Chương 17: Một tay nắm gọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chăm chú nhìn cốc trà nho trước mặt, nhất thời không nói nên lời. Cốc trà đã để quá lâu, đá tan dính đầy những giọt nước trên thành cốc, như một khuôn mặt đang khóc cạn nước mắt. Một giọt trượt xuống thành cốc nhỏ lên đầu ngón tay anh.

Ẩm ướt, hơi mát.

Tim Tiêu Chiến như bị phỏng, phát ra âm vang phấn khích.

Đáy lòng dường như có một nơi nhỏ bé nào đó bị sự ấm áp và tinh tế làm tan chảy ...

Mi dài hơi run rẩy, anh không dám nhìn vào ánh mắt rực cháy của người đàn ông đang ngồi đối diện.

Khóe miệng Tiêu Chiến hơi cong lên, nhưng mở miệng lại rầu rĩ không vui: "Cái này mua lâu rồi . . . . . . không uống được nữa."

Vương Nhất Bác thong thả "À" một tiếng động người đứng lên, một tay lưu loát lấy ra chìa khóa xe: " Vậy để tôi đi mua cốc khác."

"Này --" Tiêu Chiến vội vàng lên tiếng ngăn lại, một tay kéo vạt áo hắn.

"Không, không cần phải vậy"

Anh rút tay về nhìn góc quần áo bị mình túm lấy hơi nhăn, hai má từ từ đỏ lên: "Muộn như vậy rồi, tôi không muốn uống lạnh ..."

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm: "Được rồi, vậy em uống nóng một chút đi." . "

Hắn ngồi xuống lần nữa, trực tiếp thuận thế ngồi vào bên cạnh anh, bàn tay khớp xương rõ ràng múc bát canh hàu đông trùng hạ thảo đưa đến trước mặt anh.

Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị đưa tay ra đón lấy, hắn khẽ rút lại bát canh.

Hắn nhìn anh mỉm cười, nhướng mày ngả ngớn: "Em uống ' trùng quý ngư hào*' thì có nghĩa là em cùng tôi hòa hảo* rồi nhé."

*"Trùng quý ngư hào" pinyin là "chóng guì yú háo", em chịu uống (-hē) canh hàu (-háo), thì chúng ta *hòa hảo/hòa giải (和好 - Hé hǎo).

* Đoạn làm lành này cưng xỉu

Tiêu Chiến nhẹ giọng, nghiêng đầu: "Anh là đồ đại lừa đảo ...... "

Mỗi lần anh giận dỗi vẻ mặt đều như đang mếu máo, không tự chủ được toát ra vẻ nhu hoà vô cùng. Hai hàng lông mày thanh mảnh cau lại. Điểm này lạc vào mắt, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến như tiểu tân lang đang ủy khuất, đôi mắt hắn tràn ngập nhu tình nhìn anh...

Khóe mắt hắn cong cong, đem bát canh nhẹ nhàng đặt trước mặt anh: "Sao tôi lại là kẻ lừa đảo được ."

Tỏ vẻ nghiền ngẫm, hắn nói: "Tôi lừa thân hay lừa tâm em?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Đấy, anh ta lại bắt đầu đáng ghét.

Mắt thấy vẻ ai oán của anh bắn tới, hắn cười nhẹ: "Thực sự không lừa em mà."

Vương Nhất Bác tỏ ra nghiêm túc: "Hôm nay tôi cũng mới biết được thì ra là người của nhà cổ bên kia."

Mi mắt anh hơi động, thần sắc buông lỏng: "Thật sao?"

Hắn kẽ chớp mắt như ngầm xác nhận.

Tiêu Chiến nhớ đến câu nói vui đùa của Giang Ngư "Kết hôn tại chỗ", còn có câu "Nguyệt lão cưỡi ngựa se duyên còn không trùng hợp như vậy", tim anh đập nhanh hai nhịp lại dâng lên cảm giác xúc động không nói nên lời.

"Làm sao có chuyện khéo như vậy. . . . . ."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, nhìn anh thật sâu: "Cho nên tôi mới nói, ở thời cổ đại Thiên Vương lão tử còn phải chứng hôn cho chúng ta."

