Chương 12: Anh ấy rất nhạy cảm với sườn xám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo khoác ướt đẫm bị tùy ý ném trên chiếc máy giặt đã tắt nguồn, tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng có thể nghe rõ ràng.

Tí tách, tí tách.

Vương Nhất Bác một tay đút túi đứng bên bàn, tay còn lại cầm tờ giấy nhàu nát, đưa mắt nhìn chuỗi dãy số giống hệt trên màn hình điện thoại. hắn trầm ngâm di chuyển ngón tay cái trên màn hình một lúc trước khi bấm gọi.

Vẫn không gọi được.

Lần này là tạm thời không khả dụng. Không biết có phải đã chặn hắn rồi không.

Vương Nhất Bác mới vừa nhấn tắt, trợ lý đã gọi đến. "Nhị thiếu gia, tôi vừa xác nhận lại rồi!"

"Nói."

"Nhà bọn họ là họ Tiếu."

Ánh mắt hắn sáng lên. "Cậu xác định?"

"Xác định! Tôi mới vừa cố ý xem lại một lần, chủ hộ họ Tiếu!" Trợ lý bên kia có tiếng giấy sột soạt vang lên, "Xem tuổi, hẳn là vị lão thái thái 6 7 mươi tuổi."

Vương Nhất Bác nhíu mi: "Lão thái thái 6 7 mươi tuổi?"

"Đúng rồi!" Trợ lý nói chuyện nặng nề khẩu âm thật thà nói, "Lần trước người của chúng ta đến, nhìn thấy cũng là vị lão thái thái này. Ai da, đừng thấy bà ấy tuổi cao mà lầm, thật sự rất lợi hại."

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Nhà bọn họ còn có người nào nữa không ?"

"Lần trước chúng tôi đi chỉ thấy được lão thái thái!"

Vương Nhất Bác vo tờ giấy lại, ánh mắt âm u. "Tôi đã biết."

Trợ lý do dự hai giây, nói: "Nhị thiếu gia, nếu không thì chúng ta lại đến nhà kia xem thử? Hay là vẫn như cũ, trước tiên để cho phòng pháp vụ xử lý trước."

Vương Nhất Bác cười giễu: "Đến cái gì, đến nghe chửi à."

"Để phòng pháp vụ trực tiếp kiện đi." hắn nói năng có khí phách, một tay vẫn như trước đem tờ giấy ẩm ướt nắm chặt.

"Bọn họ nóng nảy thì tự mình chuốc lấy."

**

Thời gian Tiêu Chiến về nhà, so với dự tính chậm gần một tuần.

Máy bay khởi hành từ cao nguyên, hạ cánh xuống Thành Đô trong cơn mưa đầu mùa thu.

Xe taxi dừng tại đầu con phố cũ, mưa đã tạnh lúc nào không hay. Tiêu Chiến khoác chiếc áo dệt kim hở cổ bên ngoài sườn xám tứ quý, cảm ơn người lái xe, sau đó cùng Giang Ngư xách vali rẽ vào một ngõ nhỏ.

Con hẻm nhỏ lát đá trông thật giống bức tranh thủy mặc Giang Nam được nhuốm đẫm màu mưa. Hai chàng trai hào hoa phong nhã đi qua những bức tường kết rêu xanh thẳm trên phố, rồi lại qua một cây cầu nhỏ dưới mấy tán liễu đang lả lướt đung đưa.

Thật giống như phong cảnh trong tranh, vô cùng đẹp đẽ thơ mộng.

Tiêu Chiến xa xa đã thấy thân ảnh quen thuộc mặc sườn xám màu xanh, đứng trước chiếc biển đen chữ vàng, trông mòn con mắt.

"Bà ngoại!" anh hô lên, chân bước nhanh hơn đi đến cửa nhà.

"Sao bà lại đứng ở đây?"

Tiêu Hồng Hạnh thấy cháu trai, khóe mắt đều cười cong cong: "Đoán thời gian không sai biệt lắm, bà ra đón hai đứa."

Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy dung mạo mình so với ông bà thì chẳng đáng là gì. Anh đã xem qua ảnh chụp bà lúc trẻ, thật sự dùng câu "kinh diễm chúng sinh" miêu tả cũng không đủ.

Hiện giờ bà đã lớn tuổi, lưng vẫn thẳng như trước, trên người là sườn xám cũ màu xanh ẩn ẩn hoa văn hoa hải đường*, cổ tay cùng khuyên tai đều là ngọc bích, một mái tóc đã bạc cẩn thận tỉ mỉ vấn thành búi sau đầu.

