Chương 44: Càng nóng hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Tiêu Chiến đập bang bang, trên mặt như có lửa.

Cái gì so với cơ bụng càng đẹp mắt hơn ?!!

Người đàn ông này quả thật. . . . . .

Lưng Tiêu Chiến cứng đờ không quay đầu lại, thì thào: "Em không cần -"

Khuỷu tay đột nhiên bị người đứng sau nắm lấy, kéo anh xoay người lại .

Tiêu Chiến theo bản năng nhắm mắt lại, sợ tới mức giọng nói run rẩy: "Em không nên nhìn a a a! !"

Cánh tay bị buông ra, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười xấu xa ra tiếng.

"Tiểu tử, suy nghĩ của em rất đen tối nha."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hé mắt ra nhìn, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác đã thay lại quần áo của mình.

Hắn đưa một tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay đặt thứ gì đó bóng loáng, trong suốt.

Tiêu Chiến tập trung nhìn vào, thì ra là một miếng ngọc bội dùng để mang khi mặc sườn xám Mã quái*.

Đây là kiểu sườn xám mã quái, nói chính xác hơn là sự kết hợp giữa sườn xám Trường bào và Mã quái. Trường Bào, Mã Quái (một dạng áo khoác bên ngoài), hai loại trang phục này đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, Mã Quái thường là xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.

Đó là đôi ngọc bội làm bẳng ngọc bích bất đối xứng, hai chiếc kích cỡ khác nhau, một chiếc là kiểu G đôi cổ điển của hãng G*, chiếc còn lại trông giống như pháo hoa bằng ngọc đang nở rộ với một viên kim cương lấp lánh được khảm ở giữa, sáng chói đẹp mắt.

*G là Gucci ấy các bạn

Kiểu ngọc bội bất đối xứng trong mô tả của mình nha.

Trong lòng anh khẽ xao động, ngước mắt lên nhìn bạn trai: "Này. . . . . ."

Đôi mắt hẹp dài của hắn cong cong: "Quà năm mới."

Hắn đặt ngọc bội vào tay anh, rồi lấy hộp đựng từ trong túi quần ra.

"Vốn dĩ muốn đưa em đi xem pháo hoa, nhưng anh đến muộn. Tặng em pháo hoa này trước, tết âm lịch chúng ta đi bù nhé, được không?"

Tiêu Chiến nhìn bạn trai chăm chú, sau đó cụp mắt xuống nhìn ngọc bội pháo hoa bất đối xứng trên tay mình, ánh mắt cùng cảm xúc nhảy lên phập phồng.

Mỗi món quà người đàn ông này tặng đều rất chăm chút dụng tâm và nó luôn bùng nổ trong lòng anh, bùng nổ những bông hoa nhỏ kinh hỉ.

"Được ạ." Anh nhẹ nhàng đáp, vòng hai tay qua eo, cằm áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Đến lúc đó, em sẽ đeo 'pháo hoa' anh tặng, lại cùng anh đi xem pháo hoa!"

Vương Nhất Bác cười khẽ, cúi đầu hôn lên trán bạn trai sau đó cầm lấy chiếc khăn tắm mới vào phòng tắm.

Khóe môi Tiêu Chiến cong lên, anh ngồi vào bàn, soi gương mang quà năm mới cẩn thận ướm thử lên người.

Sau đó, anh lấy từ trong ngăn kéo ra kim chỉ bắt đầu thu nhỏ lưng quần lại.

Làm xong xuôi, Tiêu Chiến đem áo và quần treo ở tay nắm cửa phòng tắm.

Quần áo hắn thay ra bị vứt bừa bãi trên bồn rửa mặt bên ngoài, anh do dự giây lát rồi nhặt đống quần áo lên. Trong toilet còn có máy giặt, có thể giặt và sấy khô trong vòng một giờ. Anh mở máy giặt, đem quần áo bẩn cho vào.

Có một món đồ rớt ra, nhẹ nhàng đáp lên chân anh.

