Chương 35: Vương Nhất Bác chỉ thích Tiêu Chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của hắn đầy mạnh mẽ và khí phách.

Cứ như thể một viên sỏi vô tình bị rơi vào trung tâm của một cơn sóng có vẻ bình lặng, nhưng trong phút chốc cơn sóng đó lại cuộn trào mãnh liệt.

Trong lòng Tiêu Chiến cũng bị kích động, phập phồng, gần đến bờ vực của sự vỡ tung.

Anh chợt nhớ ra lần cuối cùng mình sẵn sàng mở lòng để nói về quá khứ là khi nói chuyện với Giang Ngư – người bạn thân đã nhiều năm.

Giang Ngư nghe xong không biết làm sao để an ủi, chỉ biết thở dài:
“Tớ từng nghe mọi người phàn nàn về việc hai người yêu nhau lâu sẽ dần phai nhạt. Bây giờ xem ra nếu có thể đi đến cuối cùng với nhau thì có phai nhạt đôi chút có khi cũng không phải là một điều xấu.”

Tiêu Chiến sâu sắc đồng ý.

Anh không cần giống mẹ mình theo đuổi cái gì mà tình yêu oanh oanh liệt liệt.

Bình thản là tốt rồi, bình thản mới là thực tế.

Nhưng hiện tại anh mới biết rằng không được.

Thật sự không được.

Ngay tại lúc anh đang trong chuyến đi nguy hiểm được thấy qua đom đóm, lúc bị pikachu nhỏ hôn, lúc anh có được một đóa hồng không bao giờ tàn, lúc anh đang đắm mình trong tuyệt vọng được người cứu vớt. . . . . .

Lúc đã được yêu một cách nồng nhiệt và say đắm, rốt cuộc anh mới nhận ra mình không còn cách nào có thể khao khát một tình yêu đơn thuần được nữa.

Hắn đã châm ngòi cho cuộc đời của anh và làm đống tro tàn bị đốt cháy trở nên rực rỡ chói lọi.

Tiêu Chiến nhìn vào cốc nước hai người đang cầm, khi nước trong cốc ngừng lắc anh đưa tay đặt nó sang một bên.

“Vương Nhất Bác.” Anh nhẹ nhàng gọi tên hắn, đôi mắt màu trà ngập nước như khắc sâu ảnh ngược của người đàn ông vào trong đó.

“Vậy anh cam đoan ——“ anh cong môi, giọng nói khẽ run.

“Anh cam đoan chỉ thích một mình em được không. . . .”

Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ chuyển, hắn bình tĩnh chăm chú nhìn anh một hồi lâu phút chốc nở nụ cười.

Cuối cùng hắn cũng nghe được câu trả lời mà mình vẫn luôn chờ đợi.

“Được, anh cam đoan.”

Vương Nhất Bác còn thật sự thấp giọng, thân hình cao lớn hơi nghiêng đến dễ dàng ôm lấy anh vào lòng.

“Cả đời này Vương Nhất Bác chỉ thích Tiêu Chiến.”

Trái tim anh lắng đọng theo từng câu chữ hắn nói ra. Anh đem mặt vùi vào trong ngực hắn, khóe miệng lặng lẽ cong lên nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.

Nước mắt thấm ướt bên áo hắn, như thiêu đốt cả trái tim.

Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay, một tay xoa xoa gáy càng ôm chặt hơn nữa.

“Bé con của anh trước kia nhất định chịu không ít tủi thân. Về sau sẽ không bao giờ thế nữa.”

Hắn ở bên tai anh ôn nhu nói nhỏ:
“Vì em có anh rồi!”

Tiêu Chiến vòng tay qua eo hắn, nước mắt anh tuôn rơi không ngừng.

Trước kia chỉ rơi lệ một mình mỗi khi thấy ủy khuất. Hiện tại mới biết được, thì ra cảm giác hạnh phúc cũng sẽ làm cho người ta rơi lệ không ngừng.

Tiêu Chiến chôn mặt trong ngực hắn. Qua một hồi lâu, hắn cười cười đưa một tay nhéo nhéo sau gáy anh.

