Ngoại truyện 1: Chuyện đó đâu ai ngờ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1: Chuyện đó đâu ai ngờ

---

Một buổi sáng tinh khôi tại biệt thự vùng ngoại ô thành phố A, Tiêu Chiến đứng bên ban công vươn vai, hít một hơi sâu cảm nhận từng làn sương sớm mơn man trên da thịt mát lành. Phía sau ùa đến một cỗ hơi ấm, cậu lười nhác thả người tựa vào, mắt vẫn còn lim dim chưa tỉnh hẳn.

Vương Nhất Bác tựa cằm lên vai cậu, hai tay quấn tấy vòng eo mảnh dẻ của cậu, giọng nói vẫn còn vương chút biếng nhác của người vừa ngủ dậy: "Hôm nay không phải đi làm, sao em dậy sớm thế?"

Tiêu Chiến đáp bằng giọng mũi: "Dậy sớm ngắm bình minh đầu tiên của mùa thu năm nay."

Tình yêu nhỏ của hắn là một người lãng mạn, thích ngắm những thứ đẹp đẽ thơ mộng, hắn cũng không thắc mắc nhiều, chỉ nghiêng đầu hôn cổ cậu một cái, cười nhẹ: "Ngắm rồi thì vào trong đi, sương lạnh, đừng để bị cảm."

"Ừm."

Vương Nhất Bác ôm người quay vào phòng, Tiêu Chiến cảm thấy hơi ngái ngủ, lại kéo kéo ống tay áo hắn: "Ngủ thêm được không?"

Vương Nhất Bác bật cười, ôm Tiêu Chiến rúc vào trong chăn. Hắn vòng tay qua eo kéo cậu vào ngực mình, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cúi đầu hôn lên tóc cậu một cái.

"Chiến à."

"Ơi?" - Giọng Tiêu Chiến đáp lại mỏng manh như chạm nhẹ là có thể xuyên qua, nhuốm hương vị lười nhác đáng yêu.

"Anh yêu em."

"Em biết rồi."

"Ngủ ngon."

Âu yếm xong xuôi, hai người ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa.

Mọi người xin đừng phê bình hai vị tổng tài này, thực sự cả tuần bảy ngày chỉ có một ngày chủ nhật để ngủ, họ cũng vất vả lắm rồi! 

Bưa trưa và bữa sáng tính thành một bữa, ăn xong hai người lại kéo nhau lăn lên Sofa phòng khách nằm xem tivi. Tiêu Chiến gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác, trong lòng ôm một cục bông tròn tròn, đó là chú mèo họ nuôi, tên là Kiên Quả.

Hai người đang xem một chương trình tên là Cực Hạn Khiêu Chiến, có một cậu trai minh tinh lưu lượng mới nổi tuổi còn trẻ đã công khai theo đuổi một cậu diễn viên hơn cậu ta sáu tuổi, cái chương trình này chính là quay lại quá trình đuổi bắt các kiểu của hai người họ. 

Đang xem dở thì quản gia mang vào cho hai người mấy phong thư gửi đến của ngày hôm nay, mỗi người bọn họ đều có mấy lá, trong đó có thư của nhãn hàng, thư hợp tác, thư từ văn phòng, còn có... một phong bì bên ngoài đề người gửi là Bạch Doãn, gửi cho Tiêu Chiến. Cậu cầm lên, lật trái lât phải, sau đó nhìn sang Vương Nhất Bác, thấy anh cũng hơi thất thần.

"Chồng ơi?"

"Bích Đường gửi thư cho anh." - Vương Nhất Bác giơ cái phong bì trên tay lên cho Tiêu Chiến xem.

"Bạch Dã cũng gửi thư cho em..."

Sau đó, ánh mắt hai người đều thay đổi, không rõ là biểu tình gì, chỉ biết bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất quái dị.

Hai người yêu đương ba tháng, kết hôn ba năm, tình cảm cực kì tốt, công việc làm ăn cũng suôn sẻ một cách thần kì, tập đoàn Bách Hương ngày càng bành trướng thế lực, hiện tại đã lấn sân sang cả giới giải trí, tham gia các hoạt động làm phim và quản lý tài nguyên. Thương hiệu thời trang AIW của Tiêu Chiến cũng rất được đón nhận, phương thức trao đổi bằng cách công nghệ hóa kết nối người tiêu dùng vô cùng hiệu quả, hoàn toàn không có bất cứ trở ngại gì, đến nay đã vươn lên trở thành dòng sản phẩm may mặc được yêu thích đứng thứ ba trong nước. 

Tài sản nhà họ Vương vốn đã kinh tâm động phách, hiện tại tài sản của Tiêu Tổng cũng không hề ít ỏi, có thể nói là một cặp đôi rất có tiếng trong giới kinh doanh, là thương nhân nghe hai người Vương-Tiêu thôi đã thấy ngập tràn ngưỡng mộ, sùng bái vô cùng. 

