Chương 42: Chỗ ngồi của bé con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến bị vây ở trên đùi hắn không thể động đậy.

Trước người anh giống như có một con sói đang khát thịt trong mùa đông giá rét, đang càn quét bừa bãi.

Hắn yêu cực kỳ hai hõm xương quai xanh kia, nơi đó đang cất giữ từng 'trái dâu tây nhỏ'.

Tiêu Chiến cảm thấy eo mình sắp bị hắn cắt đứt, cổ và ngực cũng nổi lên một mảnh tê dại.

"Được rồi. . . . . ." Anh nũng nịu hờn dỗi, quả thực khóc không ra nước mắt, "Anh đừng hôn nữa-"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa thùng thùng.

Trong lòng Tiêu Chiến hốt hoảng, nhanh chóng mím môi không lên tiếng.

Tay nắm cửa bị vặn mở nhưng đã bị khóa từ bên trong.

"Vương Nhất Bác cậu ở đâu? Sắp diễn ra lễ trao giải rồi."

Vương Nhất Bác rốt cục cũng ngẩng đầu lên.

"Đi thôi."

Thanh âm hắn trầm ổn không nghe ra gì khác thường.

Thấy bạn trai đang ngồi trên đùi không dám nhúc nhích, hắn đưa tay vỗ lưng anh, cười xấu xa: "Mới thế này đã bị dọa?"

Tiêu Chiến thẹn thùng, đánh đánh vào cánh tay hắn: "Em không có."

"Sao lại không có." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ngực anh, "Tim em đập nhanh như vậy."

Khuôn ngực tuyết trắng được bọc bởi lớp áo lót mỏng đang phập phồng theo từng nhịp thở.

Hắn tiến lại gần mép áo lót một chút, tinh nghịch thì thầm: "Anh nghe thấy hết rồi."

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào lồng ngực, Tiêu Chiến không khỏi run rẩy, phía sau lưng như bị điện giật đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh vươn tay đẩy trán hắn: "Anh thật phiền phức. . . . . ."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, ôm lấy Tiêu Chiến, nghiêng đầu hôn lên vành tai đang nóng bừng của anh.

Những vết 'dâu tây' ở hốc xương quai xanh như đang nóng đỏ cả mắt. Hắn đưa mắt nhìn ấn ký do chính mình lưu lại, đầu ngón tay như vô tình mà xẹt qua viền áo lót kéo quần áo trở lại đầu vai anh.

Thấy bạn trai tay chân vụng về đang cài lại nút áo mình, anh giơ tay đánh vào mu bàn tay hắn.

Anh chạm đến chiếc khóa áo mỏng manh, đứng lên khỏi lòng hắn quay lưng tự mình thắt lại.

Sau lưng anh Vương Nhất Bác cúi đầu nở nụ cười, theo sau là tiếng dây kéo sột soạt.

Tiêu Chiến lưu loát cài lại khóa áo, hắn cũng mặc lại đồng phục đua xe một lần nữa.

Anh lấy chiếc áo khoác trên tay vịn ghế sô pha mặc vào, nhìn xuống cổ áo bị cắn rách và vạt sườn xám phía trước.

Hoàn hảo.

Cái gì cũng chưa làm sao tui có cảm giác cái gì cũng đã làm....🤔

Chiếc khóa hoa bị hỏng được che chắn bởi áo khoác ngoài, vạt trước nhăn nhúm nằm phía dưới cũng không khiến người khác chú ý cho lắm.

Chắc là "Có tật giật mình", Tiêu Chiến làm sao cũng thấy không được tự nhiên. Vẫn có cảm giác người khác vừa liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra bọn họ mới làm cái gì ở nơi này.

Anh giơ tay đánh vào ngực hắn một cái: "Anh là cẩu!"

Đã cắn môi lại còn cắn rách cả sườn xám.

Thực sự là cẩu nam nhân.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích để cho bạn trai đánh, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé vừa đánh mình lên hôn lấy hôn để.

Giương mắt nhìn quanh phòng, hắn bước đến bệ cửa sổ lấy lại đây một lá cờ tiếp ứng.

Hôm nay, rất nhiều cổ động viên trên sân đã vẫy loại cờ này để ủng hộ hắn, cờ tiếp ứng là một hình vuông màu đen trên nền trắng, mặt trên còn in tên tiếng anh của Vương Nhất Bác.

Tháo lá cờ ra biến nó thành chiếc khăn hình tam giác. Hắn đưa tay lên và cẩn thận vòng qua cổ bạn trai. Tuy rằng không sửa lại được khóa áo, nhưng lá cờ hắn quấn lên cũng coi như có tác dụng, nó giống như một chiếc khăn lụa quấn quanh cổ sườn xám, che đi chiếc khóa áo hỏng.

