Chương 39: Quán quân đến hôn em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hồng Hạnh xuất viện. Tiêu Chiến cùng bà ngoại chuyển đến căn hộ của Giang gia ở quận mới.

So với nhà cổ, căn hộ này tuy nhỏ hơn, nhưng hai phòng hai sảnh vẫn đủ cho hai bà cháu, có cộng thêm cả Giang Ngư đến làm việc vẫn ở rất tốt.

Mấy ngày hôm trước chậm trễ không ít kỳ hạn công việc, cũng may căn hộ có đầy đủ công cụ, Tiêu Chiến vội vàng làm việc không ngừng nghỉ.

Bà ngoại cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày, Tiêu Chiến làm sao cũng không khuyên được, bà còn nói sắp đến cuối năm, rất nhiều khách hàng sẽ chờ y phục mới để mặc đón tết nên không thể chậm trễ một chút nào.

Tiêu Chiến vội vàng đẩy nhanh tiến độ thậm chí còn không có thời gian để yêu đương, hẹn hò.

Nhưng cũng may Vương Nhất Bác sắp có trận đấu, đại bộ phận tinh lực cũng đều đặt trên sân huấn luyện.

Hai người dường như đang yêu xa dù ở trong cùng một thành phố. Nhưng ngẫu nhiên, buổi tối sau khi anh kết thúc công việc, cũng sẽ lặng lẽ chạy đi "gặp gỡ riêng tư" cùng bạn trai.

Kỵ sĩ độc quyền của anh sẽ lái một chiếc moto mang theo đầy ắp đồ ăn vặt đến, có đôi khi là đồ ăn vặt mà bà ngoại nghiêm cấm không được ăn, có đôi khi là một ly trà sữa ngọt ấm. Hắn cũng sẽ ôm lấy anh, hướng anh đòi lấy một ít hương vị ngọt ngào gì đó coi như là phí giao hàng.

Cứ như vậy qua nửa tháng, vào một buổi tối Vương Nhất Bác đưa tới hai tấm vé.

Trận đấu của hắn sắp bắt đầu.

Đây là cuộc thi lớn nhất mà Vương Nhất Bác tham gia kể từ khi trở về Trung Quốc và cũng là lần đầu tiên hắn tham gia thi đấu tại Thành Đô quê hương mình.

Đây cũng là trận đấu đầu tiên sau khi hắn và anh xác định quan hệ.

Lo lắng bạn trai một mình ngồi xem nhàm chán hoặc xấu hổ, Vương Nhất Bác cố ý tặng hai vé VIP để anh mời bạn đi cùng.

Sáng chủ nhật, Tiêu Chiến và Giang Ngư xuất phát đến nơi thi đấu.

Địa điểm là trường huấn luyện lần trước anh đã đến. Chỉ sau khi tra trên Internet, anh mới biết đây là đường đua tiêu chuẩn quốc tế đầu tiên ở Thành Đô, mới được hoàn thành vào đầu năm nay.

Khác hoàn toàn với không gian trống trải lần trước, trường đua hôm nay đông nghịt người. Tiêu Chiến vừa đến cửa, chợt nghe liên tiếp mấy tràng la hét ầm ĩ.
Ngoài hàng chục nghìn khán giả, còn có sự nhiều nhân viên bảo vệ, nhân viên phòng chống dịch, phóng viên đủ loại tòa soạn.

Vẫn còn rất lâu nữa cuộc thi mới bắt đầu. Nhiều sự kiện lái thử moto, mô phỏng cuộc đua hay ký tặng đang được tổ chức để làm nóng bầu không khí.

Đứng trong sân là đã có thể tùy ý thấy được moto ở khắp mọi nơi. Những tay đua mặc đồng phục đua chuyên nghiệp đứng thẳng người, bên cạnh là những cô gái đứng che ô dáng người thon thả bắt mắt.

Đây đúng là một bữa tiệc đua xe thực sự.

Tiêu Chiến không trực tiếp lên khán đài. Sau khi nhận được WeChat của hắn, anh đi theo các nhân viên đến khu vực nghỉ ngơi chuẩn bị của các tay đua.

