Chương 16. Sao em ôm chặt như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay sau khi chặn hắn, Tiêu Chiến có chút ảo não mình quá nhanh tay.

Hắn còn chưa nhận tiền.

Hơn nữa sự tình phát triển đến nước này, chắc chắn hôm nay đàm phán không được rồi.

Anh về nhà phải nói với bà ngoại thế nào đây? Tiêu Chiến một tay chống trán, khẽ khịt mũi bất lực. Anh mở điện thoại gọi xe, điền địa chỉ nhà của Giang Ngư là điểm đến.

Trên thực tế, nhà của Giang Ngư cách nhà anh không xa, bọn họ đều ở trong cùng một con hẻm trong phố cổ.

Sau khi gặp người bạn thân của mình, Tiêu Chiến đã kể lại những gì đã xảy ra hôm nay. Như thường lệ nhiều chi tiết đã bị lược bỏ, chẳng hạn như việc hắn ngồi gần anh như thế nào trong bữa ăn, những lời dụ dỗ bất ngờ và những lời trêu chọc phù phiếm - những điều này, bản thân anh vẫn đỏ mặt mỗi khi nhớ đến ...

Một lúc sau Giang Ngư nghe xong, thở mạnh nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần lại: "Trời ạ. . . . . ."

"Cậu nói xem " Tiêu Chiến tựa vào bàn, cúi đầu rầu rĩ, "Anh ta là tay đua sao lại liên quan đến công ty kia chứ . . . . . ."

"Ah, chuyện này không thể nào là ngoài ý muốn đâu, chắc chắn anh ta là công tử nhà giàu." Giang Ngư nói.

"Lúc trước tớ lên mạng xem, đua xe chính là môn đốt tiền, đừng nói motor, chỉ là mũ bảo hiểm, quần áo đều lên đến ngàn vạn, sân huấn luyện cũng rất đắt. Anh ta có thể duy trì ở nước ngoài huấn luyện thi đấu, cuối cùng còn nổi danh như vậy thì nhất định gia sản rất lớn."

Tiêu Chiến nhướng mi không nói lời nào, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chậu cây gỗ Brazil nhỏ trên bàn. Đây là chậu cây gỗ Brazil thứ hai do Giang Ngư nuôi. Hai người cùng nhau mua, lúc đó ông chủ nói gỗ Brazil là loại gỗ may mắn. Một khi nó nở hoa, đồng nghĩa với việc người tình của đời bạn sẽ xuất hiện. Kết quả mua về không đến hai ngày cây của Giang Ngư đã sinh mốc, của Tiêu Chiến không mốc, nhưng là nửa chết nửa sống.

Trước khi lên cao nguyên, Tiêu Chiến thấy nó sinh ra hai chồi non. Khi anh quay lại, hai chồi non đã lớn thành lá xanh. Groot nhỏ nhắn đáng yêu ngồi trên gỗ, có một ngôi nhà mới màu xanh lá cây ...

"Thực ra, cậu hãy nghĩ đến mặt tốt." Giang Ngư cầm bình tưới nhỏ tưới lên cây gỗ Brazil, "Cậu có một tình bạn với anh ấy, đây không phải là chuyện xấu, phải không, có lẽ nên nói về vấn đề nhà cổ với anh ta ... "

Tiêu Chiến sâu kín nâng mắt: "Cậu cũng nghĩ anh ấy sớm đã biết đúng không?"

Giang Ngư nhìn biểu tình anh có chút khó chịu lại tủi thân, trên mặt xẹt qua một tia giật mình: "Ah ~ cậu nghĩ anh ta biết cậu là ai sau đó liên lạc với cậu là có mục đích sao?"

Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến.

Giang Ngư a một tiếng, lắc đầu: "Tớ thấy không hẳn là vậy. Có thể sáng nay anh ta mới biết cậu là ai, nhưng nếu làm vậy thì có mục đích gì?"

Cậu tươi cười có chút thâm sâu: "Anh ta muốn theo đuổi cậu!"

Tiêu Chiến: "!"

Mắt anh lóe lên: "Không, không thể nào. . . . . ."

Anh không phủ nhận ý đồ của hắn, trong khoảng thời gian này, dù là thăm dò hay khiêu khích, thì anh cũng đã cảm nhận được hết thảy. . . . . .

