Chương 5: Bị trêu chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả áp khâm Tiêu Chiến cũng ném lại mà chạy ra ngoài. Mặt mũi mất hết rồi còn cần áp khâm làm gì cơ chứ. Đi đứng thế nào, lại vừa lúc đụng phải Giang Ngư mới từ cầu thang đi lên.

Trong tay Giang Ngư còn cầm nửa quả bắp, thấy Tiêu Chiến từ phòng một người đàn ông chạy ra, cậu cũng sợ ngây người: "Tiêu, Tiêu Chiến. . . . . . ? ?"

Trở lại phòng mình, Tiêu Chiến tựa vào cửa đứng hồi lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhịp tim vừa mới ổn định, Giang Ngư đã đột ngột bước vào. Nghe anh kể xong chuyện phát sinh từ đầu đến cuối, Giang Ngư lại có chút buồn cười. Cậu mím chặt môi cố nhịn, cảm thán nói: " Làm sao. . . . . . lại khéo như vậy được nhỉ!"

Tiêu Chiến rũ mi, cũng tự hỏi trong lòng. Đúng vậy, sao lại khéo vậy được. Đến tận giường người ta thật sự đã là một lời khó giải thích, vậy mà này còn xém chút nữa "củi khô bốc cháy".

Giang Ngư đưa cho anh ly nước, bĩu môi tiếp tục gặm bắp: "Ai da, diễm ngộ của tớ tan biến rồi. Không nghĩ đến anh ta là tra nam!"

Cậu nhăn mặt nhíu mày, hỏi: "Cho nên tối qua anh ta cùng cô gái kia ngủ với nhau, kéo quần lên liền không nhận? Hay nói cách khác là . . . . . anh ta còn có tình nhân khác nữa?"

Tiêu Chiến bưng ly nước nhấp một ngụm, không biết vì sao anh không muốn đề cập đến chuyện này cho lắm.

"Đều có khả năng."

Lúc cô gái kia chất vấn cũng nói ra vài cái tên khác, cũng không biết có phải đều là món nợ tình yêu của hắn ta hay không. Tình nhân bên người thay đổi như nước chảy. Nhưng cũng không ngạc nhiên.

Loại đàn ông này đều như vậy sao?

Bộ dạng đẹp trai, dáng người cao ráo, còn có chút nổi tiếng thì đã đủ khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc lái xe lại cool ngầu, cười một chút hormone nam tính sẽ tung bay bốn phía.

Biết rằng hắn ta đào hoa chỉ thích chơi đùa, biết rõ đến gần sẽ tổn thương nhưng luôn có những người nghĩ rằng mình sẽ là ngoại lệ, là đặc biệt.

Giang Ngư tấm tắc lắc đầu, hừ một tiếng: "Không tuân thủ nam đức, coi chừng gãy vài cái xương! Cách hắn ta xa một chút là được rồi, may mắn chúng ta cũng sắp rời đi."

Cậu lại hỏi Tiêu Chiến: "Nhưng áp khâm của cậu thì làm sao bây giờ ?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Bỏ đi."

Anh cũng không muốn bị hắn ta trêu chọc lần nữa. Anh cũng trêu chọc không lại kiểu đàn ông như vậy. Giang Ngư nói đúng, cách hắn ta xa một chút là được rồi. Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau.

**

Thu xếp xong hành lý, nhân viên đoàn phim đưa Tiêu Chiến cùng Giang Ngư xuất phát.

《 Mật thám hoa hồng 》 là phim xuyên không, nam pháp y thời hiện đại xuyên đến làm đại nam chủ thời dân quốc. Bởi vì có yếu tố thần quái, không được phê duyệt chiếu truyền hình nhưng là phim được đầu tư cấp S, hơn nữa nam chính cũng là đỉnh lưu, phương diện chế tác cũng rất công phu. Bằng không cũng sẽ không chạy đến nơi có độ cao 4000m, dùng cảnh thật để quay chụp.

Xung quanh khu quay phim chỉ có duy nhất 1 khách sạn 5 sao, Tiêu Chiến cùng nam chính Hứa Dịch gặp mặt tại đây.

