Chương 6: Em nghĩ tôi là lưu manh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến bị bịt miệng kéo lên xe, đại não anh trống rỗng một lúc. Bị ném tới ghế sau, ngồi cùng với hai người đàn ông hoàn toàn xa lạ, bọn họ điên cuồng nhấn ga, chở anh về phía ngược lại với đường trở về khách sạn. Cho đến khi người đàn ông ngồi ghế phụ lái quay đầu lại thấy mặt Tiêu Chiến sau lớp khẩu trang. Hắn ta nhanh chóng vỗ vỗ bả vai người bên cạnh: "Lão Miêu, lão Miêu! Hình như không đúng ? !"

Người đàn ông lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt cũng thay đổi.

"Đm! Mắt mày mù hay sao, lầm người rồi ! Đây không phải là Tiểu Hứa!"

"Không phải mày nói mặc sườn xám sao! Bây giờ đều mẹ nó mang khẩu trang, tao làm sao phân biệt được người nào là người nào!"

"Mẹ nó, mày chính là đồ vô dụng!"

". . . . . ."

Tiêu Chiến ở phía sau nghe thấy, cuối cùng hiểu được: hai người kia, hẳn là người đàn ông biến thái vẫn theo dõi quấy rầy Hứa Dịch.

Trước khi anh đến đoàn phim, khách sạn kia ngoại trừ Hứa Dịch cũng không có người nào mặc sườn xám. Anh và Hứa Dịch vóc dáng tương tự, tình hình bệnh dịch căng thẳng ai nấy đều mang khẩu trang, vì thế xui xẻo thế nào Tiêu Chiến đã bị bắt nhầm lên xe. . . . . .

Sau khi phản ứng lại, anh cũng không phát ra tiếng mà chậm rãi kề sát cửa xe, thử thăm dò kéo xuống. Nhưng cửa bị khóa! Cửa sổ phía sau bị chắn lại không nhìn thấy gì. Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài từ kính chắn gió phía trước, họ lái xe rất nhanh. Xung quanh trống trải, hẻo lánh, thậm chí có những con đường đã trở thành đường đất. Tiêu Chiến không nói một lời, mới vừa lặng lẽ nhặt điện thoại dưới chân lên, hai người đàn ông đang tranh cãi ở hàng ghế đầu bỗng im bặt, cùng nhau nhìn vào gương chiếu hậu.

Tiêu Chiến vừa cởi khẩu trang ra, dường như khiến bọn họ phát hiện điều bất ngờ. Hai người nhìn nhau trao đổi cái nhìn đầy ẩn ý.

Trái tim anh thắt lại, lập tức trở nên cảnh giác, có vẻ như cho dù là bắt sai người, họ cũng không định để anh đi. Anh nghiến răng, nhanh chóng mở khóa điện thoại, bấm gọi 110.

Chưa kịp bấm gọi thành công, người đàn ông ngồi ghế lái phụ bất ngờ chồm tới giật lấy điện thoại: "Yêu tinh, mày muốn gọi cảnh sát sao." Trong lúc đó, bên ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, mấy người đàn ông lên tiếng mắng chửi.

Thân xe mãnh liệt xóc nảy, Tiêu Chiến mất thăng bằng bị va đập mạnh vào cửa xe. Đột nhiên, có tiếng ầm vang nổ lớn lấn át tất cả ồn ào.

Tiếng gầm của động cơ, bay từ sau ra trước gần như trong tích tắc, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng người lái xe hét lên và phanh gấp: "Đm-"

Lốp xe trên mặt đất ma sát ra tiếng vang chói tai, anh giãy dụa ngồi dậy. Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tim anh đập kịch liệt dữ dội, thế nhưng lại có loại cảm giác kinh hỉ cùng rung động.

Một chiếc moto màu xám bạc phanh gấp đang áp sát xe oto bọn họ, mãnh liệt chắn ngang đường đi. Người đàn ông ngồi trên xe nâng tay tháo kính bảo hộ, lộ ra đôi mắt đen thăm thẳm. Ánh mắt sắc bén, toát ra khí lạnh. Hắn không nói lời nào, dùng đèn xe khiêu khích chói thẳng vào bọn người ngồi ghế trước oto. Bên trong xe người đàn ông cầm lái bị bất ngờ, mắt chu xót không mở ra được, gã ta quay đầu lại lắc lắc mặt rống lên với Tiêu Chiến: "Sao lại thế này! Bạn trai mày là cảnh sát sao? !"