“Còn khóc sao” Hắn cúi đầu nhìn thấy vệt nước sẫm màu trên vai áo, cười khúc khích:

“Nước mũi nước mắt dính đầy người anh rồi này.”

Tiêu Chiến khịt mũi nhè nhẹ, bật ra tiếng thút thít: “Anh ghét bỏ em? . . . . .”

“Vớ vẩn, lão tử là đau lòng em.”

Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay lau lau khuôn mặt đẫm nước mắt rồi dỗ dành anh như em bé: “Tốt rồi, đừng khóc nữa.”

Hắn vén tóc dính trên mi mắt anh, trầm thấp cười:

“Thật kỳ quái nha, người ta không biết còn tưởng rằng em bị anh bắt cóc. “

Tiêu Chiến nhướng hai mắt đỏ au lên, như thỏ con thút tha thút thít đáp lời: “Chính là anh mang em đến đây . . . .”

Trốn cũng trốn không thoát, chạy lại chạy không được đành phải tiến vào.

“Này là em nói nha” Hắn cong khóe môi, cười có chút giống cường bạo “Vậy em nghĩ cũng đừng nghĩ muốn chạy khỏi tay anh.”

Hắn cầm cốc nước bên cạnh lên, đứng dậy lấy túi ni lông: “Uống thuốc đi.”

Trong túi ni lông lấy ra một lọ thuốc cảm, Vương Nhất Bác lấy hai viên rồi đặt vào tay bạn trai mình.    

*Ôi giồi ơi bạn trai mình đồ:)))

Tiêu Chiến duỗi tay muốn cầm lấy cốc nước, nhưng hắn không chịu buông ra mà trực tiếp đưa tới miệng anh: “Uống này.”

Anh nhìn hắn một cái đem viên thuốc bỏ vào miệng, sau lại nhấp một ngụm nước. Tay Vương Nhất Bác cầm ly nước vẫn không nhúc nhích: “Uống nhiều nước chút, vừa rồi em khóc nhiều quá.”

Tiêu Chiến liếm môi dưới cúi đầu ngoan ngoãn tiếp tục uống nước.

Hắn nhìn chằm chằm bạn trai không chớp mắt. Nhìn những giọt nước mắt li ti trên lông mi, nhìn làn da mỏng manh đỏ ửng dưới mắt, nhìn đôi môi căng mọng mịn màng.

Khi nước gần hết cốc, động tác anh nuốt hơi vội vàng, một tay vô thức đặt lên cổ tay hắn vịn lại. Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nâng cốc nước lên. Tay kia đỡ lấy gáy anh, tư thế như đang đút trẻ con ăn. Buông cốc nước rỗng xuống, hắn nắm lấy cổ tay nhỏ bé một phen kéo anh ôm vào trong lòng. Một cánh tay khác khoác qua vai anh đem người ôm chặt hơn nữa. Nhưng dường như cảm nhận được có gì đó trở ngại, hắn cau mày xốc chăn lên.

Tiểu bò sữa đang ngủ trên đùi Tiêu Chiến ngã chổng vó.

Hắn nở nụ cười một tay trực tiếp đem mèo con xách ra chỗ khác, còn mình nghiêng người qua.

Cái ôm này chính là cái ôm thân mật khăng khít của hai người.

Tiêu Chiến nhìn thấy mèo con vẻ mặt vô tội bị ném trên mặt đất, bất mãn nhìn: “Anh làm gì đấy. . . . . .”

“Làm sao vậy.” Vương Nhất Bác nhướng mày, “Lão tử còn không được ôm bạn trai mình sao?”

Tiêu Chiến hơi giật mình, khóe miệng cong lên trước hai từ “bạn trai” này.

Anh không phản bác hắn, chỉ ôm mèo con đang ủy khuất trên mặt đất trở về và đặt nó vào phía bên kia người.

Vương Nhất Bác kéo chăn quấn kín người anh, sau đó kề sát người lại gần hỏi: “Buồn ngủ chưa?”

Tiêu Chiến dựa vào bả vai hắn gật gật đầu.

Liếc nhìn lò sưởi điện trước ghế sô pha hắn nhẹ giọng nói: “Vậy thì em ngủ ở đây nhé?”
Tiêu Chiến ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn hàm góc cạnh của hắn, nhìn từ dưới lên thế mà khuôn mặt của hắn vẫn đẹp không chê vào đâu được.

