Chương 21: Anh muốn theo đuổi em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận gió buổi đêm tràn đến, khẽ khuấy động vạt áo sườn xám của chàng trai.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, sau đó lại sửa sang lại phần tà trước nhăn nhúm.

Trong lòng một mảnh xuân thủy xao động không làm sao bình tĩnh được. Tâm tình rối loạn, Tiêu Chiến dường như mất hết phản ứng, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng trên đường đua.

Lốp xe chiếc motor màu đen đang bốc cháy thành vòng tròn tại chỗ, bánh sau bốc khói trắng cuồn cuộn đầy kích thích thị giác. Tiếng hò reo vang lên trên đường đua, bầu không khí cực kỳ sôi động. Ngược lại, ở phía ghế đá trong góc kia vẫn đang lâm vào trầm mặc, im lìm trong bóng tối.

Sự im lặng quá lâu đã là một câu trả lời .

Vương Nhất Bác con ngươi đen hơi chuyển, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Xem ra là em không muốn."

Lông mi anh run lên, lặng lẽ vô thanh.

"Thế nào."

"Anh không đủ tư cách để trở thành người đàn ông của em?"

Tiêu Chiến mấp máy môi, cuối cùng nói: "Chúng ta không thích hợp."

Giọng của anh nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng lại nói chậm rõ ràng từng chữ.

Làm người khác cảm thấy giống như đã quyết tâm.

Vương Nhất Bác cau mày, đáy mắt thâm thúy quay đầu nhìn anh: "Sao em biết không thích hợp?"

Tiêu Chiến cũng nhìn hắn, cắn môi dưới không biết giải thích thế nào cho phải.

Anh nhìn lại đường đua và motor phía trước.

Không biết hôm nay hắn đưa anh đến đây là có ý gì.

Gặp bạn của hắn? Biết nghề nghiệp?

Hoặc bước vào thế giới của hắn.

Anh bị đưa vào một thế giới mà anh nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ liên quan đến.

Thật sự không hề phù hợp

Nó giống như vẩy mực vào một bức tranh phương Tây và không thể pha trộn một cách hài hòa.

Hơn nữa ...

Tiêu Chiến thẫn thờ nhìn những cô gái nóng bỏng mặc quần đùi đứng bên đường đua, chợt nhớ đến âm thanh mà mình đã nghe thấy ngoài cửa phòng đêm ấy ở cao nguyên ... Lòng anh chợt chùng xuống, chua xót.

Tiêu Chiến rũ mi "Không phải anh không đủ tư cách."

Thanh âm anh càng thấp: "Là em không có khả năng."

Hắn nhìn anh, lắc đầu: "Nghe không rõ."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hắn khẽ cười: "Hay là do anh chưa được phát thẻ người tốt?"

Tiêu Chiến: ". . . . . . Không phải."

"Hỏi em một câu em phải trả lời trung thực——"

Trong phút chốc hắn tiến đến gần, giọng nói trầm ấm: "Em đối với anh thật sự một chút cảm giác cũng không có sao?"

Hắn bây giờ gần anh trong gang tấc, thật giống kiss landing vừa nãy, con ngươi đen thâm thúy câu dẫn.

Đâm thẳng vào trái tim....

Tim Tiêu Chiến đập đại loạn, anh vội vàng quay đầu đi, nhưng biểu tình cùng ánh mắt đã rối tung lên không thể chối cãi.

"Anh hiểu rồi."

Trầm mặc một lát Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, giọng rất nhỏ: "Anh hiểu cái gì ?"

Người đàn ông nhếch môi, đôi mắt sáng lên.

"Bây giờ anh sẽ bắt đầu theo đuổi em."

Không giống đang trả lời câu hỏi của anh, mà giống đang dốc lòng tuyên cáo.

"Theo đuổi đến khi em gật đầu mới thôi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, cười hư hỏng: "Chỉ cần em đừng trốn anh quá là được."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Đầu ngón tay anh nắm chặt vạt áo sườn xám, tâm tình rất phức tạp. Một tảng đá lớn đang treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Anh không rõ mình nên thất vọng hay vui mừng. . . . . .