Nhưng mà--

"Anh ta không đến mức đi một vòng lớn như vậy, chỉ vì. . . . . ."

"Sao lại không chứ?" Giang Ngư ngắt lời, "Theo đuổi người mình thích không phải như vậy sao, huống chi anh ta lại là loại công tử thích trêu đùa."

Anh lại tưởng tượng, Tiêu Chiến thật sự không rõ lắm về mấy chuyện này.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ mỹ nhân như Tiêu Chiến, chắc là có một đống người theo đuổi.

Thật sự không phải.

Một thân sườn xám làm kinh diễm rất nhiều người, Tiêu Chiến cũng không phải là người tính tình thân thiện xu nịnh, có cảm giác xa cách, trong trẻo nhưng lạnh lùng khó gần. Đa số người có thích nhưng cũng đánh lui trống lớn. Còn ai còn có chút tâm tư, sau khi nghe ngóng bối cảnh sâu xa nhà anh. . . . . . Chút tự tin cuối cùng để theo đuổi giai nhân cũng không còn.

Hơn nữa vòng xã giao của Tiêu Chiến hữu hạn, học đại học chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, học chuyên ngành này hầu hết đều là mọt sách. Những lúc rảnh rỗi, anh luôn buồn chán ở nhà làm sườn xám. Mỹ nhân hàng thật giá thật như vậy mà cũng chưa từng yêu đương.

Trước nay Giang Ngư vẫn tò mò, nếu có dũng khí theo đuổi Tiêu Chiến thì phải là người như thế nào?

Bây giờ dường như cậu đã biết.

Nhưng mà, một người ăn chơi như vậy có thực sự tốt không?

Giang Ngư phiêu mắt nhìn vẻ mặt có chút đăm chiêu của Tiêu Chiến, hỏi: "Vậy cậu. . . . . . Nghĩ như thế nào?"

"Tớ không nghĩ gì cả."

Có lẽ trước kia còn có một chút ý niệm. . . . . .

Nhất là hôm nay, khi hắn xuất hiện ở trước mặt anh giống như từ trên trời rơi xuống, nhịp tim anh hẫng đi một nhịp. Một loại âm vang nào đó nhói lên trong lòng, như niềm vui như mất rồi lại tìm được.

Vì vậy, sau khi biết rằng thời gian gặp mặt bị hoãn, anh thậm chí còn thầm thở phào nhẹ nhõm vì có thể ở bên hắn thêm một thời gian.

Khi hắn đề nghị đi ăn tối cùng nhau, dù biết rằng mình không nên tiếp tục hẹn hò với một người đàn ông như vậy, nhưng anh vẫn đi với hắn...

Nhưng bây giờ ...

Anh ta là một kẻ đại lừa đảo!

Tiêu Chiến hẳn là phải cảm tạ ông trời để anh phát hiện chân tướng đúng lúc, chặt đứt chút rung động kia. Tiêu Chiến nhắm mắt, một tay nhẹ nhàng day day mi tâm, cũng một chút một chút vuốt lên nỗi lòng phức tạp.

Nhìn thấy Giang Ngư đổ nước lên cây gỗ Brazil, trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ:

"Cậu nói xem, có khả năng nào khác không," Tiêu Chiến hỏi

"Nếu như tất cả chỉ là sự tình cờ thì sao?"

Từ lần gặp nạn trên cao nguyên kia đến lần tạm biệt trở lại nơi đây, tất cả mọi thứ đều chỉ là ngẫu nhiên.

Mọi chuyện đều không phải kế hoạch của hắn, giống như anh, hắn cũng bất ngờ và sửng sốt ...

Giang Ngư nhìn Tiêu Chiến một lát, nở nụ cười: "Nếu thật sự là vậy --"

"Trời ạ nếu như vậy, đề nghị hai người kết hôn ngay lập tức!"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Không biết vì sao anh lại nhớ tới câu nói ngả ngớn kia của hắn

"Ở thời cổ đại, em phải gả cho tôi mới đúng."

"Làm sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy." Giang Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang cười anh thực ngốc.

"Nguyệt lão tự thân cưỡi ngựa cũng không tạo ra dây tơ hồng dài như vậy đâu !"

