Chương 46: Dỗ bé con ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cảm thấy mình bị điên mất rồi.

Còn ai có thể giày vò hắn hơn bé con mềm mại đáng yêu này đây?

Chỉ một ánh mắt đã có thể khiến hắn đổ gục, thành lũy sập tan vỡ.

Khi lý trí của hắn đang bị chia cắt và sụp đổ, bé con đã dùng hai tiếng kêu thảm thiết để gọi lại sự kiên nhẫn và đau lòng.

Một nhát dao ôn nhu trí mạng, một nhát dao giết chết hắn.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm, một lúc sau mới đi ra.

Thấy quần áo trong máy giặt đã được giặt sấy xong, hắn mặc quần áo của chính mình vào.

Một lần nữa đi đến sau tấm bình phong, nhìn thấy chàng trai đang quấn chăn bông co ro trên giường. Tiêu Chiến nắm lấy mép chăn, cụp mắt nhìn vào đường viền áo, vẻ mặt vừa thẹn vừa ủy khuất, chóp mũi hơi nhăn lại.

Thấy hắn lại đây, Tiêu Chiến lập tức quấn chăn càng chặt hơn, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ.

Anh hiển nhiên vẫn còn ngượng ngùng, ánh mắt cố ý không nhìn hắn, hai má càng thêm ửng hồng, cùng với mấy sợi tóc lộn xộn trên thái dương cả người lười biếng quyến rũ, cũng không biết là chính mình đang câu dẫn người khác.

Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm thúy giúp anh vuốt lại mái tóc rối bù, sau đó duỗi một cánh tay ra ôm bạn trai vào lòng.

Tiêu Chiến tức giận đẩy tay hắn ra một chút, đồng thời ngước đôi con ngươi mờ nước về phía hắn

"Anh không thương em chút nào . . . . ."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, cưng chiều và cưng chiều: "Em xem xét lại đi bé con, nếu anh không thương em --"

Hắn nhướng mi, đôi mắt tối sầm lại: " Nếu không thương em, thì hiện tại em đã bị anh đóng đinh trên giường rồi."

Tiêu Chiến giật mình một lát, mặt anh lại đỏ bừng bừng.

"Anh sao lại không biết ngượng thế!" Cách chăn bông anh giơ chân đá hắn một cái, lại mơ hồ nhỏ giọng "Đều, đều hỏng hết rồi. . . . . ."

Phản ứng một lát, thần sắc Vương Nhất Bác cứng đờ: "Thật sao?"

"Anh xem thử."

Tiêu Chiến cau mày hai lần, nhưng hắn không thể kìm được sức mạnh của một người đàn ông.

Hai cổ tay dễ dàng bị hắn khóa chặt vào nhau, anh cắn chặt môi dưới đỏ mặt quay đầu đi.

Anh thà rằng hắn làm điều gì đó như vừa rồi còn hơn là hắn nhìn thẳng vào ... lúc này.

Nhưng ánh mắt Vương Nhất Bác thật sự không có tâm tư gì, chỉ tràn đầy lo lắng.

Hắn nhìn vài giây, yết hầu khẽ trượt xuống: "Không sao, không hỏng đâu."

Không hỏng, nhưng lại có một chút . . .

Nơi nơi đều có dấu ấn của hắn để lại. Chỉ vừa chạm một chút đã hồng.

Vương Nhất Bác: "Hình như có hơi bầm tím chút."

Tiêu Chiến hung hăng liếc mắt một cái.

"Không phải đều tại anh sao."

Vương Nhất Bác cười cười. Đêm nay, tính chiếm hữu của hắn đã được thỏa mãn rất nhiều, cho nên hắn quyết định sẽ cam tâm tình nguyện nhận hết thảy mọi trách cứ.

Hắn giơ tay vặn đèn ngủ đến mức tối nhất, cầm lấy gối của anh vỗ nhẹ.

"Mau ngủ đi."

Tiêu Chiến kéo nhẹ vạt áo rồi ngả lưng xuống giường.

Anh cũng không dám lên tiếng hỏi hắn có ngủ hay không nữa.

Nếu anh lại hỏi như vậy lần nữa có khi thực sự sẽ bị ... 'đóng đinh' vào giường.

