Chương 24: Dễ thương...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn hắn đang cầm di động mình.

Khiếp sợ qua đi, tâm trí anh bắt đầu trống rỗng.

Dân số Thành Đô có hơn 10 triệu người, nhưng tại sao anh đi đâu cũng không tránh khỏi hắn thế nhỉ.

Ngẫu nhiên gặp mặt, hội ngộ, chia ly. . . . . .

Mặc kệ nhìn xa cách cỡ nào nhưng khi đến với hai người bọn họ, mọi chuyện đều giống như biến thành sự kiện tất nhiên.

Có quá nhiều sự trùng hợp, có phải là. . . . .

Định mệnh chăng? ?

Khi trong đầu xuất hiện ra từ này, Tiêu Chiến cũng bị mình làm cho giật nảy.

Anh chớp mắt thật nhanh, kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.

Ở phía đối diện, Vương Nhất Bác đem dĩa trái cây đẩy tới trước mặt anh, một bên nhàn nhã nói vào điện thoại, "Được, vậy con sẽ nói cho em ấy biết."

Không biết Hứa Chi Lan Bên kia điện thoại nói gì, mi tâm hắn nhíu chặt: "Mẹ đừng bận tâm nữa được không?"

Hắn lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến, lười biếng nói: "Cũng đừng hỏi nữa."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh cũng muốn cũng biết mẹ hắn đang hỏi cái gì. Lúc anh gặp lại Hứa phu nhân phải giải thích thế nào về quan hệ của hai người đây.

Là từ thời gian ở cao nguyên hay là từ thời gian bắt đầu dự án di dời phá dỡ nhà cổ.

Tiểu thuyết viết cũng chưa có tình huống trùng hợp như vậy đâu.

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, khẽ cười.

"Buổi sáng em đến thật sự không biết bà ấy là mẹ anh sao?" Hắn cười cười.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười: "Làm sao mà em biết được chứ."

Vương Nhất Bác cầm quả nho, thuận miệng nói: "Ai cũng nói anh giống mẹ."

Tiêu Chiến giật mình, lập tức nhớ đến cảm giác quen thuộc khó hiểu khi đối mặt với Hứa phu nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vương Nhất Bác đột nhiên nở nụ cười, con ngươi đen thâm thúy hứng thú nhìn anh.

Tâm sinh cảnh giác, anh hỏi: "Anh cười gì thế?"

"Không có gì." Hắn biếng nhác mở rộng hai chân dài, "Không ngờ hai nhà chúng ta lại có mối quan hệ sâu xa như thế."

"Lúc anh còn ở trong bụng mẹ, đã được thấy ông cố của em."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lát, cũng thấy bất ngờ: "Đúng là như vậy thật!"

Hắn cong môi, ngữ khí cà lơ phất phơ: "Nếu ông cố còn sống chắc chắn sẽ cho em hứa hôn với anh."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh hung hăng liếc hắn một cái: "Anh nằm mơ!"

"Sao lại mơ chứ." Hắn cười khẽ, "Lúc trước hai ta là duyên trời tác hợp bây giờ hai nhà lại có giao tình, thật đúng là Tần Tấn chi hảo*."

*Tần Tấn chi hảo 秦晋之好 : Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện xưa, những ám chỉ về thành ngữ này xuất phát đầu tiên trong <Tả truyện . Hi công nhị thập tam nguyên> của Tả Khâu Minh. Thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn liên hôn rất nhiều năm qua nhiều thế hệ, từ đó người ta dùng cụm từ này để chỉ mối quan hệ hôn nhân giao ước giữa hai bên gia đình, cũng hàm ý chỉ điều tốt đẹp.

Hắn khẽ nhướng mày, con ngươi đen sâu thẳm.

"Chàng trai à, xem ra trừ anh đời này em không cưới được ai khác đâu."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Người đàn ông này phiền đến chết mất!

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến cảnh lúc ông cố qua đời. Ông nói, mỗi lần nghĩ đến giai nhân đã mất sớm ông rất hận bản thân mình sao lại sống quá lâu.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến, ông lại muốn sống lâu thêm vài năm.

Có thể thấy chắt trai lập gia đình thì tốt rồi.

Ông cụ nói luyên thuyên một hồi, cũng không biết sau này chắt dâu sẽ như thế nào, nhà thông gia ra sao, nghĩ cũng đừng nghĩ bắt nạt Tiêu Chiến nhà bọn họ.

