Chương 36: Bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa người Vương Nhất Bác dường như che phủ cả đầu giường, cùng với hơi thở tràn ngập hormone nam tính quen thuộc tạo nên một cái bóng cực lớn.

Trên người là hắn, dưới thân là giường của hắn.

Thế giới của anh dường như hoàn toàn được lấp đầy bởi hắn.

Tiêu Chiến không tự giác mà ngừng thở, tim đập như trống trận.

Anh quay đầu đi, thấp giọng nói: “Không được. . . . . .”

Vương Nhất Bác cúi đầu nở nụ cười, dựa người lên đầu giường đưa tay vỗ vỗ trán anh: “Hửm.”

“Bạn trai đây mà cũng không chịu hôn một cái?”

Tiêu Chiến cắn môi nhìn hắn, đôi mắt nâu như hạt thủy tinh trong suốt dưới ánh trăng.

Mặc dù trong bóng đêm, nhưng hai má anh ửng đỏ cũng thật hút mắt.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm chàng trai với nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi một lát, giọng nói trầm hoãn: “Nhưng anh muốn hôn bạn trai anh, làm sao bây giờ??”

Hắn nói xong, Tiêu Chiến lập tức cảm thấy có sức nặng ẩn ẩn đè ép xuống, đó là khuôn ngực rắn chắc mà anh đã tựa vào, ôm lấy và lau nước mắt lên đó.

Sống mũi hắn thẳng tắp, hàng mi dài, thậm chí còn cả hơi thở mang theo độ ấm, tất cả đều gần trong gang tấc.

Tiêu Chiến cả kinh, lấy cả hai tay ra khỏi chăn bông ‘ba ba’ bịt miệng hắn lại.

“Không ——“

Anh còn chưa nói xong, lòng bàn tay đã bị ấn vào nơi nào đó mềm mại nóng ấm.

Là môi hắn.   

Theo sau, là một cái hôn ướt át dừng lại trên lòng bàn tay non mịn.

Cả người anh giật mình một cái, phía sau lưng nháy mắt tê rần.

“Anh——“

Anh xấu hổ bối rối đến nói không ra lời, cả người như muốn co rúm trốn xuống giường.

“Anh không biết xấu hổ. . . . . .”

Giọng chàng trai yếu ớt run lên cảm giác như sắp khóc.

Vương Nhất Bác cong môi khẽ cười: “Mới thế này đã gọi là không biết xấu hổ ?”

Hắn giơ tay vỗ về anh bạn trai đang cuộn mình xấu hổ: “Về sau ——“

Cũng không biết đụng tới chỗ nào rồi, hắn mới vỗ một chút anh đã run rẩy.

“Về sau chắc em còn không coi anh là người nữa đi?”       

Tiêu Chiến không nói lời nào, cách một lớp chăn đánh vào tay hắn. Vương Nhất Bác nở nụ cười, con ngươi đen nhìn đến đồng hồ báo thức trên đầu giường.

“Được rồi, không đùa em nữa mau ngủ đi.” Hắn đứng lên, “Anh ngủ ở phòng làm việc bên cạnh.”

Chăn bông bị giữ chặt từ bên trong không kéo ra được, Vương Nhất Bác cong môi, cúi xuống chăn bông đặt lên đầu anh bạn trai đang xấu hổ một nụ hôn nhẹ.

“Ngủ ngon, bé con.”

**

Sáng sớm ngày hôm sau rời giường, điện vẫn chưa có trở lại.

Tiêu Chiến tắm rửa bằng nước lạnh trong phòng ngủ chính trước khi rời khỏi phòng. Mới vừa xác định quan hệ đã ngủ ngay tại nhà bạn trai cả đêm đương nhiên là anh vẫn rất ngượng ngùng.

Nhưng buổi sáng hôm nay, bọn họ cũng chẳng có thời gian để mơ hồ.

Vương Nhất Bác đã bận từ khi tỉnh dậy, điện thoại liên tục có cuộc gọi, đầu tiên là với đội đua xe, sau đó là gia đình và công ty. Tiếp điện thoại xong, hắn cũng không buông di động mà gọi đến chỗ Tiêu Hồng Hạnh và công ty bảo hiểm nhà ở.

Công ty bảo hiểm cũng rất tích cực, nhận được điện thoại thì lập tức phái người đến nhà cổ.