“Vậy còn anh?”

“Anh về phòng.”

Tiêu Chiến từ từ chớp chớp đôi mắt đang buồn ngủ: “Em cũng muốn đi phòng ngủ. . . . . .”

Vương Nhất Bác chậm rãi ‘chậc’ một tiếng như có ý khác, đuôi mày hắn khẽ nhướng: “Em gấp cái gì.”

“Vừa mới bắt đầu bên nhau mà ngủ cùng thì không tốt lắm đâu?”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Mặt anh đỏ lên: “. . . . . . Em chỉ là không muốn ngủ ở đây!”

Người đàn ông này một ngày không trêu chọc anh thì khó chịu hay sao đấy!

Tiêu Chiến giơ bàn tay đang ôm eo hắn lên, dừng lại ở phía sau thắt lưng rồi quay sang nhéo vào bên trong cánh tay hắn một cái.

“Phiền chết đi được!”

“Không đúng sao.” Hắn cười ranh mãnh.

“Thế nào bây giờ anh lại thấy em đang thèm muốn anh nha.”

Tiêu Chiến bật cười, lại nhéo nhéo bạn trai lần nữa
“Anh bớt ảo tưởng đi.”

Vương Nhất Bác ‘A’  một tiếng, cầm ‘móng vuốt nhỏ’ đang cào mình lên: “Em cũng khi dễ người đàn ông của em ngay nhỉ.”

Sớm đã nói qua, hắn chỉ cam chịu bị đánh thôi.

Vương Nhất Bác đứng dậy, đem chăn quấn kỹ càng lên người anh như một chiếc áo choàng sau đó kéo dép bông qua: “Mang vào đi”

Nói xong, lại đi đến dưới bàn bi-a lấy ấm nước, cho phần nước nóng còn lại vào.
Hắn nhặt thêm một vài thứ và ném chúng vào một túi nhựa, một tay ôm vai bạn trai. 

“Đi, cùng ca ca quay về phòng thôi nào.”

Tiêu Chiến nắm chăn thật chặt, trong lòng còn ôm mèo con đi theo hắn vào nhà.

Trong nhà tối đen một mảnh không thể nhìn thấy rõ gì. Đèn màn hình điện thoại rọi sáng nhàn nhạt, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy không gian nơi đây rộng rãi thoáng đãng, xem ra cũng khá ngăn nắp.

Vương Nhất Bác dắt tay anh bước trên cầu thang gỗ, đẩy ra cửa phòng trên lầu hai.

Cửa sổ cao từ trần đến sàn chiếm cả một bức tường đón ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ đầu giường và sàn gỗ, sáng tốt hơn nhiều so với tầng dưới.

Vương Nhất Bác đi đến bên giường lớn, kéo chăn bông phẳng phiu lên sau đó lại vỗ vỗ nhẹ gối mềm mại.

“Lại đây ngủ.”

Tiêu Chiến nhìn chiếc giường màu xanh xám, lại quay đầu nhìn thoáng qua bức ảnh chụp motor trên tường.

Đây là phòng ngủ của hắn.

Anh tiến vào ổ chăn, cẩn thận đắp chăn ngang ngực rồi thận trọng nằm xuống.

Vương Nhất Bác lấy ra một bình thủy tinh đổ đầy nước nóng vặn chặt nắp bình lại rồi dùng khăn quấn quanh, sau đó cho vào chăn bông và đặt dưới chân anh.

Hắn tự mình ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường, thò tay vào trong chăn bông nắm lấy tay anh nhẹ nhàng xoa xoa: “Có lạnh không?”

Tiêu Chiến lắc đầu, tay đặt trong chăn lật lại chạm đến vết chai trên tay hắn.

Đầu ngón tay non mịn sờ sờ lên vết chai, thì thầm: “Anh thì sao, có lạnh không?”

Vương Nhất Bác đưa tay siết chặt cổ tay anh, bàn tay khớp xương rõ ràng căng ra cùng anh mười ngón tay đan chặt.

“Mới vừa ôm nửa ngày còn không biết sao.” Hắn điểm điểm mu bàn tay anh, “Thân thể anh nóng lắm.”

