Chương 45: Ca ca thực thích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến bị hắn ôm vào trong ngực, mím môi im miệng không đáp lời.

Hắn quả thật. . . . . . còn ấm áp hơn so với hệ thống sưởi.

Cơ thể của hắn giống như lò lửa, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Vòng tay làm gối dưới đầu vừa chắc chắn vừa có cảm giác an toàn mà anh luôn ao ước.

Lòng bàn tay to ngang eo anh chậm rãi siết chặt, hắn đặt lên khóe mắt anh một nụ hôn chúc ngủ ngon không chút dục vọng, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Ngủ đi.”

Trái tim cùng tay chân Tiêu Chiến mềm nhũn. Như một con mèo con được an ủi, anh thu mình vào vòng tay hắn một cách vô thức, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay hắn. Đang muốn nhắm mắt, Tiêu Chiến chợt nhớ ra mình vẫn đang đeo ngọc bội. Sợ ngọc bội sẽ làm xước cánh tay hắn nên anh hơi nâng người gỡ dây đeo ngọc bội xuống.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn bạn trai đang cởi phục sức.

Dây ngọc bội hình chữ G đã được tháo ra khỏi thắt lưng nhỏ nhắn của anh, lúc này hắn mới phát hiện, ngọc bội như vậy đối với anh mà nói có vẻ hơi cồng kềnh.

“Ngọc bội này không hợp với sườn xám của em sao?”

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn dây ngọc bội sáng bóng trong lòng bàn tay mình, lắc đầu: “Không có, nó hợp với rất nhiều bộ.”

Anh rất ít đeo phục sức, nhưng thỉnh thoảng nếu có thì thường chọn áp khâm để phối hợp với sườn xám. Nhưng thật sự không thể nói thẳng ra như thế, chỉ cần nghĩ đến cảnh bạn trai đứng ở cửa hàng chăm chú chọn lựa, cau mày ngẫm đoán sở thích của mình hoặc rối rắm suy nghĩ không biết chọn cái gì mới hợp với sườn xám.

Anh đã thấy mãn nguyện rồi.

Tiêu Chiến mắt phượng. cong cong, hướng bạn trai mỉm cười: “Em rất thích ~”

Nhận được lời khẳng định, Vương Nhất Bác cười cười không nói gì .

Anh vươn tay đặt ngọc bội ở góc đầu giường, cằm hơi nghiêng, cổ kéo ra một đường cong mảnh mai, xương quai xanh trên vai cũng lõm xuống hơn, giống như hoa cúc nở trên nền tuyết trắng.

Cất xong, anh nghiêng người bật đèn ngủ, chất liệu mỏng manh của áo ngủ lụa theo động tác bị kéo căng ra, in hằn hai đường xương bướm tinh xảo trên lưng.

Xong xuôi, Tiêu Chiến một lần nữa ôm lấy ‘lò lửa’ của mình. Gối đầu lên tay hắn, một tay theo thói quen vuốt nhẹ tóc ở sau gáy.

Mái tóc mềm mại mang theo hương thơm thoang thoảng phủ xuống cánh tay rắn chắc của hắn.

Nhè nhẹ từng đợt từng đợt xôn xao xúc cảm tê dại.

Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác cong lên một tấc như đang căng thẳng. Yết hầu khẽ động cùng đôi mắt đang lặng lẽ tối sầm lại.

Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu rõ điểm yếu của mình là đâu.

Sự bình tĩnh, kiềm chế và sức chịu đựng đều bị choáng ngợp, không chịu nổi một kích. Chỉ cần mấy sợi tóc của bé con liền dễ dàng châm ngòi cho đám cháy.

Cố tình lúc này người châm lửa còn chẳng biết gì, lại chuyển động trong vòng tay hắn, cơ thể thơm tho mềm mại khuấy động dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn.

Tiêu Chiến còn chưa ngủ, lông mi dài rũ xuống, mí mắt chớp chớp.

