Chương 11: Số điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chất lỏng trong ống chảy chậm nhỏ giọt, gợn lên những gợn sóng li ti.

Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Vương Nhất Bác, đầu ngón tay cầm khăn giấy ướt của Tiêu Chiến vô thức siết chặt lại, tim đập thình thịch hô hấp trở nên dồn dập.

Giữa hai người dường như có sợi dây vô hình nào đó, càng lúc càng căng chặt, giằng co mơ hồ.

"Tiêu Chiến!"

Anh vừa muốn lên tiếng trả lời, liền nhìn lên thấy Giang Ngư đã đứng ngay cửa phòng.

Giang Ngư kích động chạy tới, thấy trên tay Tiêu Chiến còn găm kim tiêm sắc mặt lập tức căng thẳng: "Cậu không sao chứ!"

Không đợi Tiêu Chiến nói chuyện, vành mắt anh chàng thoáng chốc đỏ lên: " Cậu không nói tiếng nào đã không thấy tăm hơi, làm tớ sợ muốn chết!"

"Tớ không sao." Tiêu Chiến vỗ vỗ tay cậu.

Phía sau Giang Ngư còn có một thanh niên nhìn quen mắt, thấy trên cánh tay còn có hình xăm motor, Tiêu Chiến đã nhớ ra là ai.

Phương Khôn Đằng đi tới thấy anh, cậu ta hơi bất ngờ, cuối cùng còn hàm hồ nói: "Ôi trời, Bác ca. . . . . . anh cũng nên nói với người huynh đệ này một tiếng chứ!"

Tiêu Chiến cũng thấp giọng hỏi Giang Ngư: "Cậu với người kia sao lại đi cùng nhau?"

"Gặp ở cổng bệnh viện." Giang Ngư bên tai trả lời, "Đoàn phim nhận được điện thoại nói cậu ở đây, tớ lại gọi cậu không được, thấy anh ta nhìn quen mắt liền hỏi thử, bằng không còn chưa tìm đến được nhanh vậy đâu."

Giang Ngư lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, ngữ khí tò mò hóng chuyện: "A, cậu, cái này. . . . . . Sao lại thế này?"

Tiêu Chiến còn chưa nói gì đã chợt nghe Phương Khôn Đằng cất cao giọng: "ĐM ,Bác ca anh chơi cái trò gì thế?"

Cậu ta thấy trên đùi Vương Nhất Bác dính đầy cháo, màu trắng trắng dính ngay trước quần, vị trí có chút xấu hổ, rất không được mỹ quan cho lắm.

"May mắn em có mang quần áo cho anh." Phương Khôn Đằng đem balo từ phía sau đưa cho Vương Nhất Bác, cười đến bất hảo "Nóng không đấy, hay là tìm bác sĩ khám thử? Dính vị trí này, nên qua nam khoa đi, đừng mẹ nó về sau không cứng lên nổi!"

Vương Nhất Bác tiếp nhận ba lô, giơ tay đánh Phương Khôn Đằng một cái: "Cút!"

Hai người đàn ông xoay người đi ra ngoài, Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ nhàng ra tiếng: "Vương Nhất Bác."

Cước bộ hắn dừng lại, mi tâm khẽ động.

Thì ra anh biết hắn là ai.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên hắn. Thanh âm nhẹ nhàng như sương mưa, nhu nhuận lướt nhẹ qua lòng người.

Vương Nhất Bác xoay người, đối diện với ánh mắt lấp lánh của anh.

Trong đôi mắt màu trà hiện lên một cảm xúc không tên, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ mỉm cười.

"Cảm ơn anh."

Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ chuyển sau đó nhướng mày, vẫn là giọng điệu ngả ngớn như thường: "Cảm ơn là xong sao? Chờ tôi trở về sẽ tính sổ với em!"

Hắn nhìn bình truyền, lại dặn dò: "Nhớ gọi y tá đúng giờ."

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Giang Ngư nhìn đôi mắt nhỏ có vẻ trống rỗng của bạn thân, cậu dùng cùi chỏ chạm chạm vào người Tiêu Chiến: "Này, sao vậy? Hừm? Cậu ở cùng anh ta cả tối qua sao! "

Tiêu Chiến chớp mắt kể với Giang Ngư những gì đã xảy ra.