Vương Nhất Bác đứng lên trước: "Đi thôi."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Đi đâu?"

"Tiễn em về nhà."

Một tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống, bằng giọng điệu cẩu thả hắn nói: "Lần đầu tiên tỏ tình với một người đã bị từ chối, khó chịu lắm, anh không có tâm trạng để tiếp đãi em hôm nay. "

"Minh nhi tái truy." 

*trời sáng lại truy tiếp =)))

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiêu Chiến đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác đen dưới mông lên, giũ hai cái rồi từ từ xếp lại trong tay đưa cho hắn. Cầm lấy nó giữ chưa đầy hai giây, Vương Nhất Bác đã khoác lên lại vai anh: "Nhân tiện, sáng nay chú Hồ gọi điện cho anh—"

Tim của Tiêu Chiến đột nhiên nảy lên.

Anh gần như đã quên mất những gì mình cần làm hôm nay.

"Nhà em hoàn toàn không có cách nào...."

Tiêu Chiến mím môi "ừm", cẩn thận ngước mắt nhìn hắn.

Anh cảm thấy như mình sắp bị kết án. Tuyệt vọng, nhưng cũng là tia hy vọng cuối cùng. . . . . .

"Thật ra ngày đó lần đầu cùng em ăn cơm, anh đã có ý tưởng rồi——"

Vương Nhất Bác dừng bước chân, quay đầu bắt gặp ánh mắt rực sáng của thiếu niên.

"Phố cổ đã bị phá hủy, ban đầu nó được lên kế hoạch để trở thành con đường thương mại phục vụ cho văn hóa và giải trí. Anh nghĩ rằng em có thể giữ ngôi nhà cổ lại, sau đó biến nó thành một bảo tàng nhỏ hoặc một phòng triển lãm tưởng niệm hoặc một cái gì đó."

Tiêu Chiến choáng váng, tâm trí trở nên trống rỗng vì bất ngờ lớn này.

Anh thất thần, cảm thấy nhịp tim khôi phục, hô hấp cũng trở nên êm ái trở lại.

"Ý anh là—" Tiêu Chiến nghe thấy giọng mình hơi nghẹn ngào, với một giọng điệu khó tin,

"... Không cần đập bỏ nó?"

Hắn thản nhiên "ừm".

"Nhưng có các điều kiện tiên quyết cần em hiểu được, nếu em sử dụng nó vào mục đích khác, thì sẽ không được bồi thường và cũng không thể tiếp tục sống trong đó. Em phải tự giải quyết vấn đề của nơi ở mới của bản thân."

"Em hiểu rồi." Tiêu Chiến trả lời, tính tình anh luôn luôn nội liễm nhưng hiện tại cũng khó kiềm chế được mà trở nên kích động, "Không thành vấn đề!!"

Vương Nhất Bác gật đầu, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

"Được rồi, em về nhà cùng bà ngoại bàn bạc đi."

Tiêu Chiến đi theo bên cạnh hắn, muốn nói lại thôi: "Như vậy làm. . . . . . làm phiền anh lắm không?"

"Vấn đề không lớn." Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, "Em quyết định đi sau đó chúng ta ký hợp đồng. Mấy thủ tục này đơn giản thôi, chậm rãi mà làm."

"Ừm." Phút chốc anh cảm thấy xúc động trong lòng.

Hắn biết sự kiện này đối với anh có bao nhiêu quan trọng. Vậy mà không hề gây khó dễ một chút nào.

Trong lòng dường như có một luồng nhiệt nóng trào lên, ấm áp tràn đầy, cảm giác mắc nợ và tội lỗi không thể diễn tả từ từ bủa vây.

Tiêu Chiến mím môi nhìn bóng hình người đàn ông trước mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Cảm ơn anh."

