Chương 37: Có muốn. . . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi môi nhỏ xinh của Tiêu Chiến đã bị hôn lên.

Vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng.

Giống như cánh bướm mới dạo qua một đường để trộm mật.

Cũng giống như chuồn chuồn ngắn ngủi lướt trên mặt nước.

Trước khi ý thức của anh trở lại, đôi môi của hắn đã rời đi một cách ranh mãnh.

Chỉ để lại chút độ ấm, cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Và một cảm giác hồi hộp đến bất ngờ, tim đập thình thịch.

Mọi người chung quanh lại một lần nữa bộc phát ra âm thanh long trời lở đất:

"Che đầu làm gì đấy!"

"Cừ thật, làm chúng ta không thấy gì."

"Nhiều người như vậy còn thở đấy! Thật tưởng chúng ta là người chết sao!"

"Thế nào! Thế nào! Tao sớm nói YiBo là cầm thú rồi mà! Mỹ nhân, bây giờ chạy còn kịp!"

. . . . . .

Tiêu Chiến hoảng sợ lôi kéo chiếc áo khoác trên đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng đến tận cổ. Anh không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình trước mặt, lại càng không dám quay đầu lại nhìn một đám người phía sau.

Vương Nhất Bác lại vuốt ve mái tóc hơi rối của anh, nhẹ giọng hỏi: "Đã đến giờ ăn rồi, em đói chưa?"

Tiêu Chiến không trả lời, dùng ánh mắt xấu hổ liếc hắn một cái.

Hắn nở nụ cười, lại giơ tay chạm lên tóc anh mân mê thưởng thức, ngón tay chậm rì rì trêu loạn một vòng.

"Vậy em ngồi đây chờ một lát? Chờ anh xong việc chúng ta đi ăn."

Tiêu Chiến giật tóc khỏi ngón tay hắn, khẽ khịt mũi rồi quay đi.

Nhìn bóng dáng bạn trai mỏng manh xinh đẹp, Vương Nhất Bác cúi đầu nở nụ cười, ngay cả khi đã đội mũ bảo hiểm xong mà khóe môi vẫn còn chưa hạ xuống được.

Các tay đua bắt đầu lái xe quanh sân để tập luyện, Tiêu Chiến quan sát một lúc, lại lấy điện thoại di động trong túi ra lên Weibo.

Sau khi tài khoản "Nghê Thường vũ y" tung video anh mặc sườn xám lên, lượng người theo dõi đã tăng lên ổn định. Giang Ngư đã phát hiện ra mật mã lưu lượng, thường thường đăng ảnh chụp mới Tiêu Chiến mặc sườn xám. Bọn họ cũng dự định quay một số video liên quan đến quá trình thiết kế.

Tiêu Chiến đang trả lời một bình luận về sườn xám, đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc:

"Anh dâu!"

Tiêu Chiến theo bản năng ngước mắt lên nhìn, thấy Phương Khôn Đằng đang bước về phía mình trong tay mang theo một cái túi to.

"Bác ca đưa cho anh." Cậu ta đưa túi giấy cho Tiêu Chiến.

Anh nhận lấy mở ra, thấy bên trong có thịt bò cuộn phô mai, hai chiếc bánh trứng và một cốc trà sữa ấm.

Phương Khôn Đằng cười cười nói: "Lúc huấn luyện sẽ ăn cái này, anh ăn thử chút nhé."

Tiêu Chiến nói lời cảm ơn, lấy một cái bánh trứng ra chia cho Phương Khôn Đằng.

Phương Khôn Đằng cũng không khách khí, nhận lấy xong liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.

Phương Khôn Đằng cũng xem như là người duy nhất Tiêu Chiến có chút quen thuộc, anh cũng ít đi vài phần thận trọng, thuận miệng cùng cậu ta nói chuyện: "Đội mọi người có thường tổ chức thi đấu không?"

"Có chứ." Phương Khôn Đằng một ngụm nuốt hơn phân nửa cái bánh, trả lời "Lâu lâu mới có một trận, Bác ca cũng tham gia, lúc đó anh dâu đến xem nhé."