Hai người họ luôn chia sẻ mọi chuyện với nhau, nhưng không biết tại sao. Lần này Tiêu Chiến có chút dè dặt, không kể hết: ví dụ như bị hắn cầm lấy cổ chân xấu xa trêu đùa, hắn ở lều trại treo đom đóm làm ngôi sao cho anh, còn lúc bọn họ ở bệnh viện có chút giống như tán tỉnh, mập mờ. . . . . .

Giang Ngư nghe đến "bắt cóc, say độ cao" toàn là tình tiết mạo hiểm, anh chàng nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, cuối cùng tức giận giậm chân: "Ôi trời ơi, Hứa Dịch thật sự đoán trúng!"

"Cậu không phải người nổi tiếng, đoàn phim cũng không công khai cậu. Hứa Dịch đoán chắc là người theo dõi anh ấy bắt nhầm, lại gặp cậu đẹp nên liền nổi tâm tư."

"Cậu biết không, đoàn phim vậy mà lại không báo cảnh sát! May là tớ báo rồi đấy, họ nói là sợ ảnh hưởng không tốt trước hết nên từ từ? ! May mắn cậu không xảy ra việc gì. Chuyện này tớ không để yên đâu, đoàn phim nhất định phải chịu trách nhiệm!"

Giang Ngư làm việc vẫn rất thỏa đáng, biết đoàn phim không báo án, lúc sau tự mình báo. Cậu cũng sợ bà ngoại của Tiêu Chiến sốt ruột nên không thông báo.

Cũng may trong nhà không biết chuyện. Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, lại nhanh hỏi: "Bọn người công ty khai phá bên kia thế nào? Hai ngày này có tin tức gì của bọn họ không?"

Giang Ngư lắc đầu: "Tớ không biết. Bà ngoại cũng chưa nói gì, hẳn là không có tin tức xấu đâu."

Mi tâm Tiêu Chiến nhíu lại.

Lúc trước gọi điện đàm phán không ngừng với anh, bây giờ lại không có động tĩnh gì ngược lại rất không thích hợp.

Y tá đi tới, nói Tiêu Chiến vẫn chưa uống thuốc.

" Đi thôi, tớ có mang quần áo sạch cho cậu đây." Giang Ngư đứng dậy, từ trong túi lấy ra một bộ sườn xám, "Chốc nữa tớ gọi xe trở về để cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Tiêu Chiến nhìn chút chất lỏng cuối cùng trong bình chậm rãi nhỏ giọt, vừa bấm chuông gọi y tá, Giang Ngư đã quay lại trên tay còn cầm một túi thuốc và một túi giấy nhỏ.

"Mới vừa thấy hai tay đua kia, tớ trả tiền thuốc lại giúp cậu rồi. Hẳn là anh ta trả giúp đúng không? Cậu cũng không có điện thoại mà....."

"Cậu trả lại rồi?" Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, mím môi hỏi, "Vậy. . . . . . anh ấy nói thế nào?"

"Vương Nhất Bác? Anh ta nói có việc phải đi trước --"

Trong lòng Tiêu Chiến trầm xuống.

"Anh ta còn gửi cái này cho cậu." Giang Ngư đưa túi giấy qua, ánh mắt tò mò , "Là cái gì vậy?"

Tiêu Chiến trầm mặc hai giây, mở ra. Khi thấy đồ vật bên trong anh ngây người.

Là áp khâm.

Là áp khâm ngọc bích anh không cẩn thận làm rơi trước cửa phòng hắn.

Cũng là điểm bắt đầu của tất cả trùng hợp và hiểu lầm. . . . . .

Tiêu Chiến vuốt ve áp khâm trong tay, lòng anh dâng lên cảm giác xúc động không tên.

Trong túi còn có một tờ giấy.

Giang Ngư cũng thấy được, bổ sung nói: "À, còn nói cậu gọi điện thoại lại cho anh ấy theo số này!"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn dãy số trên giấy.

Hắn nhất định không phải thất học.

