Chương 40: Tha cho em được không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn hôn lên môi anh.

Nhẹ nhàng, ôn nhu, có chút giống như một cái hôn vô hình.

Hắn trao một nụ hôn đúng chuẩn.

Cũng hàng phục lòng anh.

Có một khoảnh khắc im lặng diễn ra chung quanh, nhưng ngay sau đó là những tiếng hò reo và tiếng huýt sáo vang trời.
Thanh âm so với lúc diễn ra trận đấu vừa rồi còn vang dội hơn, trực tiếp tạo ra một cơn bão phấn khích.

Tiêu Chiến ở giữa tâm bão, toàn thân run rẩy.

Trái tim anh không chịu được chấn động mạnh như vậy, cảm giác như sắp nổ tung . . . . . .

Vương Nhất Bác cười khẽ, nâng tay khẽ ôm bạn trai một chút, ở bên tai anh nhẹ giọng: "Chờ anh."

Trong tay bị hắn nhét đồ trang trí pikachu vào, đại não anh trống rỗng tỉnh tỉnh mơ mơ đi theo nhân viên công tác. Nhân viên công tác đưa anh ra khỏi đường đua, đi vào một gian phòng trống.

Thoạt nhìn giống phòng nghỉ khách quý. Phòng không tính là lớn nhưng nhưng cơ sở vật chất rất đầy đủ, ngoài màn hình lớn đang chiếu trận đấu, trên bàn còn có đồ uống và đồ ăn nhẹ.

Tiêu Chiến nhìn lên máy điều hòa đang phả hơi nóng, anh đưa tay lên cởi cúc áo khoác phía trước.

Cúi đầu anh mới thấy đầu ngón tay mình còn đang không khống chế được mà run rẩy.

Tim vẫn đập loạn như cũ.

Trên màn hình, kỵ sĩ trong bộ đồ trắng đỏ đang ở chặng nước rút cuối cùng.

Khoảnh khắc chiến thắng lẫy lừng này được camera phóng đại và quay chậm, xem lại vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Trong lòng Tiêu Chiến một lần nữa tràn ngập niềm vui và tự hào. Còn có một ít ẩn ẩn hư vinh nho nhỏ.

Hôm nay là lần đầu tiên ở tại hiện trường thấy Vương Nhất Bác thi đấu, anh mới chính thức hiểu được hắn rốt cuộc là ai.

Hắn là kỵ sĩ chinh chiến anh hùng.

Là người làm cho mọi người phất cờ hò reo như một quốc vương.

Và cũng là bạn trai của anh.

Người đàn ông là tâm điểm của vạn người này vừa mới hướng mọi người trong cả trường đua tuyên bố, hắn đã thuộc về anh.

Chỉ thuộc về mình anh. . . . . .

Vừa cởi áo khoác ngoài, đặt nó lên tay vịn của ghế sofa cánh cửa phòng chờ đã được đẩy ra.

Người đàn ông bước vào trong bộ đồ đua, một tay cầm chiếc cúp vàng.

Tiêu Chiến "Oa" ra một tiếng, bước nhanh đến: "Đây là cúp quán quân sao?"

Hắn "ừm", sau đó đem cúp đưa tới trước mặt anh: "Trước lấy lại đây cho em xem, chốc nữa anh mới tham gia lễ trao giải."

Chiếc cúp này cao gần bằng cánh tay hắn từ trên xuống dưới màu vàng kim, nhìn thoáng qua đã thấy rất nặng.

Tiêu Chiến không cầm lấy, chỉ đưa tay lên chạm vào ngôi sao được khảm trên đó.

Anh ngước lên đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của hắn, Tiêu Chiến hơi giật mình..

Ánh mắt này, sao cảm giác lại có chút giống. . . . . .

Một con chó lớn đang "mong được khen ngợi"? ?

Trách không được.

Còn chưa trao giải mà đã lấy cúp lại đây để anh xem. . . . . .


Tiêu Chiến mím môi đè ép khóe miệng cong cong, sau đó ngước mắt lên nói: "Chúc mừng anh!".

Anh nắm lấy tay còn lại của hắn lắc lắc, đôi mắt màu trà sáng ngời như trăng.

"Bạn trai em thật lợi hại ~"

Môi Vương Nhất Bác lập tức cong lên, hiển nhiên đó là điều mà hắn đang chờ đợi.

Với sự khẳng định và ngưỡng mộ của bạn trai, ngôi vị quán quân của hắn coi như đã trọn vẹn.

Đem cúp để tới một bên, hai tay Vương Nhất Bác đều rảnh rang, vòng qua eo mềm mại của bạn trai.

Anh cởi áo khoác ngoài để lộ một chiếc sườn xám nhung dài màu xanh ngọc. Lớp nhung hơi lấp lánh, quấn lấy dáng người mỏng manh của anh như một mỹ nhân ngư. Chất vải mềm mại đến mức làm cho người ta kìm lòng không được mà muốn vô cùng thân thiết chạm vào.

Vương Nhất Bác vuốt ve lớp nhung tơ nhẵn nhụi nơi eo lưng anh, cánh tay hắn buộc chặt đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực giam giữ.

