Chương 15: ╭(╯^╰)╮Đại Lừa Đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim đồng hồ tích tắc điểm một giờ, chiếc đồng hồ trên tường vang lên một tiếng. Số lượng khách trong quán bắt đầu tăng lên, mùi cà phê thơm nồng lan tỏa xung quhắn cùng với âm thhắn trò chuyện, hài hòa trên nền giai điệu piano.

Tiêu Chiến ngồi bất động một mình với chiếc điện thoại trên tay. Đầu anh quay cuồng như kim đồng hồ treo tường, nhịp tim còn hỗn loạn hơn cả tiếng đàn piano.

Mở khóa di động, nhấn vào avatar người đàn ông mặc quần áo đua xe, anh mở khung chat:

【 Anh là người của công ty khai phá bên kia à】

Xóa bỏ.

【 Anh vì cái gì không nói cho 】

Xóa bỏ.

【 Anh đã sớm biết là 】

Xóa bỏ. . . . . .

Ngón tay tinh xảo ấn giữ nút xóa, cuối cùng hộp thoại chỉ còn con trỏ nhấp nháy rồi biến mất. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình trống rỗng, lông mi dài từng chút một rũ xuống. Anh thoát khỏi WeChat và nhấp lại vào tin nhắn ngắn ngày hôm qua.

【11:00, Đại sảnh khách sạn Thành Châu. Đi trễ không gặp. 】

Ngày hôm qua, hắn còn treo cuộc gọi của anh.

Vì sao ngày hôm qua lạnh nhạt như vậy, hôm nay gặp mặt lại. . . . . .

Chẳng lẽ, đây cũng là "Chiến thuật đàm phán" của bọn họ sao? !

Hắn biết chuyện khi nào? Khẳng định sớm hơn anh.

Thời điểm ngày hôm qua anh gọi điện, nhắn tin hắn đã biết anh là ai chăng?

Sẽ không từ lúc ở cao nguyên đã --

Trong lòng Tiêu Chiến phút chốc hốt hoảng, cảm giác lạnh sống lưng một chút một chút xuất hiện, cánh tay bị sườn xám dài tay bao lấy nổi lên một tầng da gà.

Từng khoảnh khắc phiêu lưu tình cờ không thể nào quên đó mà anh từng nghĩ, những va chạm tinh tế và rung cảm từ con tim, bây giờ dường như đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí Tiêu Chiến thấy có chút đáng sợ ...

Di động bỗng nhiên rung lên, theo bản năng anh căng thẳng. Nhìn đến dãy số trên màn hình, tim mới hơi bình tĩnh lại.

"Xin chào." Giọng điệu anh hơi khẩn trương, thanh âm khi mở miệng có chút trúc trắc.

"A -- Tiếu tiên sinh, xin chào!"

Là người đã gọi cho anh lúc nãy và anh ta cũng vừa đi gặp bà ngoại ...

Tiêu Chiến mím môi, cẩn thận đặt câu hỏi: "Xin hỏi, bây giờ anh có tới đây không?"

"A, có chứ! Tôi sắp tới rồi !"

Tiêu Chiến siết chặt bàn tay lạnh ngắt: "Hôm nay. . . . . . Anh là người thương lượng với tôi phải không?"

"Đúng đúng vậy!"

Tiêu Chiến thở ra một hơi --

Nói không chừng là anh lầm , hết thảy đều là đoán mà thôi. . . . . .

Bàn tay vừa thả lỏng, Tiêu Chiến chợt nghe đối phương tiếp tục nói: "Ngoại trừ tôi, thiếu gia của chúng tôi cũng sắp tới, cậu ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về dự án này!"

Lòng Tiêu Chiến lại trầm xuống. Anh trầm mặc hai giây, mâu quang khẽ động, ngữ khí bình tĩnh: "Lát nữa Vương Nhất Bác sẽ đến sao?"

"Đúng, sẽ đến nhanh thôi!"

". . . . . ."

Cách điện thoại cũng có thể cảm thụ ra cảm giác trầm mặc quỷ dị này.

Trợ lý do dự lên tiếng: "Ách. . . . . . Tiếu tiên sinh?"

Mi mắt Tiêu Chiến giật giật, anh cúi đầu đáp lại: "Được. . . . . ."

Anh khó khăn cười khẽ : "Tôi biết rồi."

**

Khi Vương Nhất Bác đến nơi quán trà sữa còn chưa ra đơn. Hắn cởi mũ bảo hiểm, nhàn nhạt đứng bên moto chờ đợi.

Người đàn ông tư thái tản mạn, mặc một bộ đồ đen vô cùng đẹp trai, bên cạnh là chiếc moto đỏ, cả người giống như bước ra từ truyện tranh, người trong cả quán trà sữa đều đang nhìn hắn.

Vương Nhất Bác không quan tâm đến xung quanh, rũ mắt nhìn điện thoại di động. WeChat của Tiêu Chiến đứng đầu danh sách và ảnh đại diện của anh là ảnh một chậu cây nhỏ. Hẳn là một chậu cây bằng gỗ Brazil (?) thân gỗ trơ trọi chưa nảy mầm, có một chú Groot nhỏ đang ngồi trên đó.

*cây này đây

Tên tài khoản của anh là "Nghê Thường vũ y."

Nghê Thường vũ y?

Nghê Thường vũ y?

Vương Nhất Bác nhấn xem vòng bạn bè của Tiêu Chiến. Anh giới hạn bài viết trong vòng 3 ngày, chỉ có thể nhìn thấy một status.

Có hai ảnh chụp, thứ nhất là ảnh tấm vải tuyn lung linh trải trên bàn, tấm thứ hai là chiếc sườn xám lụa trắng mỏng mhắn như cánh ve sầu, cúc hoa trên cổ áo vô cùng tinh xảo.