**

Trời vừa chạng vạng, Tiêu Chiến đi về hướng nhà cổ. Từ trưa đến giờ bà ngoại chưa liên lạc lại, hẳn là còn chưa biết tình huống bên này ra sao.

Lát nữa, anh không biết giải thích thế nào. . . . . .

Quẹo vào ngõ tắt nhỏ, lại đi qua cầu, Tiêu Chiến dừng lại trước cánh cửa gỗ dày chạm khắc nhẹ nhàng thở ra "Bà-"

Nâng tay đẩy cửa, anh lập tức giật mình.

Vương Nhất Bác đang an vị ở dưới tán cây hải đường nhà anh.

Dáng vẻ hắn vẫn nhàn nhã, hai chân dài miên man rất có cảm giác tồn tại, một tay đặt trên thành bể cá lớn bằng gốm sứ, trên đầu ngón tay cầm một miếng thức ăn vụn. Nhìn thấy anh đi vào, người đàn ông nhướng mi, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên mặt anh, một đôi mắt đen trên nền hoa hải đường và màn đêm đen kịt, không phân rõ được cảm xúc.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh yên lặng.

Sau một lúc hoặc có lẽ là rất lâu --

"Cháu đã về rồi ư"

Tiêu Hồng Hạnh từ trong nhà đi ra, đem đĩa lựu cùng mâm đựng trái cây đặt trên bàn đá.

Tiêu Chiến nhìn nhìn bà ngoại, lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên bàn đá, khẽ gọi: "Bà . . . . . ."

Tiêu Hồng Hạnh liếc mắt một cái, nhẹ giọng: "Lần sau không được thất lễ như vậy."

Tiêu Chiến không hiểu chuyện gì, môi khẽ mấp máy, đã chợt nghe Vương Nhất Bác cười khẽ: "Không có gì đâu ạ, ai cũng có lúc gấp gáp mà."

Ngữ khí hắn vẫn lơ đễnh: "Chờ em về chắc sẽ rất trễ, nên tôi bèn nghĩ đến nhà em có vẻ thích hợp hơn."

Đuôi lông mày hắn nhếch lên đầy ẩn ý, đầu Tiêu Chiến "Đinh" một tiếng, lập tức phản ứng lại : " A. . . . . . Đúng vậy."

Anh tiếp lời: "Lúc Giang Ngư gọi điện thoại đến. . . . . . tôi sốt ruột đi gặp, bây giờ mới vừa mới xử lý xong. . . . . ."

Tiêu Hồng Hạnh giật mình: "À ra là như vậy . . . . . ."

Vương Nhất Bác đưa tay ném thức ăn vào hồ cá, đứng dậy hất cằm về phía cửa, hỏi Tiêu Chiến: "Chúng ta tiếp tục?"

Một con cá trắm đỏ to nổi trên mặt nước, ngoạm lấy thức ăn, khi quẫy đuôi làm văng ra mấy tia nước. Sau khi con cá chìm xuống, Tiêu Hồng Hạnh chậm rãi nói: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện ở nhà, thế nào?"

Bà lịch sự: "Vương tiên sinh, cùng chúng tôi ăn bữa cơm nhà nhé?"

"Không được đâu bà ơi." Tiêu Chiến giành nói, "Vương tiên sinh còn có một vị trợ lý đang chờ, chúng con ra ngoài tìm chỗ nói chuyện cho tiện."

Tiêu Hồng Hạnh không kiên trì giữ khách.

Hai người chào bà, mới vừa ra cửa vẻ mặt Tiêu Chiến ngay lập tức biến sắc: "Ai cho anh tới nhà tôi!"

Thấy anh giơ móng vuốt mèo, môi Vương Nhất Bác cong cong, một tay lấy di động ra quơ quơ: "Em chặn tôi mất rồi, tôi tìm không ra em."

Anh ta đang cười?

Vậy mà còn cười!

Tiêu Chiến quay đầu đi, lạnh giọng: "Tôi với anh không có gì hay để nói."

Vương Nhất Bác khẽ khịt mũi.

Hẹp hòi, còn nóng tính..

Nói trở mặt liền trở mặt, chuyển khoản chặn số liền mạch lưu loát, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.

Còn mẹ nó chuyển trả tiền lại.

Còn "886 tệ" . . . . . .