Tiêu Chiến nói hắn không cần đưa mình đến bệnh viện, anh với hắn đã ký hợp đồng nên Vương Nhất Bác cũng có thể đại diện Tiêu gia mà bàn bạc với Công ty bảo hiểm. Hơn nữa hắn đối với mấy thủ tục trình tự này hẳn rất quen thuộc, Tiêu Chiến suy tính xong cũng thấy rất yên tâm.

Hai người thương lượng xong. Vương Nhất Bác đơn giản dọn dẹp đôi chút, lúc ra cửa còn lôi kéo bạn trai nói vài câu không đứng đắn, trêu đùa đến lúc mặt anh đỏ lên mới bằng lòng lái moto rời đi.

Sau khi hắn đi khoảng 10 phút, cánh cửa sân trước bị gõ từ bên ngoài. Tiêu Chiến mở cửa, kinh ngạc khi nhìn thấy tài xế của Vương gia đã đứng chờ sẵn.

Lái xe cũng không nói gì nhiều, chỉ nói Tiêu Chiến chuẩn bị đến bệnh viện sau đó lại giao cho anh một túi đồ lớn.

Túi đựng một phần bữa sáng, còn có một bộ quần áo, áo khoác, áo lót, quần dài đầy đủ mọi thứ, đều là hai màu đen trắng.

Cũng không biết có phải hắn mua hay không, nhưng mặc kệ là màu sắc hay kiểu dáng thì vẫn rất vừa ý anh.

Người đi rồi nhưng trước hết vẫn sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.

Tiêu Chiến ăn xong bữa sáng và thay quần áo bạn trai chuẩn bị. Lúc ngồi trên xe xuất phát đến bệnh viện, lại nhận được điện thoại Giang Ngư gọi đến.

Gia đình Giang Ngư hôm qua vừa lúc sơ tán kịp thời trước khi nước dâng, khi nghe tin bà ngoại bị điện giật phải nhập viện thì rất lo lắng muốn đi thăm bà cụ.

Tiêu Chiến gửi địa chỉ, sau khi xuống xe ở cổng bệnh viện anh tình cờ gặp mẹ con Giang Ngư

Có lẽ là do trận mưa bất chợt hôm qua nên bệnh viện quá tải. Anh cũng không biết có phải vì Vương Nhất Bác sắp xếp hay không, nhưng Tiêu Hồng Hạnh thực sự được nghỉ ở phòng đơn tại Khoa Quốc tế.

May mắn thay, tình trạng của bà không nghiêm trọng, theo dõi trong viện thêm một ngày nữa ngày mai đã có thể xuất viện.

Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Tiêu Chiến bà ngoại vẫn rất khỏe mạnh. Hiện tại nhìn thấy bà mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường anh không nhịn được mà rơi nước mắt.

Anh vừa khóc đôi mắt Tiêu Hồng Hạnh cũng hồng hồng theo.

Mẹ con Giang Ngư cũng thật tốt bụng, một người đi trả tiền, chạy việc vặt người còn lại đi mua đồ ăn sáng, để lại không gian cho hai bà cháu.

Tiêu Hồng Hạnh vỗ vỗ nhẹ chiếc ghế sofa đơn cạnh giường và ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi xuống

“Nghe nói trong nhà ngập cả rồi, hôm qua hẳn là con sợ hãi lắm?”

Tiêu Chiến lắc đầu, cầm tay bà: “Là bà dọa con sợ .”

Tiêu Hồng Hạnh vỗ vỗ mu bàn tay cháu trai, tay kia lau nước mắt: “Đều do bà sơ suất quá.”

Bà khẽ thở dài: “Ta thật sự già rồi . . . .”

Tiêu Chiến không muốn nghe bà cụ dùng ngữ khí thương cảm như vậy nói chuyện, anh quơ quơ tay, mếu máo: “Bà ơi. . . . . .”

Tiêu Hồng Hạnh cười cười, lại nói: “Ngày hôm qua may là có Vương tiên sinh ở đấy.”

Bà ngoại đột nhiên đề cập đến hắn làm trong lòng Tiêu Chiến nhảy dựng.

Tiêu Hồng Hạnh cụp mắt xuống, trầm ngâm nói: “Chuyện hôm qua ý thức ta không rõ lắm, nhưng cũng biết nếu cậu ấy không vội chạy tới, có lẽ ta đã gặp chuyện rồi . . . . . .”