Ở đây có rất ít người, không có khán giả và cũng không cô gái nào, bầu không khí hơi nghiêm túc và căng thẳng.

Tiêu Chiến nâng mắt nhìn xung quanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bạn trai đang cùng nhân viên công tác nói chuyện. Anh không chủ động tiến lên mà chỉ đứng ở một bên im lặng chờ đợi.

Không đến hai phút, Vương Nhất Bác đã phát hiện người yêu đến đây. Hắn tức khắc chấm dứt cuộc nói chuyện, xoay người đi tới.

Hôm nay là lần đầu anh thấy hắn mặc đồ đua đỏ trắng, so với quần áo bình thường huấn luyện còn chuyên nghiệp hơn nhiều. Rất nhiều chữ và logo đồ họa được in trên bộ đồ da và con số màu đỏ trên ngực là dễ thấy nhất: 85.


Quần áo có lớp bảo vệ cứng nhô lên ở khuỷu tay, vai, đầu gối và cột sống, vai lưng càng thêm rộng lớn căng chặt, hơn nữa kết hợp với đầu tóc ngắn gọn gàng, nhìn hắn thật sự trông giống một kỹ sĩ đang khoác trên mình bộ áo giáp.

Vương Nhất Bác đi đến trước mặt bạn trai, hắn lập tức nắm lấy tay anh xoa xoa rồi đặt vào lòng bàn tay mình.

"Em lạnh không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, khuôn mặt mang khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt cười cong cong. Anh giơ cánh tay lên để cho bạn trai thấy tay mình đang ấm áp như thế nào.

Hôm nay Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, che kín thân áo sườn xám, chỉ lộ ra một đoạn tất trắng trên mắt cá và cổ áo đứng màu xanh ngọc bích với hàng nút hoa tinh xảo.

Thoáng nhìn nhẫn ngọc trên tay anh, đôi mắt của hắn khẽ nheo lại, 'a' một tiếng: "Đặc biệt ăn mặc xinh đẹp vậy sao?"

Tui tìm muốn nát cái Pinterest mới ra đc cái hình gần giống để làm minh họa cho các nàng á.

Mi mắt anh chớp chớp, thanh âm rầu rĩ thẹn thùng: "Đây là lần đầu em đến xem anh thi đấu. . . . . ."

Vương Nhất Bác nhếch môi cười ánh mắt buông xuống, hơi dừng lại.
"Sao lại mang cả cái này đến?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống và thấy Pikachu đang được treo ở một bên quai túi xách.

Là hắn tặng anh, món đồ trang trí trên tay lái với chong chóng tre trên đầu.

Vương Nhất Bác cầm lấy vật trang trí, nhìn thấy sợi dây treo giữa Pikachu và túi. Hắn nói: "Anh sẽ mua cho em một chiếc đặc biệt nếu em thích nó."

"Không cần." anh cầm lấy Pikachu từ tay hắn dùng đầu ngón tay chạm vào chong chóng, "Em chỉ thích cái này thôi."

Đây chính là pikachu kiss landing cướp đi nụ hôn đầu của anh.

Vương Nhất Bác nở nụ cười: "Vậy em tháo xuống trước cho anh."

"Làm gì chứ?" Tiêu Chiến khó hiểu nhưng vẫn tháo ra đưa cho hắn.

Hắn cầm trong tay quơ quơ: "Một lát nữa anh sẽ đem nó cùng lái xe. Khi anh xuống dưới, em sẽ có một con Pikachu đoạt giải quán quân."

Trong lòng Tiêu Chiến xao động, khóe miệng sau khẩu trang trộm cong lên.

Anh vội vàng kéo tay hắn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Còn chưa thi đâu đấy, anh không nên tự mãn như vậy. . . . . ."

Mặc dù nắm chắc nhưng cũng không thể giương cờ vậy đâu.

Vương Nhất Bác khinh thường giễu cợt: "Không tin?"

"Chờ đó, một lát anh sẽ cầm pikachu quán quân kiss landing em lần nữa."

Cách đó không xa đột nhiên có người hét lên, hình như là đang kêu gọi các tay đua tập họp.
Tiêu Chiến buông tay bạn trai ra: "Anh nhanh đi chuẩn bị đi."

