CHƯƠNG 25: NGỦ NGON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Giang Ngư kết thúc công việc mới từ nhà cổ đi ra, liền đụng phải Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về nhà.

Cậu quyết định không về nhà nữa mà cùng Tiêu Chiến quay lại nhà cổ.

Đợi bà ngoại trở về phòng, Giang Ngư mới nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, không kiềm chế được mà kích động: "Hai người đang. . . . . . thương lượng sao? !"

Tay Tiêu Chiến với lấy bánh ngọt bị bắt dừng lại.

Anh nâng mắt nhìn thấy khuôn mặt hớn hở hóng chuyện của bạn thân, bất đắc dĩ cười khẽ: "Không có."

Giang Ngư tỏ vẻ nghi ngờ: " Tớ không tin."

Vừa rồi cậu đã thấy hết!

Tiêu Chiến thu mình lại trong chiếc áo khoác của người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi chân mảnh khảnh, cả người trông càng nhỏ bé mong manh.

Tay đua cao lớn khôi ngô đứng bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn anh càng giống tiểu tân lang điềm đạm đáng yêu. Bọn họ sóng vai đi cùng nhau, không nắm tay cũng không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người lúc đó có cảm giác.

Cảm giác như dây tơ hồng quấn quanh.

Không nói chuyện mà đã như vậy rồi, nếu nói chuyện với nhau không biết còn ngọt ngấy cỡ nào nữa . . . . .

"Thật mà." Tiêu Chiến nói, anh lấy bánh ngọt cùng hai ly nước lựu đặt lên bàn.

Mẹ Vương Nhất Bác tặng anh một hộp điểm tâm ngọt nhìn không lớn lắm nhưng bên trong có khá nhiều loại. Ngoài bánh ngọt, còn có bánh trứng và bánh quy tự làm với nhiều hương vị khác nhau.

"Cái gì mà gặp bố mẹ!" Tiêu Chiến giận dỗi liếc mắt nhìn Giang Ngư, lại dừng, "Nhưng thật ra gia đình bọn họ cũng khá lắm."

Anh nở nụ cười: "Cả gia đình người ta nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt, bầy không khí vui vẻ lắm."

Giang Ngư nâng cằm nhìn anh: "Cậu cũng muốn gia nhập vào đấy à."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiêu Chiến cầm lấy nĩa nhỏ chọc một miếng bánh đưa vào miệng ăn. Hai má anh nhai nhai, nhưng không nói gì.

Giang Ngư nhướng mi: "Quả nhiên."

"Chắc chẳng có người nào kháng cự nổi người đàn ông như Vương Nhất Bác."

Vẻ ngoài đẹp trai, gia thế tốt, còn là tay đua nổi tiếng . . . . . . yêu đương với người như vậy có thể được ngàn người hâm mộ.

Có thể thỏa mãn tâm tư hư vinh nho nhỏ của các thiếu niên.

Hơn nữa hắn cũng rất lãng tử.

Giang Ngư nghe Tiêu Chiến nói qua mấy chi tiết liền nhận dạng được kiểu đàn ông này. . . . . .

Rất cmn thâm sâu.

Giang Ngư mím môi, do dự mở miệng nói: "Không phải tớ hắt nước lạnh lên cậu. . . . . ."

Tiêu Chiến buông nĩa nhìn cậu:

"Đến, mau hắt tỉnh tớ."

Giang Ngư nở nụ cười. Cậu nghiêng đầu tìm từ ngữ một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: "Dù sao tớ cũng không tin, lãng tử thật sự quay đầu, hồi tâm chuyển ý. . . . . ."

Chỉ một câu như vậy Tiêu Chiến đã hiểu.

Những bông hoa thu hải đường trên đầu đang rơi xuống, một cánh hoa đỏ xoay tròn rơi vào cốc nước ép lựu. Mặt nước phẳng lặng khẽ gợn lên, xuất hiện những đợt sóng nhỏ lăn tăn.