Tiêu Chiến cúi đầu, lập tức sửng sốt.
Anh ấy lại. . . . lại. . .
Cởi sạch sẽ. . . . . .

Mặt mày anh nóng bừng, cúi người dùng hai ngón tay cầm ở viền quần, nhặt chiếc quần trong đang nằm trên chân mình lên một cách rón rén. Nó khác hoàn toàn với những loại đồ lót anh mặc, cái này size lớn là loại vải cotton trơn đen toàn bộ, ở giữa còn. . . . . . phồng lên.

Một bao. . . rất lớn. . . . .

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm khiến hình ảnh trước mặt anh giờ đây không hiểu sao lại tăng thêm vài phần cấm kỵ.

Tiêu Chiến nháy mắt mấy cái, đỏ mặt đưa tay ném quần vào máy giặt.

Mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, anh chợt nghe tiếng mở cửa phòng tắm. Tắm rửa xong Vương Nhất Bác thong thả đi ra ngoài, thân trên vẫn để trần, trên tay cầm áo phông màu đen.

Hắn đi đến trước mặt, người hơi hồng hồng lên, mang theo hormone nam tính nóng bỏng hòa cùng hơi nước đậm đặc và mùi sữa tắm hoa chanh của anh tạo nên một luồng khí kỳ lạ, kèm theo hơi thở hoảng lòng người.

Tim Tiêu Chiến đập nhanh nửa nhịp. Anh cố ý tránh liếc nhìn cơ bụng đầy nước của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Quần có vừa không?"

Vương Nhất Bác không trả lời, một tay lười nhác tùy ý kéo lưng quần một chút rồi lại thả ra.

Lưng quần ba một tiếng, bắn ngược lại cơ bụng rắn chắc.

"Vừa."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh cảm thấy cái dây thun quần kia cũng bắn tới tim mình. . . .

Anh mặt đỏ tai hồng liếc mắt một cái: "Anh mặc áo vào đi. . . . . ."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, nghe lời cầm áo mặc vào. Động tác vừa xong, Tiêu Chiến liền hiểu được vừa rồi vì sao hắn không mặc.

Quá chật.

Vải áo đen buộc chặt thân hình to lớn, lại bị nước trước ngực làm ướt một mảng, ẩm ướt. . . .thân thể. . . . hấp dẫn dường như. . . .

Anh dứt khoát quay lưng, xấu hổ không dám nhìn bạn trai.

Cầm cốc trà sữa còn ấm trên lò điện lên, anh lại nhớ tới: "Đúng rồi -"

"Hôm nay em đã nói với bà ngoại về chuyện của chúng ta."

Vương Nhất Bác cầm lấy cốc nước, hơi nhướng mày "Em nói hết cho bà rồi ?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, khóe môi nhếch lên: "Bà ngoại không phản đối em và anh bên nhau."

Phản ứng của hắn khác với những gì anh mong đợi, không thể phân biệt được là hắn có vui hay không. Khuôn mặt không có biểu cảm gì, hắn chỉ hỏi anh: "Sao em không nói trước với anh?"

Tiêu Chiến sửng sốt: "Không phải anh vẫn luôn muốn trưởng bối hai bên biết sao. . . . . ."

"Anh đã định chờ em chuẩn bị tốt mới cùng em đi gặp bà nói chuyện."

Lần trước hắn đã nhìn ra, bà ngoại sợ là không quá vui khi hắn và anh ở bên nhau. Hiện tại biết bọn họ nói chuyện, sợ không tránh khỏi bà ngoại sẽ mắng anh.

Nếu hắn có ở đó, mặc kệ là làm khó dễ hay là trách cứ, thì ít nhất cũng có thể thay anh chịu trách nhiệm.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bạn trai một lúc như dò xét: "Hôm nay bà nói gì với em?"

Hắn đưa tay xoa xoa má anh, đau lòng sủng nịnh: "Em có khóc không?"