Nỗi lòng phức tạp vô ngần, Tiêu Chiến lại nghe hắn hỏi: "Vậy sáng mai em có đến nhà anh không?"

Anh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có đến."

Hứa phu nhân đặt thêm bốn kiện sườn xám, vừa rồi gọi điện thoại nói muốn chia cho người nhà, phiền Tiêu Chiến lại đến nhà bà một chuyến .

Lịch trình của từng khách đã được sắp đặt, công tác chuẩn bị nên được tiến hành càng sớm càng tốt, vì để bắt đầu và hoàn thành công việc đúng hẹn nên anh không muốn trì hoãn thêm chút nào.

"Vậy thì đi." Hắn liếm môi, như cười như không, "Vốn không nghĩ mang em đi gặp bố mẹ sớm vậy."

Tiêu Chiến: ". . . . . . Cái gì mà gặp bố mẹ!"

Anh nghiêm túc trừng hắn: "Ngày mai, anh không được nói hưu nói vượn!"

Môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch, bật cười.

Chàng trai này còn ra mệnh lệnh cho hắn cơ đấy.

Cái miệng nhỏ nhắn chu chu giận dỗi, thật giống mèo con giương móng vuốt xù lông hù dọa, không hề có chút đáng sợ nào, ngược lại trông càng đáng yêu.

Dễ thương, thật là muốn hôn một cái...

Hắn nâng tay vuốt vuốt tóc anh: "Yên tâm. Anh biết phải làm sao mà."

Bình thường trêu chọc anh vậy thôi, nhưng trước mặt các trưởng bối thì vẫn phải nói chuyện giữ kẽ.

Nếu không đối với anh không tốt chút nào.

Tiêu Chiến nhíu mày chỉnh lại mái tóc bị hắn sờ loạn, đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng.

"Ngày mai, anh cũng sẽ về nhà sao?" Anh nhướng mi nhìn hắn, thử hỏi, "Anh có thể không về không?"

Anh đến nhà hắn một mình không sao, nhưng hắn ở đó, ngẫm lại liền thấy xấu hổ.

Vương Nhất Bác nhìn anh liếc mắt một cái: "Sao thế, em muốn quản anh sao?"

"Lão tử chỉ nghe lời nam nhân của mình thôi."

Hắn nhướng mày ranh mãnh, "Em biết rồi thì có muốn quản anh nữa không hửm?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

"Anh phiền muốn chết!"

Buổi chiều hôm sau, Hứa Chi Lan nhất quyết muốn cho xe nhà mình tới đón. Tiêu Chiến không lay chuyển được bà, cuối cùng vẫn lên xe ôtô đang chờ ở đầu ngõ.

Là chiếc Buick màu đen mà Vương Nhất Bác đã đưa anh về lần trước.

Xe chạy vào khu biệt thự, từ xa anh đã nhìn thấy hắn đang đút một tay vào túi đứng cạnh bên hồ nước nhân tạo.

Xe dừng lại, Vương Nhất Bác lập tức giúp anh mở cửa xe. Tiêu Chiến xuống xe còn chưa kịp đứng thẳng lên, Hứa Chi Lan đã hấp tấp chạy ra chào đón.

Lần trước bà cùng Tiêu Chiến trò chuyện với nhau rất vui, lần này gặp mặt lại càng thêm nhiệt tình, vô cùng thân thiết tự nhiên.

Vừa khoác vai anh, Hứa Chi Lan vừa quay đầu lại liếc con trai một cái, cùng Tiêu Chiến nói: "Con đến thì có người mới vui vẻ lộ cái mặt ra, chứ bình thường thì mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy được bóng người!"

Vương Nhất Bác đi theo cũng lên tiếng đáp lời: "Mấy lúc con trở về cũng chả thấy mẹ nhiệt tình thế này đâu."

Hứa Chi Lan lại hung hăng liếc hắn: "Có thể giống nhau sao!"

Một bên là đứa con trai ghen tị, một bên là con dâu tương lại càng nhìn càng thuận mắt.

Có thể giống nhau sao!

Trong nhà ngoại trừ hai mẹ con thì chỉ có một dì giúp việc. Hứa Chi Lan rót cho Tiêu Chiến một chén trà lại nói chuyện phiếm một chút, sau đó nói rằng tối nay có nhiều món ăn bà phải đi giúp đỡ.

Vương Nhất Bác theo vào phòng bếp, nhìn thấy thức ăn nhiều đến mức có thể sánh ngang với lễ mừng năm mới, hắn nhìn mẹ đầy ẩn ý: "Buổi tối còn ai tới sao ạ?"

