Chương 52: Trả giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến hoàn toàn bị Trần Chí làm cho sửng sốt.

"Ông buông tay ra !" Anh hô lớn, một bên cố gắng giãy ra, "Ông buông ——"

Trần Chí làm như không nghe thấy anh nói.

"Tiểu Niên, tiểu Niên! Con là con trai của ta!" Cử chỉ ông ta điên rồ lặp đi lặp lại mấy câu nói đó,
"Con nói không có quan hệ. . . . . . Ta không có con trai thì ta cái gì cũng không có! Cái gì cũng không..."

Ông nắm lấy hai vai Tiêu Chiến chặt như kìm sắt, đầu ngón tay cắm sâu vào lớp bông sườn xám.

Tiêu Chiến ăn đau nhíu mày, giãy dụa tức giận: "Ông điên rồi sao? !"

Nhìn gân xanh trên cổ và đôi mắt đỏ tươi đáng sợ, da đầu anh run lên một trận.

Người này điên rồi.

Ông ta tuyệt đối bị điên rồi!

"Buông tay!" Anh toàn lực giãy dụa, "Tôi phải báo cảnh sát ——"

"Cháu trai!"

Tiêu Chiến quay đầu, thấy bà ngoại từ nhà chính kinh hoàng chạy đến.

Nhìn thấy hành động của Trần Chí, Tiêu Hồng Hạnh vô cùng sợ hãi: "Súc sinh, mày muốn làm gì? !"

Bà lão chạy tới đẩy mạnh cánh tay Trần Chí: "Buông tay, mày buông tay! Không được chạm vào!"

Trần Chí đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Hồng Hạnh, giống như một con linh cẩu ngửi được mùi máu, mũi ông ta run rẩy.

"Là bà. . . . . ." Ông ta đột nhiên hướng về phía Tiêu Hồng Hạnh rống to, " Bà già chết tiệt! Chính là bà!"

Trần Chí buông Tiêu Chiến ra, đưa hai tay bóp cổ Tiêu Hồng Hạnh.

"Chính là bà! Lúc trước là bà đuổi tiểu Nhiễm đi!"

Tiêu Chiến kêu sợ hãi một tiếng: "Bà ngoại!"

Anh vươn tay ra nắm lấy tay người đàn ông: "Ông buông bà ——"

Chưa kịp nói xong Trần Chí đã hất tay anh ra. Sức mạnh của ông ta thật đáng kinh ngạc, không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài suy nhược kia. Tiêu Chiến bị ông ta hất ngã xuống đất, đầu đập vào mép bàn đá phía sau. Trong vài giây, anh đưa tay ôm đầu, không thể phát ra tiếng nào, bên tai chỉ còn nghe ù ù.

Tiêu Chiến nhìn thấy những vì sao, một số hình ảnh xa xưa mà anh nghĩ rằng mình đã quên mất đột nhiên tràn về trong tâm trí:

Một người phụ nữ đang khóc, một người đàn ông say rượu, chính mình cuộn người nằm trên ghế sô pha.

Anh thấy họ cãi nhau và nhìn ông ta cầm lấy tách trà trên bàn đập vào mặt người phụ nữ . . . . . .

Anh mở mắt và xòe tay đang che đầu ra —— trong lòng bàn tay đang dính máu. . . . . .

"Bà già chết tiệt!"

Tiêu Chiến kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Chí đẩy bà ngoại ngã xuống đất. Bà cụ thân thể gầy yếu té ngã, mất đi phản ứng nằm bất động.

Trần Chí nhìn chằm chằm, vẻ mặt hoàn toàn vặn vẹo, không chút lý trí: "Chính là bà!"

"Lúc đó tôi quỳ xuống cầu xin, bà cũng không đồng ý để tiểu Nhiễm và tôi ở bên nhau! Là bà bức ép chúng tôi đi!"

Ông ta phát cuồng rống to, nhưng những gì ông ta nói rất rõ ràng: "Bà . . . . . Tiểu nhiễm đã trở về, khóc lóc cầu xin nhưng bà cũng không nhận cô ấy!"

"Bà mắng cô ấy, ức hiếp cô ấy. . . . . ." Đôi mắt ông ta trừng to, "Tôi phải giết bà! !"

"Bà ơi!" Tiêu Chiến vội vàng vội vàng chống tay xuống đất lảo đảo đứng dậy.

"Con đừng lại đây!" Tiêu Hồng Hạnh lập tức ngăn cản cháu trai, "Con đi mau! Nó điên rồi . . . . . ."

Trần Chí quay đầu nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì. Ngay sau đó mắt ông ta dừng lại, đáp xuống bể cá lớn dưới gốc cây thu hải đường. Thấy ông ta chạy đến phía bể cá, Tiêu Chiến tranh thủ muốn đỡ bà đứng dậy.

"Mặc kệ ta." Tiêu Hồng Hạnh lắc đầu, "Con đi mau! Đi gọi điện thoại, mau báo cảnh ——"

Tiếng nói của bà đột nhiên ngừng, sắc mặt đại biến.

Theo ánh mắt của bà Tiêu Chiến thấy Trần Chí nhặt tấm gỗ phía trên bể cá lên, tấm ván mà họ dùng để che chắn cho bể cá khỏi gió và tuyết vào mùa đông, một mảnh hơn nửa mét vuông, dày hơn lòng bàn tay.

