CHƯƠNG 26: BÉ CON NHÀ ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm trước ngủ quá trễ, sáng hôm sau không hề ngoài ý muốn Tiêu Chiến đã dậy muộn.

Có hai cuộc gọi nhỡ trên WeChat, tất cả đều từ Vương Nhất Bác

Giang Ngư gửi tin nhắn:

【 a a a a mau lên cậu mau lên Douyin! ! 】

Chuyện gì vậy??

Douyin?

Nghĩ đến chuyện tối qua Vương Nhất Bác đăng ảnh mình, trong lòng anh chợt khẩn trương.

Hôm qua anh mất ngủ vì lo xem khu bình luận. Đêm hôm khuya khoắt, thấy số lượng bình luận không ngừng tăng lên, hầu hết là đoán thân phận của anh và mối quan hệ của anh với hắn.

Tiêu Chiến chưa bao giờ bị để ý nhiều đến như vậy mặc dù là trong tình huống người khác cũng không biết anh là ai.

Cái cảm giác này thật giống như ở trong đám đông lặng lẽ nắm tay nhau.

Tiêu Chiến nhắm mắt thở ra một hơi dài, ngồi dậy dựa vào đầu giường. Anh mở Douyin ra định kiểm tra các tài khoản mà mình theo dõi thì bất ngờ nhìn thấy cụm từ tìm kiếm được đề xuất bên dưới: Vương Nhất Bác, Hứa Dịch.

Anh sửng sốt.

Hứa Dịch?

Hứa Dịch sao lại cùng Vương Nhất Bác ? ?

Tiêu Chiến tò mò tìm hiểu.

Đoạn tin tức đầu tiên được tung ra đã khiến anh bị sốc.

#Racer Vương Nhất Bác cách khoảng không thổ lộ tâm tình với Hứa Dịch.

". . . . . . ?"

"? ?"

Tiêu Chiến giật mình.

Này là các blogger mạng chế bát quái, bên dưới chính là video Vương Nhất Bác thi đấu, cùng cảnh quay < Mật thám hoa hồng> của Hứa Dịch, kèm theo ảnh chụp Douyin mà Vương Nhất Bác đăng chúc ngủ ngon.

" Tay đua GP* nổi danh Vương Nhất Bác đêm qua đột nhiên công khai chúc ngủ ngon, vô cùng ái muội! Mặc dù không có chỉ tên nói họ, nhưng mỹ nhân sườn xám và viết tắt 'zz', vừa thấy đã biết là ám chỉ nam thần sườn xám Châu tiên sinh!"

* Grand Prix Giải đua xe mô-tô quốc tế là giải thể thao tốc độ số một thế giới về mảng đua moto được tổ chức ở các trường đua đường nhựa.

Với thâm phận này của Bác thần, mọi người muốn không nghĩ xa cũng không được -- liệu hắn có đang thể hiện sự ưu ái của mình với Hứa Dịch một cách công khai hay không ?!

Vương Nhất Bác là tay đua GP số một châu Á, từng gây sốt vì ngoại hình đẹp trai lạnh lùng và độ nổi tiếng luôn ở mức siêu cao. Nhiều người hâm mộ của Hứa Dịch đã bày tỏ rằng nếu 'anh rể' thực sự oai phong như vậy thì cũng... không phải là không thể!

Tổ hợp minh tinh × tay đua, mọi người cùng nhau chờ đợi nhé!"

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Anh tuyệt đối không nghĩ đến sự tình lại đi đến mức này. Anh nhìn xuống màn hình điện thoại rồi từ từ mím môi. Cảm giác rộn ràng ngọt ngào trong tim dần biến mất.

Bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Còn có chút tủi thân không hiểu vì sao.

Ảnh chụp kia rõ ràng là anh mà!

Hơn nữa "zz" cũng không phải "Châu Châu" .

Là "bé con" . . . . . .

Tiêu Chiến thoát video bát quái kia và nhấn vào ID của Vương Nhất Bác. Hắn vẫn chưa xóa video kia, cũng chưa có bất cứ hành động giải thích nào.

Những bình luận bên dưới đang sôi sục như điên, có fan bạn gái khóc nức nở, có người ngồi xem vui vẻ không thấy đó là chuyện gì to tát, có người khen hắn và Hứa Dịch thực sự xứng đôi.

Tiêu Chiến bĩu môi.