Hắn vẫn đứng không nhúc nhích.
"Đuổi anh?.....Anh gọi em lại đây làm gì không biết hửm?"

Anh nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu bỗng lóe sáng.

Vương Nhất Bác nhướng mày nhàn nhạt nói: "Không định cổ vũ người đàn ông của em?"

Tiêu Chiến giật mình, mắt cười cong cong đột nhiên tiến đến phía trước ngọt ngào nói: "Cố lên!"

Nói xong, lại vỗ vỗ vào lớp vỏ bảo vệ trên khuỷu tay hắn: "Không được bị thương. . . . . ."

Đua xe bị ngã là chuyện cơm bữa. Anh lên mạng tra qua, cũng đã thấy Vương Nhất Bác té ngã ở mấy trận đấu trước đây. Nghiêm trọng nhất là hai năm trước, ngã gãy xương quai xanh.

Hắn liếm môi, làm như bất mãn: "Chỉ thế thôi?"

Hắn hơi cúi đầu đến gần anh, giọng nói ép tới trầm thấp: "Bạn trai không có đãi ngộ đặc biệt gì sao?"

Ánh mắt ái muội, ám chỉ rõ ràng.

Trong lòng anh nhảy dựng, duỗi tay đẩy eo hắn nhỏ giọng thúc giục: "Được rồi mà, anh đi nhanh đi. . . . . ."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười khẽ, nâng tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn trai.

Vừa quay người rời đi, đầu ngón tay hắn đã bị kéo lại từ phía sau.

Hắn dừng bước chân quay đầu.

Tiêu Chiến đánh giá bốn phía chung quanh rồi lại ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn.
Theo sau, anh kéo chiếc khẩu trang màu trắng xuống, nhón chân hôn lên cằm hắn.

"Bạn trai, cố lên nha!"

****

Đi ra khỏi khu vực chuẩn bị, Tiêu Chiến ngồi vào khán đài.

Sắp bắt đầu thi đấu, không khí càng thêm cuồng nhiệt hơn, mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang khiến người ta phát lạnh đang nhảy nhót sôi động dưới đường đua.

"Thật là đông người!" Tiêu Chiến nhìn khán đài đối diện đầy người xem, "Vậy mà ngồi đầy hết chỗ rồi."

"Đâu chỉ ngồi đầy." Giang Ngư nói, "Mới vừa rồi tớ nghe người ta nói, còn có vé chợ đen, giá lên đến 4 con số đấy."

Tiêu Chiến giật mình: "Thật sao? !"

Đây cũng không phải là concert vậy mà còn có vé chợ đen?

Đua moto vốn không phải là một lĩnh vực ít được chú ý sao? Hơn nữa còn phải có chứng minh thư mới vào được, rất phiền phức.

"Sao lại có nhiều người như vậy?"

"Cậu còn nói. . . . . ." Giang Ngư hạ giọng, "Còn không phải là vì bạn trai cậu sao!"

Anh liếc mắt ý bảo Tiêu Chiến nhìn xem.

Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy một vài chàng trai cô gái đang ngồi phía sau họ.

Đều là fans của Vương Nhất Bác.

Mấy cô gái ghé vào cùng nhau líu ríu, vẻ mặt hưng phấn cùng không khí vui mừng. Ai cũng mang khẩu trang trắng, còn có mấy hình vẽ lòe loẹt trên mu bàn tay.

Tiêu Chiến nhìn lướt qua, thấy từ "Cố lên" , "85" cùng với "Bác thần".

Giang Ngư cũng quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Này, anh ấy đã tỏ tình với cậu công khai trên mạng rồi mà sao vẫn còn nhiều fan mạnh bạo vậy chứ?"

Không có cách nào, người đàn ông này quá hấp dẫn.

Tiêu Chiến nhếch môi, chỉ nói: "Có trận đấu thì mới có fans . . . . . ."

Giang Ngư nhìn anh không nói nên lời, sau đó quay lại nhìn nhóm nữ sinh phía sau đang "Bác thần dài Bác thần ngắn".