Không ngờ Hứa Dịch rất thân thiện, buông kịch bản cùng Tiêu Chiến nói chuyện không ngừng: "Anh thiết kế sườn xám rất đẹp lại vừa người! Chụp diễn đi lại đứng lên rất thoải mái". Nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến thanh nhã ôn nhuận, vẻ mặt Hứa Dịch kinh ngạc khó nén: "Tôi vốn tưởng là vị sư phụ già nào đó, không nghĩ tới. . . . . . Nghe nói anh chỉ cần nhìn ảnh chụp là có thể biết số đo, thật là lợi hại."

Tiêu Chiến cười lắc đầu. Thật ra bà ngoại còn nói công phu của anh chưa đến nơi đến chốn. Có cái gọi là "Ba năm nhập môn, năm năm kiến thức, mười năm xưng vương ", anh mới ngoài hai mươi tuổi, còn chưa đạt đến mức tinh luyện.

Hứa Dịch sờ bộ sườn xám vải nhung đen trên người, thấp giọng: "Nói thật, bởi vì diễn phim này phải mặc sườn xám, lúc trước tôi do dự rất lâu cũng không dám nhận, sợ mặc sườn xám không được đẹp."

Là sao nam lưu lượng hạng nhất, nhan sắc khẳng định không ai chê cười, nhưng vóc dáng Hứa Dịch vẫn luôn có người lên án. Nam diễn viên dáng người hầu như đều phải mảnh khảnh như tờ giấy vì qua ống kính nhìn sẽ mập lên 10 cân. Hứa Dịch lại trời sinh dáng người hơi tròn, bắp tay còn có chút thô. . . . . . Mỗi lần đi thảm đỏ đều như bị "xử tử" công khai. Không nghĩ tới lần này quay phim mặc sườn xám hiệu quả lại vô cùng kinh diễm. Phòng làm việc nhanh chóng phát ảnh PR rộng rãi, fans hạnh phúc, náo loạn không sao kể xiết, tag "Hứa Dịch mặc sườn xám" còn lên top hotsearch.

Hứa Dịch quả thực là thoát thai hoán cốt, đạo diễn đã quyết định đặt thêm phục trang sườn xám, còn suốt đêm mời nhà thiết kế đến đoàn phim làm cố vấn.

Tiêu Chiến hiểu rõ cười, giải thích: "Nhiều người nghĩ chỉ có dáng người thật đẹp hoặc chỉ có phụ nữ mới mặc được sườn xám, nhưng thật sự là không phải, bình tài sườn xám thật ra dáng người nào mặc cũng sẽ đẹp cả."

Hứa Dịch hỏi: "Bình tài sườn xám vẫn là sườn xám truyền thống đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu "Đúng vậy, sườn xám có thể sửa đổi. Chúng tôi may quần áo phù hợp với người mặc và tôn trọng đặc điểm cơ thể họ. Sườn xám sẽ làm ôm dọc theo đường cong của cơ thể. Sườn xám phải như một lớp da dung hòa với dáng người. Tuy là nhân tạo nhưng phải tựa thiên khai."

Tâm tình Hứa Dịch rõ ràng kích động hơn, anh ta nắm cổ tay Tiêu Chiến : "Tôi muốn đặt làm thêm vài bộ cho mình, mặc thường ngày hay chính thức đều cần."

Hứa Dịch đánh giá bộ "thu hương lục" trên người Tiêu Chiến: "Anh mặc bộ này rất đẹp! Nhà anh hẳn là còn có rất nhiều kiểu dáng khác nữa?"

"Có." Tiêu Chiến trả lời, dừng một chút lại nói, "Nhưng năm nay số lượng đặt trước đã sắp đầy, có thể cậu phải đợi hơi lâu."

Hứa Dịch sửng sốt, muốn hỏi Tiêu Chiến có thể châm chước ưu tiên thiết kế trước cho mình không, thêm tiền cũng không sao, nhưng nghĩ nghĩ lại nhớ tới giá khởi điểm làm 1 bộ đã là 1000 đô , mấy người khách kia phỏng chừng đều là người không thiếu tiền. Cậu sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề!".