Giọng nói của Giang Ngư hơi chút trêu đùa: "Cậu còn nhớ lúc trước ở cao nguyên chúng ta thấy mấy tay đua cùng các cô gái kia thế nào rồi chứ?"

"Các cô ta chắc cũng biết khó có thể yêu đương thật lòng, nhưng nếu như được cùng Vương Nhất Bác đại soái ca ở cùng một chỗ thì dù có chia tay thì cũng coi như kiếm được . . . . . ."

Cậu hơi dừng ngước mắt nhìn Tiêu Chiến: "Nhưng cậu không giống bọn họ, cậu không tiêu sái như vậy."

"Tuy nói hai người bên nhau rất thật xứng đôi vừa lứa, nhưng tớ cảm giác . . . . . . Cậu không giữ được người đàn ông như vậy."

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn cánh hoa trong cốc, lông mi khẽ động.

Anh không biết rằng mình không thể nắm giữ được một người đàn ông như vậy.

Chắc là vì là sống cùng bà ngoại đã lâu, cho nên anh không có cảm giác khát khao tình yêu lãng mạn phấn hồng cho lắm.

Có lẽ khi không còn trẻ nữa, anh sẽ kết hôn với một người thích hợp. Bên kia nhẹ nhàng lễ phép, hiểu biết có lễ, không nói tình cảm thế nào nhưng hai người có thể coi trọng nhau, tương kính như tân.

Bây giờ, Vương Nhất Bác xuất hiện . . . . . .

"Tớ không phải vì gia thế, chức nghiệp và danh tiếng mới. . . . . ." Tiêu Chiến nhẹ giọng mở miệng, thanh âm như nước, trong màn đêm đôi mắt nâu ẩm ướt của anh sáng ngời.

"Tớ cũng không nghĩ tới phải "Kiếm" cái gì từ anh ấy."

Hắn là người đàn ông đầu tiên thổ lộ tình cảm thẳng thừng với anh.

Vừa trắng trợn, vừa cường thế.

Có đôi khi anh cũng sẽ hoài nghi, vì hắn không coi trọng phần tình cảm này, anh cũng chẳng khác gì những mối tình đã qua của hắn nên hắn mới có thể thổ lộ mà không chút đắn đo.

Nhưng hôm nay khi được hắn ôm vào trong lòng, dường như anh cảm nhận được hắn thật lòng và kiên định thích mình.

Khi hắn ôn nhu gọi anh là "bé con" , lần đầu anh cảm giác được bảo vệ và sủng ái vô điều kiện.

Phần dung túng cùng cảm giác an toàn này, anh cũng chưa từng cảm giác được khi ở cùng ông cố và bà ngoại.

"Tớ biết cậu xem trọng cái gì." Giang Ngư nói với anh, "Nhưng vì cậu có cảm giác này, tớ mới lo lắng."

Cậu nhíu mày, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến có chút âm thầm buồn lo: "Tớ không muốn nhìn thấy cậu đau khổ . . . . . ."

"Tớ hiểu mà." Tiêu Chiến gật đầu, với Giang Ngư, cũng là với chính mình, "Tớ sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

Giang Ngư bĩu môi: "Ít nhất là cậu không nên dễ dàng đồng ý! Chứ không thì quá hời cho anh ta rồi!"

"Nhỡ đâu theo đuổi được rồi anh ta lại không quý trọng cậu thì sao! Nhìn mà không chiếm được mới là tốt nhất."

**

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, rất nhanh đã đến tháng mười.

Bộ phim 《 mật thám hoa hồng 》mà Tiêu Chiến phải bay đi cao nguyên để thiết kế sườn xám kia, đột nhiên phát sóng.

《 Mật thám hoa hồng 》 chưa kết thúc phần một, theo lý mà nói sẽ không phát sớm như vậy, nhưng nữ chính ​của bộ phim đã dính phải một vụ bê bối gây sốc, đoàn phim suốt đêm chuẩn bị, tuyên truyền hay gì đó cũng không kịp đã phải phát sóng để cứu vãn tình hình.