Hứa Chi Lan vừa khuấy canh vừa nói: "Chỉ có người nhà chúng ta . . . . . ."

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng: "Lão bà bà, còn gạt con sao ?"

"Gọi ai là lão bà bà đấy!" Hứa Chi Lan bất mãn trừng con trai, ngay sau đó lại chột dạ tránh né tầm mắt hắn.

"À còn có tiểu Thước, anh họ con lát nữa cũng đến. . . . . ."

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Vương Nhất Bác bất lực nhắm hờ mắt lại: "Mẹ cố tình muốn phá hư chuyện của con sao?"

Hắn một lòng nghĩ kế hoạch muốn đem vợ về nhà sớm chút.

Kết quả thì hay rồi, mới quay đầu đã bị chính mẹ ruột mình bán đứng.

"Được rồi, mẹ đâu có ngốc." Hứa Chi Lan đẩy đẩy cánh tay con trai, đuổi hắn ra khỏi phòng bếp, "Lúc đầu mẹ có biết con đang cùng Tiêu Chiến phát triển đâu chứ"

Tối qua bà vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không ngủ nổi.

"Nhưng mà mẹ đã mời tiểu Thước trước rồi, bây giờ đâu thể bảo người ta đừng đến nữa!"

Bà lại nhìn hắn liếc mắt một cái: "Vừa lúc, con cũng nên nếm trải chút cảm giác nguy hiểm đi, một chàng trai tốt thì đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi rồi!"

Vương Nhất Bác: ". . . . . ."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn về phía phòng trà.

Chàng trai đang đứng trước tường với một tách trà trên tay, trông giống như một đóa hoa thủy tiên duyên dáng.

Vừa bước vào phòng trà, Tiêu Chiến đã bị thu hút. Trang trí nơi đây rất trang nhã, đồ trang trí trên tường đều là ảnh của gia đình hắn.

Tầm mắt anh rơi vào tấm ảnh chụp Vương Nhất Bác đội mũ cử nhân, ánh mắt khẽ động.

Vóc người hắn đúng là cái giá treo đồ, mặc áo cử nhân rộng thùng thình cũng không thể che được cảm giác đẹp trai, xuất chúng.

Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt, vừa định nâng tách trà lên, trong tay đột nhiên trống rỗng...

Anh quay đầu, thấy Vương Nhất Bác đang cầm chén trà của mình: "Không phải em không thích uống trà sao?"

Hắn lại đặt vào tay anh cái gì đó.

Là một ly trà sữa ấm.

Giọng nói hắn cũng ấm áp tương tự: "Anh không mua trà nho, trời đang lạnh em nên uống ấm chút."

Tiêu Chiến nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Anh cúi đầu nhấm nháp vị ngọt của hoa quế từ ống hút, trái tim dường như cũng thấm đẫm mật hoa.

Nghĩ đến bức ảnh tốt nghiệp, anh vốn muốn hỏi rằng hắn đã học ngành gì ở trường đại học, nhưng đột nhiên ánh mắt bị thu hút bởi một bức ảnh cũ bên cạnh.

Khi nhìn thấy chiếc vương miện trên đầu và dải băng đô, mắt Tiêu Chiến bỗng mở to.

"Mẹ anh từng là hoa hậu sao!?"

Tầm mắt Vương Nhất Bác thản nhiên đảo qua, khẽ 'ừm' một tiếng: "Lúc trước bà ấy còn đóng một bộ phim điện ảnh, tên là. . . . . .Mẹ anh giải nghệ sớm, chắc là em cũng không biết đâu."

Tiêu Chiến "Oa" một tiếng, cúi người lại gần xem ảnh chụp.

Bây giờ thì anh đã biết gương mặt 'tai họa' của Vương Nhất Bác là từ đâu tới rồi.

Gen quả nhiên không thể nói dối.

Khi còn trẻ Hứa Chí Lan quả thực rất xinh đẹp và khí khái, bà mặc váy dạ hội đỏ, đầu đội vương miện, phải gọi là phong tình vạn chủng.

Tiêu Chiến đột nhiên có chút tiếc nuối, lúc trẻ bà ấy còn chưa mặc sườn xám do ông cố làm.

Nhưng hiện tại cũng không trễ.

Vẻ đẹp bất diệt, từng thời kỳ đều sẽ có nét đẹp riêng.

Tiêu Chiến tiếp tục nhìn xuống và thấy khung ảnh trên ngăn tủ.

