Chương 33: Rốt cuộc em có muốn ở bên anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác mang ra khỏi phòng, vừa lúc đội cứu viện phá được cửa tiến vào. Họ đi thuyền kayak và nhanh chóng đưa hai người đến nơi an toàn.

Thật ra ngoại trừ quận cũ trũng thấp ở phía nam thành phố thì không có nơi nào khác bị ảnh hưởng nặng nề cả.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại đến bệnh viện, xác nhận Tiêu Hồng Hạnh không có gì vấn đề lớn, sau đó mới trực tiếp bế Tiêu Chiến lên xe.

Tâm lý của Tiêu Chiến còn chưa bình ổn lại, suýt nữa thì bất tỉnh vì lạnh, suy nghĩ cũng đình trệ chỉ biết im lặng nhìn theo hắn.

Sau khi xe dừng lại, anh nhìn ra cửa xe và ngay lập tức nhận ra đó là nơi nào, hai tầng nhỏ màu trắng, sân trước với bãi cỏ và gara khổng lồ -- nhà riêng của hắn.

Xuống xe, hắn không đưa anh vào nhà mà đưa đến gara.

"Cúp điện rồi." Hắn mở cửa, quay đầu lại nói với anh,

"Đêm nay trong thành phố chắc sẽ không có điện."

Vừa dứt lời, bóng đèn trên nóc nhà để xe bật sáng.

Tiêu Chiến kinh ngạc, ánh mắt ý hỏi.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu về phía máy phát điện dưới chân nói: "Chuyện nhỏ, sáng cả đêm vẫn được."

"Trong phòng không có điện nên cứ ở đây một lát."

Anh "A" một tiếng, bước vào trong.

Bên này địa thế cao hệ thống thoát nước rất tốt, toàn bộ nhà để xe không có vấn đề gì, sau cơn mưa lớn chỉ còn lại sự ẩm ướt mát mẻ.

Vương Nhất Bác lấy ra một đôi dép lê, cùng vài món quần áo dài tay, khăn mặt đưa cho anh.

"Em thay quần áo ướt đi." Nói xong, hắn đi về phía cửa gara, "Anh đi lấy ít đồ trong nhà, em cứ tự nhiên."

Tiêu Chiến gật đầu lên tiếng trả lời, mới vừa đi đến sô pha trước mặt, đột nhiên lại nghe giọng hắn ở sau lưng: "Tiêu Chiến."

Anh xoay người, thấy hắn đang đi về phía mình.

Hắn vòng tay qua lưng ôm anh vào trong ngực. Trán áp vào lồng ngực rắn chắc, Tiêu Chiến ngửi được mùi bùn đất ẩm ướt, hơi lạnh của mưa và 'hormone nam tính' quen thuộc cùng với -- hơi thở ấm áp an toàn tuyệt đối!

Lòng bàn tay Vương Nhất Bác phủ lên gáy anh xoa xoa vài lần. Cằm lún phún râu của hắn đè lên mái tóc anh cọ nhè nhẹ mang theo cảm giác thân mật, ngọt ngào.

Qua một hồi lâu, lồng ngực rắn chắc của hắn phập phồng mới chậm rãi thở ra một hơi.

"Làm anh sợ muốn chết. . . . . ." Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Lần đầu tiên, trong giọng nói người đàn ông này xuất hiện chút ít vẻ yếu ớt.

Lần đầu tiên, Tiêu Chiến nghe được ngữ khí bất an cùng sợ hãi của hắn.

Chóp mũi anh chua xót, lông mi ướt át khẽ chớp. Hai cánh tay mảnh khảnh buông thõng bên cạnh không tự chủ được mà nhấc lên đang định vòng qua eo hắn đáp lại, nhưng tay anh lại dừng lại, cuối cùng chỉ nắm lấy góc áo ướt đẫm của hắn.

Hai người ướt sũng ôm nhau lặng lẽ, có cảm giác sống sót sau thảm họa.

Một lát sau, Vương Nhất Bác buông ra vươn tay xoa đầu anh.

