Chương 14: Muốn em, sao nào...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến từ nhà hàng đi thang máy xuống, vừa đứng ở cửa khách sạn đã nhìn thấy Vương Nhất Bác từ xa đội mũ bảo hiểm lái moto đến chỗ mình.

Không phải chiếc moto xám bạc chở anh ở cao nguyên, chiếc này có màu đỏ bắt mắt pha nhám than, thân xe cũng lớn hơn, đường nét, sắc bén trông như một con "quái vật" bằng thép tinh xảo và đắt tiền.

Hắn dễ dàng điều khiển " quái vật" bằng thép kia, gây tiếng động lớn dừng lại trước mặt anh, giơ tay cởi kính bảo hộ ra.

" Đưa tôi xem số thứ tự đơn hàng."

Tiêu Chiến bấm điện thoại đưa tới cho hắn xem, nhìn hắn siết chặt găng tay, anh lại do dự:

"Thôi hay là không đi nữa vậy."

Vương Nhất Bác mang găng tay, ngước mắt nhìn anh: "Sao vậy, em không muốn uống nữa?"

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng mím môi: "Tôi thấy hơi phiền phức."

Vốn muốn mời hắn uống trà sữa, kết quả biến thành người ta lái xe tự đi mua.

Vương Nhất Bác cười nhẹ, hưng trí nhìn anh "Làm sao bây giờ? Nếu không thì--"

Hắn gõ gõ lớp vỏ bảo vệ trên găng tay lên bình xăng: "Em trả tôi phí giao hàng?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn đang ngồi trên chiếc moto đắt tiền.

Xe này chạy một vòng chắc sẽ tốn tiền nhiên liệu lắm.

Còn chưa nói đến hắn là tay đua số một trong nước.

Phí giao hàng cho một moto cấu hình và tài xế như vậy...

Tiêu Chiến chớp mắt mấy cái, hỏi hắn: "Thế anh muốn bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng về phía anh: "Tôi không cần bao nhiêu cả?

Dưới chiếc mũ bảo hiểm dày cộp, vẻ mặt hắn càng trở nên thâm thúy nghiền ngẫm: "Tôi muốn em, thế nào?"

Tiêu Chiến: "! !"

Mặt mày Tiêu Chiến đỏ bừng đến tận mang tai: "Anh. . . . . ."

Mắt hắn khẽ cong cong thành hình cung, tiếng cười khúc khích phát ra từ mũ bảo hiểm, như vừa thực hiện thành công chuyện gì đó xấu xa tinh quái. "Tôi không nhìn ra đấy, suy nghĩ của em cũng thật phức tạp nhỉ."

Vương Nhất Bác hoãn thanh trêu chọc anh, lại nghiêm mặt nói, "Đâu có ý gì khác. Tôi chỉ muốn em và tôi, hai chúng ta cùng đi mua."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Người đàn ông này vừa . . . . . .

Đánh lừa anh!

Còn nói anh suy nghĩ phức tạp. . . . . .

Tiêu Chiến khó chịu quay đầu lại "Không đi!"

Vương Nhất Bác cười cười vỗ tay ga: "Mua trà sữa xong, tôi mang em cùng áp loan* nhé?"

*Áp loan = ôm cua

Mi mắt Tiêu Chiến khẽ động...: "Áp loan là cái gì?"

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Chẳng phải đi sẽ biết sao ."

Tiêu Chiến rất nhanh lắc đầu: "Không được, một lát tôi còn gặp người."

"Sẽ kịp." Vương Nhất Bác lập tức trả lời.

Anh kỳ quái nhìn hắn: "Sao anh biết là kịp?"

Vương Nhất Bác: ". . . . . . Vậy tôi đi mua trà sữa đây."

Thấy hắn đeo kính bảo hộ lên Tiêu Chiến lại nghĩ tới gì đó: "Này --"

Anh lấy điện thoại ra: "Số điện thoại của anh là gì? Để tôi liên hệ?"

Vương Nhất Bác đang định trả lời, nhưng chợt nghĩ đến gì đó: "Tôi đã đưa em số rồi còn gì."

Ánh mắt anh chợt lóe lên, mơ hồ nói:" Lúc đó lộn xộn quá ... Tôi sơ ý làm mất. "

Anh không có gan nói mình cố ý không giữ số của hắn. Càng không thể không biết xấu hổ để hắn biết được bí mật không thể nói ra của anh - suy nghĩ bồi hồi bất an về hắn.

Vương Nhất Bác à một tiếng: "Em cũng thật không có lương tâm."

Hắn chậm rãi đọc số, đến một nửa bỗng có chút đăm chiêu dừng lại, sửa lời: "Nếu không thì chúng ta add Wechat đi."

Tiêu Chiến gật đầu, mở mã của mình ra.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra quét, hài lòng nhìn thông báo đã thêm bạn, hắn mỉm cười nhấn tay ga.

" Tôi đi đây."

Chiếc xe màu đỏ biến mất nhanh chóng. Tiêu Chiến quay đầu đi vào khách sạn, ngồi trở lại quán cà phê lúc nãy. Sau khi từ chối phục vụ gọi món, anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, mở điện thoại lên.

Danh sách WeChat, tài khoản được thêm mới nhất có avatar là ảnh chụp nửa người, hắn mặc đồ đua màu đỏ trắng đang cúi người đứng cạnh moto. Quần áo cùng lần đầu tiên ở cửa sổ khách sạn anh nhìn thấy rất giống. Tiêu Chiến nhấp vào ảnh đại diện, vào vòng bạn bè của hắn.



Hình nền của vòng bạn bè vẫn là bức ảnh chụp moto - chiếc màu đỏ mà hắn lái khi nãy.