Hoa văn Hoa hải đường

Thu hút nhất vẫn là đôi mắt

Không hề vẩn đục, ánh mắt trong trẻo trầm tĩnh mà kiêu ngạo.

Tiêu Hồng Hạnh dắt tay hai chàng trai đi vào nhà.

Mưa phùn đánh gãy vài cây hoa, trong viện hoa lá rơi rơi một mảnh.

Tiêu Chiến đứng dưới tán cây nhắm mắt hít mùi hoa, khóe môi cong lên.

Về nhà, thật là tốt.

Lúc xây dựng tòa nhà này còn có tiền đình, hậu viện, sân giữa, sân trong, có nhiều viện trạch, thật sự hơi chằng chịt. Nhưng nhà cổ đã trải qua trăm năm mưa gió, chỉ còn một bộ phận tiền đình lưu lại. Người nhà họ Tiêu bảo vệ cũng rất khá, chính gian đình viện trắng trong thuần khiết thanh nhã, lục ý dạt dào.

Trong sân có đặt một bể cá lớn bằng gốm sứ thời nhà Thanh, bốn góc sân còn được trồng các loại hoa nghênh xuân, mộc lan, thạch lựu, hải đường với ý nghĩa "vàng ngọc đầy nhà".

Có một chiếc bàn tròn dưới gốc cây thu hải đường, bữa trưa thịnh soạn đã được bày biện sẵn sàng, có tôm rang muối tiêu mà Tiêu Chiến thích, có canh sườn khoai mỡ mà Giang Ngư hay ăn.

"Một mình bà nấu sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Dì Phương đâu ạ?"

"Mấy việc xong rồi, hai ngày nay bà không vội không cần gọi dì ấy đến." Bà ngoại đi đến bàn, một bên tiếp đón, "Mau ngồi xuống đi đồ ăn sắp nguội hết rồi. Tiểu Ngư cũng cùng ăn nhé! Bay lâu như vậy đói bụng lắm rồi đúng không?"

"Cám ơn bà, hôm nay con không ở lại được ạ!" Giang Ngư cười tủm tỉm nói, "Nhà con cũng làm cơm đợi rồi!"

Tiêu Chiến cùng bà ngoại ngồi dưới gốc hoa hải đường ăn cơm.

Tiêu Hồng Hạnh múc cho cháu trai một chén canh củ từ: "Ăn nhiều một chút."

"Gầy đi rồi." Bà lão nhíu mày nhìn chàng trai cằm nhọn đi trông thấy "Ở đó cháu có bị say độ cao không đấy ?"

"Không có." Tiêu Chiến cười cười, đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát bà

"Đoàn phim bên đó nhiều việc, con chậm trễ vài ngày."

Nghĩ đến cái gì, đôi mắt màu trà của anh chợt sáng lên: "Bà ơi, đoàn phim kết toán tiền rất nhiều"

Là bồi thường cho anh.

Tiêu Chiến ở đoàn phim gặp nguy hiểm, bọn họ không chịu báo cảnh sát đúng lúc, tự nhận đuối lý bèn mau chóng bồi thường.

Tiêu Hồng Hạnh nghe xong ngược lại càng đau lòng: "Đi xa như vậy, đều là tiền vất vả cả . . . . . ."

Bà lại nói: "Về sau làm ra tiền thì con cầm hết đi."

Tiêu Chiến giật mình "Như vậy sao được, con làm sao dùng được nhiều như vậy?"

"Hiện tại con đã tốt nghiệp, cũng nên cầm lấy, mua vài đồ thịnh hành con thích hoặc để tiền tiết kiệm . . . . . . ta chỉ là một lão thái thái không cần dùng nhiều tiền làm gì đâu."

Anh định mở miệng, Tiêu Hồng Hạnh đã khoát tay: "Con nghe lời bà đi! Nam nhân, nhất định phải có tiền phòng thân."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ cũng không muốn cùng bà ngoại cãi, gật đầu đáp ứng. Dù sao hai bà cháu cũng sống cùng nhau, tiền ai cầm chả được.

Đợi Tiêu Chiến cơm nước xong xuôi buông đũa, Tiêu Hồng Hạnh mới hoãn thanh nói: "Hôm trước, bà nhận được thông báo từ phòng tư pháp, là Công ty khai phá bên kia."

Tiêu Chiến bất ngờ: "Cái gì? !"

Mấy ngày nay công ty kia không có chút động tĩnh nào, trong lòng anh bởi vì điều này mà không nỡ kiện, đang muốn cùng luật sư thương lượng đối sách.

Không nghĩ tới đối phương lại tố cáo anh trước.

