CHƯƠNG 1: Khí phách, kiêu ngạo đến cực điểm. . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Còn chưa tới sao?"

"Chưa đâu Tưởng ca, bên kia vừa mới nhắn Wechat đến nói tối nay máy bay hạ cánh muộn."

"Vậy chắc hôm nay không vào đoàn được rồi, chậc, thế này không phải hỏng việc mất sao."

"Ai, ai nói chứ, không thể đâu . . . . ."

Trong lúc hai người nói chuyện, một chiếc taxi xanh đậm dọc theo đường nhựa nhỏ chậm rì rì đi đến, vững vàng dừng trước cửa khách sạn. Cửa xe phía sau đẩy ra, một thiếu niên nhanh nhẹn xuống xe. Cậu mặc chiếc áo kiểu với tay áo lật ngược lên, màu đỏ dưa hấu thật khiến cho mọi người chú ý.

Chàng trai đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Ngài là phó đạo diễn của < Mật thám hoa hồng> ?"

Phó đạo diễn gật đầu, bình tĩnh đánh giá: " Cậu là. . . . . . Tiêu lão sư?"

"Tôi không phải." Chàng trai xua tay cười, quay đầu lại nhìn về phía taxi, "Tiêu Chiến --"

Lời còn chưa dứt, sau xe đã xuất hiện một dáng người cao gầy lịch lãm. Sườn xám dài đến gần chạm chân, chất liệu lụa satin ôm lấy dáng người mảnh khảnh cùng một mái tóc đen được chải gọn gàng.

Xoay người lại, là một khuôn mặt nhỏ nhắn bị khẩu trang che đi hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy đôi đồng tử ngập nước, cùng lông mày tinh tế.

Nam nhân bước đi từng bước nhỏ nhẹ nhàng, giống như mỹ nam tử trong phim cổ trang, Phó đạo diễn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm hai chàng trai trước mặt.

"Tưởng đạo diễn."

Giọng nói cũng nhẹ nhàng ấm áp, lời vàng ý ngọc uyển chuyển du dương.

Phó đạo diễn như ở trong mộng mới tỉnh lại, trên mặt còn đầy vẻ kinh diễm: "Tiêu, Tiêu lão sư? !"

Tiêu Chiến cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, mỉm cười gật đầu: "Tiêu Chiến."

Phó đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời cười rộ lên.

"Tiêu lão sư xin chào, xin chào!"

"Gọi tôi Tưởng ca là được rồi. Xa như vậy đến đây thật sự vất vả cho cậu quá"

Hai người đàn ông ân cần hỗ trợ xách hành lý. Đồ đạc cũng không ít, hai chàng trai mang theo tận ba vali lớn cao đến gần nửa người, còn có thêm một túi hành lý xách tay. Khách sạn không có thang máy, phó đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim đành phải thở hổn hển giúp mang hành lý lên lầu.

Nhân viên đoàn phim quay đầu lại nhìn dáng người mặc sườn xám thoát tục sau lưng, vẻ mặt vẫn kích động như cũ: "Này mẹ nó, so với diễn viên trong đoàn phim còn đẹp hơn! Tưởng ca, không nhầm người chứ?"

"Không đâu." anh ta lấy di động ra xác nhận lại, "Thân phận của câụ ấy nhất định là chính xác. Tôi cũng không nghĩ tới lại trẻ như vậy."

"Đúng vậy, đây chỉ là một nam nhân trẻ, thật sự là người kế thừa của bậc thầy sườn xám ? Ông nội của cậu ấy, Tiêu --"

"Tiêu Hướng Lê, là ông cố."

"Hả, ông cố. Vậy ông ấy cũng thọ nhỉ, sống qua một thế kỷ, đài truyền hình còn quay phóng sự, cái gì mà bậc thầy sườn xám cuối cùng. Trước kia ông ấy còn may sườn xám cho các ngôi sao điện ảnh, phu nhân thời Dân Quốc, vậy cũng coi như là nhân vật có tiếng rồi nhỉ. . . . ."

Phó đạo diễn nhẹ giọng nói: "Đó là trước kia. Chứ bây giờ mà còn làm ba cái đồ thủ công thì chính là đầu óc đờ đẫn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ."

"Không quan trọng. Chỉ cần cậu ấy làm ra y phục, chúng ta báo cáo kết quả công tác đã hoàn thành là được. . . ."

Bọn họ đem hành lý vào phòng khách lầu hai, hai chàng trai làm thủ tục nhận phòng xong xuôi cũng lên đến.