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, gã đã hung tợn hướng về phía trước kêu gào: "Tránh ra! Cút! Tin tao tông chết mày không!". Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, lỗ mãng vứt mắt kính bảo hộ xuống, oanh oanh mở động cơ. Chiếc moto phóng tới trước đầu ôtô nhưng tốc độ không hề giảm, đầu xe to lớn nghiêng hẳn về phía trước như lưỡi dao sắc lẹm đập vào cửa kính - một tiếng "bốp", kính chắn gió vỡ tung.

Vương Nhất Bác lái xe trực tiếp áp lên đỉnh. Ôtô nhất thời giống như món đồ chơi bị nghiền áp biến dạng, kịch liệt lay động. Bên trong xe, Tiêu Chiến ôm lấy đầu co người lại thất thanh kêu sợ hãi, nhưng lại không nghe được tiếng kêu của chính mình. Vì âm thanh hai người đàn ông phía trước la hét còn to hơn anh gấp bội. Vương Nhất Bác nhảy xuống đất, dùng cùi chỏ gọn gàng lưu loát đánh nát kính xe, đưa tay mở cửa.

Hắn bế Tiêu Chiến lên, lại đem anh vác ở trên vai. Sườn xám anh bị động, quần lụa mỏng rách toạc mà xốc lên xiêu vẹo, bắp đùi trắng nõn kề trên ngực hắn lộ ra ngoài.

Tiêu Chiến cúi đầu kêu một tiếng, muốn kéo vạt áo che chắn, kết quả duỗi tay ra lại sờ trúng cơ ngực săn chắc của hắn. Vương Nhất Bác kéo áo khoác giúp anh che chân, bàn tay vừa chạm phải chân anh, cảm giác mềm mại làm cho hắn thiếu chút nữa tuột tay. Lòng bàn tay hắn bỗng căng thẳng, ôm chặt người trên vai thêm chút nữa. Phía sau lưng còn rõ ràng cảm giác được lồng ngực phập phồng đang áp vào.

Người đàn ông ngồi ghế phó lái mở cửa xe, từ bên trong mang theo cờ lê đi tới. Vương Nhất Bác tay mắt lanh lẹ, chân dài trực tiếp một cước đạp gã ta té ngã. Bên trong xe ôtô hoàn toàn đại loạn. Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đặt ngồi trên moto, còn mình xoay người ngồi vào phía trước đạp chân ga bỏ đi.

Tiếng gió bên tai phần phật, tóc Tiêu Chiến tung bay trong gió, anh còn ngửi được trong không khí mùi bùn đất. Ngồi trên motor phi nước đại, lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là tốc độ nhanh, hai tay không tự chủ được mà bấu chặt vai Vương Nhất Bác.

Lòng bàn tay cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, ngoại trừ tốc độ gió, còn có nhiệt độ cơ thể của người đàn ông ngồi trước truyền đến, vô cùng mạnh mẽ ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn không nói nên lời.

Motor xóc nảy hai cái, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn của anh lại gắt gao nắm chặt vai hắn. Tốc độ xe dần chậm lại. Vương Nhất Bác tháo găng tay, bàn tay đeo găng da buông thành nắm đấm, lòng bàn tay đưa về phía trước.

Tiêu Chiến chớp mắt, nhìn hắn đang từ từ xòe tay ra. Những cánh hoa màu vàng nhỏ xinh xuất hiện trong tay hắn, đột nhiên lúc này có một con bướm vàng bay lên trên đỉnh đầu sau đó đậu trên đầu vai anh. Cánh hoa không trọng lượng, nhưng lòng Tiêu Chiến lại âm thầm xao động ngứa ngáy. Anh quét đi một cánh hoa trên mi mắt, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước không khỏi nín thở.