Khóe môi hắn nhếch lên, nhìn thấu ánh mắt sâu kín của anh, hắn nhướng mày:

"Biểu cảm em sao thế?"

Dừng bước chân lại hắn hỏi "Đổi ý sao?"

"Hay là em cảm thấy em không đáp ứng theo anh, anh phải trở mặt mới hợp lý?"

Bị nói thẳng vào nội tâm, hai má anh hơi hồng hồng. Vương Nhất Bác nhìn anh chăm chú: "Tiêu Chiến, em cũng quá xem thường anh rồi."

Hắn cố ý thổ lộ tình cảm trước sau đó mới thông báo đến chuyện nhà cổ là vì để anh không có gánh nặng tâm lý. Đương nhiên là không hề muốn biến sự kiện này trở thành một con bài mặc cả tình cảm.

Nếu không chính hắn cũng quá xấu xa rồi .

Tiêu Chiến lắc đầu, vội vã lên tiếng: "Không phải, em em là. . . . . ."

Nghẹn lời

Tâm tình của anh hiện đang quá phập phồng vi diệu, căn bản không thể nào nói chuyện trôi chảy.

"Yên tâm." Hắn cười nhẹ, thản nhiên nói "Cho dù em không phải là người của anh, chuyện nhà cổ này anh vẫn xử lý như thế."

Hắn liếm liếm môi, nhìn thẳng về phía anh

"Cho dù hiện tại em không đồng ý, nhưng sớm muộn gì lão tử cũng sẽ theo đuổi được em tới tay!"

**

Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến lập tức cùng chia sẻ tin tức tốt với bà ngoại. Tiêu Hồng Hạnh cũng vô cùng bất ngờ, không ngừng hỏi đi hỏi lại cháu trai xác nhận mấy lần.

Bà cụ cao hứng đến không ngủ được, nói một hồi là bà sống ở đâu cũng được, miễn là còn nhà cổ, lát sau lại nói với Tiêu Chiến về việc mua nhà mới, rồi lại đến cả sính lễ hồi môn ...

Cuối cùng, Tiêu Hồng Hạnh rất vui, trầm ngâm: "Bà thực sự không ngờ họ lại làm thế này"

"Con nói xem, chúng ta có nên mời Vương tiên sinh đến nhà dùng cơm không?"

Mi mắt anh chớp chớp hai cái, muốn kết thúc chủ đề. Anh nhắc bà đi ngủ sớm sau đó cũng trở về phòng mình.

Thay quần áo và tắm xong, nằm trên giường cầm điện thoại lên. Thanh thông báo trống không, chẳng có thông báo tin nhắn mới nào.

Tiêu Chiến mở WeChat, lông mi rũ xuống.

Vương Nhất Bác vẫn còn khó chịu sao?

Xem ra qua hôm nay quả thực sẽ không tìm anh nữa ...

Tiêu Chiến vươn tay, lấy Pikachu từ trong túi ra, gắn lên đầu giường. Anh đang nằm trên giường, chán nản nghịch ngợm chong chóng nhỏ trên mũ bảo hiểm của Pikachu.

Nhìn chong chóng nhỏ quay quay mãi cho đến nửa đêm anh cũng không hề buồn ngủ. . . . . .

Vì một đêm mất ngủ này, sáng hôm sau anh ngủ say đến nỗi chuông báo thức reo vang ầm ĩ mà vẫn không hề hay biết. Nếu không phải bà ngoại lên lầu gọi, Tiêu Chiến hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.

Thu dọn đồ đạc ổn thỏa, xe anh gọi cũng đến. Tiêu Chiến vội vàng rời đi đến cả ăn sáng cũng không kịp.

Tiêu gia không mở gian hàng trên internet, nhưng danh tiếng và tay nghề vẫn rất nổi tiếng, tiếng lành đồn xa, khách hàng muốn hẹn gặp nhiều không đếm được.

Thậm chí nhiều khách hàng còn là thế hệ "Tổ tiên" —— cùng thế hệ của ông bà cố có mối quan hệ qua lại.