Đây chính là ông trời tác hợp, lương duyên vàng ngọc.

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiêu Chiến hung hăng liếc hắn, ánh mắt sâu kín: "Vậy lúc ấy sao anh không nói ngay cho tôi biết?"

Vương Nhất Bác à một tiếng, thản nhiên gác một tay lên lưng ghế anh

"Lúc ấy tôi nghĩ đã lâu không được gặp em, vừa gặp đã nói chuyện công việc thì sợ ảnh hưởng đến cảm tình."

Tiêu Chiến hơi xấu hổ, nhỏ giọng lầu bầu: "Ai có cảm tình với anh. . . . . ."

Vương Nhất Bác cong môi, ra hiệu về phía bát canh trước mặt anh: "Ăn trước, vừa ăn vừa nói."

Đây hẳn là nói chính sự.

Tiêu Chiến cầm lấy thìa, múc một muỗng nhỏ "Trùng quý ngư hào", cúi đầu nhấp một ngụm.

Tuy rằng cái tên rất gạt người, nhưng hương vị thật đúng là không tồi. Vị ngọt và thơm, có chút giống súp kem kiểu phương Tây, còn có thể nếm được vị của rượu trắng.

Đợi cho anh ăn hết bát canh, Vương Nhất Bác mới mở miệng: "Có chuyện này nói với em trước, hạng mục này tôi mới tiếp nhận trong năm nay. Ban đầu mấy người kia đến nhà em nói chuyện, hành động không lễ độ sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

Một tay hắn cầm đĩa chim bồ câu nướng lá sen, một tay cầm lấy dao nĩa.

"Trước nhà em, có nhiều hộ gia đình ồn ào muốn nhiều tiền bồi thường thì mới chịu dời đi . . . . . . Bọn họ là nghĩ nhà em cũng vậy nên mới đối xử như thế."

Hắn cầm dao tách thịt bồ câu: "Tôi đã xử lý bọn họ rồi. Chưa rõ tình huống mà đã đối xử với bà em như vậy, thật không nên."

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn hắn đang gỡ thịt. Ngón tay thon dài dễ dàng nắm lấy dao và nĩa, khi hắn dùng lực gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Anh lại ngước nhìn hắn. Cách hắn nói chuyện nghiêm túc so với lúc đua xe như hai người khác nhau, nhưng lại giống nhau ở một chỗ - đều là sắc sảo bá đạo, lời nói cường thế.

Cũng rất hấp dẫn người khác..

Vương Nhất Bác đem đĩa đẩy lại trước mặt anh: "Những người đó lẽ ra phải đến xin lỗi từ lâu, nếu bà em không phiền ..."

"Không cần." Tiêu Chiến gắp một miếng thịt chim bồ câu vào đĩa hắn, "Bà không phiền, nhưng tôi không muốn tốn thêm thời gian cho những việc này."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Hắn nhìn anh giây lát, lại hỏi: "Trong khoảng thời gian này nhà em một mực kéo dài thời gian, là vì muốn để Cục di sản tham gia sao?"

Tiêu Chiến dừng đũa trên tay, anh không nghĩ tới hắn lại hỏi trực tiếp như vậy.

Anh cũng nói thẳng: "Cục di sản đã để ý tới gia đình chúng tôi từ trước, chẳng qua xác định tư chất cần chút thời gian."

Vương Nhất Bác "Ừm", đột nhiên vòng vo đề tài: "Nhà em không muốn tiền, một lòng muốn giữ nhà cổ này, là vì tình cảm ư?"

Tiêu Chiến thong thả gật đầu: "Nhà cổ này là tổ trạch nhà tôi, được xây dựng bởi sư phụ của ông cố. Ông cố là cô nhi có duyên được nhận nuôi. Cho nên ngôi nhà này rất quan trọng."

Vương Nhất Bác nhíu mày, dường như nhớ tới cái gì. "Có phải ông cố của em là..."

"Tiêu Hướng Lê, có thể anh đã nghe qua. Hai năm trước, đài truyền hình đã đặc biệt đến quay phim tài liệu cho ông có tên là "Bậc thầy sườn xám cuối cùng."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bâng quơ, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: "Bốn đời nhà tôi, đều là nghệ nhân may sườn xám."