Tiêu Chiến quay đầu lại ý bảo Giang Ngư lấy IPad ra đưa cho Hứa Dịch.

Hứa Dịch lật xem album vô vàn các kiểu dáng sườn xám, khẽ "Ồ" một tiếng: "Mỗi kiểu sườn xám, đều có tên! Thanh lam, nguyệt thượng, tình mi, thủy vân thân. . . . . . chậc, đều rất lịch sự tao nhã!"

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Sườn xám như ngọc, mỗi kiện sườn xám đều có tính cách và khí chất riêng, giống như người vậy."

Hứa Dịch ngẩng đầu, nhìn chàng trai đang ngồi chính giữa sofa.

Khi ngồi xuống cũng không tùy tiện giống người khác, mà rất tự nhiên hất nhẹ vạt sau sườn xám ra sau đó mới ngồi. Động tác thoạt nhìn rất đẹp mắt, còn thực sự thong dong. Dáng vẻ này, chính là tao nhã từ xương cốt.

Hứa Dịch lập tức hiểu được ý tứ câu nói vừa rồi.

Sườn xám như ngọc. Công tử như ngọc.

Thì ra, sườn xám không phải quần áo mà là khí chất toát ra từ thân thể.

Hứa Dịch quay đầu nói với quản lý: "Quách Tả, giúp tôi nói với đoàn phim đặt phòng nghỉ cho Tiêu lão sư cùng bạn ngay cạnh phòng tôi. Mấy ngày nay tôi muốn học chút lễ nghi, dáng vẻ khi mặc sườn xám." Quản lý đương nhiên đáp ứng. Cũng chưa để Tiêu Chiến có cơ hội từ chối đã trực tiếp gọi người mang hành lý của bọn họ sang phòng bên. Phòng có hai gian phòng ngủ, phòng khách đầy đủ tiện nghi, còn có cửa sổ trong suốt cao từ sàn lên đến trần.

Đi đến cửa sổ sát đất vén rèm cửa ra, không biết vì sao Tiêu Chiến lại nghĩ đến cảnh tượng tối qua anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ: Không khí ồn ào, moto chạy như bay, giữa ngón tay người đàn ông lập lòe điểm đỏ, còn có sương khói dày đặc sau lưng, dáng vẻ phóng khoáng thoải mái không hề kiềm chế.

Chớp mắt mấy cái kéo hồi ức trở về, anh cúi đầu nhìn Hứa Dịch đang rời khỏi khách sạn bắt đầu công việc. Nam diễn viên quấn khăn choàng bên ngoài sườn xám, bên cạnh là trợ lý cầm ô, xung quanh là vệ sĩ.

Giang Ngư "Ồ" ngạc nhiên: "Thế trận lớn như vậy sao. À nhớ ra rồi, lúc trước có hot search, thời gian khi Hứa Dịch chạy roadshow quảng cáo cho một bộ phim, đã có người đàn ông lạ mặt bất ngờ lao lên sân khấu ôm anh ấy cầu hôn khiến Hứa Dịch rất sợ hãi. Hình như sau đó gã ta còn theo dõi anh ấy nên an ninh bây giờ càng nghiêm ngặt hơn ".

Lần đầu Tiêu Chiến nghe có chuyện như vậy, cũng tưởng tượng được là đáng sợ thế nào: "Chắc là fans cuồng đến điên rồi đi!"

Giang Ngư lắc đầu: "Đó mà fans cái gì, tớ thấy đó chính là người đàn ông biến thái đáng khinh."

Hai người hàn huyên bát quái vài câu sau đó bắt đầu dỡ vali lấy hành lý đồ đạc này nọ bắt đầu công việc.

Mới đến một lát Tiêu Chiến lại muốn uống trà sữa, phải gọi anh là một con nghiện trà sữa. Nhớ tới lúc vào cửa khách sạn nhìn thấy đối diện có tiệm trà sữa, anh nói với Giang Ngư: "Tớ muốn đi xuống dưới mua trà sữa, cậu uống gì không?"

