Chương 30: Há miệng ra...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay hắn thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp, khẽ vuốt tóc anh còn như vô tình chạm qua vành tai trắng nõn.

Cảm giác tê dại thần kỳ như dòng điện vô hình chạy qua cả hai người.

Tiêu Chiến giật mình nhìn hắn vài giây, anh nâng tay sờ chiếc nhẫn mát lạnh đang yên vị trên ngón tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, trân trọng và nâng niu.

Bạch ngọc trơn bóng, bông hồng trên thân nhẫn được chạm khắc vô cùng tinh xảo, có thể nhìn thấy rõ ràng từng cánh hoa.

Hoa hồng trông rất sống động, nở rộ vĩnh cửu.

Mà trong lòng anh giờ đây cũng nở đang ra một đóa hoa nhỏ. . . . . .

Mi mắt Tiêu Chiến khẽ động, ánh mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, con ngươi đen thâm thúy vô cùng chăm chú.

Thấy anh vẫn vuốt chiếc nhẫn bất động, hắn hỏi: "Không thích?"

Tiêu Chiến lắc đầu, khẽ cắn môi dưới.

Hắn thản nhiên nở nụ cười: "Cầm đi. Dù sao anh cũng chưa tặng em cái gì."

Quả thật hắn cũng không biết tặng thứ gì. Xét đến tính tình của anh, hơn nữa là tình trạng mối quan hệ của hai người bọn họ hiện tại, hắn tặng món gì quá đắt tiền ngược lại anh sẽ thấy áp lực.

Cái này nhất thời không vội được.

Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nam nhân của hắn. Đến lúc đó có phải hái sao tặng, hắn cũng vui lòng.

Nhìn mấy ngón tay anh một mực vuốt ve hoa hồng nhỏ, Vương Nhất Bác khẽ chép miệng: "Em không thích thì thôi."

Hắn cố ý vươn tay làm bộ muốn lấy lại: "Anh mang về làm móc khóa --"

Tiêu Chiến nghe vậy lập tức ôm cuộn tay lại thành nắm đấm ôm chặt vào ngực lùi về phía sau.

Anh giận dỗi liếc mắt một cái, cúi đầu tránh khỏi người hắn, ngồi xuống bàn làm việc bên cửa sổ.

Nhẫn ngọc yên vị trên ngón tay, anh nhìn vào gương đối diện với ánh mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

Hai má anh ửng hồng, đôi mắt long lanh tràn đầy nhu tình mật ý.

Cười mỉm một cái làm loạn nhân tâm.

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại.

Hắn chớp chớp mắt, khóe môi cũng từ từ cong lên: "Đẹp lắm, rất hợp với em."

Đúng vậy. . . . .

Người nam nhân mà hắn yêu thích, không phải dùng mấy loại trang sức hay túi xách là có thể lấy lòng được.

Em ấy đẹp như quan ngọc*, nên được kết hợp với viên ngọc hoàn mỹ, như vậy mới xứng.

*Guān , một từ tiếng Hán, có nghĩa là ngọc bích đẹp, để trang trí mũ miện.

Vương Nhất Bác thản nhiên ném áo khoác trong tay xuống ghế sô pha gỗ, cầm hộp dụng cụ đi tới bên cửa sổ.

Tiêu Chiến lại sờ sờ hoa hồng nhỏ một chốc sau đó đứng dậy đi qua yên lặng gấp gọn áo khoác hắn lại.

Anh vuốt phẳng vạt áo, quay đầu hỏi: "Anh có thể sửa được không?"

Vương Nhất Bác nhìn anh, lại nói: "Khinh thường Bác ca của em sao?"

Tiêu Chiến không tiếp lời nói đó: "Em đi gọi thợ sửa bảo người ta không cần đến nữa."

"Trực tiếp nói hiện tại ở nhà em, anh ta thất nghiệp rồi."

Hắn mở hộp dụng cụ ra và lấy ra một cái tuốc nơ vít, lắc tay cầm, xoay tròn, ngữ khí lơ đễnh: "Về sau mấy việc thế này, người đàn ông của em sẽ bao hết."

Mặt Tiêu Chiến nóng lên: "Anh lại --"

Còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy tiếng lách cách từ cửa sổ.

Vương Nhất Bác vươn tay đóng cửa, khóa lại hoàn hảo.

Tiêu Chiến sửng sốt.

Thế này cũng quá nhanh rồi.

Anh lại nghĩ tới lúc ở trên cao nguyên, hắn nhóm lửa, sửa điện, còn có gara tự cải tạo. . . . . .

Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, nhưng năng lực lại tốt như vậy.

Hơn nữa có vẻ như cái gì hắn cũng có thể làm tốt. . . .

Vương Nhất Bác vặn vít xong vỗ vỗ tay: "Còn có chỗ nào không ổn? Để anh nhìn xem."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói: "Ngăn tủ bàn lâu nay vẫn bị kẹt."

Hắn đi tới bàn làm việc trước cửa sổ, gõ gõ hai cái: "Cái này có chút cũ rồi."