"Mau thay quần áo." Hắn ôn nhu căn dặn, "Cẩn thận bị cảm."

Vương Nhất Bác đóng cửa gara rời đi, trong khi đó Tiêu Chiến đi đến bồn rửa vặn vòi nước. Cúp điện nhưng không cúp nước, chỉ có điều nước lạnh cóng đến tận xương. Anh chịu đựng cảm giác lạnh lẽo mà rửa mặt, đôi bàn tay nhỏ bé đỏ bừng lên vì lạnh.

Xong xuôi, Tiêu Chiến thay quần áo khô trên ghế sô pha. Chiếc quần dài quá khổ khiến anh chật vật. Ống quần cùng tay áo phải xắn lên nhiều lần mới để lộ bàn tay và bàn chân. Tiêu Chiến vừa lấy khăn lau tóc, cửa gara đã bị vỗ mạnh từ bên ngoài.

Anh phản ứng một chút, ra tiếng nói: "Em thay quần áo xong rồi."

Vương Nhất Bác mở cửa bước vào. Hắn cũng thay quần áo, đầu tóc rất ngắn gọn gàng và sạch sẽ. Trên tay còn mang theo một lò sưởi điện và sưởi cầm tay.

Hắn đặt đồ đạc trên tay xuống, lại đi đi về về hai ba lượt, mang theo dép bông, áo khoác dày, ấm đun nước, thuốc cảm và một mớ đồ ăn.

Khi trở lại lần cuối với một chiếc chăn lông cừu dày. Hắn đóng cửa gara và đắp chăn cho Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa.

Một vật nhỏ mềm mại đi ra khỏi tấm thảm lông, nũng nịu chui vào vòng tay anh. Mèo con tiểu bò sữa chớp chớp mắt buồn ngủ, vô tội kêu meo meo.

Tiêu Chiến "a" ra tiếng, lập tức đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực. Một đoạn thời gian không gặp, nó vậy mà mập mạp hơn không ít.

Một cục bông mềm nhũn ấm áp trong ngực, đặc biệt mang lại cảm giác chữa lành.

Tiêu Chiến xoa xoa tiểu bò sữa, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bé cưng cũng không sao đúng không nào?"

Khóe môi hắn cũng cong lên.

Cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên hắn thấy anh cười.

Hắn khẽ nhếch mép: "Nó thì có chuyện gì chứ, sớm đã lên lầu hai ngủ khì khì thì có."

Tiêu Chiến cười càng tươi, cúi đầu hôn lên đầu mèo con: "Ngoan quá!"

Vương Nhất Bác cười cười, bật máy sưởi lên và đặt cạnh sofa. Sau đó bắt đầu đun nước, bắc nồi bật bếp nấu thức ăn.

Nước sôi, đầu tiên hắn rót cho anh một cốc nước, sau đó lại lấy vài gói mì cho vào nồi và mở một hộp thịt gà viên.

Vương Nhất Bác đem thịt gà bỏ vào, sau đó từ túi plastic lấy thêm giăm bông, tôm và cải xanh, tất cả đều được thêm vào nồi mì, cuối cùng còn đập thêm hai quả trứng.

"Trong nhà không có đồ ăn gì nhiều, tùy tiện ăn tạm nhé."

*Tính ra trong truyện này Bác đảm đang phết nhở :)

Anh gật đầu, ánh mắt nhìn vào tay hắn đang cầm đũa -- lòng bàn tay đang quấn một vòng băng gạc lớn.

Tiêu Chiến cúi người muốn cầm lấy đôi đũa: "Để em làm cho."

Hắn dùng tay trái đẩy anh vào trong chăn: "Em ngoan ngoãn quấn chăn vào cho anh."

Tiêu Chiến buộc phải há miệng chờ ăn, ôm mèo con ngoan ngoãn nằm co ro trên ghế sô pha.

Trong chốc lát, mì trong nồi đã sôi ùng ục chín hoàn hảo, mùi thơm tỏa ra nồng đậm, nhưng không giống như mùi mì gói cho lắm.