“Cậu ấy. . . . . .” Bà ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, trong mắt đầy vẻ phức tạp muốn nói lại thôi, “Vậy con phải . . . . .”

Anh vô thức siết chặt gấu quần mình, không biết làm thế nào để giải thích chuyện của mình và hắn cho tốt.

Này. . . . . . bà chân trước mới phản đối quan hệ bọn họ, anh sau lưng lại cùng hắn ở bên nhau. . . . . .

Cũng may Tiêu Hồng Hạnh cũng không tiếp tục hỏi. Bà vòng vo đề tài cùng Tiêu Chiến nói đến chuyện nhà cổ.

Trong khoảng thời gian này, nhà cổ là khẳng định là ở không được rồi. Bà định đến căn hộ của gia đình Giang Ngư ở quận mới sống một thời gian, tranh thủ lúc này quyết định mua nhà mới và chuyển nhà.

Tiêu Chiến đáp lại, nói chuyện này không cần để bà lo lắng, trước tiên phải chăm sóc sức khỏe cho tốt đã. . . . .

Sau khi mẹ con Giang Ngư trở lại, mọi người cùng nhau bồi bà cụ ăn điểm tâm.

Thông cảm Tiêu gia ít người, mẹ Giang Ngư chủ động ở lại phụ giúp để Tiêu Chiến về nhà cổ xem tình hình, buổi chiều lại đến bệnh viện chăm sóc.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Giang Ngư hỏi anh: “Hay là tớ cùng cậu về nhà cổ nhé? Thuận tiện đem đồ dùng gì đó để tạm nhà tớ.”

Tiêu Chiến hướng cậu nở nụ cười: “Không cần đâu.”

Anh cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên: “Có Vương Nhất Bác ở đó rồi. . . . . .”    

Giang Ngư sửng sốt, nghiêng đầu.

Nhìn anh bạn thân không giống mới vừa trải qua thảm họa chút nào.

Tuy rằng mặc loại quần áo bình thường ít khi mặc và không chải chuốt gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn này lại đầy hoa đào, trong khóe mắt nụ cười có tràn đầy tình yêu ngọt ngào thơ mộng chưa hề tồn tại trước đây.

Rõ ràng là dáng vẻ đang yêu!

Giang Ngư hít một hơi rồi mở to mắt: “Hai người . . . . . bên nhau rồi? !”

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng gật đầu, bên môi ý cười càng sâu: “Ừm. . . . . .”

“Ai nha!” Giang Ngư vỗ cánh tay anh, cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không phải nói sẽ không dễ dàng đáp ứng anh ta sao!”

Tiêu Chiến mím môi, nhẹ giọng lẩm bẩm “Tớ cũng không có cách nào . . . . .”

Giang Ngư nhìn người bạn tốt đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, cười ra tiếng.

Quả nhiên đều giống nhau.

Một mỹ nhân tuyệt sắc cũng vậy, nói đến chuyện yêu đương với người mình thích anh ấy cũng sẽ rất ngượng ngùng.

Giang Ngư suy nghĩ một lát, mím môi ngập ngừng và thận trọng: “Vậy thì những người trước của anh ấy ... cậu không quan tâm nữa sao?”

Biểu tình của Tiêu Chiến bình tĩnh, im lặng giây lát mới trả lời: “Nói thật, hoàn toàn không ngại là điều không thể . . . . . .”

Đến bây giờ, cảnh tượng lần đầu tiên tiếp xúc với hắn nhớ lại anh vẫn hít thở không thông. 

*Phương Khôn Đằng tội nghiệt quá lớn=)))

Hiện tại người đàn ông ấy biến thành bạn trai mình, nghĩ đến lại càng khó chịu hơn.

“Nhưng nếu tớ đã lựa chọn thì tớ sẽ tin tưởng anh ấy.”

Đôi mắt anh nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước: “Lôi chuyện cũ ra cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ càng  làm cho mình không được tự nhiên mà thôi.”

Hắn đã cam đoan, từ giờ trở đi sẽ chỉ có một mình anh.

Điều này anh sẽ tin.

Tín nhiệm của anh rất đơn giản, hắn nói thì anh sẽ tin.