Đột nhiên, một yêu cầu thoại WeChat xuất hiện trên màn hình.

Anh nhìn chằm chằm vào hình đại diện bộ đồ đua màu đỏ trắng trong vài giây sau đó ấn nút nghe một cách đầy miễn cưỡng.

". . . . . . Sao đấy?"

Anh hỏi, âm cuối có chút nhẹ nhàng ngái ngủ giống như mới rời giường.

"Tỉnh ngủ chưa?" Có vẻ như không muốn quấy nhiễu anh, giọng hắn cũng hơi thấp xuống.

Hắn lại nở nụ cười: "Em ngủ thật ngon nhỉ."

"Em đang ở nhà sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Lúc này hắn gọi đến, nỗi tủi thân trong lòng anh đột nhiên được phóng đại một cách kỳ lạ.

Tiêu Chiến thấp giọng, cố ý nói: "Không ở nhà."

"Không đúng, sáng sớm nhà em chỉ có một người ra cửa." Hắn không nhanh không chậm nói, "Bà ngoại em đi ra ngoài từ sớm."

Tiêu Chiến hốt hoảng. "Sao anh biết?"

Sáng sớm bà ngoại đã đi ra ngoài xem tư liệu.

Anh lập tức phản ứng lại: "Anh, anh đến nhà em sao ??"

Trước khi Vương Nhất Bác kịp trả lời, anh đã vội vàng kéo chăn rời khỏi giường.

"Anh về lúc nào đấy?"

Vương Nhất Bác chỉ cúi đầu nở nụ cười: "Mở cửa."

Anh chạy vào phòng tắm rửa mặt thật nhanh. Sườn xám mặc không kịp nên anh chỉ thay một bộ đồ thường đơn giản và lấy trong tủ ra một chiếc áo len dệt kim dài đến đầu gối để khoác bên ngoài.

Bước nhanh xuống lầu đi tới sân trước, Tiêu Chiến đứng sau cánh cửa đưa tay lên vuốt lại mái tóc của mình trước khi mở.

Hắn đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần. Vào một buổi sáng mùa thu, hắn vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác, thân hình cao lớn khỏe khoắn, dáng vẻ hào sảng.

Nhìn bộ đồ ở nhà hiếm hoi của anh, khóe môi Vương Nhất Bác khẽ cong lên, hắn nhìn anh chằm chằm mà không nói lời nào, một tay kéo mở khóa áo khoác một tay đưa túi đồ ăn sáng cho anh.

Tiêu Chiến đưa một tay đón lấy, đôi mắt ngập nước sâu kín nhìn hắn, nhỏ giọng: "Anh đến làm gì?"

Lúc trước nói phải qua hai ngày nữa mới về cơ mà.

Vương Nhất Bác nhướng mày đưa tay xoa xoa đầu anh.

"Đến đây nhìn xem bé con nhà anh có còn ăn giấm chua không."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh hung hăng liếc hắn một cái, quay người định đi vào nhà. Hắn ở phía sau đưa tay giữ lại.

Xem ra là vẫn còn ăn giấm chua.

Cũng ăn đến ngon miệng nhỉ.

Hắn sải đôi chân dài nhàn nhã đi theo vào sân, đặt bữa sáng lên bàn đá dưới gốc cây.

"Được rồi mà em đừng ghen nữa."

Hắn ngồi đối diện, ánh mắt nhìn anh thật chăm chú.

"Nhìn em không vui lão tử không chịu được đâu."

Mắt anh khẽ chuyển, cuối cùng khóe miệng cũng cong cong lên. Khi nói chuyện giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Sao anh đã về rồi?"

Anh giương mắt nhìn, lúc này mới phát hiện cằm hắn đã lún phún một lớp râu xanh nhạt, trông thô ráp và hoang dã.

Bà ngoại đi từ sáng nên chắc chắn hắn phải đến đây từ rất sớm mới thấy được.

Nhưng tối qua còn đang ở nơi khác mà. . . . . .

"Biết rõ còn cố hỏi." Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời.

"Nếu không trở về, con dâu sắp đuổi tới tay vụt đi mất thì phải làm sao" hắn khẽ cười

"Lão tử trắng trợn theo đuổi một thời gian dài đấy."

Tay anh lấy bánh bao bỗng khựng lại "Cái gì đấy, sao lại gọi là đuổi tới tay . . . ."

