Chương 10: Là người yêu hiện tại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ buồng vệ sinh đi ra, Vương Nhất Bác giơ bình truyền đi theo bên người Tiêu Chiến, không nhanh không chậm trở về.

Nghiêng đầu thoáng nhìn nam nhân khóe môi mím chặt, hắn nở nụ cười: " Em sao vậy, đánh tôi rồi còn còn tủi thân sao ?"

Tiêu Chiến sâu kín liếc mắt một cái: "Ai muốn đánh anh."

" Vậy sao đây?" Vương Nhất Bác hướng phía sau nhìn, "Tôi quay lại đánh người kia một trận?"

"Anh đánh người ta làm cái gì. Người ta còn là con gái."

Rõ ràng hắn mới là người đáng đánh.

Nhớ tới ánh mắt chăm chú của cô nàng kia vừa rồi, đầu lưỡi hắn đá ào má trong, nghiền nát kẹo bạc hà trong miệng: "Nha đầu kia mới nãy dán mắt lên người em."

Tiêu Chiến không nói tiếp.

Nói thật, anh có chút thấy quen với loại tình huống này. Người mặc sườn xám rất ít, mỗi lần anh ra đường đều bị nhìn nhiều chút cũng là chuyện thường, đã sớm quen.

Những ánh mắt thưởng thức cùng khen ngợi, có hâm mộ cùng kinh diễm, có lúc làm Tiêu Chiến hơi nảy sinh thỏa mãn cùng sung sướng, nhưng có khi hơi sợ hãi.

Đương nhiên cũng có không ít ánh mắt mang ý tứ thấp kém, trắng trợn hoặc hơi mịt mờ nhìn trộm anh. Cho dù nhìn không thấy, nhưng tầm mắt kiểu đó cũng sẽ làm cho cả người Tiêu Chiến thấy không thoải mái.

Lúc dậy thì, có đoạn thời gian phá lệ mẫn cảm, không muốn mặc sườn xám ra khỏi nhà. Nhưng sau này anh hiểu được.
Muốn mặc cái gì mặc cái đó, đẹp thế nào thì đẹp vậy.

Mặc sườn xám là thói quen từ nhỏ, cũng là thật tình yêu thích, không nên vì những ánh mắt của người khác mà từ bỏ sở thích và thói quen của bản thân.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mắt nhìn là của người khác, tôi quản không được."

Vương Nhất Bác đứng cạnh nhìn anh, khẽ cong môi: "Em thật sự rất thu hút ánh nhìn."

Tiêu Chiến a ra tiếng: " Vậy sao."

Đôi mắt màu trà lóe ra ý vị thâm trường: "Không phải anh cũng rất câu dẫn người khác sao."

" Hửm?" hắn nhướng mày, dừng lại bước chân nhìn sâu vào mắt anh.

"Theo lời em nói vậy thì hai ta thật xứng đôi nhỉ?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Mấy hôm nay, không biết từ khi nào, hắn bắt đầu ném ra những lời không rõ ràng với anh là cố ý hay vô ý, như dụ dỗ trêu chọc. Thật hay giả không thể phân biệt được.

Anh bất ngờ, không kịp phòng bị thường thường vô lực mặt đỏ tim loạn...

Tay lưu manh ăn chơi này ...

Tiêu Chiến mím môi không né tránh, lạnh lùng liếc hắn. Ánh mắt bất mãn không cam lòng, còn có ý tứ phản kháng.

Chống lại ánh mắt anh, Vương Nhất Bác hơi khiêu khích: "Em lại trừng tôi?"

Hắn nhìn chằm chằm, chậm rãi nghiêng người, đột nhiên tiến đến thổi xuống hàng mi dài cong vút của anh, kề sát mi mắt Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Còn tiếp tục trừng sao?"

Hơi thở của người đàn ông này nhuốm mùi bạc hà, xen lẫn sự trêu chọc, làm mặt anh có chút nóng ran.

Tiêu Chiến căng thẳng, nửa người tê rần. Anh nghiêng đầu chạy trối chết, không quan tâm tay còn cắm ống truyền dịch và bình truyền còn đang nằm trên tay hắn.

Vương Nhất Bác giơ cao cánh tay đuổi kịp anh, cười cười như có như không, vẻ mặt như vừa làm thành công chuyện gì xấu xa.

Hắn cũng không trêu chọc anh nữa, treo xong bình truyền lên giá liền xoay người đi ra ngoài mua điểm tâm sáng.

Đại sảnh truyền dịch có nhiều người hơn chút, ngồi cách Tiêu Chiến một ghế là một cô gái trẻ, thoạt nhìn có lẽ là học sinh đang học trung học.

Vừa rồi ở cửa cô gái nhỏ đã nhìn thấy bọn họ. Vương Nhất Bác đi rồi, cô bé mới lập tức tiến đến trước mặt Tiêu Chiến: " Tiểu ca ca, bạn trai anh thật là soái nha, anh cũng rất đẹp!"

Quay đầu nhìn ánh mắt trong sáng của cô gái nhỏ, Tiêu Chiến không nói gì chỉ cười khẽ.

