Chương 48: Đã sẵn sàng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong lời này, Tiêu Chiến bình tĩnh nâng khóe mắt quan sát phản ứng của bạn trai.

Lông mày hắn nhíu lại, con ngươi đen một mảnh mờ mịt, thần sắc hoàn toàn hoang mang.

“Em nghe được cái gì ?” Hắn hỏi lại anh.

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Thì ra, cho tới nay cũng chỉ có một mình anh canh cánh trong lòng.

Hắn đã quên mất cái gai khiến anh cảm thấy đau khổ khó chịu bao lâu nay.

Tiêu Chiến trong lòng càng thêm chua xót. Anh không thể nói trắng ra, chỉ rũ mắt thì thầm: “Lúc em không cẩn thận làm rơi áp khâm trước cửa phòng anh . . . . .”

Vương Nhất Bác mi tâm khẽ động, theo lời của anh nhớ lại: “Em làm rơi áp khâm trước phòng anh . . . . .”

Hắn chớp mắt chậm rãi, nhớ lại.

“Anh ở cùng Phương Khôn Đằng.”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Tiêu Chiến mím môi, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn một cái ánh mắt lãnh đạm, thất vọng, lại buồn bã.

Anh không nói gì, mở khóa cửa đi thẳng vào nhà.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bóng dáng tức giận của bạn trai, trong lòng âm thầm tức giận cũng dâng lên, càng thêm khó hiểu.

Cho nên, rốt cuộc anh nghe thấy cái gì ? ?

Hắn cùng Phương Khôn Đằng, hai người bọn họ có thể có thanh âm gì??

Thanh âm. . . . . .

Vương Nhất Bác trong đầu hơi hơi chấn động, chợt nhớ ra..

Ngày đó buổi tối, hình như hắn cũng nói với Phương Khôn Đằng là di động của cậu ta thanh âm quá lớn tới. . . . .

Cho nên, anh đã nghe thấy tiếng Phương Khôn Đằng xem phim.

Sau đó nghĩ hắn. . . . . . ? ?

. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ ngẩn người vài giây, phút chốc cười ra tiếng.

Không biết nên khóc hay cười .

Đời này cũng chưa từng bị oan uổng như vậy.

Vương Nhất Bác lắc đầu lại cười khẽ, cất bước đi vào cửa lớn Tiêu gia.

Hắn nhìn thấy bạn trai đang đứng trước ghế sô pha trong phòng khách, giơ tay cởi cúc áo khoác, hắn nói với Tiêu Chiến: “Ngày đó em nghe thấy chính là do Phương Khôn Đằng nó——“

Hắn đột nhiên ngừng câu chuyện, một chút lại nghĩ đến gì đó.

“Em vì sao đột nhiên nhớ tới mà nói chuyện này ?”

Động tác tay Tiêu Chiến chớp mắt ngừng lại, sau đó tiếp tục cởi chiếc cúc cuối cùng, cởi áo khoác ngoài.

“Em không thể hỏi vào lúc này sao?” Anh thản nhiên.

Vương Nhất Bác nhìn bạn trai với ánh mắt dò xét. Rõ ràng, lý do anh đề cập đến quá khứ quan trọng hơn bản thân sự việc.

Khuôn mặt vừa thư thái của hắn lại trở nên tối sầm.

“Hôm nay có ai nói gì với em sao?”

Tiêu Chiến quay đầu nhìn, ánh mắt cùng ngữ khí đều rất lãnh đạm: “Nếu anh không làm thì có người nào dám nói chứ.”

Vương Nhất Bác im lặng một lát.

“Cho nên, quả thật có người nói gì đó với em.”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Tiêu Chiến không nói nữa, quay lưng lại và gấp chiếc áo khoác trong tay.

Các động tác máy móc là hữu ích nhất trong việc giải tỏa cảm xúc.

Căn phòng rơi vào một khoảng lặng.

