìn vẻ nghiêm túc đau khổ của Bạch Dã chừng hai giây, sau đó quay đi, cười đến thắt ruột.

Má nó chuyện này đúng là tấu hài, cười đến tắc thở mất. Cậu thầm nghĩ nhất định về nhà phải kể cho chồng nghe, nhất định chồng cũng sẽ cười đến rớt răng ra ngoài hahahahahaha...

"Hai người nói xấu gì em vậy?" - Bích Đường hừ một tiếng, liếc mắt tới, có chút nghi ngờ. Bạch Dã hề hề xua tay nói đâu có gì đâu, đang khen em hôm nay vô cùng xinh đẹp. Tiêu Chiến thè lưỡi, từ bao giờ mà người thật thà hiền lành như anh Dã lại biết nói điêu không chớp mắt thế này... Tình yêu quả nhiên đáng sợ...

Cửa phòng chờ chầm chậm được một bàn tay đeo găng lụa trắng đẩy ra, Vương Nhất Bác mặc bộ tây trang trắng ngà vạt chéo, cà vạt màu xám nhạt, tóc uốn sóng lơi nhuộm màu nâu khói ngó đầu vào. Tiêu Chiến vuốt cằm nhìn một lượt từ đầu đến chân. Vương Nhất Bác vui vui vẻ vẻ, ánh mắt lấp lánh hỏi: "Em thấy sao? Đẹp không?"

Tiêu Chiến nghĩ ngơi một chút, gật gù: "Đẹp lắm, bộ quần áo rất đẹp."

Nụ cười trên môi Vương Nhất Bác đông cứng...

Sau đó hắn phụng phịu như trẻ con chen vào ngồi giữa Bạch Dã và Tiêu Chiến, thở dài: "Em không yêu anh nữa rồi. Em có nghe thấy tiếng rắc rắc không, chính là trái tim anh đang vụn vỡ đấy."

Tiêu Chiến khóe mắt giật giật, dùng tay đỡ trán: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn ăn vạ cái gì nữa, chẳng ra thể thống gì!"

Vương Nhất Bác chẳng thèm coi mấy cái "thể thống" ra gì, vươn tay ôm eo cậu, dụi dụi đầu vào hõm vai cậu: "Bảo bối, đừng nhăn mặt, sẽ mau già đó."

"Im miệng." - Tiêu Chiến đen mặt, thụi một cái cùi trỏ vào bụng Vương Nhất Bác.

"Mấy cậu vào đây để phát cơm chó thì mau cút đi, đây là phòng chờ của cô dâu cơ mà? Cả anh nữa, Bạch Dã, mau ra ngoài." - Bích Đường liếc xéo Vương Nhất Bác một cái, chỉ ra cửa, nói.

"Ơ... anh làm gì...?" - Bạch Dã vô tội ánh mắt mất mát nhìn vợ, sau đó khổ não đứng lên, hai tay mỗi tay vách theo một đứa, răm rắp nghe lệnh, ra ngoài, còn đóng cửa rất cẩn thận.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa nhìn Bạch Dã đi về phía hành lang, cúi đầu nói nhỏ với vợ mình: "Anh Dã trông vậy mà sợ vợ nhỉ?"

Tiêu Chiến lườm hắn một cái: "Anh cứ cẩn thận, tối nay ngủ ngoài sofa."

"Ơ kìa tình yêu..." - Vương Nhất Bác giật mình cuống cuồng vươn tay ôm ôm dỗ cậu: "Anh cũng sợ vợ haha, anh nghe lời em, đừng để anh ngủ ở sofa, lạnh lắm."

"Hừ." Tiêu Chiến né khỏi vòng tay của hắn, khoanh tay đi về phía sảnh: "Anh cứ liệu hồn."

Vương Nhất Bác giống như mọc ra hai cái tay cùng cái đuôi vây vẫy không ngừng, chạy đuổi theo cậu: "Bảo bối, chờ anh với."

---

ê hê ra đây mà xem, có một dàn thê nô he ehe =)))))))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net