Hắn cười cười, đặt cánh tay xuống: "Trước che tạm đi, theo anh nhận giải xong xuôi lại đi mua bộ mới cho em nhé."

Tiêu Chiến chỉnh lại nơ trên cổ, ngẩng đầu hỏi: "Em cũng phải tham gia lễ trao giải sao?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, có vẻ kinh ngạc, "Em không muốn?"

Tiêu Chiến hơi sợ máy quay và những ánh mắt trên sân đấu nhìn mình. Anh mím môi suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ không đi đâu ... thành viên đội anh mới nên ở đó."

"Bọn họ là bọn họ." Vương Nhất Bác nói, hắn sâu sắc nhìn anh vài giây, trầm giọng, "Mặc kệ là lúc thi đấu hay là trao giải, anh đều muốn có em bên cạnh."

Đôi mắt đen của hắn sáng rực tràn đầy dịu dàng, còn mang theo chút ít cảm giác cường thế trước sau như một-hắn cần anh.

Trong lòng anh phút chốc mềm nhũn.

Nhìn lướt qua bàn trà, anh đưa tay lấy một chiếc bút dạ đỏ và vẽ một trái tim nhỏ phía trước lá cờ in chữ "YiBo" trên cổ.

Đặt bút xuống, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác cười với hắn: "Vậy thì đi thôi."

Cùng nhau đi thôi.

Vinh quang trước đây của hắn không có anh tham dự.

Nhưng từ nay về sau, dù là thắng lợi hay thất bại, anh đều sẽ có mặt bên cạnh hắn!

**

Sau cuộc thi, tin tức Vương Nhất Bác đoạt giải quán quân đã nhanh chóng được truyền thông lan truyền rộng rãi.

Ngoài bức ảnh chụp hắn cầm cúp, thì được lan truyền rộng rãi nhất chính là bức ảnh chụp nhà vô địch cúi đầu hôn bạn trai.

Cp nhà mình có ảnh, ngại gì không dùng.

Lần đầu tiên ảnh chụp của mình xuất hiện trên truyền thông, lại còn là ảnh chụp nụ hôn, Tiêu Chiến có cảm giác rung động không yên trước nay chưa từng có, ngay cả dũng khí mở lớn ra xem cũng không có.

Nhưng sau khi xem qua, anh thấy rằng bức ảnh này thực sự khá đẹp.

Ống kính góc rộng đã bắt được khoảnh khắc ánh nắng ấm áp và khán giả trên hàng ghế.

Chàng kỵ sĩ vừa giành chức vô địch cúi đầu chăm chú hôn chàng trai của mình dưới ánh nhìn của hàng nghìn người.

Mặt trời chói lọi vầng hào quang trên đầu, làm mờ đi một chút khuôn mặt họ, nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ, mông lung mỹ cảm.

Khán giả ngồi trên ghế cổ vũ, hò hét, cách màn hình, cũng có thể cảm nhận được lúc đó bầu không khí có bao nhiêu là lửa nóng.

Bức ảnh này đã được lan truyền mạnh mẽ. Khu vực bình luận bên dưới sôi nổi:

【 a a a Bác thần có bạn trai, tôi thất tình rồi [ khóc ][ khóc ]】

【 tôi hận tốc độ tay chậm không cướp được vé xem! Nghe nói trận đấu ngày đó rất phấn khích, sau khi thi đấu có thể nhìn thấy khoảnh khắc này vé xem thật sự siêu giá trị nha! ! 】

【 ở hiện trường không chỉ có trận đấu đẹp, mà còn có cẩu lương do chính quán quân tự mình phát cho mọi người ~】

【 a là sườn xám tiên sinh! Video của anh ấy tôi xem nhiều lần rồi, rất xinh đẹp ! 】

【 @ Nghê Thường vũ y, truyền nhân của đại sư sườn xám, tay nghề rất có phong cách, ánh mắt của Bác thần cũng thật là tốtttt~】

【 lúc trước công khai tỏ tình tôi đã chú ý tới rồi! Chúc mừng Bác thần, rốt cục ôm được mỹ nhân về nhà! 】

【 tôi! ở! Trường! Đua! Ngồi sau anh ấy! !

Tất cả chúng ta đều biết rằng Bác thần đang theo đuổi mỹ nhân sườn xám, mà lúc ấy nhất thời còn chưa nhận ra! Tôi còn cùng tỷ muội nói mau nhìn mỹ nam, mang khẩu trang nhưng cũng có thể biết là mỹ nam aaa. . . . . .