Trong lòng Tiêu Chiến anh bất ngờ trước sự phán đoán của bạn trai, lắc đầu phủ nhận: "Không có. . . . . ."

Vương Nhất Bác tỏ vẻ không tin.

"Bà ngoại nói, nếu anh dám bắt nạt em -" Tiêu Chiến vươn ngón trỏ chọc vào lồng ngực cứng rắn của hắn, "Bà sẽ đi tìm anh tính sổ!"

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Anh nào dám bắt nạt em, chỉ có em bắt nạt anh thôi."

Anh đưa tay vỗ ngực bạn trai: "Em nào có chứ!"

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực mình, đưa đến bên môi hôn lên, con ngươi đen sâu thẳm: "Lão tử rất vui lòng khi được em bắt nạt."

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, đồng hồ báo thức đổ chuông.

Hắn cầm điện thoại lên liếc mắt: "Chuẩn bị qua năm mới."

Tiêu Chiến có chút bất ngờ: "Nhanh như vậy sao?"

Anh xoay người bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ. Kim giờ và kim phút đã trùng nhau chỉ đến số 12, kim giây mỏng manh cũng đang sắp hội tụ với chúng.

Chín, tám, bảy, sáu. . . . . .

Vòng eo bị hai cánh tay cường tráng từ phía sau ôm lấy, ngực hắn áp vào lưng anh, sau đó lại dùng một tay búng nhẹ vào cằm anh.

"Bé con, năm mới vui vẻ!."

Năm mới đến cùng với nụ hôn của người yêu...

Ngoài cửa sổ trời đất bao la, đó là sự lãng mạn của tuyết năm mới mang đến.

Đôi môi, cánh tay và hơi thở của hắn xua tan đi mọi lạnh giá trong lòng anh.

Năm cũ, năm mới, bọn họ cũng có thể tính là đã hôn nhau suốt một năm trời.

Sau khi đôi môi hai người rời ra một cách miễn cưỡng, Tiêu Chiến xoay người vòng hai tay ôm eo bạn trai, mặt đối mặt cùng hắn ôm nhau.

Anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh lên nhìn hắn, cười ôn nhu: "Năm mới vui vẻ, ca ca."

Nguyện hàng năm đều có hôm nay.

Nguyện ngày ngày, tháng tháng đều có nhau.

Tiêu Chiến sờ sờ vành tai, có chút ngượng ngùng rũ mắt: "Em không chuẩn bị quà cho anh. . . . . ."

Vương Nhất Bác dung túng cười nhẹ: "Không cần."

Hắn thân mật hôn lên trán anh: "Bé con của anh nhận quà là được rồi."

Anh mếu máo nhỏ giọng: "Không được. . . . . ."

"Vậy làm sao bây giờ ?" Hắn dừng lại một lúc, đặt môi lên kề sát tai anh chậm rãi nói: "Vậy đem em tặng anh làm quà năm mới được không?"

Tiêu Chiến giật mình trong giây lát, hơi hơi chấn động.

Anh ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, còn cả nhìn thấy tuyết trong đáy mắt hắn bị ánh sáng khúc xạ, cùng với khát vọng quay cuồng không hề che dấu. . . . .

Sau thắt lưng anh lòng bàn tay hắn chậm rãi siết chặt, những đầu ngón tay mang theo một gợi ý nào đó, khẽ vân vê áo ngủ tơ lụa.

"Hửm? Cho hay không?"

Hô hấp Tiêu Chiến bị kiềm hãm, lông mi thẹn thùng run rẩy không ngừng, anh cắn môi không nói lời nào.

Nhìn thấy anh như vậy, Vương Nhất Bác khẽ khịt mũi bất lực thở dài:" Em sợ tới mức này sao . . . . ."

Hắn vỗ về sau đầu anh: "Lão tử sao có thể bắt ép em được chứ."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Tiêu Chiến bĩu môi.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên đỉnh đầu bạn trai, sau đó kéo anh vào lòng. Cái ôm của hắn không có gì khác ngoài sự an ủi và trấn an.