Vòng bạn bè của Vương Nhất Bác không có giới hạn thời gian, nhìn qua có thể thấy hết, nhưng bản thân hắn cũng không đăng nhiều status.

Và có thể đoán được nội dung những gì hắn đăng... Ngón tay Tiêu Chiến vuốt điện thoại.

Tất cả đều là moto, xe, xe, xe...

Rất nhiều bài viết có nội dung về moto, bỗng có một tấm ảnh khác biệt xuất hiện - đó là một con mèo nhỏ bẩn thỉu, cả hai chân trước được quấn băng gạc trắng, còn có một con chó nhe răng toe toét trước ống kính.

Caption của hắn là: [Sau này ngươi sẽ theo ta lăn lộn]

Có vẻ như hắn đã nhặt một con mèo hoang.

Khóe môi Tiêu Chiến cong lên một chút, nhấn like bài viết.

Anh tiếp tục lướt xem, phía dưới nữa là ảnh chụp một tờ giấy viết tay, nét chữ mạnh mẽ y như hắn viết cho anh ngày hôm đó:

Tôi thề đối xử tử tế với kẻ yếu

Tôi thề dũng cảm đối kháng cường bạo

Tôi thề kháng kích hết thảy sai lầm

Tôi thề không đánh người không có vũ khí chiến đấu

Tôi thề sẽ giúp đỡ những người từng giúp tôi

Tôi thề sẽ không thương tổn phụ nữ.

Tôi thề sẽ luôn giúp đỡ huynh đệ.

Tôi thề chân thành đối đãi bằng hữu.

Tôi thề chung tình với người tôi yêu, đến chết không thay đổi.

Tiêu Chiến nhìn mấy chữ này ánh mắt khẽ chớp, trái tim anh không tự chủ được mà rung động, tan chảy . . . . .

Điện thoại đột ngột rung lên, hai chữ bà ngoại hiện trên màn hình.

Tiêu Chiến vội vã hồi thần, trả lời điện thoại.

"Bà ngoại?"

"Chiến Chiến à, con cùng bọn họ thế nào rồi, có cãi vã không?"

"Chưa gặp được ạ." Tiêu Chiến trả lời, "Bọn họ đột nhiên lại điện thoại đến nói sẽ đến trễ hai giờ."

Tiêu Hồng Hạnh im lặng giây lát lại nói: "Người của công ty đó đột nhiên đến nhà ta vừa nãy. "

Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Cái gì?! " "Họ làm gì ở nhà mình vậy ạ? "

"Một người đàn ông giọng trầm đến, nhưng anh ta rất lịch sự lại còn mang theo quà. Anh ta xin lỗi bà, nói gì mà trước đây họ đã quá lỗ mãng..." Tiêu Hồng Hạnh, giọng nói nghiêm túc, "Bà thấy rất lạ. "

Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu:" Rất kỳ lạ. "

Im lặng một lát Tiêu Hồng Hạnh lại lên tiếng nói: "Bà không nhận quà của anh ta. Bà đang tự hỏi liệu đây có phải là một thủ đoạn mới mà họ dùng để đối phó với chúng ta không. Rốt cuộc, để đạt được mục đích, đừng nhìn vẻ ngoài mặt tươi cười, khi nói năng con phải cẩn trọng hơn, đừng nhìn họ lịch sự thế nào rất dễ bị lừa đấy."

Tiêu Chiến sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay :" Con biết rồi ạ."

Anh lại liếc nhìn thời gian: "Con sẽ sớm gặp bọn họ. Bà đừng lo lắng, con sẽ chú ý ... "

Sau khi cúp điện thoại, áp lực tâm lý "gặp kẻ thù" của Tiêu Chiến lại hiện về, còn nặng hơn trước - hổ mang cười lễ phép còn đáng sợ hơn kẻ mặt ác khó gần ...

Tiêu Chiến bất an nhíu mày, đột nhiên nhớ tới sáng nay luật sư đưa tài liệu anh còn chưa xem qua. Luật sư đã sắp xếp lại tất cả các tài liệu, điều này sẽ giúp ích cho việc thương lượng.

Tiêu Chiến mở mail tải file, mở PDF trang đầu tiên là lời giới thiệu của công ty phát triển Yi Bo Real Estate*, công ty con thuộc sở hữu của * Wáng shì Yuchi Group Co., Ltd.

* Wáng shì = Vương Thị

Tiêu Chiến cảm thấy phía sau đầu như bị đập một phát, trống rỗng ngay lập tức. Anh không thể đọc thêm những gì được viết sau đó, trong đầu chỉ còn lại:

...Vương Thị, Nhất Bác

. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Không có khả năng.

Làm sao có thể. . . . . .

Anh tự nói với chính mình.

Nhưng linh cảm đã dẫn dắt logic để anh nắm bắt manh mối: Hắn xuất hiện trước mặt anh vào đúng thời điểm được hẹn đàm phán; Và câu hắn nói trước đó, "Sẽ kịp" ...

Tất nhiên, họ Vương cũng không hiếm, nhưng cũng không dễ thấy.

Những mảnh vụn phân tán, bị bỏ quên được nối từ từ thành một đường thẳng. Tiêu Chiến nuốt nước bọt mở điện thoại ra lần nữa. Anh nhấp vào tin nhắn hẹn thời gian và địa điểm ngày hôm qua, sao chép số điện thoại, mở WeChat và tìm kiếm số này trong cột Thêm bạn bè -

"Số điện thoại này đã được thêm vào danh sách bạn bè của bạn."

Vừa rồi anh còn lướt xem toàn bộ vòng bạn bè của hắn !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net