Đầu ngón tay Tiêu Chiến khẽ cong lên như thể vừa bị phỏng.

“Anh cũng nhanh đi ngủ đi. . . . . .”

Hai chân dài của hắn duỗi về phía trước, lười biếng nói: “Chưa buồn ngủ, em có muốn làm anh mệt mỏi trong chốc lát không?”

Bàn tay Tiêu Chiến rụt lại: “Em không. . . . . .”

Trong bóng đêm hắn nở nụ cười: “Xấu hổ cái gì đấy chàng trai  nhỏ.”

Hắn ngồi đối diện với ánh trăng, Tiêu Chiến không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng anh biết rằng đôi mắt hắn vẫn dán chặt lên người mình, ánh mắt ấy vẫn không đứng đắn như thường.

“Bạn trai không cùng em ngủ được, nhưng dỗ ngủ thì vẫn có thể.”

Tiêu Chiến: “. . . . . . . . . . . .”

Trong bóng đêm khuôn mặt anh lặng lẽ hồng lên.

Tiêu Chiến quay mặt đi không nhìn vào đôi mắt hắn, lầm bầm nói sang chuyện khác: “Sáng mai em muốn đi bệnh viện thăm bà ngoại. . . . . .”

Vương Nhất Bác “Ừm” : “Anh đưa em đi.”

Hắn đột nhiên lại hỏi: “Nhà em hẳn là có bảo hiểm nhà ở ?”

Lập tức như được nhắc nhở anh đáp: “Có!”

“Sáng mai em sẽ báo cho công ty bảo hiểm. . . . . .”

“Được rồi, mấy việc này có anh làm giúp em.” Vương Nhất Bác vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của anh trong chăn, “Mau ngủ đi.”

Tiêu Chiến “Ưm” một tiếng, lại nhìn sang người đàn ông đang ngồi cạnh đầu giường.

“Vậy anh. . . . . . còn không ngủ sao?”

Vương Nhất Bác hình như là đang nở nụ cười, theo sau lại tiếng thở dài.

“Chẳng phải là anh đây không dám ngủ sao.”

Trong chăn ngón áp út bị nắm lấy, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt ve như đang ước chừng, dọc từ ngón tay từng chút từng chút nhẹ nhàng nắm đến đầu ngón tay.

Giống khiêu khích, lại giống như đang cảm nhận làn da mềm mịn của anh.

Hắn ái muội cười khẽ: “Thật mẹ nó giống như đang ở trong mơ . . . . .”

Lời này không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Chiến lại có một chút sáng tỏ.

Mọi việc phát sinh hôm nay đều giống như một giấc mơ.

Anh bước ra khỏi cơn ác mộng và chìm vào giấc mơ ngọt ngào trong nháy mắt.

Anh biết ơn hắn đã không để anh chìm trong cơn ác mộng mãi mãi, anh càng mừng vì ngay cả trong giấc mơ ngọt ngào này hắn không bỏ anh mà đi. . . . . .

Vương Nhất Bác nhìn chàng trai  trong bóng tối, đôi mắt càng đen hơn màn đêm.

“Em nói xem, nhỡ đâu sáng mai thức dậy phát hiện đây thật sự là một giấc mơ thì phải làm sao bây giờ?”

Nói rồi hắn lập tức lắc đầu: “Không thể nào, bạn trai sờ sờ thế này mà còn làm mất được thì lão tử cũng không muốn làm người nữa.”

Tiêu Chiến bật cười, đầu ngón tay véo nhẹ mu bàn tay hắn.

“Được rồi. Không phải mơ mà.”

Vương Nhất Bác rút tay từ dưới chăn bông ra xoa nhẹ chỗ tay đang nhói nhói.

“Vết thương này cũng có tác dụng.”

Hắn đột ngột đứng dậy, chống một tay lên đầu giường cúi xuống nhìn anh. Dáng người rộng lớn che khuất ánh trăng cùng giọng nói trầm thấp ngả ngớn giống như một ác ma giữa đêm khuya:

“Trừ khi em cho anh hôn hôn một chút, bạn trai.”

.............

Tần suất kiu " bạn trai" hơi nhiều nha Bác ca....

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net