Vương Nhất Bác liếm môi dưới, tiếng nói trầm ách ra mệnh lệnh: “Mau ngủ đi.”

Nếu bây giờ không ngủ hắn thật sự có thể sẽ bắt anh thức luôn!

Tiêu Chiến mếu máo, ủy khuất hề hề: “Ngủ không được mà . . . . .”

“Bụng em có chút no . . . . . .” Anh dụi bụng dưới chăn, ngước mắt giận dỗi, “Đều tại anh!”

Sau khi bên nhau, người đàn ông này, vừa muốn đút cho anh ăn, vừa muốn cho anh béo đến mút mùa thu hay sao đấy.

Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh sau đó chậm rãi nói: “Anh không ngủ được. Cũng đều trách em.”

Tiêu Chiến ngước khuôn mặt nhỏ nhắn với ánh mắt vô tội lên nhìn bạn trai.

Yết hầu căng phồng của hắn đột nhiên trượt xuống nặng nề trước mắt anh.
“Anh đói.”

“Anh ăn chưa no sao?”

Chắc vậy rồi, hôm nay hắn đi công tác bận rộn như vậy, sau đó vừa xuống máy bay lại lái moto vượt tuyết trở về gặp anh, phỏng chừng cũng chưa ăn cơm tối đàng hoàng.

Vừa rồi mua cho anh thịt sườn, hắn cũng chỉ ăn một miếng.

“Vậy em xuống bếp lấy chút gì cho anh ăn nhé.” Tiêu Chiến chống tay lên ngực hắn định ngồi dậy, “Trong nhà còn cơm ——“

Anh còn chưa ra khỏi ổ chăn, eo đã bị cường thế ôm chặt. Cằm gác lên bả vai rắn chắc, anh giật mình ngước lên bắt gặp ánh mắt thâm thúy của hắn.

Không biết có phải phòng ngủ ánh sáng ảm đạm hay không, mà anh cảm thấy đôi mắt hắn đang tối đen chưa từng có.

Giọng nói hắn trầm xuống, lộ ra khàn khàn: “Anh muốn ăn cái gì em không biết sao?”

Lòng bàn tay to quanh eo anh vẫn đang nắm chặt không nhẹ cũng không nặng, có sức mạnh mơ hồ cùng hơi ấm thiêu đốt.

Thắt lưng Tiêu Chiến cứng đờ, mặt đỏ bừng bừng

Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng cắn chặt môi: “Đã nói không bắt nạt người ta rồi mà. . . . . .”

Vương Nhất Bác cúi đầu “Ừm” một tiếng: “Không bắt nạt.”

Cánh tay đang làm gối đầu cho anh hơi cong lại, đầu ngón tay hắn chạm đến cổ áo ngủ tơ lụa, càn rỡ muốn kéo xuống, lại khắc chế tạm dừng.

Môi hắn gần kề với vành tai đỏ hồng của anh.

“Bây giờ anh muốn xử lý cảm giác đói bụng được không?”

Hô hấp và tim anh như ngưng trệ.

Môi anh mấp máy nhưng lưỡi khô khốc không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ ngập ngừng rồi từ từ nhắm mắt lại, run rẩy.

Là ngầm đồng ý, cũng là lời mời thầm lặng.

Ánh mắt Vương Nhất Bác chớp động kịch liệt chớp động, đáy mắt sắc bén. Hắn ôm lấy hôn lên trán anh dịu dàng, là cái hôn cảm kích và đầy yêu thương. 

Tiêu Chiến rũ mi, giờ phút này căn bản là anh không dám nhìn vào mắt hắn.

Từng chiếc cúc áo được một bàn tay to lớn gấp gáp cởi ra, tiếng sột soạt vang lên, chiếc áo ngủ bằng lụa đã được giải thoát, tùy tiện nằm ở hai bên vai.