"Về sau em phải xem trận đấu của anh." Hắn áp trán mình vào trán anh khẽ thì thầm, "Bạn trai tiếp tục lấy giải quán quân cho em chịu không?"

"Được~" Tiêu Chiến ôn nhu trả lời, hai cánh tay mảnh khảnh cũng nâng lên ôm hắn.

Anh mới vừa đặt tay lên, Vương Nhất Bác đột nhiên "a" ra tiếng.
Nụ cười trên mặt anh ngưng trệ, bàn tay nhỏ bé cũng ngưng lại trên không trung.

"Anh bị thương?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, thản nhiên nói: "Hôm qua huấn luyện không cẩn thận chút thôi."

Trước ánh mắt nghi ngờ và bất an của anh, hắn cười nhẹ: "Thật mà."

Nói xong hắn buông anh ra đi đến bàn trà, xoay người lấy ra một chai thuốc mỡ, quơ quơ: "Đến giúp anh bôi thuốc."

Tiêu Chiến "Ừm", ngay khi định bước tới, anh nghe thấy một tiếng rít rõ ràng.

Vương Nhất Bác kéo khóa kéo bộ quần áo đua xe ra, hai tay với lên kẽ hở dùng sức hướng hai bên mà tách ra.

Thân thể tráng kiện và rắn chắc theo áo da bó sát người mà xuất hiện, đánh sâu vào thị giác đánh một cách hiệu quả.

Hắn mới vừa kết thúc trận đấu, một thân cơ bắp vẫn đang ở tình trạng sung huyết cơ bắp căng chặt, hai cánh tay trông đặc biệt cường tráng, những đường gân nổi lên từ cẳng tay đến mu bàn tay dã tính mười phần.

Xoay người lại, tấm lưng màu lúa mạch của hắn còn đang lấm tấm mấy hạt mồ hôi li ti, hormone tản ra bốn phía, khí thế bừng bừng.

Tiêu Chiến chớp mắt, lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên.

Má và tai anh nóng bừng.

Bộ đồ đua là một mảnh, Vương Nhất Bác cởi đến thắt lưng thì động tác dừng lại. Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân dài rộng mở.

Quay đầu lại thấy anh vẫn đứng đó, hắn nhướng mày: "Lại đây."

Tiêu Chiến mím môi đi đến đứng bên cạnh, không dám ngước mắt lên nhìn vì nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.

Anh cầm thuốc mỡ trên bàn lên, nói nhỏ: "Bị thương ở đâu?"

Vương Nhất Bác không nói gì, xoay vai phải cho anh xem.

Bờ vai cường tráng có một vết màu xanh tím nổi rõ trên làn da.

Vừa thấy đã biết là bị ngã.

Ngày hôm qua huấn luyện hẳn là hắn đã ngã xe.

Tiêu Chiến mở nắp thuốc mỡ, lấy ra một ít thuốc màu trắng lên đầu ngón tay trước khi bôi lên vết bầm.

Thuốc mỡ từ từ tan chảy, thấm vào vết bầm của hắn và đầu ngón tay mảnh mai của anh. Đồng thời thuận thế truyền đến dòng điện tê rần, phảng phất xao động không yên. . . . . .

Trong lòng Tiêu Chiến phập phồng không ngừng, cố gắng giữ cho động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, giọng nói cũng vậy: "Có đau không?"

Vương Nhất Bác không nói chuyện, ánh mắt ngừng trên bàn tay trắng noãn. Đầu ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ lên vai hắn qua lớp kem mỡ mát rượi.

Tâm tình càng thêm ngứa ngáy.

Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ động, hắn nhướng mi.

Khi Tiêu Chiến tập trung ngay cả lông mi đang rũ xuống cũng trở nên mềm mại. Cánh môi anh bất giác khẽ nhếch, đôi môi oánh nhuận mỏng manh đầy sức hút.

Đây mới là thuốc của hắn. . . . .

Yết hầu Vương Nhất Bác trầm xuống khàn khàn một chữ: "Đau."

Hắn cười ranh mãnh: "Em thổi thổi cho anh mới được?"

Tiêu Chiến hung hăng liếc mắt, rút tay lại:
"Còn chỗ nào bị thương nữa?"

Vương Nhất Bác nhướng mày nói: "Còn có chỗ em thích."

Tiêu Chiến khó hiểu nhíu mi. Hắn nghiền ngẫm cười tinh nghịch, giơ cánh tay lên cho anh thấy.

Có một vết bầm tím trên cơ bụng dưới bên trái.

"Cái gì . . . . . ." Vành tai Tiêu Chiến nóng lên hơi mất tự nhiên, "Em chẳng thích đâu."

Vương Nhất Bác nhếch môi, khẽ 'a' : "Vì sao?"

"Là không đủ cứng --" hắn nâng tay vỗ vỗ cơ bụng, "Hay là không đủ ấm áp hửm?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Cơ bụng rắn chắc của hắn phập phồng lên xuống theo nhịp thở, ranh giới thành trì cũng đi theo đó mà buông lỏng.

Cảm giác như đang câu dẫn anh. . . . . .

