Chương 38: Chiều hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm tình Tiêu Chiến nhảy dựng mãnh liệt, đình trệ mất mấy giây.

Anh không hiểu vì cái gì người đàn ông này luôn có thể nói ra những lời đáng xấu hổ.

Mà anh lại không thể nào có cơ hội cự tuyệt.

Giờ đây chiếc cằm nhỏ đã bị kẹp chặt trong lòng bàn tay hắn.
Đôi môi non mềm ẩm ướt bị người ta ‘hái’ mất.

Không phải là chuồn chuồn lướt nước chạm qua nữa, mà là thật sự bị chộp lấy, ngậm trong miệng, thậm chí là nghiền áp.

Cánh môi nhỏ của anh ngay lập tức mất hình dạng.

Nhưng lại có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng hình dáng môi hắn, cùng với hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến, là hơi thở nhiệt liệt nóng bỏng chỉ thuộc về hắn.

Cùng với một chút cảm giác như kiến cắn. . . . . . hơi hơi đau xót.

Trong chốc lát đôi mắt Tiêu Chiến trừng lớn, lông mi bất lực vô tội run rẩy, giữa môi anh phát ra tiếng thút thít.

Vì sao, vì sao muốn cắn người ta? !

Ngay sau đó hắn liền báo cho anh nguyên nhân.

“Bé con.”

Nụ hôn của hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh từ một khoảng cách gần chưa từng thấy.

Anh có thể nhìn rõ từng đường vân môi mà mình vừa hôn, từng sợi mi trên mắt hắn một cách chi tiết, cùng đôi mắt đen sâu thẳm thâm thúy, quay cuồng ám muội không dừng được. Yết hầu hắn đang trượt xuống, thanh âm cũng nghe đến rõ ràng, mang theo vài phần trầm thấp khàn khàn.

“Há miệng.”

Đôi môi nóng bỏng của hắn lại áp vào môi anh. Tiếp đến là bàn tay vươn đến khuôn mặt nhỏ nhắn với ý định làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Hắn chỉ cần dùng ngón trỏ và ngón cái là có thể cường thế giữ lấy hai má non mịn của anh, dễ dàng tiến công phá vỡ bức tường môi mềm mại.

“Ngoan. . . . . .”

Đầu Tiêu Chiến oanh một tiếng, ý thức vỡ vụn khắp nơi.

Có chút giống như. . . . . .đang ăn một loại thạch hơi ấm.

Nhưng rất nhanh anh liền hiểu được, chính mình mới là loại thạch ấy, ngoan ngoãn, ngu ngốc và bị người ta tàn sát. . . . .

Và ai đó giống như một kẻ săn mồi không biết cách cư xử.

Môi răng ấm nóng mềm mại nhẹ nhàng áp sát, sau đó lại là ngang tàng cùng chế trụ tuyệt đối. Trong lúc lặp đi lặp lại giữa ôn nhu và mạnh bạo, viên thạch nhỏ tản mát ra hương thơm tươi mát đầy mê hoặc.

Ham muốn chinh phục và phá hủy của đàn ông cũng đồng thời bị khiêu khích.

Bây giờ đến lượt chóp mũi anh bị đè ép đến thay đổi hình dạng.

Chẳng mấy chốc môi tê rần, nướu mất cảm giác. Cuối cùng, ngay cả lưỡi cũng bắt đầu ẩn ẩn đau.

Đợi cho hô hấp bị đoạt lấy, Tiêu Chiến hoàn toàn quân lính tan rã, vừa giống cầu cứu vừa giống xin tha mà ưm ưm ra tiếng.

Anh mất thăng bằng trên đôi chân của mình, lùi một bước rồi lại lùi thêm một bước. Ngược lại, Vương Nhất Bác được một tấc lại muốn tiến một thước, đi tới, lại đi tới, từng bước ép sát.

Một tiếng lạch cạch nhỏ vang lên, lưng Tiêu Chiến bị áp lên cửa xe.

Anh cau mày một lúc, ngay sau đó đã có một bàn tay to đưa đến bao lấy phần lưng dưới của anh.

Cánh tay cường tráng của hắn vẫn quấn quanh chiếc cà vạt mà anh làm, lòng bàn tay duỗi ra làm một giá đỡ mềm mại ngăn cách lưng anh với ván xe cứng.

Nhưng nụ hôn trên môi một giây cũng không ngừng.

Tay kia cũng vói vào mái tóc sau đầu, như muốn khống chế không cho anh bỏ chạy, cường thế giữ chặt gáy.