"Cậu nói xem họ đến để xem moto phân khối lớn hay là xem bạn trai cậu?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Giang Ngư quẹt vài lần trên màn hình điện thoại, rồi đột nhiên nói: "Trách không được. . . . . . anh ấy không công khai sao?"

Tiêu Chiến nhìn sang thấy trang chủ Weibo của Vương Nhất Bác.

Hai lượt retweet mới nhất của người đàn ông này là về trận đấu hôm nay.

Bài đăng Weibo duy nhất là bài viết tỏ tình với anh.
"Chúng tớ lúc này mới. . . . . . Còn không chưa được bao lâu, chờ ổn định rồi hẵng nói sau."

Giang Ngư hỏi: "Thế nào gọi là ổn định?"

Anh chàng chạm chạm cánh tay Tiêu Chiến, khóe miệng nghiền ngẫm cong lên: "Này, nói thật đi hai người tới bước nào rồi?"

Mong muốn nói chuyện phiếm của Giang Ngư bị kích phát. Ước tính rằng hầu hết khán đài đều chật kín fans của Vương Nhất Bác. Trước những lời bàn tán của người hâm mộ về tình yêu ngầm của Bác thần, cậu lại là trưởng nhóm fan cp duy nhất biết chuyện.

Quả thật vô cùng sung sướng!

Tiêu Chiến liếc nhìn bạn thân một cái, mím môi không trả lời.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tình yêu ngọt ngào của anh Giang Ngư hơi chấn động.

Anh chàng há miệng thần sắc cổ quái, muốn nói lại thôi: "Hai người hiện tại đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt tớ biết. Nhưng mà dù sao cũng . . . . ."

Giang Ngư đè thấp giọng: "Cũng nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn, biết không hả!"

Tiêu Chiến: "! ?"

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng: "Cái gì đấy -- không có!"

Cuộc đua còn chưa bắt đầu, tại sao bánh xe lại nghiền lên mặt mình chứ ? !

"Đâu có . . . . . . Đâu có, nhanh như vậy . . . . . ." Tiêu Chiến lắp bắp biện bạch, thanh âm thấp đến mức gần như nghe không thấy

"Chúng tớ mới, hôn. . . . . ."

Giang Ngư trừng mắt nhìn ra vẻ không tin: ". . . . . . Thật sao?"

"Không phải chứ, Bác thần vừa thấy chính là, chính là. . . . . ."

Cậu nhíu mày, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để hình dung.

"Vừa nhìn đã biết là người đàn ông ăn thịt mà!"

"Hơn nữa trước đây không phải -- !" Giang Ngư đột nhiên bị sân đấu hấp dẫn, trừng lớn ánh mắt kinh hô ra tiếng, "Đẹp trai quá!"

Tiêu Chiến quay đầu, thấy trên đường đua đang biểu diễn kỹ năng đặc biệt.

Vẫn là người quen cũ.

Tóc vàng đang đứng trên đầu xe cực kỳ chói mắt.

Kỹ năng đặc biệt là màn trình diễn cuối cùng trước khi bắt đầu chính thức thi đấu.

Trận đấu sắp bắt đầu.

"À, đúng rồi --" Giang Ngư quay đầu lại, đề tài cũng chuyển tới trận đấu, "Tớ vừa thấy trên mạng, lần này bán vé nhanh như vậy cũng không hẳn chỉ là vì Vương Nhất Bác, mà là bởi vì trận đấu này thực sự xem rất thú vị nha."

Sau khi Vương Nhất Bác về nước cũng đã tham gia một số trận đấu và tất nhiên là kết quả không có gì hồi hộp.

Về vấn đề này nhiều người trên mạng cho rằng trình độ của hắn không còn tốt như trước, không thể trụ lại các cuộc thi đỉnh cao ở nước ngoài, nên trở về Trung Quốc hái quả hồng mềm.

Nhưng lần này đã khác. Ngoài Vương Nhất Bác còn có một tay đua khác gây nhiều sự chú ý.

"Chính là-" Giang Ngư chỉ vào màn hình điện thoại đang hiển thị một tay đua mặc bộ đồ màu xanh đậm, phía trước xe có số "9" rất lớn.