Không tuyên truyền thì đề tài thảo luận cũng không có,《 Mật thám hoa hồng 》 cơ bản không ai xem trọng, chỉ có nhà tư bản mua mấy nhiệt sưu. Nhưng không nghĩ đến sau khi chiếu sáu tập, mức độ phổ biến bỗng tăng vọt. Số bài đăng thảo luận ngợp trời, hầu như đều nhắc tới: Hứa Dịch thủ vai nam chính Hoắc Châu.

Và sườn xám của Hoắc Châu.

Nhấp vào xem hầu như tất cả mọi người đều xuýt xoa:

【 tôi tuyên bố: Hứa Dịch mặc sườn xám chính là nhân gian phú quý hoa! 】

【 cuối cùng Hứa Dịch cũng tìm được phong cách cho riêng mình rồi! Hoắc Châu trở mình hoàn mỹ a a a! 】

【 Nhớ lầm à? Tôi nhớ dáng người Hứa Dịch không đẹp lắm, nhưng sao bây giờ mặc sườn xám lại đẹp như vậy chứ? ? 】

【 Có người từng nói với tôi rằng sườn xám giống như ngọc bích. Không có trang phục nào giống sườn xám, dù cao hay thấp, mập hay ốm, bình tài sườn xám có thể cho phép mọi người thể hiện bản thân theo phong cách khác nhau. Không cần theo đuổi dáng người "Hoàn mỹ", tôi yêu Hoắc Châu, cũng yêu thích mỗi tấc da thịt trên người mình.】

Người qua đường ai ai cũng tán thưởng Hứa Dịch truyền bá thông điệp rất tích cực và có ý nghĩa.

Đồng thời, bình tài sườn xám cũng được mọi người điên cuồng tìm kiếm.

Giang Ngư rất vui vẻ, buổi tối gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, hỏi anh có muốn nhân cơ hội này lập một tài khoản Weibo hay Douyin gì đó không. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, cảm thấy đây đúng là một cơ hội tốt, không phải vì tuyên truyền, mà là có thể phổ biến về bình tài sườn xám, trang phục truyền thống.

Trước đây Tiêu Chiến không dùng Douyin, nhưng khi tải về lướt qua một lúc anh lại thấy nó khá thú vị. Sau khi đăng ký tài khoản, hệ thống đề xuất "những người bạn có thể biết" cho anh, vừa định bấm tắt lại chợt thoáng thấy một ảnh đại diện.

Giống như WeChat, đó là hình đại diện với bộ đồ đua màu đỏ và trắng.

Tiêu Chiến có chút hứng thú nhấn vào.

Lại kinh ngạc ra tiếng.

Vương Nhất Bác chỉ đăng tổng cộng hai video, vậy mà có tận 500.000 lượt follows, số lượt thả tim lên đến hơn 1.000.000!

Đua motor không phải là môn thể thao không được ưa chuộng sao? Chẳng phải trong khoảng thời gian này anh ấy không thi đấu sao? Tại sao mức độ nổi tiếng lại cao như vậy?

Tiêu Chiến tò mò vào bấm xem video có nhiều lượt thích nhất.

Chính là video Vương Nhất Bác nhẹ nâng tay, đặt hai ngón tay lên mũ bảo hiểm, làm một tư thế chào kỵ sĩ về phía màn hình.

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Chỉ vậy thôi?

Chỉ có vậy ?

Mà có hơn 1.000.000 lượt thả tim? ?

Tiêu Chiến nhấp vào khu vực bình luận bên dưới, chỉ toàn là "Ahhhh".

Anh cau mặt càng sâu sau khi lướt thêm một lúc nữa...

【 a a a a chồng ơi! ! ! 】

【 ca ca, đừng cưỡi motor cưỡi em đi ~】

【 Bác thần, làm sao vậy? Ahhhh không, đường đột quá [ xấu hổ ][ xấu hổ ]】

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Anh chọc tay thật mạnh vào màn hình khu bình luận.