Hắn giống như phát sốt, hơi thở nóng ran.

Tiêu Chiến sắp bị nướng đến tan chảy, xương cốt dưới chân cùng cả người đều mềm nhũn tựa vào trước người hắn.

Hai cánh tay mảnh mai không thể khoác lên vai hay lên lưng hắn, vì vậy chúng phải co vào ngực hắn một cách đáng thương.

Đầu ngón tay vừa vô tình chạm được vành tai bạn trai, anh lập tức dời tay đi nơi khác giống như vừa bị bỏng.

Bàn tay nhỏ bé của anh mò mẫm trên chiếc áo khoác da do mình làm ra, đầu ngón tay vô thức nắm lấy vai áo, dùng sức bấu chặt cho đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Trời đất quay cuồng, hai người trao nhau những điều riêng tư ngọt ngào.

Trong con hẻm cũ vắng với ánh sáng lờ mờ, tiếng nước chậc chậc vọng lại.

Không biết hắn có cố ý hay không, nhưng âm thanh này nghe thật khiến người ta đỏ mặt.

Tiêu Chiến cảm thấy được đại khái có thể đã qua một thế kỷ, lại giống như chỉ mới qua vài giây, hắn mới buông anh buông ra.

Dường như bất đắc dĩ, cuối cùng hắn lại ôm mặt anh, ở khóe môi hôn thêm một chút. Đầu răng còn mê luyến gặm cắn môi thêm chốc lát, cuối cùng còn thực ngả ngớn cắn kéo kéo lên một tầng thịt môi mỏng.

Tiêu Chiến không kìm được mà rên lên một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực người đàn ông: “Anh. . . . . .”

Tóc tai anh rối loạn, hai má sớm đã đỏ bừng. Đôi mắt màu trà giống như mất đi tiêu cự, long lanh ngập nước động lòng người.

Khuôn mặt anh giận dỗi ửng đỏ nhìn hắn:

“Anh muốn ăn thịt người đấy hả . . . . .”

Vương Nhất Bác cười nhẹ, chậm rãi liếm môi dưới, vừa lòng nhưng rõ ràng là không thỏa mãn.

“Ừm.”

Giọng nói của người đàn ông cũng khàn khàn, âm trầm như hạt sạn chạm vào người anh, bất kể lời nói dịu dàng yêu thương thế nào cũng giống như mê hoặc: “Anh đã nghĩ đến việc ăn em.”

Nhớ thương lâu như vậy, một ngụm làm sao mà đủ.

Hương vị ngọt ngào đầu tiên của anh, khơi dậy sự tham lam và nghiện ngập của hắn.

Càng mẹ nó khó chịu . . . . . .

Tiêu Chiến chỉ hiểu từ “ăn” là động từ cắn môi của hắn khi nãy, anh hung hăng trừng mắt nhìn.

“Anh là cẩu sao. . . . . .”

Thì ra, trên mạng vẫn nói “Cẩu nam nhân” , chính là ý này?

Một nụ hôn mà giống như muốn ăn thịt người. . . . . .

Vương Nhất Bác nhìn chàng trai đang giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào môi một cách ngập ngừng.

Anh đau đớn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Hắn cười thầm.

Mới hôn một chút đã như vậy, về sau làm sao bây giờ?

Nam nhân của hắn quá mềm mại đáng yêu.

Nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn thích anh như vậy chứ.

Vương Nhất Bác nắm tay bạn trai, nâng bàn tay nhỏ bé của anh lên.

“Để anh xem.”

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi môi anh như được phủ một lớp men bóng loáng.

Nhìn kỹ, có một chút đỏ sưng xung quanh viền môi, khóe miệng vừa bị hắn hung hăng cắn cũng ứ ra một điểm đỏ nhỏ.

Dường như hắn thật sự có chút hung bạo.

Vương Nhất Bác vươn tay chạm vào khóe môi anh, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ là không kìm lòng được. . . . . .”

Hắn lại ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Lần sau sẽ không vậy nữa.”

Tiêu Chiến lắc lắc thân mình né tránh ôm ấp: “Không có lần sau.”

Anh mím môi, trầm giọng nói “Không cho anh hôn nữa. . . . . .”

Vương Nhất Bác nhướng mày: “Thật sao?”

Khóe miệng anh cong lên, cúi đầu không nói gì.

Hắn cười ranh mãnh: “Vậy bây giờ lão tử phải hôn một lần cho đủ!”