Tiêu Chiến nhàn nhạt lướt nhìn một vòng. Giường rộng tiêu chuẩn, so với khách sạn khác không khác là bao, tiện nghi khá đầy đủ nhưng có điều hơi cũ kĩ. Sàn gỗ đã bạc màu, từng bước đi đều có tiếng dội lại, điều hòa cùng rèm cửa đã ngả vàng.

Phó đạo diễn cười khan: "Nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, ngày mai chúng ta vào đoàn, điều kiện nơi đó tốt hơn nhiều!"

" Haiz, các cậu biết đấy, hiện tại tình hình bệnh dịch nơi nơi đều bị quản chế, nơi này lại là khu danh lam thắng cảnh, suy cho cùng đoàn phim ở đây không thích hợp cho lắm. . . . . ."

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Nơi này đã rất tốt rồi."

Phó đạo diễn nhẹ nhàng thở ra: "Được, vậy các cậu nghỉ ngơi cho tốt. Nơi đây, độ cao so với mực nước biển cao, đầu giường có thuốc chống say độ cao và túi dưỡng khí, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi!"

"Phiền ngài rồi."

"Tiêu lão sư đừng khách sáo . . . . ."

Nói xong, phó đạo diễn cùng nhân viên công tác rời đi.

Giang Ngư lập tức ngã nằm xuống giường: "Mệt chết tớ!"

Thấy ấm đun nước đã hoen gỉ ở đầu giường, cậu bĩu môi: "Vừa rồi ở trước bàn lễ tân cậu hẳn là không nghe thấy, bọn họ đang ở khách sạn lớn bên cạnh đấy, đi qua còn không đến năm phút đồng hồ! Vậy mà cố tình đưa chúng ta đến nơi này. . . . . ."

Tiêu Chiến mở hành lý, lấy ấm đun nước lại đổ một chai nước khoáng vào. Cắm điện xong, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thật ra, hôm qua anh ta đã ngầm ám chỉ rồi."

Giang Ngư trừng lớn mắt: "Khi nào đấy?"

"Ngày hôm qua anh ta nhắn Wechat nói đoàn phim nhiều người, nơi ở của diễn viên chính, người chủ trì cùng nhân viên công tác không giống nhau."

Giang Ngư chậm rãi "Ồ" một tiếng: "Thảo nào. . . . . . cấp bậc này của chúng ta, chắc là ở phía dưới đường chân trời nhỉ."

Tiêu Chiến nở nụ cười : "Trong lòng đất cũng có cửa sổ mà."

Giang Ngư nhìn về phía phòng khách sạn vuông vắn nhỏ hẹp, hừ nhẹ: "Yêu cầu của cậu cũng quá thấp rồi đấy!"

Tiêu Chiến nhướng mi: "Công việc của bọn họ thật sự nhiều lắm."

Tiếng nước sôi ùng ục vang lên, ấm đun nước phun ra mấy hơi nước nóng. Anh cầm lấy hai ly thủy tinh dùng nước sôi tráng qua một lần, sau đó lại mở một chai nước khoáng khác rót vào hòa cùng nước sôi làm thành hai ly nước ấm.

Chiếc vòng ngọc thủy sắc trên cổ tay theo động tác tay va vào ly thủy tinh, phát ra tiếng vang nho nhỏ dễ nghe. Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng ly nhấp một ngụm nước, thanh lịch như đang phẩm trà.

Sườn xám tố lệ, dáng vẻ kiều.

Giang Ngư nhìn đến ngẩn ngơ, cảm thấy phòng khách sạn nhỏ này bỗng cao cấp hơn hẳn.

Tiêu Chiến buông ly thủy tinh, thầm tính toán trong lòng.

Hai tháng trước, đoàn phim《 Mật thám hoa hồng 》đột nhiên tìm tới cửa, mời anh thiết kế sườn xám cho nam nữ chính. Vì thế thời gian nghỉ này anh cùng bà ngoại thủ công may ra mười bộ sườn xám. Ba ngày trước, đoàn phim lại gửi đến hợp đồng bổ sung, mời anh làm cố vấn phục trang.

Nhẩm tính, tiền công mỗi bộ sườn xám mà đoàn phim trả, so với bình thường anh thiết kế quả thật còn cao hơn gấp đôi.

Tiêu Chiến vừa lòng, khóe môi cong lên : "Đợi đoàn phim kết toán, dù là tiền mời luật sư hay là tiền sinh hoạt, hẳn là vẫn đủ dùng."