Mặt trời đang từ từ buông xuống dọc theo đường chân trời, bọn họ phi nước đại theo hướng hoàng hôn này, không biết từ lúc nào đã lái xe vào một cánh đồng hoa. Nhìn thoáng qua, cánh đồng đầy hoa hướng dương cao gần bằng người đang nở rộ vô cùng đẹp đẽ. Cánh đồng hoa vàng rực được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, Tiêu Chiến đứng ở nơi đây như thể anh đã vô tình bước vào thế giới thần tiên lộng lẫy, cảm giác bất ngờ, ngẩn ngơ.

Giống hệt như cảm giác lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác lái motor đến, ngang ngược bá đạo lao tới cứu anh vậy.


**

Mặt trời lặn, tia dư quang cuối cùng cũng bị đường chân trời nuốt hết, xe motor màu xám bạc cũng dừng lại trong bóng đêm. Vương Nhất Bác cầm di động đứng bên cạnh xe, mày rậm nhíu chặt.

Dựa theo bản đồ hướng dẫn, giờ phút này hẳn là phải đi ngang qua một cây cầu sắt mới đúng. Nhưng hiện tại đừng nói cầu, nơi này trước không thôn sau không điếm, nửa bóng người cũng không nhìn thấy. Đây mà là hướng dẫn cái khỉ gì, đúng là cái bản đồ thiếu đạo đức, quên đi. Màn hình lại sáng lần hai, người đàn ông nhíu mày khẽ mắng một câu, buông di động.

Nhìn qua chàng trai trước mặt đang có chút mất tự nhiên sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay. Tóc tai anh rối loạn, sườn xám cũng nhăn nhúm, trên người còn có tầng mồ hôi mỏng. Kích thước eo Tiêu Chiến cũng thật nhỏ, một tay là ôm gọn, khuôn mặt của anh hơi phờ phạc, anh dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn về phía hắn, khoé miệng mím chặt kết hợp nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi kia quả thật rất động lòng người.

Vương Nhất Bác hơi hơi nhíu mi, ngữ khí hòa hoãn hỏi: "Hôm nay vì sao em lại bị bắt cóc thế?". Tiêu Chiến chớp mắt, nhẹ nhàng hít thở thấp giọng giải thích. Thanh âm anh ôn nhu nhẹ nhàng, ngữ khí nhỏ nhẹ đầy cảm giác tủi thân.

Vương Nhất Bác nghe xong quả thực cũng không biết nói gì, chỉ lắc đầu: "Này mẹ nó. . . . ."

Mới đầu hắn nghĩ là do Đỗ Á tìm người trả thù, việc này do hắn khơi mào đương nhiên hắn phải giải quyết.

Không ngờ sự thật lại là như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ban ngày ban mặt có người bị bắt cóc trước mắt lý nào lại ngoảnh mặt làm ngơ. Vương Nhất Bác liếm liếm môi, hướng Tiêu Chiến bảo: "Em có tính toán gì không?"

Tiêu Chiến rũ mắt, cân nhắc một lát: "Vẫn nên trở về đoàn phim đi."

Nhưng anh không có di động, lúc nãy bị bọn kia giật mất không biết rơi ở đâu. Hơn nữa Giang Ngư vừa thay đổi số mới, anh không gọi được.

Tiêu Chiến mím môi: "Anh có thể gọi bạn nhờ anh ta liên hệ đoàn phim giúp đỡ được không?"

Vương Nhất Bác mở điện thoại truy cập nhật ký cuộc gọi, vừa bấm vào tên Khôn Đằng điện thoại đã rung lên, hết pin tự động tắt nguồn.

Vương Nhất Bác: "... Chết tiệt." Hắn lại cất điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn quang cảnh xung quanh.

Những ngày này đội xe đang tập đua đường núi, về cơ bản đã rất quen thuộc. Ngay cả khi có những nơi trước đây hắn chưa đến, chỉ cần lái xe qua hai lần thì cũng đã có thể nhớ đường.

Vương Nhất Bác nảy ra một ý tưởng trong đầu, cầm đôi găng tay da lên nói: "Đi."

Hắn đeo găng tay vào quay lại nhìn chàng trai đứng sau xe không hề di chuyển, có vẻ như còn đang dịch ra xa hơn trước một chút.