Giữa hai người im lặng xảy ra căng thẳng, bầu không khí giằng co.

Qua sau một lúc lâu, Vương Nhất Bác chậm rãi nói: “Hôm nay nhất định anh sẽ cho em một cái công đạo, được không?”

Tiêu Chiến đưa lưng về phía hắn, vẫn là không hé răng.

Hai cánh tay của anh vuốt ve chiếc áo khoác đã gấp sẵn một cách máy móc, đôi vai trong chiếc sườn xám chần bông cũng đang hơi run lại kỳ quái.

Vương Nhất Bác nặng nề nhìn thẳng bóng dáng bạn trai, lại lấy di động xem. Cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hắn đóng cửa gỗ, Tiêu Chiến mới không kiềm chế được mà phát ra một tiếng thút thít rất nhỏ trong cổ họng. Anh đưa tay lên lau mấy giọt nước mắt trên mặt, vai khẽ run một hồi mới từ từ ngăn dòng nước mắt.

Sau khi xuống sân khóa cửa, Tiêu Chiến lên lầu và trở về phòng.

Thay quần áo ở nhà xong, anh mở tủ lạnh, xem một vòng cũng không muốn ăn uống gì, sau đó lại lấy máy tính bảng ra.

Cầm cây bút và nhìn chằm chằm vào màn hình trống một lúc lâu không thể giải thích được, anh mới nhận ra rằng mình hoàn toàn lơ đãng.

Tâm trí của anh sớm đặt trên người hắn mất rồi.

Không biết hắn đi chỗ nào rồi, cũng không hiểu được hắn nói “Công đạo” là ý gì.

Càng lo lắng hơn là có phải hắn sẽ không đến nữa không . . . . . .

Nỗi lòng đã hỗn loạn lại càng thêm lo sợ bất an.

Thẳng đến khi màn đêm bắt đầu buông xuống, di động Tiêu Chiến mới có một tin nhắn mới.
Nhìn hình ảnh đồng phục xe đua quen thuộc trên màn hình, nhịp tim của anh đột nhiên tăng lên.

Mở WeChat, không có văn bản hay giọng nói, Vương Nhất Bác chỉ gửi một tệp âm thanh.

Sau khi nhấp vào, Tiêu Chiến gần như ngay lập tức nhận ra đó là giọng của ai, là một trong hai giọng nữ trong phòng WC chiều nay ở KTV

Cô ta so với lúc nói chuyện phiếm lúc chiều kém hưng phấn hơn rất nhiều, giọng điệu sợ hãi khẽ run: “ Tôi, tôi chưa nói cái gì cả, chính là chỉ nghe nói một ít. . . . . .”

“Cô nghe nói cái gì?” Thanh âm hắn lãnh ngạnh phát trầm, cảm giác áp bách mười phần.

“Chính là Đỗ Á lúc trước đi cao nguyên, đều nói cô ấy. . . . . . và anh . . . . .”

“Liên quan gì tôi!” Thanh âm của Đỗ Á xuất hiện, tức giận tràn đầy, “Từ cao nguyên trở về tôi đã nói tôi không còn cái tâm tư kia. Bây giờ người đàn ông của tôi đang ở đây, các ngươi con mẹ nó còn nói huyên thuyên, tìm đánh ——“

Cô ấy dường như im lặng dừng lại.

“Cô còn nói cái gì nữa?” Vương Nhất Bác lại hỏi.

Một trận nín thở trầm mặc.

“Là. . . . . .” Cô gái mở miệng lại thanh âm càng thấp, càng lúc càng run rẩy, “Tưởng Hiểu Điệp nói lúc trước anh có đi tìm cô ấy. . . . .”

“Nói bậy!” Một giọng phụ nữ đột ngột vang lên, tiếng nói bén nhọn, “Tôi chưa từng nói qua!”

“Chính là cô nói, lần đó ăn khuya, cô nói Bác thần nửa đêm nhắn tin cho cô ——“

“Nói vớ vẩn——“

Cuộc cãi vã đột ngột kết thúc.