"Vương Nhất Bác" ba chữ này đầu bút sắc bén, đường hoàng mạnh mẽ, vừa nhìn là đã biết từng luyện chữ.

Tự tựa như nhân.

Giang Ngư nhìn Tiêu Chiến đăm chiêu, lấy di động ra hỏi: "Cậu có muốn gọi điện thoại nói một tiếng không?"

Mắt Tiêu Chiến khẽ chớp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy.

Sau một lúc lâu, anh rũ mắt, đem tờ giấy để tới một bên.

"Không cần."

Tất cả mọi việc vừa xảy ra, với anh tựa như một hồi ngạc nhiên lại hoang đường đầy mạo hiểm.

Hắn với anh là bởi vì ngoài ý muốn mới gặp nhau, thật sự bọn họ chính là hai đường thẳng song song.

Bây giờ trở về thực tại, dòng người hối hả, nhà nhà bận rộn, hai thế giới song song khó có thể cùng xuất hiện.

Tiêu Chiến cười khẽ: "Chuyện nên nói đều đã nói rồi."

"Cảm ơn" , so với "Hẹn gặp lại" có lẽ càng thích hợp để cáo biệt hơn.

Không cần gặp lại. Bởi vì vốn dĩ rất khó.

Y tá đi đến rút kim tiêm trên tay Tiêu Chiến ra. Anh cầm tăm bông ấn tay, ngước mắt lên nhìn giọt chất lỏng cuối cùng nhỏ ra. Bề mặt trong ống nhỏ giọt cố gắng tạo ra một gợn sóng nhỏ, sau đó hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tiêu Chiến nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

"Chúng ta đi thôi."

**

Vương Nhất Bác từ bệnh viện đi ra, liền không nghừng nghỉ bay trở về Thành Đô

Trước đây hắn chưa từng mất liên lạc một đêm, đội xe, trong nhà, thậm chí công ty đã bắt đầu lộn xộn lên. Một đám người loạn cả lên, qua đủ loại quan hệ tìm hiểu tin tức, cuối cùng truyền đi truyền lại, không biết như thế nào đã biến thành hắn bị bắt cóc, bọn cướp bắt Vương gia trả số tiền chuộc khổng lồ mới bằng lòng thả người.

Sau khi trở về giải quyết, Vương Nhất Bác còn không có thời gian để thở. Trợ lý đã nói chuyện với hắn gần một tiếng đồng hồ về ngôi nhà ở Nam Thành sống chết không chịu di dời kia.

Nam Thành là khu kinh doanh lâu đời nhất ở Thành Đô, nơi này từng rất đông dân cư. Sau đó, chính phủ đã bồi thường rất nhiều để tiến hành di dời xây dựng quận mới. Giờ đây, khu vực đó người ở không còn nhiều, ngoại trừ mấy ngôi nhà cổ và nhà máy cũ.

Hai năm qua, công ty Vương gia đã thắng thầu, có kế hoạch điều chỉnh các biện pháp phù hợp với điều kiện địa phương và biến thành phố cổ thành một khu văn hóa tập trung vào các phong tục lịch sử và tích hợp thương mại, giải trí du lịch.

Đây là một điều tốt? Nếu không cứ giữ một bãi nước lặng như tờ thì có thể phát triển được cái gì chứ.

Lại nói, công ty Vương gia trả tiền bồi thường di dời cũng không hề thấp.

" Thật ra những năm gần đây, vẫn có mấy người buôn văn vật muốn mua nhà cổ kia, Nhị thiếu gia, cậu không ngờ được bọn họ ra giá bao nhiêu đâu --hàng triệu đấy!"

Vương Nhất Bác sửng sốt: " 400 triệu?"

"Không phải hàng triệu, là hàng hàng triệu !"

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Trợ lý này làm việc không có gì để chê, chỉ có chính là khẩu âm quá nặng. Bốn là bốn, mười là mười, vĩnh viễn nói không rõ.

*4: sì 10: shí

Vương Nhất Bác: "Nhắn tin qua đi!"