"Tuyển thủ Nhật Bản này gia đình tạm ổn, là một vận động viên chuyên nghiệp, lần này chủ ý vì Vương Nhất Bác mà đến!"

Hai năm trước vào sinh nhật lần thứ 22 của mình, Vương Nhất Bác đã trở thành tay đua Trung Quốc duy nhất lọt vào Giải vô địch moto quốc tế và cũng là tay đua trẻ nhất châu Á.

Năm trước Vương Nhất Bác không dự thi. Mà vị số 9 này lần đầu tiên thi đấu lại đạt thành tích không tầm thường.

Ngoài ra, trận đấu nổi tiếng nhất của Vương Nhất Bác là ở Nhật Bản trước khi dịch bệnh bắt đầu. Ngay từ đầu, với bất lợi ở vị trí thứ 13, hắn đã bắt kịp và vượt lên dẫn trước, đến vòng áp chót đột ngột vươn lên vị trí đầu tiên, làm nổ tung khán đài.

Hôm nay, tay đua Nhật Bản này cũng chạy đến cửa nhà Bác thần, quả thật có chút giống "Trận chiến báo thù".

Tóc vàng biểu diễn xong vừa rời đi, khán đài càng ngày càng vang ầm tiếng cổ vũ.

Trận đấu bắt đầu rồi.

Ba mươi hai tay đua từ sáu quốc gia đã tập hợp lại vạch xuất phát, sẵn sàng phát động.

Tiếng vang của động cơ cùng với tiếng súng oanh ra đinh tai nhức óc, đồng thời kích nổ tiếng gào thét toàn trường đua.

Tiêu Chiến vươn cổ nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, đồng phục đỏ trắng phục nằm trên một chiếc moto màu cam anh chưa thấy bao giờ, số phía trước xe giống với số trên ngực hắn: 85.

Cùng lúc đó, anh cũng nhìn thấy xe số 9 đang chạy cùng tốc độ với xe số 85, trên chiếc xe máy màu xanh đen, tay đua Nhật bản mặc bộ quần áo cùng màu, phóng mắt nhìn chăm chú như hổ rình mồi.

Hình ảnh rõ nét hơn về trận đấu được phát trên màn hình lớn dưới khán đài:
Vương Nhất Bác chiếm vị trí đầu bảng ngay sau khi xuất phát, tay đua người Nhật Bản bám sát phía sau chờ cơ hội vượt lên. Đến vòng thứ hai, số 9 định vượt qua số 85 ở góc cua, nhưng số 85 cắn chặt không để anh ta có cơ hội.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là một inch, một trận chiến tấn công và phòng thủ bắt đầu.

Mắt Tiêu Chiến di chuyển không ngừng giữa đường đua và màn hình.

Anh đã xem quá trình luyện tập của hắn và trước khi đến cũng đã xem rất nhiều video về các cuộc thi trên Internet. Nhưng đến thời điểm này tại trường đua anh mới nhận ra rằng nó hoàn toàn khác.

Bất luận là bữa tiệc thính giác của hàng chục chiếc moto lao tới cùng một lúc, hay những chiếc xe đua đầy màu sắc đang đè ép xuống làn đường lao vút đi, toàn bộ đều vô cùng tấn công thị giác, rung động không gì sánh được.

Những chiếc moto với đầy đủ hỏa lực, phi nước đại qua mắt, chúng lao nhanh đến mức biến thành một bóng ma, khiến người ta máu huyết sôi trào. Mặc dù cái gì cũng thấy không rõ nhưng vẫn nhịn không được mà kích động la lên.

Đây là sự sùng bái nguyên thủy của con người đối với tốc độ.

Đến vòng thứ ba của cuộc đua, số 85 và số 9 đã bỏ xa những tay đua còn lại.

Cuộc chiến giành ngôi quán quân và á quân diễn ra vô cùng khốc liệt. Vương Nhất Bác giành lại lợi thế dẫn trước trong tình huống cua góc, nhưng trong chốc lát, số 9 lại dùng đường chuyền hoàn hảo để vượt lên, bọn họ cứ như vậy liên tục kích thích thần kinh và cổ họng của khán giả.

Tim Tiêu Chiến thắt lại, anh nhìn chằm chằm màn hình lớn không chớp mắt.