"Tớ muốn trà nho! Phải thêm một lớp kem phô mai nữa!"

Tiêu Chiến mang khẩu trang, vừa xuống lầu vừa sử dụng điện thoại xem món. Chắc do ở nơi xa xôi nên quán này không có nhiều khách. Khi anh bước vào, chỉ có một người đàn ông cao lớn đứng trước quầy. Cậu ta với tay lấy đồ uống, hình xăm moto sặc sỡ trên cánh tay rất bắt mắt.

Quay lại nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu ta sững sờ: "A anh không phải là chàng trai kia sao?"

Tiêu Chiến cũng sửng sốt lập tức cúi đầu né tránh. Phương Khôn Đằng vô tội chớp mắt nâng tay gãi gãi đầu, cầm theo trà sữa rời đi.

Bên ngoài cửa hàng, đối diện đường cái có hai chiếc moto đường cong sắc bén đang đậu. Người đàn ông mặc áo khoác đen ngồi bên xe, hai chân mở rộng đặc biệt có cảm giác tồn tại.

Phương Khôn Đằng chạy tới: "Bác ca Bác ca! Anh đoán xem em mới vừa thấy ai ?"

Vương Nhất Bác thản nhiên liếc nhìn. Không cần hắn đoán, đáp án đã tự đưa đến cửa.

Người chuẩn bị băng qua đường, Tiêu Chiến mặc "thu hương lục" đang đẩy cửa thủy tinh, xinh đẹp như tranh vẽ chầm chậm từ cửa hàng đi ra.

Cùng với mấy loại sườn xám hận không thể xẻ thật sâu của phụ nữ, của Tiêu Chiến chỉ xẻ vừa thấp dưới đầu gối, kín đáo thêm một chiếc quần lụa mỏng ôm gọn đôi chân. Cũng chỉ khi thấy anh, Vương Nhất Bác mới hiểu được, không phải cứ mặc lộ càng nhiều mới là đẹp. Xẻ tà thấp, vừa di chuyển đùi bị sườn xám bao lấy ẩn hiện, dáng người thanh thoát lưng ra lưng eo ra eo. Có vẻ như giấu diếm nhưng thật sự là đẹp đến không thể nào che được.

Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng trên người anh không nhúc nhích, hắn hỏi Phương Khôn Đằng: "Mới vừa nãy em ấy cũng thấy mày sao?"

"Thấy chứ! Không biết vì sao gặp em lại giống như thấy quỷ, em chào hỏi cậu ấy cũng không thèm để ý đã quay đầu đi ngay ."

Vương Nhất Bác liếm liếm môi, cúi đầu cười nhẹ. Không phải sợ nhìn thấy Phương Khôn Đằng, là sợ thấy hắn mới đúng.

Muốn trốn hắn ngay cả áp khâm cũng không cần lấy lại.

Lại nhìn lần nữa, Vương Nhất Bác thấy một chiếc ô tô màu xám đậu trước người Tiêu Chiến, thân ảnh anh hoàn toàn bị chắn mất. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe đã phóng đi nhanh chóng.

Nam nhân mặc sườn xám đã biến mất.

Ly trà sữa lật úp nơi anh vừa đứng, lớp kem sữa trắng kéo theo một vệt dài trên đường nhựa.

Không khí dường như đông đặc lại.

"! ĐM, ĐM " Phương Khôn Đằng sợ hãi kêu ra tiếng, cậu ta dường như không tin vào mắt mình: "Vừa rồi cậu trai kia. . . . . là bị kéo lên xe? ! ĐM bọn họ dám bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt sao?!"

"Không đúng không đúng. . . . . . Bác ca anh nói xem, không phải là Đỗ Á tìm người làm chứ? Hôm nay cô ta làm cửa phòng khách sạn nhà em-- Bác ca!"

Phương Khôn Đằng còn chưa nói xong đã thấy Vương Nhất Bác lên xe, vặn tay lái một cách thô bạo. Chiếc mô tô hạng nặng màu xám bạc, ầm vang lao đi như một con thú hung hãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net