Nhìn thấy ông ta mang theo một tấm ván gỗ với khí thế giết người xông đến, Tiêu Chiến trong lòng hốt hoảng một tiếng, lập tức đứng dậy đến trước mặt bà ngoại che chắn.

"Làm gì vậy ——"

"Con tránh ra!" Trần Chí đẩy anh ra, ánh mắt đầy bệnh hoạn và điên cuồng.

"Hôm nay ta nhất định phải giết bà già chết tiệt này!"

Nhìn thấy ông ta giơ tấm ván gỗ lên định đánh đến, Tiêu Chiến không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng ôm lấy, dùng thân mình che chở cho bà.

"Cháu . . . . ." Tiêu Hồng Hạnh khẽ run lên.

Tiêu Chiến vô thức vươn tay che đầu bà, nghiêng đầu nhắm chặt mắt.

Không như dự đoán, tấm ván gỗ không có đập xuống, thay vào đó là một tiếng kêu của Trần Chí.

Tiêu Chiến mở mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy Trần Chí bị đạp ngã xuống đất.

Phía sau ông ta, có một người đang bước đến, mặc một bộ đồ đen gần như dung hòa với màn đêm, mang theo một cảm giác nặng nề và áp bức.

Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trên mặt đất, hàm cắn chặt, con ngươi đen như bốc hỏa. Hắn nhặt tấm ván gỗ trên mặt đất lên, không nói lời nào đã đập xuống người Trần Chí một cái.

Rầm một tiếng, thanh âm tấm ván gỗ nứt gãy khiến người ta giật mình. Trần Chí vừa định đứng dậy đã bị đạp lại xuống đất, đau đớn rên rỉ.

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ áo sau, đập đầu ông ta xuống bàn đá. 'Đông' một tiếng, kèm theo sau đó là giòn giã của tách trà rơi vỡ trên mặt đất.

Trần Chí chật vật cử động tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trũng sâu của hắn: "Mày là ——" Chưa kịp nói xong, Vương Nhất Bác đã liền vung tay một quyền đấm vào mặt ông ta.

Tiếp theo, Trần Chí lại bị Vương Nhất Bác bóp cổ.

"Đừng đánh nữa." Tiêu Hồng Hạnh vội vàng nói, bà hơi đẩy Tiêu Chiến dịch ra "Mau, mau bảo Tiểu Bác dừng tay đi con, không cần làm lớn chuyện!"

Tiêu Chiến như trong mộng mới tỉnh lại.

"Vương Nhất Bác!" Anh từ dưới đất đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng, "Anh đừng đánh nữa. . . . . ."

Vương Nhất Bác lại một quyền đánh vào bụng Trần Chí.

Với một cú đấm cực mạnh đó, Tiêu Chiến thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng va chạm của xương thịt. Trần Chí hoàn toàn không có sức đánh trả, ôm đầu co rụt lại trên bàn đá, bất động.

Mắt thấy bạn trai lại cử động cánh tay, hai mắt đỏ hoe, Tiêu Chiến vội vã ôm lấy hắn từ phía sau: "Vương Nhất Bác ! !"

"Anh không cần đánh ông ta nữa !" Anh nói lớn vào lưng hắn, phát ra tiếng khóc nức nở.

Lưng Vương Nhất Bác cứng đờ, bàn tay đang giơ nắm đấm định đánh tới bỗng chốc dừng lại, như thể sức lực đã bị rút cạn. Hắn quay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Chiến, vươn tay ôm anh vào lòng.

Rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc của hắn, những giọt nước mắt kiềm chế trong một đêm này của anh dường như đã tìm được tổ ấm, lã chã rơi xuống không ngừng.

Nhìn thấy anh khóc, Vương Nhất Bác vội đưa tay lên lau nước mắt trên mặt anh, trong lòng tràn đầy bất lực và xót xa.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. . . . . ."

Đều do hắn.

Trách tại hắn đến chậm.

Trách hắn không bảo vệ được cho anh. . . . . .

Tiêu Chiến lắc đầu, mặt vẫn chôn trong ngực hắn, thanh âm rầu rĩ: "Anh không cần đánh ông ta nữa . . . . . ."

Anh rút khỏi vòng tay của bạn trai.

"Đánh nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra." Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt màu trà rưng rưng nước mắt, "Em không muốn anh gặp rắc rối vì một người như vậy..."

Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh: "Được."

Hắn lại nhìn sang người đàn ông đang cuộn mình dưới bàn đá, đôi mắt đen thâm thúy khó lường.

"Anh không đánh ông ta nữa."

Tiêu Chiến mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi người, từ trên mặt đất nhặt lên cái gì.

Đó là một miếng tách trà bị vỡ.

Hắn cầm lấy mảnh sành sứ vỡ vụn, ánh mắt u ám đi về phía bàn đá.

Trần Chí cảnh giác trừng mắt "Mày, mày muốn làm gì? !"

Tiêu Chiến cũng cả kinh: "Vương Nhất Bác"

Trần Chí đột nhiên kêu thảm thiết ra tiếng.

Mảnh sứ vỡ đâm sâu vào đầu gối phải của ông ta, góc nhọn không thương tiếc rạch một vòng tròn.

Vương Nhất Bác khóe môi hơi nhếch.

"Ông đã làm em ấy bị thương thì phải trả giá gấp bội!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net