"Sao bà lại không nói với con sớm!"

"Không muốn cho con lo lắng, kiện thì kiện thôi." Tiêu Hồng Hạnh lạnh nhạt nói.

Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt bà ngoại, trong lòng bỗng dâng lên xúc động. Anh không muốn làm bà lo lắng, cố ý cùng Giang Ngư bịa lời hay ý đẹp, đem chuyện ngoài ý muốn trên cao nguyên giấu nhẹm đi.

Không ngờ bà ngoại cũng vậy, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. . . . . .

"Lúc trước luật sư chúng ta cố gắng kéo dài thời gian để cục di sản tham gia, đây cũng là biện pháp duy nhất. Hiện tại bọn họ tố cáo trước. . . . . ." Tiêu Hồng Hạnh than nhẹ, lắc đầu, "Nói thật ra, chuyện này chúng ta vì tình mà không chịu di dời. Lỡ như đến lúc đó mạnh mẽ kiện thật sự sợ bất lợi . . . . . ."

Tiêu Chiến có chút đăm chiêu.

"Ta nghĩ, bọn họ thật cũng không phải muốn lên tòa án thật. Ngày đó giấy triệu tập được gửi đến, bên kia cũng có người gọi đến bảo muốn nói chuyện . . . . . ."

Tiêu Hồng Hạnh hơi dừng, nói thẳng kết quả, "Ta chuẩn bị cùng bọn họ gặp mặt thương lượng."

"Khi nào ạ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Giữa trưa mai. Địa điểm còn chưa định."

Anh không do dự: "Để con đi ạ."

Lần trước bọn họ đến, anh đang ở trường học vội tốt nghiệp không ở nhà. Lúc quay về mới biết được bà ngoại bị bọn họ làm cho tức giận.

Bà cụ tuổi đã cao, huyết áp cũng không tốt, lần này sợ lại xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn.

Tiêu Hồng Hạnh nhíu mày: "Những người đó cũng không dễ nói chuyện . Nhỡ đâu thấy con là chàng trai trẻ --"

"Bà ngoại, bà vừa bảo để con cầm tiền, bây giờ con lại thành chàng trai trẻ sao?" Tiêu Chiến sẵng giọng, "Việc này đã giao cho con rồi mà."

Tiêu Hồng Hạnh nở nụ cười, gật đầu: "Tốt, vậy để cháu trai chủ nhà này quản vậy!"

"Vất vả cho con rồi." Bà kéo cháu trai lại vỗ vỗ tay, thấp giọng mặc thán, "Đều vì ta. . . . . ."

Anh mới mấy tuổi chứ.

Bảo vệ ngôi nhà cổ này, làm nghề thủ công, cũng chỉ là một sự lãng phí thời gian.

Tiêu Chiến còn rất trẻ. Chàng trai xinh đẹp như hoa, rời khỏi cái nhà cổ trong ngõ nhỏ này.

Thật ra cũng rất tốt.

**

Cơm nước xong xuôi Tiêu Chiến trở về phòng.

Tòa nhà cổ kính với hai lớp ngói xám, nơi may sườn xám và phòng ngủ của bà ở tầng một, còn anh sống một mình ở tầng hai.

Phòng tuy cũ nhưng được giữ gìn rất kĩ càng, đông ấm hạ mát lấy ánh sáng rất tốt.

Phòng khách, phòng ngủ của anh thông nhau, bức bình phong thêu hai mặt được dùng làm vách ngăn. Không nhiều đồ đạc lắm. Trong phòng ngủ chỉ kê một chiếc giường bằng gỗ đàn hương đỏ phong cách Trung Quốc, một tủ quần áo áp tường và bàn làm việc đều là đồ cổ.

Một căn phòng đầy đồ cổ, nhưng tất cả đều là đồ tốt.

Canh cánh trong lòng chuyện ngày mai gặp mặt, Tiêu Chiến cũng không có tâm tư nghỉ trưa. anh bật di động, mở danh bạ đầu ngón tay vuốt vuốt một lát, mới nhấn phím gọi đi.

Vang hai tiếng, đối phương trực tiếp dập máy.

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh đã đổi số điện thoại mới cũng không biết số này có phải là của người đã gọi cho anh lúc trước hay không. Nhưng xem thái độ này hẳn là vậy.

Mím môi suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Chiến soạn một tin nhắn ngắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh lại không mất lễ độ, ước định thời gian cùng địa điểm ngày mai gặp mặt.

Đối phương vài giây đã trả lời:

【11:00, Đại sảnh khách sạn Thành Châu. Đi trễ không gặp. 】

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh đoán ngày mai gặp mặt chắc chắn không dễ dàng chút nào.