Caption:

【 rốt cục cũng hoàn thành [ yeah ] bộ này đặt tên là 《 ánh trăng 》đi ~

Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân*. . . . . . 】

*đại khái là Nguyện đuổi theo ánh trăng đi cùng chàng

Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn nhướng mi.

Sườn xám anh mặc, khó như vậy đều là tự làm ư?

"Xin chào, thật ngại quá . . . . ."

Một giọng nữ đánh gãy suy nghĩ của hắn, thanh âm rất nhẹ. Vương Nhất Bác thản nhiên ngẩng đầu.

Hai cô gái mặc váy ngắn kẻ sọc đứng trước moto. Bọn họ càng ngượng ngùng hơn khi bắt gặp đôi mắt hắn, khuôn mặt đỏ bừng mở miệng: "Anh... add WeChat của anh được không?"

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng gọi từ cửa hàng trà sữa, hắn cất điện thoại bước vào. Lúc cầm trà sữa quay lại, hai cô gái vẫn còn đứng đó. Bọn họ liếc nhau một cái, một bên lấy hết can đảm nói: "Thật ngại quá cho hỏi ... Anh, anh có bạn gái chưa?"

Vương Nhất Bác không nhìn bọn họ, cẩn thận treo ly trà sữa lên tay lái: " Chưa có."

Hai cô gái mắt sáng lên, còn chưa kịp vui vẻ, liền thấy tay hắn vỗ vỗ túi trà sữa, nói: "Tôi là đang theo đuổi em ấy."

". . . . . ."

Mấy cô gái cúi gằm mặt bỏ đi, miệng thì thào: "Cũng đúng mấy anh đẹp trai thế này đã thuộc về người khác rồi".

Vương Nhất Bác không nhìn họ, lấy điện thoại ra chụp ảnh hai ly trà sữa. Sau khi gửi bức ảnh cho Tiêu Chiến trên WeChat, hắn nhếch môi vặn tay ga. Trên đường, nhìn thấy một cửa hàng đồ tráng miệng mới mở, hắn dừng xe, lại bước vào quán một lần nữa.

Cửa hàng mới không có nhiều khách lắm, Vương Nhất Bác cũng không chọn mà mỗi loại đều lấy một cái, rất nhanh đã đầy cả một khay.

Lúc lấy điện thoại ra trả tiền, Vương Nhất Bác lại vào Wechat nhìn thử, khung chat vẫn chỉ có ảnh chụp hắn vừa gửi.

Anh không trả lời.

Hắn nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn:

【 em còn ở quán cà phê không? 】

Sau một lúc lâu, vẫn không có hồi âm.

Vương Nhất Bác liếm môi, đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên có một cuộc gọi hiện lên trước.

Trợ lý ngữ khí có chút vội: "Nhị thiếu gia, cậu ở đâu thế?"

Vương Nhất Bác một lần nữa sải bước ra xe: "Sắp về rồi, cậu làm sao vậy?"

"Không phải tôi!" Trợ lý càng thêm vội vàng nói, "Là Tiếu tiên sinh --"

Ánh mắt Vương Nhất Bác phút chốc dừng lại: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi mới vừa gọi cho Tiếu tiên sinh, anh ấy đột nhiên nói phải đi, hôm nay không gặp nữa."

Vương Nhất Bác giật mình, rất nhanh thần sắc lại lộ ra một tia hiểu rõ.

Hắn chậm rãi hạ mắt, hỏi: "Em ấy không nói gì nữa?"

"Anh ấy nói cái gì mà có việc gấp, hôm nào bàn lại. Nhưng là tôi cảm thấy. . . . . . Có chút không thích hợp ."

"Tôi biết rồi."

Hắn tắt điện thoại, có chút nóng nảy tháo găng tay cau mày.

Nhấp vào avatar Groot đầu gỗ trần trụi một lần nữa, ngón tay hắn dừng lại trên không trung trong giây lát, rồi chậm rãi gõ "Em biết mọi chuyện rồi sao?"

Trước khi nhấn gửi, lại xóa đi.

Nhìn chằm chằm vào màn hình trống rỗng trong giây lát, Vương Nhất Bác giơ tay vò đầu tóc cực ngắn của mình, vẻ mặt bất lực thất thần.

Đột nhiên, có thông báo hiện lên trên trang hội thoại.

-- Anh gửi cho hắn một tin nhắn.

Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên, nhìn thấy một tấm ảnh.

Đó là ảnh chụp màn hình một tin nhắn ngắn:【11:00, Đại sảnh khách sạn Thành Châu. Đi trễ không gặp. 】

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Nhìn ảnh chụp tin nhắn mỉa mai, Vương Nhất Bác cười như đang tự giễu chính mình. Liếc đến phần trên cùng của ảnh chụp màn hình, tầm mắt hắn dừng lại. Số của hắn đã được anh lưu, ba chữ sau đó là dấu chấm than: Đại lừa đảo!

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Không đợi hắn hồi âm, lên kia lại có thông báo:

【Đối phương chuyển khoản cho bạn

Ghi chú: Phí giao hàng : ¥ 886】

Vương Nhất Bác: ". . . . . . ."

Hắn không nhận tiền, nhanh chóng truy cập khung chat, rất nhhắn đánh ra một hàng tin nhắn:

【 Hôm nay tôi thấy em mới biết được mọi chuyện】

Hắn nhấn nút gửi, giây tiếp theo, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện bên cạnh dòng tin nhắn màu xanh lá cây.

-- Tin nhắn đã gửi, nhưng đối phương từ chối nhận!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net