Tiêu Chiến gật đầu: "Đây vốn là của hồi môn mà ông cố chuẩn bị cho bà ngoại khi kết hôn."

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, như phát hiện cái gì: "Bà ngoại em kết hôn rồi vẫn ở tại nhà mẹ đẻ?"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến giải thích, "Ông cố chỉ có một người con nên không muốn gả bà đi xa nên con rể đành phải đến đây."

Vương Nhất Bác ngoài ý muốn nhướng mày: "Bà ngoại em cũng thật tài tình."

Theo sau hắn lại 'chậc' lắc đầu: "Kết hôn rồi thì tách ra ở riêng vẫn tốt hơn."

Tiêu Chiến âm thầm đồng ý.

Sau khi kết hôn anh cũng sẽ dọn ra ngoài. . . . . .

Vương Nhất Bác nhìn anh, khóe môi hắn khẽ nhếch đầy ẩn ý: "Anh cũng không cần vợ mang đồ cưới gì cả, chỉ cần người đồng ý về với anh, toàn bộ chi phí anh sẽ trả tất."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Người đàn ông này lại bắt đầu đáng ghét.

Anh không tiếp lời, chỉ sâu xa nhìn hắn một cái rồi xoay người đi xuống lầu.

Không biết vị khách kia vẫn đang bàn bạc cái gì mà phòng làm việc vẫn đóng chặt như trước.

Tiêu Chiến bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, đem bát bẩn vào phòng bếp.

Thấy trong bếp còn có một túi nho xanh, anh lấy ra hơn phân nửa, rửa sạch rồi bưng lên lầu.

Lúc anh vào phòng Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu, hắn đang chuyên tâm xem xét gì đó trong tay.

Tư thế này giống như lúc kiểm tra vết thương ở chân của anh trước đây, nửa quỳ một đầu gối xuống đất, đầu gối bên kia đỡ lấy ngăn kéo bằng gỗ.

Cởi áo khoác, trên người hắn chỉ còn áo tay dài màu đen. Ống tay áo kéo lên để lộ cánh tay cường tráng, bên trên còn có gân xanh nổi lên. Lúc hắn cúi đầu xem xét ngăn tủ đang kê trên đầu gối, hai vai rộng mở, mông cũng hơi hơi nâng lên.

Phối hợp với vẻ chuyên chú này là sườn mặt sắc bén, cả người toát ra loại cảm giác. . . . . . nam tính, gợi cảm không nói nên lời.

Tầm mắt Tiêu Chiến dừng ở phần lưng tựa như hình tam giác ngược bên dưới bờ vai rộng kia. Hôm nay khi anh không cẩn thận đụng tới nơi đó, cả người hắn đột nhiên căng chặt.

Ánh mắt nhìn anh giống như dã thú sắp ăn thịt. . . . .

"Em đang đang giám sát công việc của anh sao?" Vương Nhất Bác đột nhiên ra tiếng đánh gãy suy nghĩ của anh.

Tiêu Chiến giật mình, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn, mặt anh lại hơi nóng lên -- có cảm giác xấu hổ như khi bị người ta bắt gặp đang nhìn trộm.

Chớp mắt mấy cái, anh đi về phía trước hai bước đưa mâm đựng trái cây trong tay đưa tới trước mặt hắn.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn mấy quả nho trên mâm, sau đó dời tầm mắt đến mặt anh khẽ nhướng mày, không động đậy tay, có ý gì không cần nói cũng biết.

Tiêu Chiến mím môi, do dự đưa một tay vén vạt sườn xám, sau đó ngồi xổm xuống đưa một quả nho tới miệng hắn.

Vương Nhất Bác vừa lòng cong cong môi, nghiêng đầu há miệng.

Nho vào miệng nhưng tầm mắt ai kia còn chưa thu về.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn mỏng manh của anh lấm tấm những giọt nước nhỏ, đầu ngón tay trơn bóng hồng nhạt, thoạt nhìn còn trong veo mọng nước hơn cả mấy quả nho.

Mi mắt hắn giật giật, yết hầu lăn lộn: "Rất ngọt..."

Hắn nghiêng đầu: "Đút thêm một quả nữa."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh lại nhặt lên một quả nho đưa tới bên môi hắn.

Lần này, hơi thở nóng ấm của người đàn ông phả lên mu bàn tay anh.

Đầu ngón tay anh co rúm lại, liếc nhìn bàn tay hắn đang đặt trên ngăn kéo, nói nhỏ: "Cũng không phải anh không tự ăn được. . . . . ."

Vương Nhất Bác nuốt quả nho trong miệng xuống, khẽ cười: "Vậy còn phải xem là ai đút ."

Tiêu Chiến còn chưa phản ứng lại những lời này có ý gì, liền thấy hắn đưa tay nhấc ngăn tủ lên.

Ngón cái thô ráp có hơi ấm vuốt ve khóe miệng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên môi.

Anh ngẩn ra, quả nho trên tay rơi trở lại mâm đựng.

Hắn nhìn anh một lát rồi đưa tay cầm lấy quả nho vừa bị làm rơi xuống mâm kia.

"Bé ngoan, há miệng nào."