Buông di động, Tiêu Chiến bắt đầu chuẩn bị quần áo ngày mai mặc. Dỡ hành lý ra, sắp xếp quần áo đến một nửa, ánh mắt phút chốc dừng lại khẽ run. Xuất thần giật mình một lát sau anh mới cầm lấy áp khâm ngọc bích, để xuống đáy tủ.

Về sau, hẳn là sẽ không mang cái áp khâm này lần nào nữa. Vừa thấy đồ vật này sẽ nhớ tới chuyện. . . . . cùng người kia.

**

Đại sảnh khách sạn Thành Châu.

Một chiếc moto đỏ ầm vang đi đến đậu bên cạnh suối phun nước nhỏ. Vương Nhất Bác dừng xe quay đầu, vung tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ.

Phục vụ làm sao dám lái xe này, vội vàng phất tay gọi thêm người đến phụ giúp. Không có cách nào, thiếu gia nhà mình cho dù lái phi thuyền đến cũng phải thu xếp thật tốt.

Vương Nhất Bác đi nhanh đến cửa lớn khách sạn, lập tức có người ra chào đón.

"Tới rồi?" hắn đạm thanh hỏi quản lý.

"Tới từ nửa giờ trước." Quản lý khách sạn trả lời.

Vương Nhất Bác cong khóe môi.

Xem ra là không dám tiếp tục tự cao tự đại.

"Không phải bà cụ đến, hẳn là là người nhà bà ấy." Quản lý nói xong, lại bất động thanh sắc nhìn chiếc áo khoác da trên người Vương Nhất Bác, thiếu gia này không đụng đến y phục chỉnh tề bao giờ, "Bây giờ ngài. . . . . . qua đó ngay sao?"

"Không vội." Vương Nhất Bác rũ mi, "Trước tiên để cho bên đó đợi lát nữa."

"Vâng, người đang ngồi ở quán cà phê tại sảnh lớn."

Hắn lười nhác ngồi ở quầy bar lấy ra một điếu thuốc hút, sau đó mới chậm rãi sải chân dài đi đến khu cà phê. Quán cà phê chỉ có một bàn có người, ngồi trên ghế dài đưa lưng về phía hắn.

Là một chàng trai. Tóc đen cắt ngắn gọn gàng, lộ ra đôi vai gầy và cần cổ mảnh khảnh.

Thấy rõ quần áo trên người anh, Vương Nhất Bác nhạy bén dừng bước chân.

Trước đây, hắn sẽ không mẫn cảm với sườn xám như vậy.

Nhưng sau khi trở về từ cao nguyên thì...

Đúng lúc, chàng trai kia đứng dậy, để lộ ra bộ sườn xám màu vàng tươi ấm áp. Kiều mà không mị.

Cổ áo cao cùng vạt áo dài, như mọi khi hoàn toàn không hở hang chút nào - thậm chí còn có phần kín đáo hơn trước. Bộ sườn xám thu đông đã được đổi thành tay dài chín phần, trên cổ tay áo là vòng tay ngọc bích.

Anh thoáng nghiêng người, đường cong ẩn hiện, đường viền xẻ tà để lộ đôi chân được bọc trong tất trắng. Cổ chân mảnh khảnh từng bị hắn nắm lấy, trông vẫn mỏng manh như vậy, đi đôi giày đế thấp điệu bộ lại càng thêm phần uyển chuyển lay động lòng người.

Đôi mắt đen của Vương Nhất Bác bỗng nhíu chặt, yếu hầu lăn lộn mấy lần không tự chủ được.

Thân người hắn cứng ngắc một tay lấy di động ra.

Trợ lý bắt điện thoại. "Nhị thiếu gia? Đã gặp chưa ạ?"

Vương Nhất Bác không để ý đến câu hỏi này, chỉ ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp trước mặt.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, người ở nhà cổ kia rốt cuộc họ gì?"

"Họ Tiếu ."

Thanh âm hắn càng hung hăng: "Cậu xác định là họ Tiếu?"

"Đúng vậy, Tiếu Tiếu...."

Vương Nhất Bác tay nắm thật chặt: "Gõ chữ đi!"

Sau khi nhìn thấy dòng chữ hiện ra trên màn hình, hơi thở hắn ngưng trệ đôi mắt híp lại cố gắng bình tĩnh.

"Cậu, bốn với mười nói không rõ . . . . . ."

"Con mẹ nó, bây giờ ngay cả Tiêu và Tiếu cũng không phân biệt được là sao? !"

............

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net