Tiêu Chiến cụp mắt thấy đoạn ghi âm đã kết thúc.

Màn đêm ngoài cửa sổ như tràn vào trong chốc lát. Anh ngồi trong bóng tối, tâm trạng và suy nghĩ có choáng váng một lúc.

Có vẻ như anh nên thở phào nhẹ nhõm vì bạn trai không có làm ra chuyện quá giới hạn.

Hắn đã giữ lời hứa với anh.

Nhưng tâm trạng của Tiêu Chiến vẫn không hề thoải mái chút nào.

Anh đã hiểu lầm hắn.

Hướng phát triển của mọi thứ dường như khiến tâm trạng anh trở nên phức tạp hơn.

Tiêu Chiến lấy điện thoại và bật lại màn hình. Trang trò chuyện WeChat vẫn là đoạn ghi âm do Vương Nhất Bác gửi.

Hắn không nói gì cả.

Người đàn ông dường như đang bày tỏ sự bất mãn và phẫn uất bằng sự im lặng. Cũng như là một lời chất vấn thầm lặng dành cho anh.

Tiêu Chiến tâm tình bất ổn.

Anh mím môi, nhấn mở khung đối thoại. Con trỏ lướt qua trong khung hình một cách trống rỗng, đầu ngón tay của anh dừng lại giữa không trung, chậm chạp không hạ xuống . . . . .

Trong lúc sững sờ, một tin nhắn lại xuất hiện.

Chỉ có ngắn ngủn hai chữ:

【 mở cửa 】

Tiêu Chiến hô hấp ngưng trệ, anh còn chưa kịp suy nghĩ thì chân đã chạy đi. Sau khi xuống lầu, anh nhặt áo khoác sau ghế sô pha khoác lên người, bước tới cửa đứng lặng người một lúc mới giơ tay mở.

Vương Nhất Bác một tay đút túi đứng ở cửa, tư thế và vẻ mặt như thường.

Nhưng Tiêu Chiến tinh ý nhận ra có một lớp áp suất thấp mờ nhạt đang bao phủ người hắn. Hắn không nói chuyện, chỉ không tiếng động mà bước vào khung cửa, lặng nhìn anh.

Đôi mắt đen hơn bóng đêm, còn sâu hơn nước.

Tiêu Chiến mấp máy môi. Anh rất muốn nói điều gì đó, nhưng cũng không biết phải nói gì.

Hiện tại, cái gì cũng đều nói không được. . . . . .

Hai người không nói chuyện. Gió lạnh đêm đông lướt qua vách tường, Tiêu Chiến khẽ rùng mình.

Qua một hồi lâu, Vương Nhất Bác cúi đầu mở miệng: “Ghi âm nghe xong chưa?”

Anh ôm lấy cánh tay, “Ừm” một tiếng

“Công đạo như vậy ——“ hắn ngừng lại, chậm rãi nhìn anh, “Em vừa lòng chưa?”

Tiêu Chiến: “. . . . . .”

Trái tim Tiêu Chiến như có một đôi bàn tay vô hình nào đó nắm lấy một cách nặng nề.

Đau lòng, chột dạ.

Anh nuốt khan khó khăn nói: “Em không ngờ rằng tất cả bọn họ đều đang nói bừa. . . . . .”

“Không phải em không ngờ.” Hắn bình tĩnh nói.

“Mà là em không tin anh.”

Tiêu Chiến cả người chấn động, giật mình ngước mắt lên.

Vương Nhất Bác cũng đang thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt đặc biệt chăm chú.

“Mấy người xa lạ chỉ nói vài câu em liền tin sao? Trước khi nghi ngờ anh, em còn không định nói cho anh biết.”

Thanh âm yết hầu hắn lăn xuống rõ ràng.

“Tiêu Chiến, em căn bản không tin anh.”