Khách hàng lớn tuổi, Tiêu gia thỉnh thoảng mới đến tận nhà để thiết kế sườn xám.

Hôm nay anh đến nhà khách hàng này là khách hàng mới. Khi còn sống ông cố có dặn dò, nếu như bọn họ muốn đặt thì nhớ phải nhận lời làm cho thật tốt.

Địa chỉ ở 'Quan Lan sơn cư' - Khu biệt thự sang trọng nổi tiếng bậc nhất Thành Đô.

Sườn xám của Tiêu gia rất đắt hàng, khách hàng thường là những người giàu có và nổi tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy vị khách hôm nay, ánh mắt anh thực sự sáng bừng lên.

Một phụ nữ trung niên bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, khuôn mặt như đĩa bạc, đầy đặn phúc hậu.

Lông mày thanh tú, ôn hòa, không hề mang thù địch, ác ý. Điều hiếm thấy là từ cái nhíu mày và nụ cười, bà ấy vẫn giữ được phong thái trẻ trung. Thoạt nhìn, đây chính là một phu nhân trong gia đình giàu có, cả nhà hòa thuận, cuộc sống rất hạnh phúc.

Bà giới thiệu mình họ Hứa, là kiểu người hào phóng, vui vẻ nhiệt tình mà Tiêu Chiến rất thích.

Hứa phu nhân không vội lấy số đo mà trước tiên đưa Tiêu Chiến đến hoa viên dùng trà. Bà chưa từng đặt làm sườn xám bình tài, nhưng lại hiểu biết rất nhiều, lời ra khỏi miệng các niên đại chủng loại hay chất liệu ... đều hiểu rất rõ ràng.

Trong lòng anh lặng lẽ tăng thêm vài phần thân thiết với vị Hứa phu nhân này.

Dùng sườn xám trang điểm chính mình thì chính là khách hàng. Mà thật tình vui vẻ hiểu biết về sườn xám, Tiêu Chiến sẽ vui vẻ mà coi là một người bạn có cùng sở thích.

"Đợi hơn nửa năm, cuối cùng cũng đến lượt ta." Hứa phu phân cười khanh khách nói, "Năm ấy làm cho ta là ông cố của con đấy, không ngờ đến lần tiếp theo lại lâu như thế này đây."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Phu nhân từng đặt sườn xám từ ông cố sao ạ?"

"Ta đã đến tìm ông ấy, nhưng không có kết quả." Hứa phu nhân thở dài lắc đầu.

"Lúc lấy số đo đột nhiên ta mới biết mình đang mang thai lão Nhị!"

Bà bất lực thở ra: "Ta tức quá ... lúc chồng về nhà ta đã mắng ông ấy rất lâu! Sau này, khi đến gặp ông con lần nữa...ta hoàn toàn nhịn không được mà khóc lên."

Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Tiêu Chiến bà cười có chút ngượng ngùng: "Đừng cười, lúc đó ta đã đợi rất lâu, tâm tâm niệm niệm rất muốn làm sườn xám... "

"Ông con vừa thấy ta khóc liền haha nở nụ cười, bảo rằng sẽ làm cho ta hai bộ, lúc mang thai cũng có thể mặc. Nhưng ta không đồng ý, sau đó ông ấy lại nói chờ ta sinh xong thì sẽ làm, đến lúc đó ông ấy sẽ tự mình đến cửa làm cho ta. . . . . ."

Tiêu Chiến giật mình: "Thì ra là như vậy . . . . . ."

Hứa phu nhân gật đầu: "Nhưng sau khi sinh lão Nhị ta lại bận tối mặt. Sau vài năm lại di cư không ở Thành Đô nữa."

"Một lần này đi hẳn 20 năm, ông ấy cũng đã. . . . . ."

Bà nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt động dung cảm khái, "Ta không nghĩ đến ông ấy thật sự vẫn nhớ kỹ. Để con đến đây . . . . . ."