Tấm ảnh này thoạt nhìn Vương Nhất Bác có lẽ đang ở độ tuổi thiếu niên, một tay hắn đang quàng qua cổ người bên cạnh, môi cười tinh nghịch.

Người bên cạnh thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng rõ ràng là lớn hơn vài tuổi. Hai người trông giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, dùng câu miêu tả ngắn gọn là: ngoại hình giống nhưng thần thái không giống.

Một người kiệt ngạo không kìm chế được, một người ôn nhu nhã nhặn.

Nhớ tới lúc trước có người gọi Vương Nhất Bác là "nhị thiếu gia" , Tiêu Chiến hỏi: "Đây là, anh trai anh sao?"

Vương Nhất Bác một hồi lâu cũng chưa trả lời, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào bức ảnh hai người, lông mi khẽ chớp: "Ừm."

"Anh trai anh, Vương Dật Nhất."

Tiêu Chiến giật mình.

Thì ra tập đoàn "Nhất Bác" của nhà bọn họ là từ đây.

Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp, có chút tò mò: "Anh trai anh lớn hơn anh bao nhiêu tuổi? Anh ấy vẫn ở nước ngoài sao?"

Lại là một khoảng lặng dài.

Vương Nhất Bác rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đã qua đời."

Tiêu Chiến chấn động.

Anh quay lại nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên và sững sờ.

"Xin lỗi. . . . . ."

Vương Nhất Bác thản nhiên lắc đầu: "Chuyện từ năm ngoái, anh ấy bị tai nạn giao thông."

Hắn đưa mắt nhìn tấm ảnh chụp, ánh mắt thâm trầm.

"Anh ấy đột nhiên ra đi đã làm bố mẹ anh chịu đả kích rất lớn."

Tiêu Chiến nhíu mày, chợt nghĩ đến điều gì đó: "Vậy anh vì chuyện này mà từ nước ngoài trở về sao?"

Vương Nhất Bác nhẹ "ừm" một tiếng, vươn tay chỉnh thẳng khung ảnh trên tường.

"Bố anh tuổi cũng cao rồi, khi anh anh ra đi ông ấy đã bệnh hơn nửa năm, việc công ty không có ai xử lý."

Tiêu Chiến chậm rãi " À" một tiếng.

Thì ra là vậy.

Thảo nào dù là một tay đua chuyên nghiệp nhưng hắn ấy vẫn phụ trách việc di dời nhà đất của công ty.

Nhưng môi trường thi đấu trong nước chẳng phải không tốt sao? Cấm tốc độ vẫn còn rất nghiêm trọng.

Thành tích trước đây của hắn vô cùng chói lọi, nhưng bây giờ, trì hoãn việc tập luyện và thi đấu liệu có vấn đề gì không?

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn hắn, mím môi không biết tìm từ ngữ nào cho thích hợp.

"Vậy về sau anh . . . . . có còn ra nước ngoài huấn luyện nữa không? Hay là. . . . . ."

Cứ như vậy kế thừa gia nghiệp ?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên có chút buồn bực, trống trải.

Có lẽ là vì Vương Nhất Bác mà anh biết từ lúc ban đầu đã là một tay đua motor tuyệt vời nhất.

Lại hoặc bởi vì hắn mới nói cho anh biết rằng đua xe chính là niềm đam mê thực sự của hắn.

Anh dường như không có cách nào tách hắn và motor ra cả.

"Huấn luyện thì vẫn được thôi." Hắn cau mày đáp lời, "Chỉ là mọi mặt sẽ có hạn chế."

Tiêu Chiến đang định hỏi thế nào thì gọi là 'hạn chế', chợt nghe Vương Nhất Bác lại nói: "Thực ra, lúc mới bắt đầu đua xe, bố mẹ anh đã phản đối kịch liệt chỉ có anh trai là ủng hộ thôi".

Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp hai anh em kề vai sát cánh, anh nở nụ cười: "Anh và anh trai hẳn là có quan hệ tốt lắm."

Vương Nhất Bác khẽ chớp mắt, âm thầm đồng ý.

"Chiếc motor và bộ trang bị đầu tiên của anh đều là do anh ấy tặng. Anh ấy cũng là người đầu tiên đến trường đua xem anh thi đấu."

Vương Nhất Bác nheo mắt lại, lông mi đen rũ xuống, tạo thành bóng mờ dưới hàng lông mày rậm.