Nhưng tín nhiệm của anh cũng rất yếu ớt, chỉ có cơ hội một lần.

Giang Ngư khen ngợi gật đầu: “Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Tóm lại đừng để bản thân mình không thoải mái.”

“Nghe nói ngày hôm qua anh ấy là người đầu tiên tới cứu cậu? Đây cũng coi như hoạn nạn gặp chân tình. Cùng người như vậy yêu đương cũng coi như không cô phụ bản thân!”

Tiêu Chiến “Ừm” , lại nói: “Tối hôm qua sau khi chúng tớ xác định quan hệ, trong đầu tớ đột nhiên xuất hiện ra một câu.”

“Câu gì?”

“Túng tình tiết luân vi hí văn hoặc bí văn, thâu đắc tiểu toàn viên nhất lưỡng phân*.”

*Đại ý: Trên đời này, cuối cùng ai rồi cũng sẽ gặp được người phù hợp. Dù có trải qua nhiều việc trắc trở nhưng cuối cùng cũng sẽ đoàn tụ.

Cùng hắn yêu đương cho dù kết cục như thế nào đi nữa thì anh cũng đã từng cười, từng khóc, từng sợ hãi..., anh sẽ không hối hận.

Theo quá trình này mà nói, bọn họ thực sự là tiểu đoàn viên.

Có thể mở rộng nội tâm tiếp nhận một đoạn cảm tình ngoài mong muốn, cũng coi như anh đang dũng cảm một phen. . . . . .

Giang Ngư khoác vai Tiêu Chiến, ngọt ngào nói: “Tớ đây liền chúc phúc hai người, có thể có một đại đoàn viên chân chính viên mãn!”

Tiêu Chiến đưa mắt cười: “Cảm ơn cậu ~”

Điện thoại di động trong túi áo khoác đột nhiên vang lên. Anh càng cười tươi hơn khi nhìn thấy tên trên màn hình.

Tiêu Chiến ra hiệu Giang Ngư đi trước: “Vương Nhất Bác?”

“Còn ở bệnh viện sao?”

“Không có, em chuẩn bị đi rồi. Anh ở đó có vấn đề gì không?”

“Anh thu xếp xong rồi, đội đua hôm nay còn có huấn luyện.”

Vương Nhất Bác lại hỏi anh, “Vậy em bây giờ em tính thế nào? Quay về chỗ anh hay muốn đi đâu?”

Tiêu Chiến không trả lời vấn đề hắn hỏi, lực chú ý của anh đã bị câu nói đầu của hắn hấp dẫn.

“Vậy anh huấn luyện ở. . . . . . cái chỗ lúc trước chúng ta đi sao?”

“Không, hôm nay ở thành phố.” Hắn hơi dừng như ý thức được gì đó, “Như thế nào, em muốn đến?”

Tiêu Chiến mím môi, nhỏ giọng: “. . . . . . Không được sao?”

Lần trước đến trường đua, anh vừa kiềm chế vừa hồi hộp lại vừa choáng váng cả người.

Hiện tại bọn họ đã ở bên nhau, trường đua cũng không nên là nơi anh không có liên hệ gì.

Vương Nhất Bác cười khẽ, ngữ khí rất không đứng đắn: “Ôi, em thế này là vội vã đến kiểm tra người yêu sao?”

“Không được thì thôi. . . . . .”

“Ai nói không được. Em đến đây đi.”

Hắn chậm rì rì cười khẽ: “Vừa lúc, giới thiệu em với mọi người trong đội.”

Tiêu Chiến lại có điểm ngượng ngùng : “Cũng không phải chưa thấy qua. . . . . .”

“Có thể giống nhau sao?” Vương Nhất Bác hỏi lại.

“Lần này, là cho đám cẩu tử kia gặp bạn trai chân chính của lão tử.”

**

Tiêu Chiến không cho hắn đến đón, cũng không đi xe riêng của Vương gia mà đến Giang gia để thay quần áo và thu dọn đồ đạc, sau khi xong xuôi mới bắt taxi đến sân tập.

Sân huấn luyện này so với cái ở vùng ngoại ô kia khác một trời một vực, vô cùng chính quy các đường chạy bằng phẳng rất rộng, còn có khu vực để khán giả ngồi xung quanh.