【4 tỷ 400 triệu】

"Cái này còn nhiều hơn so với chúng ta bồi thường, cho nên bọn họ không phải hề thiếu tiền. Họ đã thuê luật sư, rất có thể nhờ chuyên gia Cục Di sản văn hóa can thiệp..."

Vương Nhất Bác nhướng mày : "Cục di sản văn hóa?"

"Cục di sản văn hóa quy định một khi ngôi nhà cổ được liệt vào danh sách các đơn vị bảo tồn văn hoá, thì không ai có thể di dời được." Trợ lý nói.

Vương Nhất Bác cau mày khi nghe mấy lời này, đầu ngón tay hắn nhấp chuột tìm kiếm một vài hình ảnh về ngôi nhà cổ kia."

Mái hiên ngói xám, một tấm bảng treo ở cửa có các ký tự vàng trên nền đen khá có sức sống. Gạch và gỗ chạm khắc khắp mọi nơi. Đây là một tòa nhà cổ kính, có thể đại diện cho phong cách phương nam, qua từng viên ngói thấy được sự thịnh vượng của gia đình này.

"Nhị thiếu gia, nếu bọn họ vẫn không chịu nói chuyện hay là chúng ta tới gặp đi?"

"Gặp?" Vương Nhất Bác cười lạnh, "Cậu đã quên mấy người trước đây đến đàm phán thành cái dạng gì rồi sao?"

Trợ lý không dám nói lời nào.

Hắn lười biếng ngả người ra sau, hai chân dài gác lên bàn: "Thông báo cho bộ phận pháp chế của công ty có thể "chào hỏi" tùy ý, không cần khách sáo với bọn họ."

"Để xem rốt cuộc là ai lo lắng."

Cúp máy, sau khi nói chuyện hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra, đứng dậy đi tới vali đặt trước cửa.

Mở hành lý, trên cùng là chiếc áo phông kém chất lượng mua từ cửa hàng ngoại ô. Hắn thẳng tay ném nó vào thùng rác. Khi cầm đến chiếc quần đã thấm cháo cá, tay hơi khựng lại.

Hình ảnh bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang cẩn thận lau lau bỗng xuất hiện trong đầu...

Vương Nhất Bác cong môi, đem quần tây bỏ lại vào trong đống quần áo. Hắn ném đống quần áo bẩn vào máy giặt, lấy điện thoại ra gửi WeChat "Không về nữa"

Tuy nói nơi này không có sẵn thức ăn, cũng không ai phục vụ, nhưng nơi ở riêng của mình đương nhiên là tự tại và thoải mái hơn.

Gửi Wechat xong, Vương Nhất Bác lại nhấn vào nhật ký cuộc gọi.

Không có dãy số lạ nào gọi đến, cũng không có tin nhắn.

Hắn cười tự giễu. Đúng là không có lương tâm.

Mình đã đưa số điện thoại rồi mà.

Số. . . . . . điện thoại!

Đầu hắn chấn động, chạy nhanh lại máy giặt. Máy giặt đã khởi động, bắt đầu đổ nước vào.

"Chết tiệt!"

Vương Nhất Bác cúi đầu mắng một câu, nhanh tay nhấn tạm dừng.

Máy giặt dừng đổ nước, nhưng cửa đóng làm sao cũng mở không ra.

Hắn không nói hai lời một phen rút dây điện, dùng cánh tay cường tráng đập đập hai cái bạo lực mở cửa máy giặt ra.

Trong một mớ hỗn độn, hắn lấy chiếc áo khoác đen ướt nhẹp ra. Thò tay vào túi áo khoác, lấy ra mấy cái 'áo mưa' và một tờ giấy nhàu nát. Giấy bị ngâm trong nước, số đã mờ đi, ba số cuối hoàn toàn không nhìn thấy được.

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, đem tờ giấy trải trên bàn, mi tâm nhíu chặt. Nhìn chằm chằm trong chốc lát, hắn lấy di động nhập số điện thoại.

Khi nhấn đến số thứ năm, hắn sững sờ, đôi mắt đen láy đầy vẻ hoài nghi - nhật ký cuộc gọi đã tự động điền tiếp số.

Chính là số điện thoại của nhà cổ không chịu di dời kia, mấy ngày nay hắn gọi không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net