"Anh ấy lớn hơn anh bảy tuổi. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn một mực theo nghiệp kinh doanh, thay anh tận hiếu. Hiện tại, anh ấy không còn, anh cũng không thể ích kỷ chỉ muốn mình thoải mái mà cái gì cũng không làm."

Hắn cau mày "Đó không phải là điều đàn ông nên làm."

Tiêu Chiến nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt màu trà dâng lên xúc động.

Anh gật đầu: "Em hiểu rồi."

"Đua xe là đam mê, người nhà là trách nhiệm."

Hắn có đam mê để theo đuổi, nhưng cũng phải có trách nhiệm với gia đình.

Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Không còn cách nào khác, xem ra chuyện muốn làm phải nhường chỗ cho chuyện nên làm rồi . . . . ."

Lông mày Vương Nhất Bác khẽ động: "Thật ra cũng không phải là không thu hoạch được gì."

Tiêu Chiến: "Hửm?"

Hắn quay đầu nhìn về phía anh, khóe môi cong lên: "Anh gặp được em rồi."

Vương Nhất Bác nâng tay, lòng bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu anh. Hắn nhìn anh chăm chú với ánh mắt chìm đắm.

"Gặp được em thì hết thảy mọi chuyện đều không còn tồi tệ nữa."

Đầu ngón tay hắn xoa tóc anh khẽ phát ra tiếng sàn sạt nho nhỏ, giống như động tĩnh của một con nhộng tằm đang ăn thức ăn khi mùa xuân đến.

Tiêu Chiến an tĩnh nhìn hắn, trong lòng cũng giống như bị tằm ăn lên, mềm nhũn muốn đổ gục.

Vương Nhất Bác thu tay về, đột nhiên nhìn thấy gì đó, ánh mắt hắn khẽ đảo.

" Nam Nam đến rồi đấy à."

Tiêu Chiến quay lại thấy trước cửa phòng trà có một cậu bé đang nấp sau khung cửa nhìn họ, mắt to tròn trong veo như trái nho, đen láy sáng ngời.

"Chú nhỏ!"

"Con trai của anh anh." Vương Nhất Bác giải thích với anh, sau đó vẫy tay về phía cậu bé "Lại đây."

Bạn nhỏ vui vẻ chạy đến, cười tủm tỉm ôm lấy đùi hắn.

"Hôm nay không xem phim hoạt hình sao?"

Nam Nam lắc đầu, đôi mắt nhìn về phía Tiêu Chiến: "Bà nội nói ở đây có ca ca xinh đẹp ạ."

Cậu bé vẫy tay, giọng còn non sữa nói: "Chào ca ca xinh đẹp!"

Tiêu Chiến bật cười.

"Chào em nha ~" Anh cũng bắt chước giọng điệu của cậu bé chào ngược lại, "Em mấy tuổi rồi?"

Nam Nam nhếch miệng cười, vươn ba ngón tay.

Tiêu Chiến nựng nựng mu bàn tay cậu bé, trong lòng anh hơi chua xót.

Chỉ mới ba tuổi, đã không có bố. . . . .

Nam Nam buông chân Vương Nhất Bác ra, vươn tay về phía Tiêu Chiến: "Ca ca xinh đẹp -"

Còn chưa được anh bế lên, cậu bé đã bị hắn túm cổ: "Tiểu tử, xưng hô kiểu gì thế."

Vương Nhất Bác một tay bế Nam Nam lên: "Con xem, em ấy là bạn của chú, mà con lại gọi chú là chú nhỏ --"

Hắn hếch cằm về phía Tiêu Chiến ý hỏi: "Vậy con nên gọi em ấy là gì nào?"

Nam Nam mở to mắt ngây người một lát, cái miệng nhỏ nhắn chu chu "A" ra một tiếng.

Cậu bé nhìn Tiêu Chiến, cất giọng đáng yêu: "Thím nhỏ!"

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Vương Nhất Bác cười nhẹ, đưa tay nựng má cậu bé: "Nam Nam thật là thông minh."

Bắt gặp ánh mắt mờ mịt của anh, hắn ra vẻ vô tội nhướng mày.

"Ý anh là muốn Nam Nam gọi em là chú thôi, nhưng ai ngờ đứa trẻ này lại có linh tính như vậy."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Linh tính cái đầu anh thì có.

Lúc này, Hứa Chi Lan bước vào phòng trà.

Bà mỉm cười, đưa tay bế đứa trẻ từ trong vòng tay hắn và nói với Tiêu Chiến, bà chuyển một bộ sườn xám của mình sang cho chị dâu của Vương Nhất Bác, cũng là mẹ của Nam Nam. Bây giờ người đang ở đây, làm phiền anh đo lại kích thước một chút.