Nói xong hắn đã muốn tiến đến áp chế, Tiêu Chiến hoảng hốt, hai tay vội vàng chống lên ngực hắn: “Aiya –“

“Đừng, đừng náo loạn!”

Anh đưa một tay xoa nhẹ thắt lưng, nhíu mày: “Thật sự không được. . . . . .”

Thấy anh xoa eo, Vương Nhất Bác liếc nhìn cửa xe phía sau hỏi “Vẫn đau ?”

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Thật ra, vừa rồi anh xấu hổ không nói nên lời, lưng dưới được hắn che chở, nhưng mông áp vào tay nắm cửa, bây giờ vẫn còn có một chút cảm giác khó chịu.

Tiêu Chiến giơ tay ra phía trước, sau đó xoa xoa bụng.

Anh bất mãn lườm hắn: “Cái chìa khóa xe của anh cũng cấn vào người em.”

Vương Nhất Bác sững sờ: “Chìa khóa xe?”

Hắn vô thức nhìn về phía ghế lái – chiếc chìa khóa xe vẫn luôn cắm ở đó hắn không hề rút ra....
Lại nhìn anh xoa bụng, lông mày hắn giật nảy không nói gì, chỉ lặng lẽ vén áo khoác da và kéo góc dưới của vạt áo xuống.

* Ai biết gì đâu, đừng ai cmt ở khúc này nha....

Có tiếng động đột ngột từ trong con hẻm phía xa, giống như tiếng người lớn quát mắng một đứa trẻ về nhà.

Sau một lúc lâu, Vương Nhất Bác thấp giọng mở miệng: “Đi thôi. Đi bệnh viện.”

Tiêu Chiến “Ừm” một tiếng, ngồi vào ghế phụ lái.

Bệnh viện mà bà nằm cũng gần nhà cổ, cách đó khoảng mười phút lái xe đi rất nhanh đã tới.

Sau khi ô tô dừng trước cửa bệnh viện, Vương Nhất Bác nắm tay bạn trai đặt lên đầu gối.

“Buổi tối một mình làm được không? Anh tìm người giúp em nhé ?”

Hắn không đề cập tới việc muốn cùng anh đi vào thăm.

Bà ngoại còn bệnh, ở lần gặp trước thái độ của bà đối với quan hệ của bọn họ hiển nhiên là không rõ ràng. . . . . Đêm nay tóm lại không phải thời điểm tốt.

Anh nở nụ cười, lắc đầu: “Không cần, ngày mai bà ra viện rồi, đêm nay cũng không có gì nghiêm trọng.”

Vương Nhất Bác nhắc nhở anh: “Ghế sofa trong phòng bệnh mở ra là thành giường nhỏ, buổi tối ngủ cũng rất được.”

Thấy hắn quen thuộc cách bố trí phòng bệnh như vậy, Tiêu Chiến biết lúc trước mình đã đoán đúng.

Anh hỏi: “Anh có. . . . . biết ai trong bệnh viện không?”

Vương Nhất Bác gật đầu: “Chị dâu anh, mẹ của Nam Nam. Chị ấy làm việc trong bệnh viện này.”

Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn: “Chị ấy là bác sĩ?”

Vương Nhất Bác “ừm”, nghiêng đầu nhìn về phía tòa nhà điều trị nội trú của bệnh viện.

“Chị ấy và anh trai anh quen nhau khi họ còn học đại học. Chị ấy học trường y bên cạnh trường đại học của anh anh.”

Hắn dừng lại, đôi mắt đen hơi rũ xuống: “Thật ra, lúc trước anh trai anh nói rằng anh ấy cũng muốn trở thành bác sĩ. . . . . .”

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, mím môi, thử thăm dò tiếp tục hỏi: “Vậy anh anh đi rồi, chị ấy . . . . .”

Điều này hoàn toàn khác với những gì anh từng đọc trong cuốn tiểu thuyết “Đám cưới plastic giới nhà giàu”

Tự do yêu đương, từ thiếu niên đến vợ chồng, tình cảm hẳn là rất sâu đậm . . . . .

Hắn khẽ nhắm hai mắt, thở dài: “Chị dâu rất cố chấp. . . . . . nhà anh cũng không phải cổ hủ. Chị ấy còn trẻ như vậy sau này tái hôn cũng không sao cả.”

“Chỉ cần mang Nam Nam trở về thăm thì bố mẹ anh đã rất vui rồi.”

Nhận thấy tâm trạng hắn đột nhiên nặng nề, anh gật gật đầu rồi lập tức dời đề tài: “Lúc sáng bạn em đi làm thủ tục, được báo là đã thanh toán trước rồi, chắc là chị dâu anh giúp nộp trước.”