Trán Tiêu Chiến áp lên ngực hắn, mặt anh càng đỏ hơn vùi đầu xuống dưới.

Đợi đến khi áo ngủ mỏng manh không tiếng động rơi xuống, anh càng không thể ngừng run rẩy, mười đầu ngón tay bấu chặt vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Vô lực cản lại thì đơn giản là nhắm mắt, cắn chặt môi.

Không nhìn, không nói, cảm quan lại càng bị phóng đại hơn.

Không khí trong phòng vừa thắt lại vừa nóng lên, dây thần kinh của Tiêu Chiến càng lúc càng mẫn cảm, giống như bánh răng sắp vỡ vụn đến nơi.

Qua không biết bao lâu, Vương Nhất Bác mới cúi đầu ra tiếng: “Bé con.”

Hơi thở của hắn có chút bất ổn, giọng nói êm dịu thường ngày đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là thanh âm trầm khàn.

“Em rất mềm.”

Yết hầu hắn quay cuồng, cúi đầu hôn lên vành tai anh:

“Ca ca rất thích. . . . . .”

Thích, đâu chỉ thích thôi.

Phải gọi là yêu không muốn buông tay.

Đầu Tiêu Chiến vẫn cúi xuống, hai hàng mi dày ướt át như cánh bướm mỏng manh, run rẩy không ngừng.

“Đau. . . . . .”

Vương Nhất Bác cười khẽ: “Hôn môi cũng kêu đau, bây giờ cũng kêu đau ——“

Hắn cố ý nhéo anh một cái: “Yếu ớt!”

Anh co người lại một cách đáng thương, giọng nói mềm mại: “Anh, anh trên tay có vết chai. . . . . .”

Mi tâm hắn khẽ nhíu, đưa tay lên nhìn thử.

Đôi tay đã quen với việc bóp tay ga hắn dường như quên mất chúng thô ráp như thế nào.

Mà bé con của hắn lại mềm như vậy.

Vương Nhất Bác nở nụ cười chậm rãi liếm môi dưới.

“Anh biết rồi.”

“Vậy dùng miệng nhé!”

Nói xong liền cúi đầu xuống.

“. . . . . . ! !”

Trong đầu Tiêu Chiến oanh ra một tiếng, hoàn toàn chập mạch.

Không thể nghĩ gì, chỉ có thể cảm nhận.

Đầu tóc cực ngắn của hắn đang nóng và ẩm ướt, mấy sợi tóc cứng như lá thông như đang châm chích. Cằm còn có râu lún phún lại càng thô ráp châm chích da thịt.

Cẩu nam nhân, lại lừa anh!

Nhưng mà cái này thì cũng chưa tính là bắt nạt. . . . . .

Nhưng không bao lâu, Tiêu Chiến phát hiện chính mình lại sai lầm rồi —— không, hắn không phải cẩu.

Mà là sói.

Là con sói tham lam và hung dữ, xảo quyệt để giăng bẫy và vội vàng xao động tiến công.

Cũng giống như một con dã thú mới sinh, cuồn cuộn không ngừng mà khát cầu được cho ‘ăn’.

Mà anh giờ đây thực sự lại có được một sự thỏa mãn kỳ lạ, đáng xấu hổ và vui sướng từ sự kiếm ăn gần như săn mồi này.

Gió và tuyết ngoài cửa sổ vẫn hoành hành, nhưng thế giới của họ xuân ý rã rời.

Không có nơi nào ấm áp hơn vòng tay của người yêu.

Đêm nay tuyết rơi dày đặc.

Đêm càng sâu. . . .

Tình càng đậm. . . .

.................

Chương này chỉ có 1669 từ thôi, tui thật muốn hỏi tác giả.....tại sao?

Thả thính nhau thì tác giả viết 3 4000 từ, còn tới bước gần " quan trọng" lại chỉ có 1000 mấy từ😭😭😭 Khổ cho người ăn mặn quá mà ...

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net