Tiểu bò sữa từ trong lòng anh nhảy xuống, nũng nịu bên chân Vương Nhất Bác kêu meomeo.

Hắn gắp một con tôm trong nồi đưa cho tiểu bò sữa, lại đưa cho Tiêu Chiến một bát mì. Anh nhận lấy do dự một hồi lại gắp một ít mì trong bát mình cho lại vào nồi.

"Em ăn không hết nhiều như vậy, anh ăn nhiều một chút."

Vương Nhất Bác nhìn chàng trai thêm đồ ăn cho mình, khóe miệng giật giật: "Này."

Hắn nhướng mắt nhìn anh: "Biết đau lòng Bác ca của em rồi ư?"

Tiêu Chiến nhìn hắn liếc mắt một cái, gắp tôm trong bát lên: "Ăn của anh đi."

Vương Nhất Bác cười nhẹ, lấy tôm trong nồi ra lột bỏ vỏ và đặt vào bát anh: "Được rồi, vẫn là Bác ca thương em này."

Nhìn tôm đã bóc vỏ, lông mi anh khẽ chớp, cuối cùng cũng không đẩy nữa mà gắp tôm cho vào miệng.

Không biết là vì đã một ngày không ăn, hay là vì thức ăn trong bát tràn ngập tình yêu mà Tiêu Chiến cảm thấy tô mì này là thứ ngon nhất anh từng ăn từ trước đến giờ.

Cuối cùng anh còn uống hết nước súp trong bát, cơ thể dần cảm thấy ấm lên.

Vương Nhất Bác nhanh chóng ăn xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy chàng trai cùng mèo con nhỏ cùng đang ăn chuyên chú. Chờ Tiêu Chiến buông bát, hắn mới mở miệng hỏi: "Buồn ngủ không? Nếu không thì uống chút thuốc rồi đi ngủ nhé."

Tiêu Chiến liếm môi dưới, gật đầu: "Được."

Hắn nhìn chằm chằm anh thêm vài giây, đứng dậy đi đến ghế sô pha đặt một tay lên trán anh.

"Không nóng."

Lòng bàn tay to lớn của hắn mang theo hơi ấm, giọng nói ôn nhu: "Thế sao em lại trông giống mèo bệnh vậy hả?"

Hắn dùng tay kia sờ lên đỉnh đầu anh: "Sợ rồi?"

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, giơ tay kéo cánh tay hắn trên đỉnh đầu mình xuống. Đầu ngón tay mới vừa đụng tới cổ tay hắn, Vương Nhất Bác đã một phen lật lại nắm lấy mu bàn tay anh.

"Tay sao em sao lại lạnh quá vậy?" Hắn cau mày, lập tức nắm lấy bàn tay còn lại của anh, bao bọc hai tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay ấm áp của mình,

"Em vừa mới rửa nước lạnh?"

Tiêu Chiến không thừa nhận: "Tay chân em vốn đã lạnh. . . . ."

Tay hắn đang xoa nhẹ mu bàn tay anh bỗng dừng lại, nhướng mi: "Chân cũng lạnh? "

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Cách người đàn ông này nắm bắt trọng điểm cũng thật khác người.

Vương Nhất Bác buông tay anh ra, mở khóa áo khoác xoay người ngồi ở sô pha phía đối diện.

Tiêu Chiến còn chưa phản ứng lại, bất chợt hai cổ chân đã bị một bàn tay to nắm lấy.

Anh giật mình, theo bản năng thu hai chân lại: "Đừng..."

"Đừng nhúc nhích." Vương Nhất Bác cường thế trầm giọng, một bên đem hai chân anh thu vào trong ngực.

Hắn rất khẽ rít lên một tiếng: "Thật đúng là giống cmn khối băng. . . . . ."

Nói xong, Vương Nhất Bác vén áo phông lên, trực tiếp đem chân anh đưa vào trong áo.