Tiêu Chiến vui vẻ đáp ứng.

Trong lòng anh âm thầm quyết định, bộ sườn xám này sẽ được làm riêng không theo số thứ tự đơn hàng. Nếu anh muốn tặng thêm mà Hứa phu nhân không đồng ý, thì lúc đó đóng gói lại gửi sang đây là được.

Sau khi đo kích thước, Tiêu Chiến lịch sự chào tạm biệt, nhưng Hứa Chi Lan đương nhiên là không để cho anh rời đi, bà nhất quyết giữ anh lại mời dùng cơm tối.

Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo thì có hai người đàn ông bước vào phòng khách.

Không cần giới thiệu, Tiêu Chiến cũng có thể nhận ra người trước mặt mình là ai-thân hình cùng sống mũi cao của Vương Nhất Bác rất giống ông ấy.

Tóc của Vương Tung Dật gần như bạc trắng, nhưng không khó để nhận ra ngoại hình của ông khi còn trẻ -- ít nhất cũng sẽ không thua gì hoa hậu phu nhân của mình đâu.

Hứa Chi Lan kéo người thanh niên phía sau đến giới thiệu, nói đây là cháu trai của mình, trình độ học vấn cao đụng nóc nhà, học đại học năm mười lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Thành Đô, hiện tại đang là bác sĩ.

Tiêu Chiến khách khí mỉm cười: "Tôi cũng tốt nghiệp đại học Thành Đô."

Hứa Thước mới vừa nhìn thấy Tiêu Chiến ánh mắt liền sáng lên, bây giờ lại nghe anh nói như vậy, ý cười trên môi càng sâu: "Vậy tính ra, tôi là sư ca của em rồi."

"Sư cái gì ca." Vương Nhất Bác tay đút túi quần từ đâu xuất hiện, đưa lưng che trước mặt Tiêu Chiến, dễ dàng chặn đi tầm mắt của Hứa Thước.

Hắn nhìn chằm chằm vào người anh họ thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười: "Anh hơn người khác bảy tám tuổi, gọi là sư thúc thì còn nghe được."

Hứa Thước: ". . . . . ."

Ánh mắt của Hứa Thước dao động qua lại giữa hai người trước mắt, do dự mở miệng hỏi: "Tiểu Bác, em quen Tiêu tiên sinh sao?"

"Không cần khách khí gọi là Tiêu tiên sinh đâu." Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn chàng trai sau lưng một cái, khóe môi cong lên, "Tương lai, có khi em ấy cũng gọi anh là anh họ đấy."

Hứa Thước: "! ?"

Tiêu Chiến đưa tay đánh hắn một cái, nhỏ giọng oán hận: "Anh lại nói lung tung."

"Sao lại là nói lung tung ." Vương Nhất Bác cúi đầu hỏi anh, ngữ khí sủng nịnh trêu đùa, "Hay là phải nói hiện tại mới đúng."

Tiêu Chiến đỏ mặt, trộm nhéo cánh tay hắn: "Mau im miệng!"

Vương Nhất Bác nở nụ cười, đưa tay nắm lấy cổ tay anh: "Em lại giống như mèo gãi ngứa - lại nhéo lần nữa thử xem?"

Hứa Thước nhìn mà sửng sốt.

Đây chẳng phải là đang tán tỉnh nhau ư?

Không phải nói gọi mình lại đây ăn cơm, giới thiệu đối tượng cho mình sao! ?

Ăn cơm biến thành ăn cẩu lương ? ?

Hứa Chi Lan bước tới kéo góc áo, ánh mắt bà ra hiệu cho hắn rời đi.

Bà thì thầm vào tai Hứa Thước giải thích vài câu, vẻ mặt của vị bác sĩ từ mờ mịt biến thành giật mình, sau đó là kinh ngạc lại bất đắc dĩ, cuối cùng khi nhìn Tiêu Chiến ánh mắt anh ta lóe ra vẻ mất mát mơ hồ.

Lôi kéo một hồi cũng đã trễ, bữa tối đã được bày biện xong xuôi. Tiêu Chiến hoàn toàn không có cách nào từ chối, bèn theo Hứa Chi Lan ngồi vào bàn ăn.

Anh mới vừa ngồi xuống, Vương Nhất Bác đã ngay lập tức theo sau ngồi xuống bên cạnh. Hắn gác một tay lên lưng ghế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net