Tóm lại, cuộc sống của họ phi thường hoàn mỹ.

Nên là trong một ngày chủ nhật êm ả thế này, thượng đế sắp đặt, tạo tí gió cho vui, người yêu cũ của cả hai đồng loạt tìm đến cửa?

Sai rồi. 

"Bích Đường gửi cho anh... thiệp cưới..." - Vương Nhất Bác vừa bóc phong bì ra, cầm lên một tấm thiệp màu trắng ngà.

Tiêu Chiến nghe xong vô cùng hào hứng nhào đến cầm tấm thiệp lên xem, đúng là thiệp cưới, địa điểm là ở Khách sạn Grand, Florence, Ý, ngày 15 tháng sau.

"Oa chị Đường có người yêu từ bao giờ vậy, kết hôn bất ngờ quá! Sao chẳng thấy chị ấy nói gì nhỉ, chú rể này là... hmmm..."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chụm đầu nhìn dòng chữ uốn lượn bên cạnh tên cô dâu, một mảnh im lặng bao trùm cả căn phòng...

Cậu đưa tay xoa ấn đường, sau đó với lấy bao thư Bạch Dã gửi cho mình, xé ra.

Cũng là một tấm thiệp cưới...

"Bọn họ... từ bao giờ..."

Nói chung tình huống đặc biệt quái dị, bởi vì người yêu cũ của bọn họ, tháng sau sẽ kết hôn...

Ấy vậy mà bao nhiêu lâu nay, rõ ràng vẫn giữ liên lạc với nhau, hai người lại chẳng biết tí gì về việc này, một chút tin tức phong thanh cũng không hề có...

Vương Nhất Bác cầm hai tấm thiệp cưới ngồi trầm ngâm hồi lâu. Tiêu Chiến cũng khoanh chân ngồi bên cạnh, tay vuốt bộ lông mềm mại của Kiên Quả, cảm giác cứ có gì đó không chân thực, chuyện này không phải quá trùng hợp sao...?

Cậu rùng mình một cái, chẳng hiểu tại sao lại thấy có chút rợn người.

Vương Nhất Bác sau cùng rút điện thoại ra, gọi cho Lưu Hải Khoan.

"Alo, chuyện Bích Đường kết hôn, anh biết không?"

Thấy Tiêu Chiên bên cạnh có vẻ tò mò, Vương Nhất Bác bật loa ngoài lên.

Giọng Lưu Hải Khoan từ điện thoạt phát ra: "Biết từ lâu rồi mà, bọn họ hẹn hò từ đầu năm ngoái, tôi và Cẩm còn ăn cơm cùng mấy lần, làm sao mà không biết được."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác, hắn gật đầu, lại hỏi: "Làm sao hai người họ quen nhau?"

Lưu Hải Khoan đáp: "Cậu quên rồi? Đám cưới của cậu mời đến không phải sao."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "..."

Diễn biết tiếp theo, Vương Nhất Bác dập máy, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kế Dương.

Cơ mà người nghe lại không phải Tống Kế Dương: "Alo? A Dương em ấy đang ngủ, cậu có việc gì thế?"

Tiêu Chiến cũng bật loa ngoài lên, nghiêng đầu dùng khẩu hình miệng nói với Vương Nhất Bác: "là Vương Hạo Hiên."

Vương Hạo Hiên, nửa kia của Tống Kế Dương, bọn họ tuy yêu đương từ cuối cấp ba nhưng lại kết hôn muộn hơn hai người một năm.

"À, cũng không có gì, các cậu có biết chuyện Bạch Dã sắp kết hôn không?"

Vương Hạo Hiện hơi cao giọng: "Biết chứ, đồ cưới của họ chính là thiết kế của cậu đấy Tiêu Chiến. Anh Dã trực tiếp liên lạc với A Dương để đặt đồ, từ tháng mười năm ngoái, cậu không biết à?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, gật đầu một cái.

Tiêu Chiến ngắt điện thoại.

Sau đó, hai người ngồi trên sofa, đồng loạt khoanh tay nghiêm túc suy nghĩ.

Hai cái con người đó rõ ràng cố ý giấu chuyện này với họ, nếu không thì tại sao cả thế giới ai cũng biết chuyện, chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là chẳng biết cái quái gì?

"Chồng."

"Ừ, anh đây?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng một ánh mắt sáng quắc, vô cùng hào hứng: "Anh lên thay đồ đi, chúng ta đi mua quà cưới cho họ."

Vương Nhất Bác cong môi, không nhiều lời liền đứng dậy, Tiêu Chiến lại kéo áo hắn. Vương Nhất Bác nhìn cậu, nhướn mày một cái.

Tiêu Chiến giang hai tay, lười nhác nói: "Ôm em lên trên phòng, em lười đi."

Vương Nhất bác bật cười, cúi đầu đưa tay bế sâu lười nhà mình lên, đi về phòng ngủ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net