Anh cắn môi dưới, không biết chống đỡ làm sao.

Vương Nhất Bác một câu nói trúng đích. Kỳ thật cho tới nay, anh đối với hắn khuyết thiếu một phần tín nhiệm.

Cho dù đó là do đánh giá của những người xung quanh, ấn tượng định kiến của anh về hắn, hay cái bóng kéo dài của gốc gác gia đình, hay tính khí vốn đã nhạy cảm của mình, tóm lại anh chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn yên tâm trong mối quan hệ này.

Thẳng đến giờ phút này, Tiêu Chiến tựa hồ mới bắt đầu giật mình, thì ra cảm giác an toàn trong tình yêu, không thể toàn bộ đều trông cậy vào đối phương mang tới, còn do chính bản thân mình. . . . . .

Vương Nhất Bác khẽ thở dài, hắn như rơi vào trong không khí lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

“Rốt cuộc anh phải làm sao bây giờ, làm sao em mới bằng lòng tin tưởng anh?”

Hắn nhẹ nhàng hỏi anh, không phàn nàn hay tức giận mà chỉ tỏ ra bất lực.

“Ngay cả trái tim anh cũng trao cho em rồi.”

Tiêu Chiến trong mắt căng thẳng, ngực dồn dập phập phồng một chút, muốn nói lại thôi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khuôn mặt im lặng của anh một lúc, sau đó tự giễu giật giật khóe miệng.

Hắn không nói nữa xoay người rời đi.

Vừa định giơ tay mở cửa, cổ tay áo đột nhiên bị nắm lại từ phía sau.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy Tiêu Chiến cúi thấp đầu, đờ đẫn đứng ở chỗ cũ, một cánh tay cứng ngắc nâng lên, gắt gao ôm lấy tay áo hắn.

Những ngón tay nhỏ lạnh lẽo ngập ngừng nắm lấy đầu ngón tay.

“Em xin lỗi. . . . . .”

Giọng chàng trai như muỗi kêu truyền vào tai, khiến trong mắt hắn nổi lên từng đợt sóng.

Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu trà ướt át trong màn đêm giống như tấm gương nhỏ phản chiếu.

“Em xin lỗi.” Anh nói lại một lần. Thanh âm vẫn rất nhỏ nhưng rõ ràng hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác ánh mắt cùng yết hầu khẽ động, thần sắc đồng thời hòa hoãn nhẹ nhàng hơn không ít.

“Vậy anh hỏi em ——“

Hắn bình tĩnh nhìn bạn trai, trầm giọng: “Từ trước đến giờ anh chỉ có một người là em, em có tin không?”

Tiêu Chiến gật đầu: “Tin.”

Lại gật đầu lần nữa “Em tin tưởng anh.”

Nói xong, anh tiến lên một bước, hai cánh tay mảnh mai chậm rãi ôm lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực rắn chắc. Một mái tóc ngắn ập vào, giống như mèo con nhẹ nhàng cọ cọ hai cái, tâm tình hắn cũng bị anh ôm đến mềm mại theo.

Giọng nói Tiêu Chiến nhẹ nhàng, trở nên rầu rĩ: “Từ nay về sau em sẽ tin tưởng anh . . . . .”

Vương Nhất Bác giật mình.

Hắn nghe rõ ràng sự thất bại thảm hại của mình, chỉ cần một câu của anh hắn liền buông lỏng.

Thấy bạn trai nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Chiến có chút bất an, đưa hai tay lên ôm lấy cổ hắn. Anh ngẩng khuôn mặt lấp lánh lên nhìn, đột nhiên kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Hàng mi ươn ướt của anh nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi hắn, âm cuối còn có chút nức nở, so với lông mi có khi còn mềm mại hơn:

“Ca ca, anh đừng giận nữa được không?”

...............

Hú hồn chưa....tưởng đâu có ngược nhẹ....ai dè vẫn tiếp tục ăn cẩu lương 😅

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net