Người đàn ông trong bộ đồ đua màu đỏ và trắng trông giống như một con thú bị tấn công, vai lưng rộng lớn hoàn toàn áp sát thân xe.

Pikachu với chong chóng trên tay lái quay không ngừng, như đang tranh giành sự chú ý.

Vương Nhất Bác suýt ngã trên đường đua khi thực hiện một cú áp loan, dù ở góc thấp hơn tất cả các tay đua trên đường chạy nhưng vẫn rất thành thạo không chút nào cố sức.

Khuôn mặt của người đàn ông bị che khuất sau chiếc mũ bảo hiểm và kính bảo hộ, nhưng toàn bộ cơ thể đều toát ra khí chất chiến thắng, toàn bộ khán giả đang hò hét điên cuồng cho cuộc chiến này, nhưng hắn dường như không đặt đối thủ của mình vào mắt, chỉ tập trung ngược gió chạy như bay giống như trên đường đua chỉ có một mình mình.

Ở hai vòng đua cuối, ưu thế của Vương Nhất Bác dần được củng cố. Nhưng tay đua số 9 vẫn không bỏ cuộc. Khi vượt qua khúc cua, anh ta vô cùng nỗ lực cuối cùng vượt qua bánh trước của moto số 85, bánh trước và bánh sau của hai xe đang liều chết biện sát.

Bình luận viên hét đến khản cả cổ trên đài: Chênh lệch chỉ 0,05 giây.

0,05 giây!

Trên khán đài mọi người đều đứng lên, vài người phất cờ nhảy cẫng lên hò hét ầm ĩ.

Các fans sau lưng Tiêu Chiến, bao gồm cả Giang Ngư bên cạnh đều điên cuồng gào thét.

Tiêu Chiến lại không phát ra một chút thanh âm nào, đứng trên bục hứng gió tháng mười hai anh toát mồ hôi lạnh.

Lượt cuối cùng của cuộc đua đã đến.

Số 9 hạ thấp cơ thể với lợi thế 0,05 giây và dường như 0,05 giây đó không đủ để anh ta thể hiện hoặc lúc trước anh ta đã tiêu tốn quá nhiều thể lực.

Bánh trước của anh ta phút chốc run lên nhè nhẹ.

Đúng lúc này, số 85 bên hông anh ta đã thu lại đầu gối vừa ma sát ra tia lửa, lướt qua góc cua một cách nhẹ nhàng và đều đặn trở lại đường thẳng.

Tại thời điểm Vương Nhất Bác vượt qua vạch đích, kết quả của trận đấu nhảy lên màn hình-- chênh lệch giữa vị trí thứ nhất và thứ hai là 0,130 giây.

Vương Nhất Bác thắng.

Sân nhà thắng trong gang tấc đương nhiên là rất vui. Khán giả vang lên hò hét điên cuồng.

Cuối cùng tất cả thanh âm đều đồng loạt vang lên:
"Bác thần!"

Bản thân nhà vô địch tỏ ra khá bình tĩnh. Hắn buông tay lái đứng dậy khỏi yên xe.

Khán đài lại nổ tung.

Đây là động tác ăn mừng quen thuộc của Vương Nhất Bác:
Mỗi khi thắng, hắn sẽ đứng trên xe buông tay lái, sau đó đưa tay phải lên tai làm động tác lắng nghe.

Lắng nghe sự cổ vũ và tôn thờ từ đám đông.

Vừa ung dung lại kiêu ngạo.

Lúc này đây, người xem cũng vì hắn vỗ tay và hét to, nhưng lại không thấy Vương Nhất Bác nâng tay để bên tai như thường lệ.

Hắn giang hai tay ra trước mặt hướng về một nơi trên khán đài bày ra một tư thế bắn tên.

Sau đó, tay phải thả ra đột ngột và phóng ra một mũi tên từ không khí.

Hô hấp Tiêu Chiến đột nhiên ngưng trệ.

Tiếng động xung quanh ầm ĩ đến đáng sợ nhưng thế giới của anh yên lặng và chỉ có thể nghe thấy một thanh âm

Là thanh âm trái tim mình đang đập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net