Con ngươi đen của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh lại hiểu rõ.

Thảo nào. . . . .

Cứ như vậy những tấm ảnh trên vòng bạn bè của anh đã được giải thích - thật sự là "Nghê Thường vũ y"

Ánh mắt của hắn chuyển từ chiếc cúc áo trên cổ anh đến gấu áo. Không có gì lạ khi anh có thể mặc sườn xám một cách xinh đẹp quyến rũ và tự nhiên như vậy.

Gia tộc truyền thừa....

Tiêu Chiến cầm chén trà nhấp một ngụm, êm tai nói tới: "Nhà tôi bốn đời đều ở tổ trạch này lớn lên. Nhà cổ này đối với chúng tôi, tuyệt đối không chỉ ... là nhà ở mà như là --"

Mày mảnh nhíu lại, anh đang cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp: "Như là, một người thân. . . . . ."

Tổ trạch có sinh mệnh, là sự chồng chéo của bốn thế hệ, là vòng quay đi cùng năm tháng, sinh lão bệnh tử của họ cũng trở thành hơi thở của nó. Cứ như vậy, ngôi nhà thế kỷ đã trở thành một bậc cao niên bao dung, là nơi để an cư lạc nghiệp, là chốn quay về của con cháu.

Tiêu Chiến sờ vòng ngọc trên cổ tay, nhẹ giọng tiếp tục: "Ông cố của tôi sống đến 96 tuổi và may sườn xám hơn 80 năm. Ngoài 5.000 chiếc sườn xám trong cuộc đời ông, ngôi nhà cổ này là thứ duy nhất còn lại."

Đôi mắt màu trà của anh từ từ nhắm lại, giọng càng trầm hơn: "Ông cố của tôi là một nghệ nhân rất thuần túy, ông ấy đã để lại lời trăn trối cuối cùng trước khi qua đời là nhờ tôi truyền thụ tay nghề may sườn xám cho thật tốt và giữ gìn ngôi nhà cổ. Thực ra lúc đó tôi không hiểu vì sao ông lại mê mẩn ngôi nhà này như vậy, nhưng giờ thì tôi đã hiểu."

" Ngôi nhà cổ ở một mức độ nào đó cũng là nhân chứng, chứng kiến ​​hết thảy quá trình của sườn xám. Từ lúc sinh ra đến lúc thịnh, rồi từ hưng thịnh đến lúc suy tàn. Ông muốn tôi ở lại nhà cổ để làm nghề thủ công xưa, chắc cũng để tôi-- "

"Cư thử xử, minh kỳ chí, phong thượng lai hồi, thượng tâm bất cải*."

* Sống tại nơi này, rõ ràng ý nguyện bản thân, dù cho thời thế thay đổi thế nào cũng phải giữ gìn sơ tâm.

Tâm tình Vương Nhất Bác hơi chấn động, hắn chăm chú nhìn anh vài giây con ngươi đen thâm thúy: "Tôi hiểu."

Tiêu Chiến cũng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt có hy vọng cũng có mong đợi: "Vậy. . . . . ."

Hắn trầm mặc, lập tức kéo đề tài trở về: "Khi nào Cục di sản đến nhà em?"

Tiêu Chiến do dự, trả lời: "Chắc là cuối tuần."

Hắn có chút đăm chiêu, tay gõ gõ lên bàn hai cái.

"Không liên quan đến việc phá dỡ di dời, tôi khách quan nói một câu, nhà cổ của em có thể không đủ tiêu chuẩn được xét là di sản đâu."

Tiêu Chiến mở to hai mắt: ". . . . . . Tại sao chứ?"

"Hôm nay tôi nhìn qua, xác thực nó là nhà cổ, nhưng --" hắn hơi dừng lại "Bộ phận cổ xưa lưu lại quá ít ."

Tiêu Chiến chớp mắt hiểu ra.

Nhà cổ đến nay chỉ còn lưu giữ được khoảng một phần mười so với lúc mới xây ...