Anh cứng đầu không phản ứng, Vương Nhất Bác nhướng mắt, đối diện với nốt ruồi dưới khóe môi anh. Trong bóng đêm, da thịt lạnh như ngọc, máu hắn có chút nóng lên. Lòng bàn tay cầm điện thoại bất giác siết chặt, như thể bị một chiếc gai mềm vô hình đâm vào đầu ngón tay.

Đau đớn, chua xót.

Còn có một chút hứng thú, muốn dừng mà dừng không được. . . . . .

Vương Nhất Bác liếm môi, âm cuối có chút ách: "Tôi còn chuyện chưa nói."

Tiêu Chiến vẫn không nhìn hắn: "Vậy anh nói đi."

Hắn đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt: "Tìm một chỗ ăn cơm trước đi."

Tiêu Chiến tức giận: "Tôi không muốn ăn."

Bị hắn làm tức đến no rồi.

Hừ.

Hắn khịt mũi: "Cái này không phải em quyết là được."

Tiêu Chiến: "?"

Tiêu Chiến quay đầu, khó tin mà trừng hắn.

Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu: "Em còn nợ tôi một bữa cơm, đã quên rồi sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh lãnh đạm nói: " Vậy Vương tiên sinh chọn chỗ đi, ăn xong thì nói chính sự."

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Vương con mẹ nó tiên sinh.=)))

Hắn xoay người sải chân: "Chúng ta đi khỏi đây trước." Tiêu Chiến mím môi làm theo, bước tới gần hắn.

Dưới bầu trời đêm, bọn họ một trước một sau đi vào con hẻm lát đá cũ dài ngoằn ngoèo. Phố cổ không có bao nhiêu dân cư, bây giờ đã là giờ cơm tối trong ngõ cũng không có một bóng người.

Đi ngang qua cửa sổ một nhà nọ, mùi thơm thức ăn cùng tiếng cười nói chốc lát bị bỏ lại sau bước chân hai người. Khói bếp càng lúc càng xa, tiếng bước chân rải rác của họ dường như được khuếch đại, làm bật ra tiếng vang vọng tựa như hồi âm từ mấy phiến đá xanh.

Không ai nói gì, để ánh đèn mờ ảo bên đường kéo dài bóng dáng cả hai. Vạt sườn xám đung đưa của nam nhân tạo ra một bóng mờ mềm mại, bờ vai rộng và eo hẹp của người đàn ông tạo thành một hình tam giác ngược cao và rắn rỏi.... không hiểu sao nhìn thật hài hòa.

Bọn họ người trước người sau thật ra cách nhau một khoảng không ít, nhìn theo bóng dáng phản chiếu lại giống như dắt tay mà đi, vai chạm vai, tay chạm tay thân mật lạ thường . . . . . .

Tiêu Chiến nhìn xuống đất thấy bóng người phản chiếu, chân anh lách lên trên bóng dáng hắn.

Đại lừa đảo.

Anh giẫm mạnh vào cái bóng phản chiếu cánh tay hắn.

Cả một ngày tốn thời gian, tốn trên người kẻ lừa đảo này!

Hắn còn lừa cả bà ngoại . . . . . .

Tiêu Chiến chăm chú suy nghĩ, bước nhanh từng bước mà không chú ý đến rêu xanh trơn trượt.

Giày trượt mạnh một cái, anh "A" một tiếng, không thể khống chế mà ngã về phía sau.

Một lồng ngực ấm áp quen thuộc. Hơi thở đầy hormone nam tính tràn đến và xây nên bức tường đồng vững chắc nhất. Anh ngã vào vòng tay hắn, một tay hắn dễ dàng bắt ngang eo anh, lòng bàn tay truyền nhiệt độ nóng ấm qua lớp vải lụa mỏng.

Giọng nói trầm thấp truyền đến: "Chân em lại bị trẹo rồi à?"

Không còn vẻ đùa giỡn không đứng đắn nữa, giọng hắn nghiêm túc và đầy lo lắng.

Tiêu Chiến bên tai đỏ hồng, lưng bị ôm đến mềm nhũn. Anh cũng không dám quay đầu lại, đành đỏ mặt chạy nhanh tránh khỏi cái ôm của hắn..

"Không cần anh lo. . . . . ."