Cũng không còn những hot girl, play boy mặc quần đùi, áo lửng.

Cứ như vậy, sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã thu hút vô số ánh mắt chú ý của người khác.

Anh sợ quấy rầy Vương Nhất Bác huấn luyện nên tới rồi cũng không dám gọi điện thoại, tự mình ngồi dưới khán đài, yên lặng chung quanh nhìn xung quanh tìm bạn trai.

Bạn trai nhất thời không tìm được, nhưng mấy tay đua trên sân đã bắt đầu chú ý, thường xuyên quay lại chào anh. Có ai đó vẫn đang vẫy tay và hét lên bên lề đường đua.

Có người còn đứng ở bên sân phất tay hô to: “Mỹ nhân! Mỹ nhân sườn xám——“

Tiêu Chiến từ xa nghe thấy, hơi giật mình.

Một mái tóc vàng chói mắt, những đường nét trên khuôn mặt pha lẫn, là con lai.

Là tay đua lần trước cạnh tranh kỹ năng đặc biệt gì đó với Vương Nhất Bác.

Anh ta còn nhiệt tình dào dạt hướng về phía Tiêu Chiến huýt sáo: “Lại gặp mặt nha mỹ nhân!”

Tiêu Chiến còn chưa phản ứng lại đã thấy tiếp một người quen nữa đang đi đến.

Phương Khôn Đằng mặc trang phục đua xe đi tới, giơ tay đập mạnh vào vai tên tóc vàng: “Mày mẹ nó huýt sáo với ai đấy!”

Cậu ta nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt cảnh cáo tên tóc vàng: “Tin Bác ca chặt tay mày không hả?” “

Vương Nhất Bác đã nhìn thấy. Hắn cùng một đám người đang lái xe từ đường đua đối diện đi đến bên này.

Cũng giống như buổi tập trước, hắn mặc bộ đồ da chuyên nghiệp và đi boots đen, dáng người cường tráng, vô cùng rắn rỏi và soái khí.

Thấy bạn trai đến gần, Tiêu Chiến cũng xách túi bước ra khỏi khán đài. Anh không trực tiếp đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, mà hơi ngượng ngùng đứng ở bên lề, giữ khoảng cách với mấy tay đua khác.

Tóc vàng còn cùng Phương Khôn Đằng dắt giọng hát ồn ào: “. . . . . . Nói rõ ràng nha, YiBo làm cái gì đánh tao?”

Giọng điệu của anh ta nửa ác ý nửa khiêu khích: “Cậu ta chưa có tư cách? Nó đã được lan truyền trên Internet rồi. YiBo theo đuổi đã lâu. Nhưng còn chưa thành công mà!”

Tiêu Chiến sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc.

Hắn còn chưa nói cho bọn họ?

Hắn cũng đang nhìn anh. Sau khi đến đây, hắn vẫn dán chặt mắt vào anh, đôi mắt đen sâu hun hút.

Tiêu Chiến không mặc quần áo hắn đưa lúc sáng.

Hoặc là thay đồ rồi mới đến đây.

Sườn xám lông cừu dài tay thu đông, một thân mềm mại như anh đào, kết hợp viền lông tinh xảo màu trắng, nó đặc biệt tương xứng với khuôn mặt như hoa đào của chàng trai đang yêu, cả người thanh tú và xinh đẹp.

Khó trách mọi người trong trường đua đều không thể tập luyện bình thường.

Tóc vàng còn ở một bên tiếp tục kêu gào: “Vẫn chưa theo đuổi được thì sao tao không có cơ hội chứ? Mỹ nhân hôm nay đến đây, còn chưa chắc là đến vì ai đâu.”

Hắn lại nhìn về phía Tiêu Chiến, tặng anh một cái wink chói lọi: “Đúng không mỹ nhân?”

Xong việc còn cố ý quay đầu lại nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác

Tóc vàng và Vương Nhất Bác luôn quen với việc la hét lẫn nhau, chỉ khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bác thần, anh chàng này mới cảm thấy thanh thản.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ nhướng mày và lặng lẽ nhìn về phía tóc vàng, đôi mắt đen láy như cười như không, hoàn toàn là ánh mắt đang nhìn một đứa ngốc.

Bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Chiến, đôi môi hắn khẽ cong lên, ánh mắt hơi tối lại.