"Nhà em như vậy thật ra đã bảo tồn tốt lắm rồi. Nhưng không có biện pháp nào cả, mấy đồ cổ này bị thiếu một góc hay có một rãnh thừa thì đã bị mất đi ý nghĩa ban đầu của nó rồi."

Nhìn vẻ mặt mất mát, hắn khẽ chạm cánh tay anh: "Chờ cục di sản đến, tôi cũng tới xem thử."

Tiêu Chiến hơi bất ngờ: "Anh tới làm gì?"

"Việc phá dỡ di dời thì đương nhiên có liên quan đến tôi". Hắn nói một cách tự tin, đôi mắt đen láy chậm rãi chớp, "Tôi có ý tưởng khác ..."

"Cái gì chứ?"

Lúc này anh cảm thấy có lẽ vấn đề nhà cổ còn có khả năng chuyển biến tốt lên.

Nhưng Vương Nhất Bác lại thản nhiên gạt đề tài sang một bên: "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Tiêu Chiến không hỏi lại, tự múc cho mình một bát canh. Chuyện này vốn dĩ lập tức không thể đàm phán rõ ràng, mà hôm nay cuộc trò chuyện đã kết thúc.

So với trong tưởng tượng của anh nó thoải mái hơn rất nhiều -- những gì anh chuẩn bị trước đây giống như sắp phải gặp một kẻ thù lớn, trang bị khắp người nhưng đến giờ vẫn chưa cần phát huy tác dụng. Không biết có phải vì bọn họ đang có mối quan hệ mập mờ hay không, mà anh cũng không hề có cảm giác người đàn ông trước mặt này đang đối địch với mình.

Hoặc có thể anh ta vốn dĩ đã là cao thủ nói chuyện tâm tình.

Chắc là bị gia đình ảnh hưởng, cho dù hắn không trở thành tay đua thì cũng sẽ là một doanh nhân thành đạt.

Hai người nói chuyện qua lại cũng đói bụng, chim bồ câu nướng trên bàn nhanh chóng chia ra. Đối với dạ dày mèo con của Tiêu Chiến thì hôm nay chắc chắn là một màn biểu hiện tốt siêu cấp. Sau bữa ăn, anh lấy khăn ướt lau miệng trông như một chú mèo con, Vương Nhất Bác nhìn anh cười cười: "Em ăn no chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu buông khăn ăn, gọi phục vụ: "Tôi thanh toán."

Vương Nhất Bác nhìn nhìn gian phòng: "Chưa muộn lắm."

Hắn đứng lên: "Dưới lầu là trung tâm mua sắm."

Tiêu Chiến khó hiểu, đưa mắt như muốn hỏi.

Hắn nheo mắt nhìn xuống chân anh: "Đi mua cho em đôi giày mới."

Tiêu Chiến sửng sốt, cúi đầu thoáng nhìn tất chân bị đen bẩn một mảng, nhanh chóng lui chân giấu nhẹm.

"Không cần." Anh có chút ngượng ngùng, "Giày không hỏng. . . . . ."

"Đổi thành giày đế bằng thấp hơn đi." Vương Nhất Bác nói xong, khóe miệng cong lên
"Chốc nữa té ngã lão tử lại ôm em đấy."

Tiêu Chiến hung hăng liếc mắt, bên tai anh nóng bừng : "Ai cho anh ôm!"

Vương Nhất Bác cúi đầu nở nụ cười : "Cũng không phải chưa từng ôm."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, có nhân viên tiến vào nhưng không phải là người phục vụ vừa nãy. Nhìn quần áo chắc là trưởng phòng hoặc quản lý. Anh ta mỉm cười nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Nhị thiếu gia, ngài còn cần gì không ạ?"

Tiêu Chiến hơi giật mình. Nhị thiếu gia?

"Có." Vương Nhất Bác lười nhác nói "Tôi cần một đôi giày nam đế bằng thoải mái một chút, đi không bị cọ xát vào chân. "

Tiêu Chiến lúng túng liếc nhìn người quản lý rồi kéo tay áo hắn: "Tôi đã nói không ... "

"Không thành vấn đề." Quản lý nhìn Tiêu Chiến, mắt cười càng cong.