Vương Nhất Bác liếc liếc mắt, thân mình đứng thẳng không nhúc nhích, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nam nhân đang đi thong thả đến bên tường. Anh chống một tay vào tường để có thế cúi đầu nhìn chân mình, nhấc bắp chân lên trên. Đường cong tinh tế, mắt cá chân được bọc bằng tất mỏng trắng.

Tiêu Chiến khẽ xoay cổ chân, cảm thấy nhẹ nhõm. Anh không thấy đau vậy là mắt cá chân không bị trẹo.

Chỉ là ... Có một vết đen lớn trên đôi tất trắng không tì vết.

Anh bĩu môi, đưa tay ra vỗ nhẹ vào chân rồi ngượng ngùng giấu bắp chân dưới sườn xám.

Hu hu không đẹp nữa rồi. . . . . .

Bùn đen trên chân không thể tẩy rửa được, Tiêu Chiến đành chịu thua, đứng thẳng dậy vuốt ve sườn xám, rồi tiếp tục đi về phía trước. Anh không quay lại nhìn hắn, nhưng lại lặng lẽ đi vòng qua phía nơi hắn không thể nhìn thấy đôi tất bẩn của mình, bước nhanh hơn.

Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của chàng trai, Vương Nhất Bác thấp giọng cười một tiếng

Lại qua một ngã rẽ, cuối cùng hai người cũng đi ra khỏi ngõ.

Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền thấy một chiếc motor màu đỏ dựng bên đường. Hắn bấm chìa khóa, đèn xe nhấp nháy, như thể một con quái thú đã thức tỉnh chớp mắt, chào chủ nhân một cách thuần thục.

Vương Nhất Bác lấy mũ bảo hiểm đưa cho anh. Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, không tiếp lấy, ngược lại lấy ra di động:

"Anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tự gọi xe qua."

"Em gọi xe?"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Không được sao?"

Hắn khẽ khịt mũi, không nói chuyện, một tay lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ đưa lên trước mặt anh - bản đồ toàn màu đỏ. Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, đang kẹt xe.

Tiêu Chiến: "..."

"Đợi em bắt xe đến nhà hàng, lão tử đã ăn xong rồi." Người đàn ông lại đưa chiếc mũ bảo hiểm cho anh, lần này mạnh mẽ hơn trước.

Anh mím môi nhận lấy một cách miễn cưỡng.

Vương Nhất Bác chân dài sải bước, khóe môi cong cong, thấp giọng, "Người khác muốn ngồi, lão tử còn không vui lòng cho phép đâu."

Hắn dựng đứng motor rồi ngồi xuống, bờ vai rộng hơi cong, những đường nét vạm vỡ trên cánh tay cầm ghi đông đầy nam tính hiện ra. Tiêu Chiến nhấc nhẹ tà sườn xám ngồi lên ghế sau, giữ khoảng cách tuyệt đối không chạm vào người hắn.

Vương Nhất Bác liếc nhìn lại, lười biếng nói: "Vịn chặt vào."

Tiêu Chiến nhỏ giọng: "Không cần."

Bàn tay đeo găng của hắn vỗ nhẹ vào đầu gối anh: "Mau lên nào, em ngồi như vậy không vững."

Anh chống tay ra sau, với thái độ kiên quyết: "Tôi không muốn!"

Vương Nhất Bác nhếch môi không nói nữa, một tay vặn ga mạnh rồi lại thắng gấp.

Motor vừa mới vọt mạnh, phút chốc bị hãm lại. Do quán tính, Tiêu Chiến không thể khống chế mà đổ người vào lưng hắn, cằm đặt lên bả vai, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Tựa như một cái ôm đầy yêu thương nhung nhớ.

Nam nhân thân thể mềm mại, ôn hương nhuyễn hoặc làm tâm tình hắn hơi hoảng.

Mềm mại

Đâu đâu cũng là mềm mại. . . . . .

Hắn nhìn xuống vòng tay đang ôm eo mình, khóe môi cong lên một nụ cười lưu manh: "Chỉ bảo vịn thôi mà sao em lại ôm chặt như vậy?"

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Anh vừa thẹn vừa tức, nâng tay hung hăng đánh vào lưng hắn.

Vương Nhất Bác dường như không đau chút nào, lại cười: " Về điểm này, em giống như mèo đang gãi ngứa vậy, đừng đánh tôi sẽ làm tay em đau."