Vương Nhất Bác ngồi xuống sàn nhà tựa vào bên mép giường, giống như lần trước anh ở nhà hắn.

Hắn lười biếng duỗi hai chân dài ra, hỏi anh: "Buổi sáng em thường dậy lúc mấy giờ? Bà ngoại thì sao?"

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn đồng hồ, mếu máo: "Chắc chắn ngày mai em sẽ dậy muộn huhu."

" Bây giờ trời lạnh, bà thường ngủ đến bảy giờ. "Anh dừng lại, khó hiểu.

" Anh hỏi làm gì thế? "

"Em nói xem." Vương Nhất Bác nghiền ngẫm nhướng mi, "Anh ở nơi này tranh thủ vụng trộm yêu đương với em."

Hắn cong môi cười ranh mãnh: "Phải canh thời gian, không thể để ai chộp mất."

Tiêu Chiến cứng họng: "Anh nói bậy cái gì đấy, gì mà tranh thủ nữa."

Anh có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

Nếu lần trước cùng hắn "gặp gỡ riêng tư" còn hoàn toàn thuần khiết, nhưng hôm nay anh và hắn lại.

*Tui thề là hai người hông có làm cái gì luôn á

" Bé con này" Vương Nhất Bác trầm giọng, ranh mãnh cười cười, "Bà ngoại không đồng ý vậy mà bé còn dám cùng ca ca 'gặp gỡ riêng tư' sao?"

Ngữ khí hắn trêu đùa: "Là do vui vẻ kích thích đúng không nào?"

"Anh. . . . . ." Tiêu Chiến vươn một tay từ trong chăn ra véo cánh tay bạn trai một cách tức giận," Anh là đồ đáng ghét."

Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay nhỏ bé đưa lên môi hôn, sau đó lại nhét tay anh vào chăn.

"Được rồi, không đùa nữa."

"Mau ngủ. Chờ em ngủ rồi anh mới đi."

Tiêu Chiến "ừm" nhẹ một tiếng, hàng mi dài của anh nháy mắt buồn ngủ hai lần, nhưng vẫn không nhắm lại.

Không có nguyên nhân gì, anh chỉ là thích nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác an tĩnh ngồi bên cạnh giường mình mà thôi. Người đàn ông của anh không nói tiếng nào, nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng ấm áp của ánh đèn vàng nhạt, ngay cả bóng mi dưới mắt cũng lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu.

Đó là một kiểu an tâm và dịu dàng mà anh đã quen thuộc và nhớ nhung.

Lạc đến miền ức xưa cũ, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới.

"Lúc còn nhỏ, mỗi khi em không ngủ được ông cố sẽ ngồi ở mép giường nhìn em ngủ." Anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu mang theo nỗi nhớ nhung,

"Ông cũng sẽ nói, chờ em ngủ rồi ông mới đi."

Khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên: "Trước kia ông cố hẳn là người hiểu rõ em nhất?"

Tiêu Chiến chậm rãi gật gật đầu.

Ông cố và bà rất yêu quý anh. Ở một mức độ nào đó, bà đóng vai trò như một "người cha nghiêm khắc", trong khi ông là người mềm lòng và nhân hậu, giống như một "người mẹ dịu dàng".

Khi Tiêu Chiến mười tuổi, vào đêm bị nhốt ở nhà một mình đó, bên ngoài trời mưa rất to. Có lẽ đây là lý do mỗi đêm khi có mưa lớn anh luôn ngủ không yên giấc. Sau khi trở về nhà cổ, ông cố luôn kiên nhẫn ở giường hoặc là bà sẽ ru anh ngủ trong những đêm mưa gió.

Nếu Tiêu Chiến gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy ông cụ sẽ luôn vỗ lưng, nhẹ nhàng dỗ dành anh chìm vào giấc ngủ; trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh cũng sẽ nhìn thấy ông đang ngồi bên đầu giường và quạt cho mình. . . .

Nhớ tới việc này, hốc mắt Tiêu Chiến liền cay cay.