Vương Nhất Bác cũng không nói gì chỉ hướng về phía anh chậm rãi nâng cánh tay rắn chắc lên vẫy vẫy.

Tiêu Chiến cười cười.

Anh bước từng bước nhỏ rồi chạy thẳng đến chỗ hắn, gục đầu vào vòng tay của bạn trai rồi tự nhiên vòng tay qua eo ôm lấy hắn.

Cả sân huấn luyện chớp mắt im lặng, theo sau đó là một tràng thanh âm gào thét bùng nổ.

Đây là tiếng của chúng cẩu tử hò hét sau khi bị cho ăn cẩu lương.

Tóc vàng rống lên tê tâm liệt phế: “ĐM! Cái quái gì !! Hai người bàn bạc kỹ, còn cố tình làm tao mất mặt, đúng không!”

“Lão tử sai lầm rồi, còn đòi cắt tay tao nữa chứ! Dựa vào cái gì mỗi lần đều trút cẩu lương vào mặt tao thế hả? !”

. . . . . .

Trong tiếng hò reo huýt sáo, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không ngẩng đầu lên được, mặt vùi vào trong ngực hắn.

Hắn vậy mà vẫn ôm anh một cách thoải mái.

Anh cảm nhận được lồng ngực vững chãi của bạn trai mình đang rung lên sung sướng cười khúc khích, sau đó nghe thấy hắn cúi đầu thấp giọng hỏi anh:

“Đây là quần áo đặc biệt vì đến đây nên mới thay sao?”

Cằm của Tiêu Chiến đặt lên ngực hắn, anh nâng hai má ửng hồng cùng đôi mắt lấp lánh lên nhìn.
“Không đẹp sao?”

Không phải hắn đã nói. . . . . .

Muốn cho người ta nhìn xem anh có bao nhiêu xinh đẹp sao.

Vương Nhất Bác nhếch môi, ghé sát vào tai anh: “Đẹp đến không chịu được!”

Đầu ngón tay chạm vào chất liệu mỏng manh của sườn xám, sau đó lập tức ôm chặt anh: “Có lạnh không?”

Sườn xám tuy rằng không quá kín, nhưng là lông cừu, bên trong mặc áo lót cùng tất dài, còn khoác áo dệt kim hở cổ, giữ ấm vẫn rất tốt.

Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm và chiều chuộng của bạn trai, lời nói của Tiêu Chiến bất giác vòng vo: “Hơi lạnh chút...”

Vương Nhất Bác vừa nghe xong lập tức cầm áo khoác trên tay lái lên.

Liếc nhìn chiếc áo dệt kim khoác ngoài, hắn không khoác áo qua vai mà hạ xuống quấn áo che lấy vòng eo thon thả của anh.

Hai cánh tay hắn cũng vòng qua eo anh cùng với áo khoác, hai người kín kẽ ôm chặt lấy nhau.

Mọi người chung quanh nhìn thấy.

“Cặp đôi xấu xa!”

“Các người đang làm gì vậy!”

“Khụ! Rõ ràng vẫn là ban ngày, chú ý người khác chút chứ!”

Tiêu Chiến cũng ngượng ngùng.

“Được rồi mà.” Anh kéo kéo áo khoác trên eo, nhỏ giọng, “Mọi người đang nhìn đấy. . . . . .”

Vương Nhất Bác nhướng mày, mở áo khoác từ eo bạn trai ra, khoác lại trên vai anh.

Tiêu Chiến giơ tay đẩy: “Thật ra, em không lạnh. . . . . .”

“Mặc vào đi.” Hắn trầm giọng, một tay nắm thật chặt cổ áo khoác.

Chỉnh cổ áo xong hắn cũng không buông tay, đột nhiên một phen nhấc áo khoác lên trùm qua đầu Tiêu Chiến.

Anh ngẩn ra: “Anh ——“
Vương Nhất Bác cũng chui đầu vào bên dưới chiếc áo khoác đang trùm kia.

Đột nhiên tầm mắt tối đen, ngũ quan lập thể của người đàn ông ở trước mắt phút chốc bị phóng đại.

Chóp mũi chạm nhau, khoảng cách hô hấp giao hòa.

Hắn thấp giọng ái muội: “Bây giờ không ai thấy nữa.”

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị môi hắn áp sát. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net