Tiêu Chiến gật đầu, nở nụ cười: "Ông cố con tính tình như vậy đấy ạ. Chỉ cần là lời ông hứa hẹn thì nhất định thực hiện."

Hứa phu nhân đáp "Đúng" , lại nói: "Không có tâm tính như vậy, cũng không thể trở thành sườn xám đại sư."

"Đã định một chuyện, trung cả đời. Suy nghĩ khác biệt ngàn người kính nể."

Bà nhìn Tiêu Chiến, nghiêm chỉnh nói: "Ông cố con thật sự là một nghệ nhân sườn xám giỏi."

Hốc mắt Tiêu Chiến có chút cay cay: "Không nghĩ đến phu nhân cùng gia đình con có ngọn nguồn sâu xa như vậy "

Anh xúc động: "Vậy để con tặng phu nhân hai kiện váy lót đi, phu nhân thích tơ tằm hay chất liệu nào khác?"

Hứa phu nhân kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Sao ta lại không biết xấu hổ thế chứ!"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Không sao ạ, đổi lại nếu là ông cố đến, ông ấy cũng sẽ làm như thế."

Anh thật sự rất cảm động vì sự hiểu biết và đánh giá của Hứa phu nhân dành cho ông cố của mình. Và khi bà ấy cười, luôn mang đến cho anh một cảm giác thân thuộc không thể nói rõ. . . . . .

Hứa phu nhân cười cười, cũng không khách khí nữa, đứng dậy dẫn Tiêu Chiến đi đến phòng thay đồ. Trong quá trình lấy số đo, bà lại hơi giận dỗi như một tiểu cô nương, phàn nàn sau khi sinh thân hình trở nên xấu xí, có mỡ bụng, bắp tay cũng to hơn.

"Việc này không sao." Tiêu Chiến an ủi, "Bình tài sườn xám* lại không quá chú trọng việc thắt eo, không lộ bụng đâu ạ, dáng người nào mặc cũng sẽ đẹp."

Bình tài sườn xám

"Sườn xám từng là trang phục ai ai cũng mặc, không ai là không có khuyết điểm. "

"Ai nói?" Bà Hứa vặn lại, bà nhìn lên nhìn xuống Tiêu Chiến, "Ta không thấy dáng người con có khuyết điểm gì!"

Anh giật mình, ngượng ngùng cười.

Hứa phu nhân tiếp tục lặng lẽ nhìn chàng trai đang bận rộn cầm thước.

Bà chưa thấy có người trẻ nào có thể mặc sườn xám đẹp như vậy. Khí chất, sự quyến rũ và tu dưỡng bản thân không gì sánh được, hoàn toàn khác những cô gái, chàng trai đắp hàng tá hàng hiệu lên người.

Gia tộc truyền thống, gia học uyên bác...

Ánh mắt bà Hứa càng ngày càng phức tạp, ân cần vỗ nhẹ vào tay Tiêu Chiến: "Con trai, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tay cầm thước của anh khựng lại: "Hai mươi hai ạ."

Anh có chút cảnh giác nhìn ánh mắt Hứa phu nhân. Không biết vì sao, nhưng dường như anh làm công việc này rất vừa ý các phu nhân, nhiều khách hàng đều muốn mai mối cho Tiêu Chiến.

Một hồi là công tử nhà này, một hồi là tiểu thư nhà kia. . . . . .

Tiêu Chiến tránh không kịp, nhưng cũng không thể thẳng thừng từ chối khách hàng, đôi lúc anh cũng có chút sầu não. Nhưng cũng may vị Hứa phu nhân này chỉ cười cũng không nói nữa.

Sau khi lấy số đo xong, hai người hẹn thời gian thử đồ. Hứa phu nhân kiên trì dùng xe nhà đưa Tiêu Chiến về, anh cũng không tiện từ chối bèn lên xe.