Anh đưa tay dụi đôi mắt ươn ướt, không khỏi bồi hồi nhớ lại: "Ngày mai là tết nguyên đán. Trước kia, ông sẽ làm cho em bánh nếp nướng."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm bạn trai không nói lời nào, ẩn ẩn yên lặng ở trong lòng, đôi mắt đen trong sáng và tối không phân biệt được cảm xúc. Một lúc sau, hắn đưa tay lau nước trên khóe mắt anh, nhẹ giọng nói: "Vậy ngày mai em dậy sớm, anh sẽ làm bánh nếp cho em được không nào? "

Khóe miệng Tiêu Chiến cong cong ... đánh nhẹ tay hắn: "Lừa người."

"Chờ sáng em dậy thì anh đã đi mất rồi . . . . ."

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nắm tay anh.

"Mau ngủ đi, quá muộn rồi."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Gần như ngay lập tức, anh chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại giống như mới ngủ được một phút lại nghe tiếng bà ngoại kêu mình rời giường.

Anh mở mí mắt nặng trĩu, ngơ ngác một hồi rồi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường.

Đã hơn chín giờ sáng.

Phía sau bức bình phong, bà ngoại lẩm bẩm một mình: "Ngủ dậy đã thấy đồng hồ điểm chín giờ. . . . ! Tuyết rơi nặng hạt người ngủ cũng sâu hơn thì phải. . . . . Cháu trai, tối qua chắc con cũng ngủ sớm?"

Tiêu Chiến lập tức cảm thấy áy náy mơ hồ đáp, quay đầu sững sờ nhìn sàn nhà bên giường.

Mặt trời sớm đã lên cao, anh hoàn toàn không biết đêm qua Vương Nhất Bác rời đi lúc nào.

Nếu không phải còn ngọc bội trên đầu giường và dấu vết trên người, có lẽ anh thực sự nghĩ mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Tuyết rơi một đêm, bên ngoài trở thành một thế giới được tráng men bao phủ trong bạc, nhiệt độ cũng giảm mạnh.

Tiêu Chiến mặc sườn xám hai lớp đồng màu với áo khoác có lót bông, cầm chổi ra sân.

Tiêu gia không làm việc vào ngày Tết, theo thông lệ trước đây hẳn là sẽ có một vài khách hàng đến thăm nhà.

Vừa mới quét tuyết được một lúc thì cửa gỗ vang lên tiếng gõ cộc cộc. Mở cửa, có một chàng trai giao hàng mặc đồng phục màu xanh lam đứng bên ngoài đưa cho Tiêu Chiến một gói hàng.

Tiêu Hồng Hạnh đang chuẩn bị bữa sáng, bước ra nhìn thấy gói lớn trong tay cháu trai, bà nhìn anh: "Con lại đặt gì đấy. . . . . ."

Tiêu Chiến lắc đầu ôm gói hàng vào nhà, một bên giải thích với bà ngoại là anh không mua gì.

Vén lớp vải bọc bên ngoài, bên trong là một hộp gỗ hai tầng tinh xảo, mở ra, Tiêu Chiến nhìn thấy một loạt các món tráng miệng đẹp mắt.

Cầm lấy thiệp trong hộp bánh, phút chốc anh nở nụ cười.

"Là Vương phu nhân tặng ạ, chúc chúng ta năm mới vui vẻ."

Tiêu Hồng Hạnh đón lấy cúi đầu nhìn xem, khóe miệng cũng cong cong.

"Những món này chắc đều do bà ấy làm, đúng là rất dụng tâm. Lát nữa con nên gọi điện hay nhắn tin cảm ơn đi"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hộp gỗ trên bàn.

Tầng gỗ thứ hai chỉ có một loại bánh.

Là bánh nếp, mặt bánh nếp trắng tròn được nướng chín vàng, bên trên rắc một lớp bột đường nâu sẫm.


Ánh mắt anh khẽ đảo qua đáp xuống tấm thiệp màu lam nhạt bên cạnh bánh gạo nếp.

Tấm thiệp nhỏ nhưng rất tinh tế, khi cầm lên còn mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Lúc Tiêu Chiến mở nó ra, là nét chữ mà anh đã quá quen thuộc.

Tặng bé con hay khóc nhè của anh.

Sau này, mỗi sáng sớm tết Nguyên đán, đều sẽ có bánh nếp nướng trước mặt em.
Mỗi một đêm em mất ngủ, đều sẽ có anh bên cạnh, dỗ em đi vào giấc ngủ.

Kỵ sĩ của em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net