Vương Nhất Bác nhướng mày, giọng điệu như đang dọa trẻ con: "Em không theo tôi, lát nữa bọn lưu manh lại đến bắt em bây giờ."

Đầu ngón tay Tiêu Chiến chà xát cánh hoa hướng dương trong tay, nhìn về phía hắn với ánh mắt do dự, cảnh giác.

Vương Nhất Bác nhìn anh, mang theo ý trêu chọc: "Hay --"

Hắn nhếch môi, cười đến ngả ngớn: "Em thấy tôi mới là lưu manh?"

Tiêu Chiến bị nói trúng tâm tư nên hai tai liền đỏ bừng. Anh có chút mất tự nhiên cúi đầu nhìn nhìn vạt áo, mũi chân hướng tới trước mặt hắn cọ cọ.

Vương Nhất Bác cầm lấy mũ bảo hiểm đội cho anh. Mũ bảo hiểm màu đen vừa lớn vừa nặng, vừa đội xuống đã che mất nửa mặt Tiêu Chiến, hơi thở của hắn quanh quẩn nơi chóp mũi. Anh xoay xoay cổ, lộ ra đôi mắt, thanh âm rầu rĩ: "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác vỗ vỗ nhẹ đầu anh, vẫn là ngữ khí trêu đùa: "Lưu manh bắt em về làm áp trại phu nhân."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Nhưng xe vừa khởi động mới phát hiện ra nhiên liệu đã cạn kiệt. Cũng may Vương Nhất Bác tìm được đường. Tuy nói cách khách sạn còn xa, nhưng ít ra một đường này hắn coi như đã tường tận.

Tiêu Chiến nhìn qua quang cảnh hoang vu không bóng người, rồi lại nhìn dòng xe cộ trên cao, tim anh chùng xuống, anh cảm thấy mình đã nhảy từ một tình huống nguy hiểm xuống một vực sâu bất định khác.

Vương Nhất Bác dắt motor đến cửa hàng duy nhất còn sáng đèn. Đẩy cửa đi vào, Tiêu Chiến lập tức liên tục ho khan vì cả căn phòng đầy khói. Anh nâng tay khua khua trước mặt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu hói đang ngồi gác chân sau quầy. Trước mặt ông ta là chiếc TV nhỏ và quạt điện cũ kỹ.

Vương Nhất Bác sải bước đến, gõ gõ hai cái vào tủ kính: "Có sạc hay pin dự phòng không?"

Ông ta không ngẩng đầu, hai mắt vẫn dính vào TV: "Không." Đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy "thu hương lục" trên người anh, ông ta xoay mạnh người lại nhìn Tiêu Chiến, trong mắt tràn đầy kinh diễm cùng chăm chú.

Tiêu Chiến nhảy dựng, trong lòng cảnh giác đi nhanh cúi đầu quay mặt về phía người Vương Nhất Bác. Đứng phía sau, thoáng nhìn tay hắn cầm lấy một túi đồ lót, anh lại sửng sốt không tự chủ lại cách ra chút khoảng cách. Vì sao phải mua đồ lót ở chỗ này cơ chứ. Anh không hề muốn mua. Nhìn đồ đạc trên kệ có vẻ bụi bặm cũ kỹ, Tiêu Chiến nghi ngờ có khi chúng nó sớm đã quá hạn.

Huống hồ anh cũng không có tiền. Di động, giấy tờ tùy thân không có, cũng không mang tiền mặt. Nhìn thấy chai nước khoáng đóng chai trên kệ, đôi môi khô khốc của Tiêu Chiến bất giác mím lại. Chỉ nhìn chai nước để làm dịu cơn khát anh quay lưng bỏ đi. Vương Nhất Bác đã chọn xong, cầm một túi đầy ắp đồ quay trở lại quầy.

Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, trong lòng căng thẳng. Dưới ánh đèn mờ, anh thấy hắn đặt một chiếc hộp vuông nhỏ lên kệ bên cạnh quầy thu ngân.

Đầu ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ lau chùi qua lớp bụi trên đó, lộ ra hai chữ "Siêu mỏng", đem hộp vuông nhỏ kia ném vào đống đồ mới vừa chọn, chuẩn bị tính tiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net