Video của hắn sẽ tự động phát lại. Một giây cuối cùng sau khi xem xong, anh "Hừ" ra một tiếng.

Đáng ghét, quên luôn đi ! !

Tiêu Chiến tắt di động.

Trên màn hình tối đen, anh nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đầy oán hận. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt suy sụp của mình một lúc, anh lại mở WeChat một lần nữa.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác không ở Thành Đô mà cùng Phương Khôn Đằng và vài người khác đi tham gia hội đua xe gì đó. Mấy ngày nay hai người cũng chưa gặp nhau, chắc là vì lịch trình của hắn bận rộn, tần suất nhắn tin với anh cũng thấp hơn. Nhưng mỗi đêm hắn đều sẽ gửi cho anh một chùm ảnh, hầu hết là ảnh chụp motor. Cách màn hình nhưng dường như Tiêu Chiến đã có thể nghe thấy tiếng động cơ đinh tai nhức óc.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp đồ ăn nhẹ buổi tối mà Vương Nhất Bác đã gửi hai giờ trước trong vài giây, sau đó ngập ngừng gõ vài chữ.

Nghê Thường vũ y: 【《 chú ý an toàn》[ mỉm cười ]】

Qua một hồi lâu, hắn mới trả lời bằng một chuỗi dấu chấm lửng.

YB: 【 anh không thèm đọc bình luận đâu mà】

Tiêu Chiến: ". . . . . . A."

YB: 【 thì ra không phải em đến quan tâm anh mà là đến tính sổ】

YB: 【 chậc, bé con ăn giấm chua 】

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tự hào lắm đấy nhỉ ? !

Anh gửi hai lời chào tạm biệt, phớt lờ hắn.

Vương Nhất Bác cũng không gửi tin nhắn đến nữa.

Anh nằm lại giường cầm điện thoại, mở mắt nhìn trần nhà một lúc rồi lại bật Douyin lên.

Một lần nữa nhấn xem tài khoản của hắn, Tiêu Chiến sửng sốt.

Nhấp vào đoạn video ngắn mà Vương Nhất Bác vừa đăng tải, hơi thở của anh đột ngột ngừng lại.

Nhìn kĩ ảnh chụp -- là sườn xám 'vụ mai lam' dài tay anh mặc lúc trước!

Ảnh chụp đã được cắt xén, không thấy khuôn mặt anh, chỉ lộ ra một nửa cằm thon thả. Vòng ngọc trên cổ tay mảnh mai vô cùng bắt mắt.

Vương Nhất Bác ghi caption:

【nighty night, zz】

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm dòng chữ này hồi lâu, rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình được khuếch đại.

nighty night, zz

-- ngủ ngon, bé con.

Khóe miệng từng chút một chút cong lên, Tiêu Chiến cũng không hề biết mình đang nhìn vào màn hình di động cười có bao nhiêu ngọt ngào.

Mở khu bình luận phía dưới, anh không tự chủ được mà có chút khẩn trương.

Trong khu bình luận là một đống "? ? ?"

Còn có người hỏi có phải Bác thần bị hack tài khoản không.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu đoán: 【 ĐM! Sẽ không phải là người yêu chứ! 】

【 oa! Sườn xám mỹ nhân! 】

【zz là ý gì? Tên viết tắt? ? 】

【 chắc là người yêu rồi huhu, nighty night chúc ngủ ngon, thật là ám muội 】

【! ! Tôi mới vừa yêu đã thất tình huhuhu 】

. . . . . .

Hai giờ sau, Vương Nhất Bác bị một đống tin tức và bài đăng trên mạng ầm ĩ bủa vây.

Với tiêu đề:

【Phim mới của Hứa Dịch quá nổi tiếng, đến cả thần xe Vương Nhất Bác cũng cách khoảng không hướng về nam thần sườn xám Hoắc Châu, chúc ngủ ngon! 】

................................................................

*gòi xong, tới công chiện luôn haha

TRuyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net