Tiêu Chiến nhất thời còn chưa thích ứng với cách xưng hô này, anh có chút mất tự nhiên cười cười đáp lại.

Phương Khôn Đằng ăn luôn nửa cái bánh còn lại, nói: "Đội này của chúng ta là sau khi Bác ca về nước mới được thành lập."

"Thành thật mà nói, khi anh ấy đột ngột trở về Trung Quốc các tay đua trong nước hẳn là đã giật mình."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Phương Khôn Đằng không nói gì, hai má anh đang nhai phồng phồng lên.

Phương Khôn Đằng nở nụ cười: "Chúng tôi rất vui, nói khoa trương chính là, rất nhiều tay đua trong nước đều xem qua trận đấu của Bác ca."

"Bác ca khác với chúng tôi. Anh ấy có tài năng và đã từng ra nước ngoài. Tài nguyên, tất cả mọi thứ, được đào tạo bài bản nên anh ấy nổi tiếng rất sớm. Mấy giải đấu mà tay đua quốc nội sờ không tới, anh ấy đã tham gia hết cả thậm chí còn có thành tích."

Tiêu Chiến gật gật đầu, nhớ tới lúc ở cao nguyên Giang Ngư xem tin tức nói rằng hắn là tay đua Trung Quốc duy nhất sau 12 năm tham gia cuộc thi hàng đầu thế giới.

"Tất nhiên, bản thân Bác ca cũng rất vất vả." Phương Khôn Đằng tiếp tục nói, "Chúng ta có câu nói như thế này: không sợ đối thủ kỹ thuật tốt, chỉ sợ đối thủ không muốn sống."

"Bác ca là kỹ thuật vừa tốt, lại vừa không muốn sống. Mấy thao tác ôm cua của anh ấy bây giờ quốc nội không ai so được. Lúc trước em thích nhất là xem mấy trận đấu Bác ca cứu xe*, nhiều lúc xe đã muốn văng ra ngoài anh ấy đều dám cứu!"

*Cứu xe luôn là việc khó làm trên thực tế, thường xảy ra khi ôm cua với tốc độ quá cao, xe sắp văng ra khỏi đường đua, tay đua phải làm cách nào đó để kiểm soát và ngăn chặn điều đó. Dưới đây là Marc Márquez - một trong những tay đua thành công nhất mọi thời đại. Tính đến năm 2020, Marquez đã 8 lần vô địch thế giới, được phong là cứu xe cấp độ thần.

Đây là những đoạn cứu xe kinh điển của Marc. Mình nghĩ các bạn nên xem thử, rất nguy hiểm cũng rất tài giỏi. À editor có nói hình tượng nam9 của bản gốc có lẽ đc lấy từ Marc đấy ạ.

Cậu ta cười khẽ: "Bác ca vừa dũng cảm cũng vừa đủ ác, ngã xuống cũng phải ngã đến tóe ra tia lửa!"

Tiêu Chiến cầm ly trà sữa, giật mình nhìn những điểm đen đang bay nhanh trên đường đua.

Với tốc độ này, nếu thực sự ngã ra ngoài. . . . . .

Chỉ mới tưởng tượng một chút, đã lạnh cả sống lưng.

Cho tới bây giờ, anh dường như mới rõ ràng ý thức được đua xe moto là một môn thể thao cạnh tranh rủi ro cực kỳ cao.

Bạn trai nhiệt tình thích môn thể thao cần sự dũng cảm hạng nhất này, cũng bởi vì vậy mà tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đàn ông đang uốn cong ở một góc độ lớn, nhẹ nhàng nói: "Trước đây anh ấy đã từng bị thương chưa?"

Phương Khôn Đằng thần kinh thô căn bản không chú ý tới những lời này tràn đầy sự lo lắng cùng đau lòng của một anh người yêu dành cho bạn trai mình.

Cậu ta đĩnh đạc trả lời: "Khẳng định là có!"