Tiêu Chiến bị hắn nói mấy câu này, nhất thời bị nghẹn nói không nên lời: ". . . . . . Vương Nhất Bác!"

"Sao." Hắn cười khúc khích, đôi mắt đen nheo nheo nhìn anh, "Tôi không phải Vương tiên sinh nữa hửm?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

"Tôi không ngồi, tôi phải đi xuống xe -- a!" Anh còn chưa nói xong motor đã lao vụt đi.

Tiêu Chiến bị tốc độ này làm cho chấn động, nhất thời quên giận dỗi. Vội vàng đưa tay gắt gao ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

Đây là lần thứ hai anh ngồi sau xe của hắn, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lần trước ở cao nguyên, cảnh thành phố về đêm mờ ảo thành dư ảnh hai bên xe.

Dưới sự kích thích từ tiếng gầm rú của động cơ, nhịp tim của Tiêu Chiến cũng tăng vọt lên đến đỉnh điểm - điên cuồng chưa từng thấy.

Tiếng kêu sợ hãi của anh đều bị tiếng gió nuốt hết: "Chậm một chút! Anh chậm một chút!"

Khóe môi hắn mấp máy, càng khấu động chân ga, bánh xe lướt nhanh trên đường quả thực có thể ma sát ra tia lửa. Bọn họ đi motor chỉ tốn không đến 30 phút đã đến bên kia thành phố.

Thẳng đến khi được nhân viên phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, tim Tiêu Chiến còn chưa bình tĩnh lại.

Đây là một nhà hàng kiểu Trung Hoa, hai người ngồi tại một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ gụ, Vương Nhất Bác cũng không thân mật với anh như trong bữa trưa nữa. Hắn đặt thực đơn lên bàn xoay và từ từ quay sang phía anh.

Tiêu Chiến trừng mắt, nhỏ giọng: "Tôi không ăn. Chờ anh ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện chính sự."

Tâm tình hồi phục, anh đưa tay lên xoa cái cằm đau điếng.

Người đàn ông này là người sắt hay sao vậy. Cách mũ bảo hiểm mà bị đập vào cũng đau quá.

Cơ thể đàn ông lái motor đều cứng như vậy sao. . . . . .

Vương Nhất Bác xem nhẹ nửa câu đầu anh nói, cầm lấy menu: "Vẫn để tôi gọi món đi."

Thừa dịp hắn đang gọi món, Tiêu Chiến giương mắt đánh giá bốn phía, cúi đầu lại nhìn thấy ảnh ngược chính mình phản chiếu từ mặt bàn thủy tinh.

Quần áo nhăn nhúm, cổ áo xộc xệch, tóc tai tán loạn.

Anh thấy mình trở nên xấu xí...

Ngay khi định đứng dậy đi vào WC để sửa sang lại, bỗng một chiếc đĩa đặt trên bàn thủy tinh được xoay về phía anh với tốc độ chậm đều.

Tiêu Chiến đang lục lọi khăn ướt trong túi xách, không ngẩng đầu: "Anh ăn đi, tôi thực sự không muốn ăn-"

Người phục vụ nhẹ nhàng nói: "Tiêu tiên sinh, món này đặc biệt làm cho anh."

Tiêu Chiến bất ngờ nhìn lên, thấy một bát canh trước mặt. Anh không biết đó là loại canh gì, có vẻ như có hàu và ... Đông trùng hạ thảo? ?

Người phục vụ giới thiệu: "Cái này gọi là, 'trùng quý ngư hào'."

*canh hàu, cá, đông trùng hạ thảo nấu chung

Trùng quý. . . . . . Cái gì?

Trước khi Tiêu Chiến có thời gian suy nghĩ về cái tên của món ăn nghe có vẻ lạ lùng này, một món ăn khác đã được bày ra- chim bồ câu nướng vàng ươm được bọc trong một lớp lá sen mềm.

Người phục vụ mỉm cười mở miệng: "Đây là, 'hà hảo nhũ sồ' "

". . . . . ."

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa..... đừng xem vào ban đêm thanh tĩnh....bởi lòng dễ không yên :)))))

Tiêu Chiến nhìn bàn ăn trước mặt giật mình.

Trùng quý ngư hào?

Hà hảo nhũ sồ?

Quay về vu hảo? ?

Hòa hảo như lúc ban đầu? ?

Mi mắt anh run

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net