Một chiếc Mercedes đen chạy nhanh ra khỏi cửa lớn biệt thự, Tiêu Chiến đeo tai nghe sử dụng điện thoại, không chú ý tới một chiếc motor đen đang phi nước đại qua đuôi ô tô, chiếc motor đi vào khu biệt thự, đánh lái nhẹ vào biệt thự ven hồ, phanh gấp ở sân trước.

Vương Nhất Bác cởi mũ bảo hiểm, một tay rút chìa khóa xe, không nhanh không chậm tiến vào cửa.

Hứa Chi Lan đứng ở đại sảnh thấy hắn tiến vào, giật mình ngạc nhiên.

"Ôi, khách đến chơi nhà sao!" Bà nhìn con trai liếc mắt một cái, "Hôm nay sao lại về? Bình thường gọi con cũng không chịu!"

"Mẹ" Vương Nhất Bác chào hỏi, con ngươi đen thản nhiên đảo một vòng, "Lão đầu nhi không ở nhà?"

"Lại đi xem đồ cổ." Hứa Chi Lan lắc đầu, nhìn Vương Nhất Bác ngồi vào ghế đối diện, bà lại bị dọa nhảy dựng, "Trời ơi, hôm qua con không ngủ sao? hai mắt đều đen cả rồi!"

Vương Nhất Bác không nói gì, một tay lấy điện thoại ra, hai chân thả lỏng trên ghế sô pha.

Hứa Chi Lan lại hướng phòng bếp: "Dì ơi tối nay làm món cá nhé! Nhất Bác về rồi."

Đợi cơm trưa bày ra bàn xong xuôi, Hứa Chi Lan vừa cười vừa nói: "Hôm nay ta quen một chàng trai."

Vương Nhất Bác ngước mắt không trả lời.

"Đặc biệt tốt, xinh đẹp lại biết cách nói chuyện, có tu dưỡng, trong nhà cũng có nền tảng." Bà hài lòng mà nói, "Ta muốn giới thiệu cậu bé cho tiểu Thước."

Vương Nhất Bác 'a' một tiếng, khịt mũi: "Bác sĩ Hứa vẫn chưa có đối tượng sao, độc thân đến ngu muội luôn rồi nhỉ?"

"Nói gì thế hả!" Hứa Chi Lan hung hăng liếc con trai một cái, "Chàng trai kia mẹ hỏi rồi, nhỏ hơn tiểu Thước 4 tuổi, hai đứa nó chắc có lẽ nói chuyện sẽ hợp. . . . . ."

Dì giúp việc bưng thức ăn đến bàn nghe được, nở nụ cười: "Phu nhân, chàng trai tốt như vậy bà giữ lại làm con dâu đi!"

"Bác thiếu gia cũng chưa có đối tượng!"

"Nó sao?" Hứa Chi Lan đưa mắt nhìn con trai nhà mình, lắc đầu, "Dì xem nó vừa cứng đầu vừa cẩu thả ai mà thèm thích, con trai nhà người ta mới nhìn đã không thích rồi!"

"Ai nói chứ!" Dì giúp việc lắc đầu, "Bác thiếu gia nhà chúng ta rất soái! Lái motor rất ngầu, mấy cô gái, chàng trai trẻ bây giờ thích lắm đấy!"

"Đều yên lặng cho con." Vương Nhất Bác nhíu mày lười biếng nói "Hai người giới thiệu ai thì giới thiệu đi, chừa con ra, con có tính toán riêng."

Hắn sớm đã có người trong lòng.

Hứa Chi Lan lẩm bẩm nói: "Người ta còn coi thường con!"

Vương Nhất Bác khinh thường, "Có thể lọt vào mắt xanh của mẹ con mới coi thường đấy."

....................................

Tui nghe được tiếng vả mặt " chát...chát..." :)))))

Mỗi một chương t đều chọn ảnh nền rất kỹ, gần giống với nội dung chương đó. Rõ ràng đã nhất lưu mà lúc đăng cứ bị mất ảnh....tức ghê 😭😭😭

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net