"Nhưng hai năm nay thì không."

"Bác ca hai năm nay chưa tham gia trận đấu lớn nào."

Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, hỏi: "Vì sao?"

"Một là vì tình hình bệnh dịch nên rất nhiều trận đấu đều bị hủy; còn có chính là vì. . . . .nhà Bác ca có chuyện gì đó đã xảy ra."

Phương Khôn Đằng kéo cổ áo khoác da ra và thở dài: "Chuyện đó là một sự đả kích lớn đối với anh ấy."

"Lúc ấy Bác ca vừa lúc phải tham gia một trận đấu lớn, sau khi biết tin liền trực tiếp ngừng thi. Sau đó một khoảng thời gian dài, trạng thái anh ấy cũng chưa tốt trở lại."

Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt: ". . . . . . Có chuyện vậy sao?"

"Ừm, chuyện trong nhà không công khai nên nhiều người không biết tình huống. Thậm chí một số người còn chế nhạo việc anh ấy rút khỏi cuộc thi là vì sợ hãi. . . . . .đều mẹ nó một lũ điên."

Cậu ta thở dài: "Bác ca về nước, chúng ta đương nhiên rất vui vì có thể cùng anh ấy huấn luyện. Nhưng thật ra đối với cá nhân anh ấy mà nói, vẫn là ở nước ngoài huấn luyện và tham gia trận đấu mới tốt."

Tiêu Chiến cúi đầu, có chút đăm chiêu: "Môi trường đua xe ở nước ngoài có vẻ tốt hơn thật. . . . . ."

"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy có huấn luyện viên và đội của riêng mình ở nước ngoài, điều kiện về mọi mặt đều tốt hơn."

Mi mắt anh khẽ động, môi mím lại.

Có lẽ trong một ngày không xa, Vương Nhất Bác sẽ trở lại với nhiều cuộc thi ở nước ngoài khác nhau.

Lúc đó, có lẽ phần lớn thời gian hắn sẽ ở nước ngoài.

Khi đó. . . . . . bọn họ phải làm sao?

Anh vẫn còn bà ngoại và nghề truyền thừa từ ông cố nên không thể ra nước ngoài sống được.

Phương Khôn Đằng duỗi thẳng chân, dựa vào ghế và thở ra một hơi dài: "Mặc dù Bác ca không phải là tay đua được huấn luyện ở quốc nội, nhưng anh ấy luôn đua với danh nghĩa người Trung Quốc. Ai trong bọn em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ được chạm ngõ các cuộc thi nước ngoài, nhưng khi chứng kiến những người Trung Quốc xuất hiện trên sân thì vẫn sẽ cảm thấy rất tự hào và hãnh diện."

Cậu nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt sáng ngời: "Anh hiểu chưa?"

Tiêu Chiến thật sự gật đầu nghiêm túc: "Hiểu rồi."

Đối bọn họ mà nói, Vương Nhất Bác là tấm gương vẻ vang, là một thủ lĩnh dẫn đường và cũng là một nguồn dũng khí.

Dù tình hình đua xe trong nước có lạc hậu đến đâu, chỉ cần có những người như vậy tiến lên thì mọi người phía sau ắt hẳn sẽ có động lực và tinh thần.

"Nhiều sự kiện ở nước ngoài đã bắt đầu lại trong năm nay. Nhưng em thấy Bác ca trọng tâm đều đặt ở trong nước, còn bận việc công ty, nếu cứ tiếp tục như thế này. . . . . ." Phương Khôn Đằng tặc lưỡi, nghiêng mặt nhìn Tiêu Chiến, muốn nói lại thôi.

"Anh dâu, những lời này thật ra em cũng không dám nói với Bác ca. Cho nên anh có thể. . . . . . khuyên nhủ anh ấy không? Đừng để anh ấy lại bỏ lỡ thi đấu lần nữa?"

"Lời anh nói anh ấy hẳn sẽ nghe."

Tiêu Chiến hơi bối rối.

Khuyên hắn đi nước ngoài huấn luyện tham gia thi đấu.