Ôm như vậy một hồi, Vương Nhất Bác hỏi: "Quần áo của anh đâu?"

"Em đang giặt, máy còn chưa chạy xong."

"Chắc khoảng nửa giờ nữa."

"Ừm, giặt xong anh sẽ thay" Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, buông anh ra, "Em ngủ trước đi không cần chờ anh đâu.'

Tiêu Chiến lẳng lặng quay đầu nhìn tuyết trắng trong bóng đêm mờ mịt ngoài cửa sổ. Sau khi giặt quần áo xong, đã hơn một giờ sáng, tuyết lại rơi dày đặc.

Rũ mi rối rắm một lát, anh cúi đầu nhìn dép bông đi trong nhà của mình, nhỏ giọng: "Hay là. . . . . . hay là sáng mai anh hẵng đi?"

Tay Vương Nhất Bác cầm ba lô, chậm rãi nhướng mày.

"Em đổi ý sao?"

"Không, không phải!" Tiêu Chiến quay đầu tránh ánh mắt rực lửa của bạn trai, "Quá muộn rồi, bên ngoài tuyết lại lớn"

Anh mím môi có chút ngượng ngùng: "Nhưng anh, anh không được phép bắt nạt em."

Vương Nhất Bác liếm môi cười cười "Hiểu rồi, hai ta đắp chăn nói chuyện phiếm thôi nhé."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hắn đi tới trước mặt anh, giọng nói trầm thấp ám muội: "Hay là em sẽ cố ý câu dẫn lão tử?"

Tiêu Chiến náo loạn, mặt đỏ bừng: "Nếu không thì anh..."

Anh còn chưa nói xong, cổ tay đã bị cầm lấy. Hắn lôi kéo anh ra phía sau tấm bình phong, đến bên giường.

"Đi, cùng ca ca nói chuyện phiếm."

Đằng sau bức bình phong thêu hai mặt tinh xảo có một chiếc giường gỗ cổ có màn trang trí - chiếc giường là nơi bí mật nhất trong phòng, lần đầu tiên bị một người đàn ông lạ 'tấn công' vào.

Vương Nhất Bác đi tới, kéo chăn bông phẳng phiu lên nằm xuống, dựa vào đầu giường. Hắn ngước mắt nhìn anh thật lâu, đưa tay lên vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mình: "Lại đây."

Đây là đảo khách thành chủ trong truyền thuyết sao?!!.

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên mê man tại chỗ vài giây, sau đó chậm rãi đi tới.

Anh cố ý đi vòng qua bên kia, không cởi áo ngủ bên ngoài giống như một con cá nhỏ nhanh nhẹn, nhanh nhẹn mà chui xuống giường.

Hai người đắp cùng một chiếc chăn bông, còn cách nhau một khoảng.

Nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy cảm giác tồn tại của bạn trai mình quá lớn, giống như chiếm cứ toàn bộ giường, cũng nhiễu loạn toàn bộ tâm trí anh.

Vương Nhất Bác liếc nhìn vành tai đỏ bừng của anh khóe miệng cong lên. Hắn nghiêng người về phía trước và vặn lò sưởi điện cạnh giường xuống mức thấp nhất

Anh nhìn thấy, ra tiếng ngăn trở: "Buổi tối sẽ lạnh. . . . . ."

Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, cười khẽ: "Ôm anh là được."

Nói xong, một cánh tay hắn đã ôm chầm đến một phen kéo anh vào trong ngực.

Khung giường gỗ đàn hương cũ kỹ phát ra âm thanh cót két, khiến người ta không khỏi đỏ mặt.

Cả người Tiêu Chiến cứng đờ.

Hắn đặt một tay dưới đầu để làm gối cho anh, cánh tay còn lại quàng qua vòng eo thon thả ôm thật chặt.

"Thế nào." Vương Nhất Bác kề sát vành tai anh khẽ cắn cắn.

"Người đàn ông của em con nóng hơn cả máy sưởi đúng không nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net