Còn có, sau khi Bác thần giành chức vô địch ngày hôm đó, anh ấy đã làm một động tác rất tán tỉnh là bắn mũi tên về phía khán đài, tôi còn nghĩ đó là cho mình aaa, gần như muốn xỉu, nhưng, kết quả thì [ tạm biệt][ tạm biệt ]

Huhuhu tôi chính là đồ ngốc, rưng rưng chúc phúc TAT】

【 Lúc nhận giải bạn trai cũng một mực bên cạnh cùng đi với Bác thần, có phóng viên chụp được rồi [ link] xem tôi soi ra cái gì này [ hình ảnh ] trên cổ anh ấy còn đeo cờ tiếp ứng nha, trên đó còn vẽ trái tim nho nhỏ, quá đáng yêu đi ~~~ thật muốn khóc! 】

. . . . . .

Đây là lần đầu Vương Nhất Bác công khai người yêu. Ngoại trừ lúc trước có tin đồn cùng Hứa Dịch, thì hầu như anh không có tin tức phong lưu nào cả. Tin đồn duy nhất là cuộc phỏng vấn sau trận đấu Super Twelve ở Nhật Bản.

Lúc ấy Vương Nhất Bác sau một trận chiến đã được phong thần, nổi bật vô cùng. Có một nữ ca sĩ Nhật Bản nổi tiếng là người nóng bỏng và táo bạo, đã công khai nói rằng cô ấy muốn ngồi ở ghế sau xe Bác thần hóng gió, cảm thụ một chút xe ~ kĩ ~

Phóng viên đem nguyên lời nói thuật lại cho Vương Nhất Bác, anh nghe xong mặt không đổi sắc mà 'say no', hơn nữa tỏ vẻ "yên sau là vợ mới có thể ngồi".

Từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết: Bác thần sẽ không chở theo bất kỳ người nào, trên moto hắn nếu có người ngồi thì chỉ có thể là vợ mà thôi.

Bây giờ cái video phỏng vấn kia lại hot trở lại, quần chúng ăn dưa @Vương Nhất Bác hỏi anh có bị vả mặt chưa.

Còn có không ít người @Nghê Thường vũ y hỏi anh đã ngồi sau xe bạn trai hay chưa, còn hỏi Bác thần xe ~ kĩ ~ rốt cuộc ra sao →_→

Vào ban đêm, Vương Nhất Bác cập nhật Weibo, anh cũng không nói gì chỉ đăng một tấm ảnh duy nhất:

Mũ bảo hiểm được đặt trên moto màu xanh biếc - vừa nhìn đã biết chính là mũ đôi size nhỏ, màu đen cùng loại với mũ của hắn, mặt trên còn gắn thêm hai tai thỏ bằng nhung.
Nhìn kỹ tấm ảnh, yên sau xe còn được dán một hình dán, mặt trên viết năm chữ: 'chỗ ngồi của bé con'.

Chổ ngồi của bé con.

**

Hạn sử dụng của mấy tin bát quái cũng chỉ có mấy ngày, cuộc sống yên bình của Tiêu Chiến rốt cuộc cũng quay trở lại, tiếp tục cùng bà ngoại đẩy nhanh tốc độ làm sườn xám, một bên cùng bạn trai vụng trộm hẹn hò yêu đương.

Thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng 12.

Vào ngày cuối cùng trước khi sang năm mới, Tiêu Chiến và bà cuối cùng cũng rời căn hộ của Giang Ngư, trở về nhà cổ.

So với thời gian nửa tháng dự tính trước đó có chậm hơn đôi chút. Chủ yếu là bởi vì Vương Nhất Bác tìm người sửa chữa quá kỹ càng tỉ mỉ.

Tiêu Chiến đã sớm nói bạn trai không cần làm quá công phu như vậy, anh cùng bà ngoại mấy hôm trước đã mua nhà mới, nhà bằng phẳng rộng rãi có sân, tầng 1 trang trí rất đẹp, qua tết âm lịch là có thể chuyển nhà - thời gian ở nhà cổ cũng không đến 3 tháng.

Vương Nhất Bác lại bảo chính vì không ở nhà cổ được bao lâu thì ít nhất hãy làm một cuộc chia tay đàng hoàng vẻ vang.

Ngôi nhà cổ đã không còn dấu vết của lũ lụt, được khôi phục lại nguyên trạng hết mức có thể -- dây điện cũng được sửa chữa, tường, cửa lớn và cửa sổ đã được sơn lại.