Tỷ lệ mỡ trong cơ thể hắn quá thấp, có những đường gân màu lục lam nhỏ uốn lượn nổi trên tuyến nhân ngư và biến mất ngay trong bộ đồ đua một mảnh.

Tiêu Chiến đỏ mặt liếc mắt một cái, đem thuốc mỡ ném lên đùi hắn.
"Anh tự bôi chỗ này đi, cũng đâu phải không tự làm được."

Anh có chút ngượng ngùng hạ mắt xuống: "Em bôi không được tốt cho lắm. . . . . ."

Hắn đang ngồi còn anh đang đứng, không thể chạm vào eo bụng với cánh tay hắn.

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, cầm lấy thuốc mỡ trên đùi. Hắn không bôi thuốc mà bất ngờ nắm lấy cổ tay anh kéo nhẹ. Tiêu Chiến giật mình, bị kéo đến trước người hắn.

Thắt lưng của anh bị một cánh tay hắn chế trụ, thuận theo lực đạo này mà vững vàng ngồi lên đùi hắn. Một cánh tay khác của Vương Nhất Bác cũng phủ lên trên eo anh, ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy.

Môi hắn cũng kề sát vào tai anh, lưu manh bật cười: "Thế này là thuốc tốt nhất."

Tiêu Chiến: "!"

Người đàn ông này cả quần áo cũng chưa mặc lại đâu.

Xuyên qua chất liệu vải nhung của sườn xám, Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng được da thịt hắn, cực nóng, mạnh mẽ.

Giống như núi nhỏ phía sau đem anh ôm vào lòng, là cái ôm đầy cảm giác an toàn, cũng là cái ôm áp bách giam cầm mười phần.

Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ bừng đến tận cổ.

Muốn tránh thoát nhưng lại không thể động đậy, bị hơi thở hắn phả vào gáy Tiêu Chiến vặn vẹo vai thẹn thùng phản kháng: "Em không bôi thuốc cho anh nữa đâu. . . . . ."

Vương Nhất Bác buồn cười, một ngụm đáp ứng: "Ừm."

Hắn tựa cằm vào vai anh, râu trên cằm lún phún thô ráp cọ cọ hõm vai thanh tú: "Anh đây phải uống thuốc rồi."

Tiêu Chiến lập tức cảm nhận được hơi nóng đang áp sát vào mặt mình.

Anh hiểu ngay "uống thuốc" nghĩa là gì.

"Vương Nhất Bác --"anh rụt lui cổ vươn một tay đẩy cánh tay bạn trai ra, "Anh đừng mà. . . . . ."

Người đàn ông này có chứng khao khát da thịt sao!?

Xem ra mỗi ngày hôn vẫn không đủ. .

Vương Nhất Bác thật sự ngừng lại. Hắn thở phào một hơi có vẻ như bất lực.

"Bé con, anh muốn thương lượng với em chuyện này."

Lông mi Tiêu Chiến run lên, anh nghiêng đầu ý hỏi.

Hắn liếm môi nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi anh. Khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông tơ trong suốt trên mặt anh hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.

Yết hầu Vương Nhất Bác lăn lộn, cúi đầu nói: "Em đừng gọi thẳng họ tên anh như vậy nữa được không ?"

Tiêu Chiến sửng sốt, anh lập tức hiểu ra.

Hắn đang muốn được gọi bằng nick name "bạn trai" đây mà.
Giống như hắn gọi anh là "Bé con".

Chính là. . . . . .
"Vậy. . . . . . Gọi là gì ?" Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng hỏi lại.

Hắn cong môi mơ hồ: "Gọi cái gì đó dễ nghe."

Hắn vén một vài sợi tóc loạn ra từ thái dương anh, tùy tiện xoay chúng giữa mấy ngón tay.
"Gọi cái gì dễ nghe anh sẽ tha cho em, thế nào?"

Mi mắt anh khẽ động: ". .. . Thật sao?"

Vương Nhất Bác chớp mắt như âm thầm xác nhận.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn bên mặt hắn, ánh mắt anh lấp lánh e lệ, lại mang theo ẩn ẩn khao khát nếm thử.

Nhìn xuống vài giây, không biết anh nghĩ gì mà vành tai đỏ bừng. Anh ngẩng đầu sâu kín nhìn hắn, khó khăn nuốt nước bọt.

"Ca ca. . . . . ."

". . . . . . !"

Giọng anh như muỗi kêu, nhưng toàn thân Vương Nhất Bác cứng đờ, hai mắt đen láy nhíu chặt.
Thấy bạn trai không phản ứng, Tiêu Chiến cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên. Anh suy nghĩ một chút, mím môi vài cái, lại đổi cách gọi.

"Bác thần. . . . . . ca ca."

Giọng nói ôn nhu dịu dàng hơn nữa, âm cuối còn khẽ run lên vì xấu hổ.

Bàn tay nhỏ bé còn chạm đến đầu ngón tay hắn, khẽ lắc nhẹ:

"Tha cho em. . . . . . được không?"

................

Hôm nay là ngày đặc biệt nên mình up luôn 3 chương ☺️

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net