Giọng nói của hắn vang lên trên chóp mũi anh, từ tính trầm thấp đến vô cùng.

Tiêu Chiến như bị mê hoặc, đôi môi bất giác khẽ mở --

"Tiêu Chiến."

Một giọng nói bình tĩnh nhưng lại như sấm sét vang dội.

Anh quay đầu lên tiếng trả lời, thấy bà ngoại không biết khi nào đã đứng ở cửa phòng.

Tâm tình anh hỗn loạn, cơ hồ là nhảy dựng mà đứng dậy.

"Bà ngoại!"

Tiêu Hồng Hạnh đi vào, trên mặt thản nhiên không có cảm xúc gì, nhưng không hiểu vì sao lại làm cho người ta thấy như đang bị áp bách.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn anh đang run rẩy như chim sợ cành cong, hắn cũng đứng lên.

Hắn đang muốn mở miệng, chợt nghe Tiêu Hồng Hạnh nói: "Vương tiên sinh, thật là ngại quá. Đột nhiên có khách đến nhà, hôm nay làm chậm trễ cậu rồi."

Chú ý tới mình lại biến thành "Vương tiên sinh" , Vương Nhất Bác sắc bén cau mày.

Hắn lắc đầu: "Bà khách khí rồi."

Tiêu Hồng Hạnh mỉm cười: "Vốn nên chiêu đãi cậu lát nữa, nhưng thợ sửa đã sắp đến rồi. . . . . ."

Tiêu Chiến nhanh chóng mở miệng: "Con đã gọi --"

"Bà đã gọi lại rồi thợ sửa sẽ đến ngay." Tiêu Hồng Hạnh cắt ngang.

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh nhìn bà ngoại mím môi không nói nữa.

Lệnh đuổi khách đều đã được đưa ra, Vương Nhất Bác không còn cách nào khác đành phải nói: "Con không quấy rầy nữa."

"Thật là có lỗi. Vương tiên sinh đi thong thả."

Tiêu Chiến nhìn người đàn ông đang cầm áo khoác trên ghế sô pha bước ra ngoài, do dự nhỏ giọng: "Con tiễn --"

Tiêu Hồng Hạnh xoay người: "Để bà tiễn khách."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy hắn đang được bà ngoại tiễn ra khỏi cửa một cách lịch sự.

Khoảnh khắc cánh cửa gỗ đóng lại, dường như hắn vô tình ngước mắt lên từ xa nhìn về phía cửa sổ phòng anh.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, sau đó cúi người nhặt ngăn kéo bằng gỗ trên mặt đất lên đẩy lại vào trong tủ bàn.

-- Trơn tru không hề trở ngại.

Hắn đã sửa rất tốt rồi. . . . . .

Trước khi kịp sắp xếp lại tâm trạng phức tạp, Tiêu Chiến đã nghe thấy tiếng bước chân bà ngoại đang lên lầu.

Anh nhanh chóng quay lưng lại và cúi đầu sắp xếp hộp dụng cụ.

Tiêu Hồng Hạnh đi đến bên người cháu trai, bà không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua tay anh.

Lưng Tiêu Chiến căng thẳng, sau đó anh mới nhận ra mình vẫn đang đeo chiếc nhẫn ngọc hắn tặng.

Sau khi dọn dẹp hộp dụng cụ trong sự im lặng và lo lắng, Tiêu Chiến vừa nhấc hộp lên đã nghe tiếng bà ngoại nói: "Dì Cố hôm nay đến đây, nói muốn sửa bộ sườn xám đã đặt tuần trước. "

Anh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ạ ... sao tự nhiên lại muốn sửa ạ."

"Dì ấy nói thấy kiểu dáng mới trên mạng nên muốn làm theo." Tiêu Hồng Hạnh hơi dừng, sau đó tiếp tục, "Hôm nay dì ấy vừa nhìn thấy Vương tiên sinh đã bảo là có thấy cậu ấy ở trên mạng rồi."

Tiêu Chiến bất ngờ không kịp phòng: ". . . . . . Thật không ạ?"

Tiêu Hồng Hạnh quay đầu nhìn cháu trai: "Vương tiên sinh là tay đua sao? "

Anh đưa mắt nhìn, nhẹ giọng: "Đúng ạ, công việc thực sự của anh ấy là một tay đua còn việc di dời nhà đất là phụ giúp cho công ty gia đình."

"Thảo nào." Tiêu Hồng Hạnh nhẹ giọng, "Dì Cố nói ở đã thấy video thi đấu của cậu ấy trên mạng."

Tiêu Chiến "A" một tiếng: "Anh ấy cũng khá nổi tiếng. . . . . ."

"Đúng vậy." Tiêu Hồng Hạnh dừng lại, ý vị thâm trường nhìn cháu trai.

"Dì Cố cũng nhìn thấy cậu ấy công khai tỏ tình với con ở trên đó."

Tiêu Chiến: "!"

......................................................

Kì này mới là tới công chuyện thiệt nè........ cảnh báo các nàng là mấy chương sau chỉ toàn là phong ba bão táp :((((

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net