Ngay cả con cá chép đỏ to trong sân bị lũ cuốn trôi, Vương Nhất Bác cũng tìm được một con giống đến 90% thả lại vào bể cá sứ trắng xanh.

Sau khi trở về nhà, Tiêu Hồng Hạnh ra ra vào vào nhà cổ vài vòng, biểu tình trên mặt tràn ngập xúc động.

Cuối cùng, bà dựa vào chiếc bàn đá trong sân, nhìn chằm chằm vào cây thu hải đường trơ trụi.

Tiêu Chiến lấy bộ chén trà bạch ngọc vẫn hay dùng ra, pha một ấm trà mới mang ra sân, tăng thêm cảm giác nghi thức khi trở về nhà.

Tiêu Hồng Hạnh nhìn cháu trai đang chân thành pha trà, trầm mặc vài giây mới chậm rãi mở miệng: "Tất cả --"

Ánh mắt bà cụ nhìn bốn phía đánh giá: "Đều là Vương tiên sinh tìm người làm sao?"

Tiêu Chiến dừng tay, gật đầu: "Vâng ạ."

"Công ty bảo hiểm đã trả một ít chi phí, số tiền còn lại con đã trả cho anh ấy rồi."

Đừng nhắc nữa.

Người khác là vay tiền khó, còn anh là muốn trả tiền lại mới khó.

Lại còn bị cẩu nam nhân hung hăng đè áp . . . . .

Mấy ấn ký 'dâu tây' trên cổ sườn xám còn che không nổi, mấy ngày nay anh phải dùng kem che khuyết điểm để che đi.

Tiêu Hồng Hạnh gật gật đầu: "Tuy nói đã ký hợp đồng, nhưng nếu không. . . . . . cậu ấy cũng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy."

"Cần phải phải cám ơn người ta." Bà cụp mắt suy tư một lát, lại hỏi Tiêu Chiến, "Lát nữa con còn đến gặp Vương phu nhân đưa sườn xám đúng không?"

"Đúng ạ." Tiêu Chiến trả lời, một bên nâng tay chỉ vào trong nhà, "Con đã may xong cả rồi. Ngoài ba chiếc sườn xám do phu nhân đặt, con còn làm thêm một chiếc nữa. À, còn nữa, là áo khoác trẻ con mặc vào dịp năm mới."

Lúc trước Hứa Chi Lan đã muốn nhường lại một bộ sườn xám cho con dâu, bây giờ Tiêu Chiến đã làm xong cả.

Về phần áo khoác trẻ con thì đương nhiên là tặng cho Nam Nam.

Tiêu Hồng Hạnh gật đầu: "Tốt rồi, nên vậy."

Tiêu Chiến bất động thanh sắc đưa mắt nhìn bà ngoại, anh đưa một ly trà tới trước mặt bà, muốn nói lại thôi.

Anh tính hôm nay đem chuyện mình cùng Vương Nhất Bác bên nhau nói cho bà ngoại biết.

Cũng đúng lúc.

Bạn trai anh lúc nào cũng ủy khuất bảo rằng mình không được xuất hiện ngoài ánh sáng, mỗi lần gặp nhau đều phải rón rén như đang ăn trộm . . . . . .

Hơn nữa, bà ngoại cũng không phải dễ bị lừa.

Tiêu Chiến rõ ràng cảm giác được, bà hẳn là đã phát giác ra gì đó chẳng qua là chưa nói với anh mà thôi.

Lúc này đây, anh cũng không muốn để bà giống lần trước, chỉ nghe mấy tin vỉa hè từ người khác.

Tiêu Chiến đang ở trong lòng đau khổ suy nghĩ, chợt nghe bà ngoại nhẹ giọng mở miệng: "Con đi đến nhà bọn họ, vẫn nên giữ thái độ như mọi khi chúng ta đến nhà khách hàng . . . . . Đừng biến thành một cuộc gặp gỡ bố mẹ đôi bên."

Tiêu Chiến sửng sốt, ngẩng đầu giật mình nhìn bà nội.

Bà cụ cũng đang sâu kín nhìn anh: "Còn chưa tới lúc đó đâu."

Anh rất bất ngờ, không tiếng động há miệng thở dốc.

"Bà ngoại . . . . . ." anh kinh ngạc, mở miệng "Bà biết cả rồi ạ ?"

Tiêu Hồng Hạnh bình tĩnh liếc nhìn anh một cái đặt tách trà xuống, khẽ thở dài:

"Cháu trai, bà hỏi con-"

Bà hơi dùng sức nắm chặt tay Tiêu Chiến:
"Con thật sự, đã quyết tâm rồi đúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net