Anh im lặng trong giây lát, khóe miệng mấp máy một cách mất tự nhiên: "Đã biết."

Hai tiếng rưỡi sau, toàn đội huấn luyện xong.

Thông cảm cho mọi người hôm nay đã ăn nhiều cẩu lương, hai người bọn họ quyết định không ăn cùng mọi người.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng gần đó.

Biết tin bạn trai sắp đến ở nhờ nhà một người bạn, anh chàng cau mày không vui: "Quận mới ở bên kia rất xa, không tiện gặp nhau."

Tiêu Chiến giải thích: "Bà ngoại nói vậy cũng tiện cho Giang Ngư đến đó làm việc. Không bị trì hoãn thời gian xây dựng."

"Không thể ở nhà bạn trai sao?" Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn anh "Nếu không thích ở nhà hai tầng thì chọn nhà khác, tóm lại em thích ở đâu thì ở đó."

Tiêu Chiến mím môi, không nói lời nào.

Nếu bà ngoại biết anh đã có bạn trai và tối qua còn ngủ ở nhà hắn.

Phỏng chừng ngày mai bà còn không ra viện nổi.

Vương Nhất Bác nhìn hàng mi đang rũ xuống của anh, hắn nhướng mày: "Em chưa nói với bà về chuyện của chúng ta sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, không trả lời như âm thầm xác nhận.

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Xem ra công bố chính thức cũng chẳng có tác dụng gì."

Hắn nhìn anh, cố ý than nhẹ: "Giấc ngủ của bạn trai mình mà tôi đây còn không được biết."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

"Ai nha. . . . . ." anh nắm lấy hai ngón tay bạn trai lắc lắc, "Không phải. . . . . ."

"Vậy vì sao chứ? Hửm--"

Hắn nắm ngược lại tay anh, giọng nói ái muội: "Vậy em muốn yêu đương bí mật sao?"

Hắn cười ngả ngớn: " Vậy cũng rất kích thích đấy chứ nhỉ?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Càng nói càng không đứng đắn.

Anh đánh nhẹ lên mu bàn tay hắn sau đó lại đẩy khuôn ngực rắn chắc của ai đó đang có ý định dựa vào mình ra: "Đừng náo loạn! Đang ăn cơm mà . . . . ."

Hai người cơm nước xong thì trời cũng vừa tối, càng có nhiều người tới nhà hàng. Vương Nhất Bác gọi xe từ Vương gia đến chờ ở cửa, tính toán trước tiên đến nhà cổ lấy đồ đạc này nọ rồi sau đó đưa bạn trai đến bệnh viện.

Trên đường, hắn nói kết quả xem xét nhà cổ lúc sáng cho anh nghe: "Nhà và sân không bị sập hay mục nát chỗ nào. Công ty bảo hiểm nói rằng hình như đã làm công tác chống ngập từ trước".

"Thật không?" Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, "Cái này có thể là ngày trước ông cố đã làm."

Trong ấn tượng của anh, Thành Đô chưa bao giờ có một trận mưa lớn như vậy.

Nhưng ngôi nhà cổ hơn trăm năm, ắt hẳn cũng từng gặp phải chuyện như vậy rồi.

"Tổn thất không lớn là chuyện tốt." Vương Nhất Bác đánh tay lái, "Anh tìm người đến dọn dẹp, chủ yếu chính là lắp lại đường điện."

"Đại khái phải bao lâu?" Tiêu Chiến hỏi.

"Non nửa tháng đi."

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"

Sau đó anh và bà có thể chuyển về ở đó một thời gian. Công ty phá dỡ sẽ động thổ vào mùa xuân, ít nhất hai người cũng có thể đón một cái tết âm lịch cuối cùng tại nhà cổ.

Xe đến đầu phố thì không vào được nữa. Vương Nhất Bác dừng xe, nắm tay anh đi về hướng nhà cổ.

Nước đã rút hết chỉ còn lại một mảnh hoang tàn lộn xộn.