Cô gái kia cười rộ lên dịu dàng, thực dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm. Tiểu cô nương này rõ ràng cũng có chút thích giao tiếp nói chuyện, một chút đã nói như máy hát:

" Anh với anh ấy là người ngoại tỉnh hả? Đến chỗ này vui chơi? Haizz, trường học bọn em sẽ không có người đẹp như vậy, nếu có đẹp chút thì chỉ mặc đồng phục, rồi ... bị chủ nhiệm ký đầu mấy cái, cũng biến dạng."

"Anh ơi, bạn trai anh dáng người rất cao hẳn là vận động viên nhỉ?"

Tiêu Chiến ấn ấn mảnh băng dính trắng trên tay: "Là một tay đua."

Tiểu cô nương bất ngờ, trừng lớn mắt "Oa" ra một tiếng.

Tiêu Chiến hiểu rõ nở nụ cười.

Ngoại hình Vương Nhất Bác vốn đã rất gây chú ý, hơn nữa cộng với nghiệp đua xe cực ngầu, xác thực dễ dàng kích phát tâm tình thiếu nữ.

Cô gái lại hâm mộ nhìn nhìn sườn xám trên người anh, mắt cười cong cong: " Vậy sao hai người lại ở cùng nhau?"

Tiêu Chiến còn chưa nói gì, đã thấy hắn mang điểm tâm trở lại.

Một tay hắn xách đầy ắp đồ, một tay kia cầm điện thoại di động đang cắm sạc dự phòng. Hắn đặt thức ăn vào tay anh, đôi mắt đen láy mờ mịt đảo qua anh và nữ sinh kia, quan tâm hỏi: "Em đang nói gì vậy?"

Tiêu Chiến lắc đầu, có chút mất tự nhiên: "Không có gì."

Anh có chút hư vinh chăng? Khi bọn họ đến bệnh viện, dường như ai cũng nghĩ họ là một đôi, không biết có phải đã ngâm mình trong sai lầm này quá lâu hay không, hay thái độ của hắn bắt đầu mập mờ. Mà khi cô nữ sinh bên cạnh hiểu lầm, Tiêu Chiến cũng không giải thích dù có thời gian...

Cũng may Vương Nhất Bác không tiếp tục hỏi. Hắn không ăn sáng, cúi đầu không ngừng lướt điện thoại, không biết đang vội làm gì.

Khi Tiêu Chiến liếc sang, thấy hắn đang ngắt cuộc gọi chưa được trả lời nhíu mày, hiển nhiên là kiên nhẫn muốn gọi lại.

Vẫn không có ai trả lời.

Người đàn ông nhếch miệng thầm mắng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh

Hắn ra lệnh: "Ăn mau lên."

Tiêu Chiến "Ưm" , ngẫm lại lại nói: "Anh có thể giúp tôi liên hệ với đoàn phim được không?"

Vương Nhất Bác nhìn di động không ngẩng đầu: "Liên hệ rồi. Người bên kia sẽ lại đây đón."

Anh thấy yên tâm, nhưng ngay sau đó không hiểu sao lại có chút trống trải.

Trong khoảng thời gian buộc phải mất liên lạc, anh dường như tạm thời rút lui khỏi cuộc sống hiện tại. Bây giờ nhìn thấy điện thoại di động, cảm thấy bàng hoàng như vừa trở lại "thế giới thực".

Hiện tại nhiều vấn đề phức tạp ngoài đời cùng nhau ập đến:

Anh biến mất cả đêm, đoàn phim đã biết chuyện gì xảy ra chưa?

Giang Ngư ở đâu? Chắc cậu ấy đang lo lắng lắm. Không biết có vội vàng gọi báo cho bà ngoại không?

Ngàn vạn lần đừng. Lão nhân gia biết được chắc phát bệnh mất.

Rắc rối nhất là việc phá dỡ. Anh vốn chỉ muốn làm khó bọn họ, nhưng bây giờ hoàn toàn không có liên lạc, sợ có lẽ bọn người lòng dạ xấu xa kia bị làm cho tức giận lại càng làm khó anh hơn ...

"Nếu còn không ăn thì tôi sẽ đút em đấy." hắn nặng nề ra tiếng, ngữ khí như hù dọa trẻ con.

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, mở túi đồ ăn ra.

Một mùi ngô ngọt ngào phả vào không khí.

Ngoài ngô, hắn còn mua rất nhiều món: sữa đậu nành, cháo, há cảo chiên, bánh bao súp* ...

*Tangbao - 汤包 hay bánh canh là một loại bánh hấp chứa đầy súp trong ẩm thực Trung Quốc. (có thể cắm ống hút uống nước súp trong bánh bao nếu là loại lớn)

Tiêu Chiến ăn một miếng há cảo chiên, lại một hơi uống ly sữa đậu nành nóng hôi hổi, chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thấy anh buông đũa, hắn nhướng mày: "No rồi?"

Tiêu Chiến gật đầu, hắn cười cười: "Em ăn giống mèo ăn thế?"

Hắn đem chén cháo đưa đến trước mặt anh: "Ăn thêm đi."

Tiêu Chiến nhăn mặt: "Không muốn ăn ."