Anh mở túi lấy hóa đơn ra: “Vậy anh giúp em trả lại tiền cho chị ấy.”

“Em đừng bận tâm.” Vương Nhất Bác đem hóa đơn đẩy trở về “Anh đã trả rồi.”

Anh ngước mắt nhìn, nhỏ giọng: “Vậy em trả lại cho anh. . . . . .”

Hắn cười khẽ: “Xin chào, dường như em đã quên anh là bạn trai em.”

“Không phải.” Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Chính là. . . . . . một ngựa về một ngựa mà thôi, tiền này nhất định phải trả lại. Bà ngoại mà biết nhất định sẽ . . . . .”

Anh biết số tiền này đối với anh không là gì, nhưng anh không thể yên tâm nhận lấy.

Bọn họ đang yêu nhau, hơn nữa còn mới bắt đầu nên không có lý do gì để hắn phải trả tiền cho tất cả.

Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn chằm chằm anh vài giây, rốt cuộc khẽ cười: “Ừm.”

Hắn lấy điện thoại ra đặt lên đùi anh: “Trả đi”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Điệu bộ này. . . . . .

Để hắn nhận lại tiền so với đi vay còn khó hơn.

Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay hắn mở khóa điện thoại, nhấn vào Alipay mở mã thanh toán.

Sau khi quét mã, anh vẫn có chút không yên tâm, phải xác nhận đã trừ tiền một lần nữa.

Vương Nhất Bác cầm lấy điện thoại anh, trực tiếp gõ một dãy số, nắm ngón tay cái của anh để mở xác minh thanh toán.

Điện thoại di động hắn ‘bíp’ một tiếng báo nhận được tiền.

Hắn vẫn cầm điện thoại anh, tiếp tục dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình vài lần và dùng tay kia mở di động mình.

“Anh làm gì?” Tiêu Chiến cảnh giác hỏi bạn trai, “Anh không được chuyển lại đâu đấy. . . . . .”

Một lát sau, Vương Nhất Bác đưa điện thoại trả lại.

Anh nhanh chóng nhìn xuống màn hình. Tiền không được chuyển lại, nhưng có một lời thông báo bổ sung—là thông báo kích hoạt thanh toán thân mật* thành công.

*”Thanh toán thân mật” là một ứng dụng trong Alipay, tương tự như thẻ phụ ngân hàng. Hiện tại, mức quy định của khoản thanh toán thân mật là 1 nhân dân tệ đến 20.000 nhân dân tệ mỗi tháng.

Vương Nhất Bác bấm vào thông báo nhắc nhở, thản nhiên nói: “Về sau em tiêu tiền thì dùng cái này đi.”

Trong lòng anh chấn động lạ kỳ, hai mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn bạn trai.

“Tiền em vẫn đủ dùng. . . . . .”

Hắn nhìn anh: “Không phải một ngựa về một ngựa* sao.”

*Trộn những thứ khác nhau và nói về chúng như một thứ giống nhau / Trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.

“Tiền của em là tiền của em, anh tiêu tiền cho bạn trai mình lại là chuyện khác.”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Thấy anh cầm điện thoại hồi lâu không nhúc nhích, Vương Nhất Bác trầm giọng:
“Như thế nào, tiêu tiền người đàn ông của em làm ra phỏng tay sao?”

Tiêu Chiến lắc đầu, cúi đầu nhìn dòng thông báo kích hoạt thanh toán thân mật, lòng ngập tràn những suy nghĩ khó tả.

Cho tới bây giờ anh cũng không thiếu tiền tiêu. Nhưng tiền của anh đều là từng đường kim mũi chỉ mà kiếm được, chưa từng có không làm mà hưởng.

Không làm mà hưởng là đáng xấu hổ.

Nhưng hiện tại, hắn cho anh “không làm mà hưởng” thế này, đã khiến Tiêu Chiến cảm thấy được sủng ái mà không khỏi sợ hãi.

Anh ngước mắt lên nhìn hắn một cái, sau đó thẳng thừng nói: “Cái này không được.”

Anh oán trách, lại càng giống làm nũng: “Anh làm như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ nuông chiều em thành hư . . . . .”

Vương Nhất Bác cười nhẹ, nhướng mày: “Lão tử vui.”

Hắn vươn tay ôm lấy bạn trai, nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới môi anh.

“Sau này, anh cũng chỉ chiều hư một mình em mà thôi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net