Mạch điện đã hư hỏng hết, Vương Nhất Bác từ trên xe lấy ra một cái đèn khẩn cấp, Tiêu Chiến bắt đầu thu xếp đồ đạc này nọ. Những thứ cần mang theo chủ yếu là quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày của anh và bà, cũng như sườn xám và các loại vải do khách đặt hàng. Nói thì không nhiều nhưng cuối cùng thì cũng chất đầy ba thùng lớn.

Vương Nhất Bác bê thùng ra trước, Tiêu Chiến lên lầu trở về phòng ngủ. Buổi tối phải ở bệnh viện bồi giường, sườn xám lông cừu vẫn rất mỏng manh thế nên anh quyết định thay bộ quần áo khác.

Ngoài sườn xám thì quần áo khác anh không có nhiều. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới thay một chiếc quần jeans và một chiếc áo len chui đầu.

Ngoài cửa, thùng đã được chất toàn bộ lên xe. Hắn ngồi sau tay lái, gác tay lên cửa xe oto, giữa mấy đầu ngón tay có một điểm đỏ nhỏ đang cháy.

Thấy bạn trai đi ra, Vương Nhất Bác dập tắt điếu thuốc, xuống xe mở cửa.

"Em nghĩ thử còn muốn lấy thứ gì nữa không." Hắn nhắc nhở.

Tiêu Chiến đứng ở cửa xe suy nghĩ một lát, thật đúng là nhớ đến cái gì đó.

Anh chạy nhanh xoay người: "Em quay lại ngay!"

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng nam nhân nhỏ đang chạy nhanh, khóe môi câu lên.

Tầm mắt di chuyển xuống, con ngươi đen của hắn phút chốc dừng lại.

Kể ra cũng thú vị, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh mặc quần áo như vậy. Bình thường, đôi chân được giấu dưới lớp sườn xám còn bây giờ mặc jeans bó sát mới để lộ ra hình dáng chân thon thả, cùng với cặp đùi đầy đặn.

Mông cũng căng tròn cong lên. . . . .

Nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa gỗ, Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, liếm liếm môi.

Trong chốc lát, Tiêu Chiến đã trở lại, trên tay mang theo một cái áo còn được móc thẳng thớm, bên trên còn kỹ càng phủ lớp ni lông chống bụi màu đen.

Anh đưa móc áo tới trước mặt hắn không nói tiếng nào, đôi mắt nâu sáng ngời đầy hàm ý chờ mong.

Vương Nhất Bác nhướng mày thích thú: "Cho anh?"

Tiêu Chiến mím môi gật gật đầu. Hắn ngay lập tức nhận lấy nó và vén tấm che phủ bụi lên.

Là một cái áo khoác da.

Nó rất giống với chiếc áo khoác da màu đen mà hắn thường mặc, nhưng chiếc này có màu nâu sẫm.

Hơn nữa làm bằng loại da rất tốt, từng đường kim mũi chỉ cũng tinh xảo, nhìn cao cấp hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác đưa tay sờ sờ lên da cừu kết cấu tinh xảo, đầu ngón tay vuốt ve kỹ càng, ánh mắt khẽ động.

Anh liếc nhìn vẻ mặt bạn trai, nhẹ nhàng nói: "Em chưa làm quần áo khoác nam bao giờ, cũng không biết có vừa người không. . . . . ."

Đây là bộ da cừu mà bà ngoại mang về từ lần trước.

Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh da này, anh đã nghĩ ngay đến hắn thường mặc đồ da.

Hắn thật sự đã làm rất nhiều điều cho anh, nên anh cũng muốn đáp lại điều gì đó.

Vương Nhất Bác nhướng mi nhìn anh thật sâu, rồi đột nhiên giơ tay kéo khóa áo khoác đang mặc trên người xuống.

Tiêu Chiến sửng sốt, vội vàng ngăn lại: "Đừng. . . . . . Bên ngoài gió lạnh, anh về nhà hẵng thử --"

Hắn đã cởi xong áo khoác và ném lại vào oto, nhanh chóng mặc vào chiếc áo khoác da màu cà phê sẫm do anh làm.