"Mua giày số bao nhiêu ạ?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Thấy anh mím môi không nói lời nào, Vương Nhất Bác nhướng mi: "Đại khái--"

Hắn mở một bàn tay ra, cười cười:

"Cỡ chân khoảng bằng một bàn tay tôi."

Tiêu Chiến: "!"

Anh ta hình dung cái quỷ gì vậy!!

Mặt anh đỏ bừng. Tính chuyên nghiệp của quản lý vậy mà thật đáng kinh ngạc, còn có thể mặt không đổi sắc mà hỏi tiếp:" 35 rưỡi? " 36? "

Anh nhỏ giọng đáp: "36 là được rồi, cảm ơn."

Quản lý đáp xong rất nhanh xoay người rời đi. Tai Tiêu Chiến vẫn đỏ bừng, mím môi nhìn hắn chằm chằm.

"Em lại trừng tôi?" Vương Nhất Bác thản nhiên hỏi.

"Tôi nói sai gì sao? "

Trước khi anh lên tiếng, hắn đã đột ngột cúi xuống.

"Vậy thì để tôi đo lại."

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã bị một tay hắn nắm lấy.

Anh hốt hoảng: "Anh --"

Mắt cá chân nhỏ bị một bàn tay kiềm nắm, anh ngồi yên bất động, có muốn cũng tránh không được, giống như vật nhỏ sa lưới vào tay hắn vậy.

Vương Nhất Bác khụy gối xuống đất ngồi quỳ trước mặt anh. Thân hình hắn cao lớn, ngồi nửa người cũng đã đến ngực anh, Tiêu Chiến hạ tầm mắt một chút, thấy rất gần đầu tóc ngắn của hắn. Nó nhìn có vẻ cứng, khi chạm vào có thể sẽ khiến bạn cảm thấy ngứa ngứa tay. Xa hơn nữa, là hàng mi, hốc mắt rồi đến sống mũi cao thẳng.

Hắn không còn thần sắc trêu đùa nữa, nhẹ nhàng cởi tất dùng ngón cái cẩn thận xoa ấn mắt cá chân anh.

Lúc giương mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Thật sự không đau sao?"

"Không sao." Tim anh đập hơi nhanh, nâng tay vỗ cánh tay hắn, "Anh đứng lên đi. . . . . ."

Vương Nhất Bác vẫn ngồi như trước, tỏ vẻ thích thú: "Có vẻ là đo sai thật rồi. . ."

Tiêu Chiến bất ngờ không kịp phòng, đột nhiên bị cởi cả bên giày còn lại, hai chân anh đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

"Một tay tôi có thể nắm được cả hai."

Tiêu Chiến: "!"

"Vương Nhất Bác!" Anh xấu hổ nhấc chân đá, "Anh --"

Lưu manh!

Hắn đứng dậy lui về phía sau thoải mái né tránh công kích, cười khúc khích khi vừa thực hiện thành công "âm mưu" xấu xa. Tiêu Chiến căm giận trừng mắt nhìn, cầm túi xách đi về phía cửa.

Vương Nhất Bác vơ lấy áo khoác đuổi kịp, thấp giọng: "Em không muốn thanh toán bữa ăn này sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh quay đầu lại, bất đắc dĩ không biết nói gì.

Chẳng lẽ vì bữa cơm này anh phải nợ hắn cả đời ?

Hắn vô tội nhướng mày: "Em không trả cũng được."

"Bao nhiêu tiền?" Tiêu Chiến lấy điện thoại trong túi ra, "Tôi chuyển cho anh."

Vương Nhất Bác cũng lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình mở mã QR. Tiêu Chiến không thèm nhìn, chỉ lướt qua đã quét mã. Với tiếng bíp nhỏ, một ảnh đại diện hiện lên trên màn hình điện thoại anh - Ảnh người đàn ông mặc đồ đua đỏ trắng đứng cạnh moto. Anh sững người nhìn lên.

Vương Nhất Bác cũng nhìn thẳng vào mắt anh: "Chỉ cần em thêm WeChat tôi trở lại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net