Anh ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch: "Chờ truyền xong đi."

Cũng không muốn mới trong chốc lát lại đi vệ sinh nữa.

Vương Nhất Bác cũng nhìn bình truyền dịch, vẻ mặt chợt bừng tỉnh. Tỏ vẻ nghiền ngẫm: "Muốn tôi đút em ăn?"

Tiêu Chiến: "...?"

Người đàn ông này trong não nghĩ gì vậy?

"Tôi không có ý đó. . . . . ." Tiêu Chiến vô lực nói, dư quang liếc đến nữ sinh bên cạnh.

Tiểu cô nương đang cầm sách tiếng anh không nhìn về phía này, nhưng biểu tình sớm đã nhịn không được, khóe miệng đang cong lên.

Vương Nhất Bác đã bưng cháo lên, bộ dạng phục tùng tản mạn cười: "Đến đây."

Một bàn tay đang truyền dịch, cháo này anh thật không có cách nào tự bưng ăn.

Hắn mở nắp hộp, mấy hơi nóng hôi hổi lan tỏa.

Cháo sánh mịn, lát cá tươi mới, thìa khuấy lên còn có nấm hương cùng rau. Rất đúng như lời bác sĩ nói: ăn uống phải thanh đạm, dinh dưỡng.

Tiêu Chiến liếm môi dưới, lại có chút muốn ăn.

Đợi cho bớt nóng, Vương Nhất Bác chậm rì rì múc một muỗng cháo, đưa tới bên miệng anh.
Đôi mắt đen thâm thúy của hắn tựa hồ cũng phủ một tầng sương nóng bỏng, lông mi Tiêu Chiến hơi chớp, cúi người thấp đến tay hắn, hé miệng nhấp một ngụm.

"Lại giống mèo." Vương Nhất Bác miễn cưỡng nhìn anh, lại múc một muỗng cháo,

"Em há miệng ra."

Tiêu Chiến sâu kín liếc mắt một cái, miệng há rộng ra chút.

Sau khi húp vài ngụm cháo nóng, sắc mặt anh từ tái mét dần hồng hào hơn, miệng nhỏ nhắn như một con én đang chờ được cho ăn.

Ngẩng đầu nhìn thấy lưỡi anh thấp thoáng giữa hai cánh môi, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy khô khốc vô cớ.

Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, nhăn mũi chán ghét nhìn bát cháo, kháng cự: "Tôi không ăn gừng ..."

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Tật xấu."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên tay cầm thìa vẫn khẽ gạt gừng ra cho anh.
Hắn lại múc một miếng cá lớn: "Ăn một bữa mà lại yếu ớt thế này-"

"Đều do người yêu em quá nuông chiều đúng không?"

Động tác há miệng liền ngưng lại, anh ngẩng đầu giật mình nhìn hắn.

Theo bản năng anh muốn nói mình không có người yêu, nhưng nhìn đến ánh mắt thâm trầm cùng ý tứ dò hỏi kia của hắn, lời đến bên miệng vòng một vòng.

" Hmm, nhìn anh như vậy -" đôi mắt màu trà thanh nhuận của anh bình tĩnh, "Người yêu trước đây của anh chắc cũng để anh nuông chiều đến yếu ớt?"

Đuôi lông mày hắn ngoài ý muốn khẽ nhướng, cười nhẹ: " Em làm như thế nào biết là người yêu trước?"

Hắn thích thú nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rực lửa:

"Chẳng lẽ bây giờ em muốn trở thành người yêu hiện tại của tôi sao? "

Tiêu Chiến:" ! "

Trong lòng anh hốt hoảng, cuống quít xoay người hắn cách ra khoảng cách.

Tay Vương Nhất Bác bị anh đụng, muỗng run lên, cháo cá toàn bộ bị đổ xuống quần.

Hắn cúi đầu mắng một câu, cầm lấy khăn tay thô bạo chà lau, thịt cá mềm lập tức bị nghiền thành một mảng trắng trắng.

Ách, màu sắc này không xong rồi. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Tiêu Chiến đỏ mặt nhẹ giọng giải thích, chạy nhanh áp chế tim đập, cũng cầm lấy khăn tay hỗ trợ.

Bị đổ chủ yếu bên đùi phải, hắn lau mạnh như vậy càng lau càng không sạch được. Tiêu Chiến theo kết cấu vải, nhẹ nhàng lau thịt cá xuống. Đầu ngón tay mảnh khảnh lau lau trên quần, không nhẹ không nặng cọ cọ cơ chân rắn chắc của hắn, thậm chí còn vô tình chạm tới dây kéo quần.

Bụng dưới hắn căng thẳng, lưng cứng lại .

Yếu hầu cuộn trào trượt lên xuống, một phen nắm lấy cổ tay anh: "Được rồi."

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, trên mặt đỏ ửng chưa tan, cố ý không nhìn hắn.

" Có nóng lắm không?" anh nhỏ giọng.

Vương Nhất Bác sâu sắc liếc nhìn anh, thấp giọng "Ừ" , giọng nói có vài phần ách .

"Bây giờ nóng tới rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net