Như bị chọc trúng điểm yếu, lông mi anh run lên né tránh tầm mắt hắn.

Vương Nhất Bác khẽ"A" ra một tiếng: "Còn chưa sao?"

Hắn nhìn anh thật sâu, ánh mắt thẳng thắn cùng giọng điệu mơ hồ: "Em không tiện nói anh còn thiếu bao nhiêu mới được gọi là đuổi tới tay đúng không?"

"Cứ đặt ra yêu cầu đi, cái gì anh cũng có thể làm sáng tỏ."

Tiêu Chiến khó hiểu: "Làm sáng tỏ cái gì?"

"Làm sáng tỏ bài đăng tối hôm qua, là đăng về người con trai mà anh đang theo đuổi." Vương Nhất Bác chậm rãi nói, cau mày bất mãn, "Mấy người họ thấy sườn xám là bắt đầu đuôi mù hết, ánh mắt không biết phân biệt phải trái."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, giải thích: "Lúc trước em đến cao nguyên là để làm cố vấn phục trang cho phim."

Vương Nhất Bác nhớ ra gì đó: "Chính là --"

Anh gật đầu: "Sườn xám Hứa Dịch mặc đều là em làm cả."

"Thảo nào." Hắn a ra một tiếng, lại thản nhiên nói, "Em mặc đẹp hơn."

Tiêu Chiến đang đưa tay lấy giấy ăn, bỗng nhiên thấy hơi ngượng ngùng.

Anh nhìn hắn bằng đôi mắt có chút ủ rũ: "Anh nói bậy, người ta là minh tinh đang nổi tiếng."

Vương Nhất Bác bất động thanh sắc: "Minh tinh thì sao."

Hắn nhìn anh với ánh mắt hơi trêu đùa: "So với bé con nhà anh còn kém xa."

Tiêu Chiến không nói chuyện, anh cúi đầu cố gắng áp chế khóe miệng đang cong lên, nhỏ giọng: "Cái gì mà nhà anh chứ . . . . ."

"Không phải nhà anh?" Hắn cười hỏi lại, "Bác ca có thể thu dưỡng em mà."

Hắn tựa vào bàn đá tiến đến sát gần anh, giọng nói cũng trở nên trầm hoãn: "Chịu để anh nuôi không?"

Tiêu Chiến không tiếp được ánh mắt ái muội như vậy, anh cũng không dám cùng hắn đấu mắt bèn quay đầu chuyển chủ đề : "Anh làm sáng tỏ thì cũng đừng nói vậy, Hứa Dịch đang phát hỏa đấy, fans anh ấy sẽ xé xác anh. . . . . ."

Vương Nhất Bác đứng dậy khinh thường khịt mũi.

Xoay người, hắn cầm lấy bát cháo trong tay anh: "Lạnh rồi, đừng ăn nữa."

" Anh mua cho em cái khác nhé?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần."

Hắn mở nắp nhựa, tự mình uống cạn chén cháo nguội. Anh cũng đứng lên theo hắn đi ra ngoài. Nhìn yết hầu hắn đang trượt lên xuống, anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Hai người bọn họ đã không gặp nhau trong nhiều ngày. Người đàn ông này, sáng sớm đã đến đây nói chuyện bằng những viên đạn bọc đường, hết viên này đến viên khác đổ ập về phía anh mà đến.

Dỗ anh hết sửng sốt này đến sửng sốt khác, hiện tại nói đi là đi ngay rồi.

Môi anh mấp máy, cuối cùng chỉ hỏi: "Anh còn có việc gì sao?"

Vương Nhất Bác thản nhiên "Ừm", một tay lấy điện thoại ra xem, lông mày rậm nhíu chặt có vẻ sốt ruột: "Cái thứ chết tiệt này nhất định phải có hồi kết."

Tiêu Chiến đang định hỏi hắn định xử lý thế nào, nhưng chưa kịp nói đã nghe thấy hắn đang tự chế nhạo bản thân: "Sau này lão tử tuyệt đối sẽ không bao giờ viết tắt nữa."

"Thực hiện từ bây giờ luôn."

Nói xong, Vương Nhất Bác xoay người vươn tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của anh.

Hắn cong môi nói một cách ấm áp, ôn nhu: "Anh đi đây, bé con."

...................................

Gọi " bé con " như thế này thực sự rất ngọt......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net