Tương đối vừa người.

Mọi đường nét đều phù hợp với hình dáng cơ thể, vừa vặn với bờ vai rộng cường tráng cùng thắt lưng thẳng tắp rắn rỏi.

Vương Nhất Bác kéo hẳn khóa kéo lên, xem ra là không có ý cởi ra nữa.

Sau khi mặc vào, hắn khẽ nâng cánh tay lên, nhếch môi hỏi bạn trai: "Đẹp không?"

"Rất hợp với anh!"

Anh lại nghĩ tới cái gì, nói: "Anh xem túi áo đi."

Vương Nhất Bác sờ sờ túi, lấy ra một chiếc cà vạt chấm bi màu xanh lam.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt ve cà vạt lụa: "Tuy rằng em không thấy anh thường xuyên dùng cà vạt, nhưng cứ ... dự phòng đi."

Anh cũng không phải không biết xấu hổ mà nói đây là dùng vải đầu thừa đuôi thẹo từ sườn xám của mình mà làm ra.

Nghe ông cố nói, trước kia ở thời dân quốc các phu nhân khi làm sườn xám, sẽ dùng chính vải từ sườn xám đó làm cà vạt cho tiên sinh nhà mình.

Tiêu Chiến lúc ấy nghe xong trong lòng liền âm thầm quyết định, về sau anh có tiên sinh cũng muốn dùng vải áo mình làm cà vạt.

Tự tay làm ra những món đồ đôi, thật lãng mạn làm sao. . . . . .

Lúc này, Vương tiên sinh của anh đang vân vê chiếc cà vạt do anh làm, cười nhẹ.

"Anh rất ít khi dùng, cũng không biết thắt."

Hắn đưa cà vạt cho anh: "Nào, đến thắt cho người đàn ông của em đi."

Tiêu Chiến tiếp nhận, cánh môi mấp máy "Em cũng không biết. . . . . ."

Mới vừa cởi bỏ nút cà vạt, chiếc cà vạt lụa dài đã đột nhiên quấn lấy cổ tay anh, chắc chắn quấn quanh một vòng.

Vương Nhất Bác nhàn nhã kéo đầu dây bên kia, nhẹ nhàng một túm cả người anh đã bị kéo đến trước người hắn.

Anh giật mình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời sâu thẳm của hắn.

"Cà vạt cùng quần áo, anh đều rất thích."

Hắn vòng tay qua eo thon nhỏ đang ẩn ẩn trong chiếc quần jeans của anh, giọng trầm và êm dịu:

"Cảm ơn cục cưng."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Không cần khách khí."

Vương Nhất Bác nhếch môi cười, đưa tay lên sờ sờ mặt anh "Bé con dụng tâm như vậy, Bác ca nên thưởng cho em cái gì đây?"

Mi mắt anh chớp chớp, nhỏ giọng: "Không cần anh thưởng. . . . . ."

"Thật sự không cần?" Hắn cúi đầu hỏi lại.

Tiêu Chiến cảm nhận tay hắn đặt trên eo mình phút chốc siết chặt, khuôn ngực rắn chắc trước mặt chậm rãi áp xuống.

Anh vội vàng nâng hai tay nhỏ bé lên đặt trên ngực hắn, lòng bàn tay chạm đến khóa kéo lành lạnh.

"Đừng mà. . . . . ."

Hai má anh nóng bừng, cụp mắt không nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói nhỏ gần như không nghe được:

"Lúc trước không phải đã hôn rồi sao. . . . . ."

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Em gọi cái đó là hôn sao?"

Hắn vuốt ve khuôn mặt, nâng cằm nhỏ của anh lên. Ngón tay cái có vết chai lướt qua cánh môi ẩm ướt, xoay tròn đầy khiêu khích ở viền môi.

"Vậy hiện tại, em có muốn cùng Bác ca hôn thêm cái nữa không?"


Hình ảnh chỉ có tính chất minh họa cho cái áo khoác da :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net