Bàn chân chạm lên da thịt hắn thậm chí anh có thể cảm nhận được khối khối cơ bụng cứng rắn. Cả người cứng đờ, hô hấp anh như ngưng trệ, chân còn bừng bừng nóng lên, khuôn mặt ửng hồng vì nhiệt độ cơ thể của hắn.

Anh xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn, chân vẫn cố gắng lùi lại: "Không... không cần, không còn lạnh nữa!"

"Em, em thể chất vốn như vậy . . . . ."

"Cái gì mà thể chất." Vương Nhất Bác khẽ cười, lại dùng một tay siết chặt hơn nữa, "Lão tử ôm một chút đã nóng lên rồi này thấy không"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Nhiệt độ cơ thể đàn ông quả thực là thiêu đốt, hắn hào phóng truyền nhiệt độ cho anh, da kề da mà không hề có rào cản nào.

Cũng truyền đến một dòng điện vô hình gây tê liệt. Nó khiến tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn, hai chân cũng từ từ mềm nhũn. . . . . .

Lúc này, tiểu bò sữa được ăn no nê nhảy lên sô pha, chui vào chăn cuộn thành một khối lông. Khóe miệng anh cong lên, đưa tay xoa xoa bụng mèo.

Vương Nhất Bác thấy tay chân anh ấm áp trở lại, mới cười cười thấp giọng gọi: "Này"

Tiêu Chiến chậm rãi ngước lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn anh có chút ngượng ngùng.

Hắn cười ranh mãnh: "Bụng mèo con ấm hay cơ bụng của Bác ca ấm?"

Tiêu Chiến mím môi hung hăng liếc mắt một cái, giơ chân đá nhẹ như thể chống cự. Và đương nhiên, cú đá này dễ dàng bị hắn khống chế được.

Vương Nhất Bác nghiền ngẫm cười khẽ: "Không có việc gì, cơ bụng lão tử cứng lắm."

Nói xong còn đẩy đẩy cơ bụng về phía trước: "Em đá thoải mái."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh bất động, ngón chân tròn tròn bất giác cong lại.

Vòng eo săn chắc và vùng bụng dưới của hắn lập tức căng chặt.

Hắn nhìn nghiêng về phía anh, trầm giọng nói: "Cho em đá nhưng không phải để em cọ cọ trêu chọc anh đâu"

Tiêu Chiến sững sờ dừng lại, phản ứng vài giây sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng.

Bây giờ là toàn thân nóng.

Nhưng ngoại trừ giận dỗi nũng nịu, căn bản anh chẳng có lấy biện pháp nào.

"Phiền chết đi được. . . . . ."

"Phiền?" Vương Nhất Bác hỏi lại, một bên vỗ vỗ chân Tiêu anh, "Đã quên hôm nay ai cứu em?"

Tiêu Chiến nhìn hắn chớp mắt một cái, không nói gì.

Trận mưa lớn này đến bất ngờ, nhưng tất cả chấn động đều không bằng lúc hắn phá cửa sổ đi vào.

Mưa đã dần rút đi, nhưng dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn vẹn nguyên như cũ.

Vô luận ra sao, anh cũng không có biện pháp, lý do nào để bỏ qua phần tình cảm này . . . . .

Hắn thay đổi tư thế, tựa vào ghế sô pha nhàn nhã ôm lấy chân anh, một bên chậm rì rì mở miệng: "Anh cứu em hai lần. Trước nay đều nói ơn cứu mạng lấy thân báo đáp --"

Hắn nhìn anh nhướng mày: "Làm sao bây giờ bé con, kiếp sau em phải theo anh."

Mi mắt Tiêu Chiến run rẩy, thanh âm rất nhỏ: "Nghĩ gì . . . . . ."

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Được, không nói kiếp sau, nói về hiện tại trước vậy --"

Hắn hơi dừng, tỏ vẻ không muốn nói vòng vo nữa, ngữ khí cùng ánh mắt trở nên thẳng thắn: "Bây giờ em nghĩ xong chưa?"

"Rốt cuộc em có muốn ở bên anh không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net