**

Ngồi nửa ngày trên máy bay, buổi tối Tiêu Chiến ngủ rất sớm nhưng giấc ngủ không được an ổn.

Lúc mơ lúc tỉnh, ngực bị đè nén đau kịch liệt, anh nghĩ mình bị say độ cao nhưng xốc chăn lên mới phát hiện trong phòng oi bức lạ kỳ. Điều hòa cũ đã hỏng mất tự lúc nào, gió nóng ào ạt thổi vào phòng, cổ và trán anh đầm đìa mồ hôi.

Tiêu Chiến tắt điều hòa, đi chân trần bước xuống giường. Bộ đồ ngủ lụa satin dài đến mắt cá chân, phủ trên đôi chân thon dài trắng nõn.

Cửa sổ nhỏ bốn hướng bị đẩy ra, mấy tấm rèm mỏng phất phơ trong gió để bóng đêm tràn vào phòng. Gió nhẹ thổi qua mặt, Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi.

Đã sắp vào thu, anh không nghĩ sẽ mở cửa sổ để ngủ, nên chỉ đơn độc đứng cạnh cửa sổ hứng gió mát. Trong khi chờ đợi cơn buồn ngủ đến, anh thuận tay với lấy bản thảo thiết kế sườn xám.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm truyền đến tiếng nổ vang.

Tiêu Chiến giật mình, cầu vai nhỏ gầy dọc theo xương quai xanh nhịn không được co rúm lại. Theo bản năng anh hướng mắt ra phía ngoài xem, lại bị ánh sáng bất thình lình làm chói mắt không mở được.

Ngoài cửa sổ tiếng vang càng thêm lớn, giống dã thú rít gào rống lên -- là tiếng động cơ xe.

Tiêu Chiến chua xót cố gắng mở mắt, rốt cục cũng thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Một loạt moto đang đứng dưới lầu, một đoàn người mặc trang phục đua xe, mũ bảo hiểm sẵn sàng, đang rồ ga chuẩn bị xuất phát, từng đạo đèn xe trông như những đôi mắt đang rình mò trong đêm tối.

Lúc này, Tiêu Chiến mới phát hiện sân sau khách sạn còn có đường đua xe, số " 8 " xiên vẹo ngoằn ngoèo trên con đường không rộng rãi cho lắm, một đám người tập trung tại điểm chính giữa, nơi giao nhau của khúc cua, ngoại trừ mấy tay đua còn có thêm một đám người nam nữ tùy tiện vẫy vẫy lá cờ nhỏ cùng pháo hoa.

Âm thanh động cơ hỗn loạn, tiếng đàn ông hô hào và tiếng cười của phụ nữ xen lẫn ánh đèn cùng ánh lửa, bầu không khí cuồng nhiệt nhưng có phần kỳ lạ.

Một người cao cao nâng tay phất lá cờ, mấy chiếc moto phóng đi như tên bắn, tiếng ầm vang cùng cổ vũ to đến đỉnh điểm.

Tâm mắt Tiêu Chiến nhìn theo chiếc moto đang tăng tốc trong chốc lát, rất nhanh lại vòng trở về.

Anh nhìn thấy một chiếc moto vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Người đàn ông trên xe thân hình cao lớn, bộ quần áo đua xe màu đỏ trắng cùng với vai lưng đặc biệt phóng khoáng mạnh mẽ, sức lực mười phần. Đôi chân dài thẳng tắp, hắn ta đi đôi boots cưỡi ngựa, đang ngồi nhàn hạ bên cạnh xe.

Người khác lái xe đã sắp được nửa vòng, vậy mà người này còn đang đứng tại chỗ mang găng tay.

Mang xong, hắn ta lại cúi gập cánh tay tiếp đến là giật giật cổ tay, không nhanh không chậm bày ra dáng vẻ nhàn nhã. Đặt tay xuống, gật mạnh đầu để kính bảo hộ trên mũ bảo hiểm ba một cái vào vị trí.

Chiếc moto thuôn dài sắc lẹm như mãnh thú, đầu xe vểnh cao, tiếng ầm vang lên, nhanh chóng chỉ còn một mảnh hư không.

Hắn ta lái xe với tốc độ kinh người, phục thấp ở thân xe, eo lưng căng chặt mạnh mẽ như báo săn, rất nhanh đã vượt qua các tay đua khác, đi về hướng khúc cua.

Người này đang ép sát vào moto, nghiêng người về hướng mặt đất, từ góc nhìn của Tiêu Chiến, dường như là nằm nghiêng trên đường mà bay nhanh như tên bắn, khuỷu tay cùng đầu gối ma sát trên mặt đường lóe ra tia lửa -- tốc độ cùng góc độ thế này thật không thể tưởng tượng được, có cảm giác ngay lập tức hắn ta sẽ văng khỏi đường đua.

Giây tiếp theo, hai tay đua phía trước đã ngã văng ra khỏi xe.
Đám người vây xem giống như dã thú ngửi được mùi máu, hưng phấn gào thét không ngừng.

Người đàn ông quần áo đỏ, trắng đã vượt qua tất cả tay đua khác, bánh xe như lưỡi dao sắc bén cắt qua đường đua, dễ dàng đuổi kịp và vượt qua chiếc moto đang đi đầu tiên. Bị vượt qua, người mặc đồ đua màu đen có ý đồ tiếp cận lại từ phía bên cạnh, nhưng nửa chừng lại bị người phía trước áp chế.

Hắn lái về phía trái, phía trước liền chắn trái, lái về phía phải phía trước lại chắn phải.

Vừa giống khiêu khích vừa giống trêu chọc.

Người mặc đồ đen rõ ràng có vẻ bực bội, gã ta buông lỏng tay lái có ý định túm lấy phanh xe của người kia.

*Trong khi thi đấu moto mà nắm lấy tay lái của đối thủ là hành động không thể chấp nhận được, sẽ có hình phạt rất nặng, tước quyền thi đấu.

Người kia cũng không hề né tránh mà ngược lại còn lắc mạnh thân xe nghiêng về phía gã --
Tay đua đồ đen né tránh không kịp, mất khống chế văng khỏi đường đua.

Chàng trai quần áo đỏ trắng chợt tăng tốc, lúc băng qua vạch đích, hắn ta động thân đứng lên, hướng về người vừa đứng dậy giơ tay làm cái động tác cắt cổ.

-- Vô cùng khiêu khích.

Vừa khí phách lại vừa kiêu ngạo đến cực điểm.

Hắn ta dừng xe lại, ngay lập tức được âm thanh hoan hô cùng huýt sáo vây quanh. Mấy cô gái mặc trang phục gợi cảm vẫy vẫy que pháo hoa, cười khanh khách chạy tới.

Hắn tháo mũ bảo hiểm, lộ ra đầu tóc gọn gàng, mái tóc quá ngắn dường như thấy được cả da đầu.

Kiểu tóc như vậy thập phần khảo nghiệm giá trị nhan sắc, gương mặt ẩn ẩn trong bóng tối nhìn không rõ lắm nhưng có thể nhìn ra ngoại hình của hắn ta không tồi.

Khuôn lông mày, sống mũi cực cao, cùng đường xương hàm rõ nét, sườn mặt vô cùng anh tuấn, mạnh mẽ và sắc bén.

Đôi chân dài của hắn hơi rộng mở, lười biếng tựa vào bên xe. Tư thế này tỏ vẻ không quan tâm đến chiến thắng này, hoặc có thể là đang với tay tìm đồ vật gì đó.

"Vương Nhất Bác! Đại gia ơi!"

Tay đua đồ đen vừa té ngã lái xe tới gần, gã cũng đã cởi mũ bảo hiểm, lộ ra một mái tóc bạch kim chói mắt.

"Mày mẹ nó thiếu chút nữa đâm chết -- A! Đừng có rọi đèn !"

Còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã liền bật đèn xe lên chiếu thẳng vào mắt gã.

Hắn tựa vào xe trịch thượng nhìn, nhàn nhạt nhếch môi: "Đã nhường mày phân nửa đường, vậy mà không ngờ mày vô dụng thế đấy."

Giọng nói của hắn từ tính, âm sắc trầm thấp lạnh lùng, ngữ khí lười biếng phóng đãng.

Tóc bạch kim lại trách móc gì đó, Tiêu Chiến nghe không rõ, trên đường đua nhiều âm thanh ồn ào la ó đã lấn át giọng nói của gã.

Vương Nhất Bác vắt chân đứng cạnh xe cũng không nói gì nữa, lấy điếu thuốc ra đưa lên miệng, bật lửa.

Hắn cúi đầu xuống, ánh lửa nhảy nhót sáng ngời hắt lên lên ngũ quan tuấn tú. Gương mặt thâm trầm hòa quyện với bóng tối mơ hồ, hình ảnh ấy đóng băng tầm nhìn của Tiêu Chiến.

Khói trắng chầm chậm tản ra trong không khí, hắn uể oải nhướng mi.

Như cảm nhận được có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net