Chương 9: Hiệp sĩ của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí dường như ngưng đọng.

Tiêu Chiến mơ màng nhìn chằm chằm mấy cái 'áo mưa' trên đất, mờ mịt ngẩng đầu.

Mặt bác sĩ không đổi sắc, ánh mắt nhìn anh đầy ẩn ý.

Hai bác sĩ thực tập đứng phía sau liếc nhìn nhau, hàng ngày họ rèn luyện nghiệp vụ cũng thật tốt, vậy mà không có phản ứng đột ngột gì, chỉ có khóe miệng hơi cong cong nhẹ.

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Đừng tưởng rằng các người đeo khẩu trang thì tôi không biết các người đang cười trộm.

"Nếu đến xem bệnh, thì phải ăn ngay nói thật với bác sĩ." Nữ bác sĩ mở bệnh án ra, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn nhiều, "Anh cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng, bác sĩ có thấy cái gì đâu."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Có mọc thêm mấy cái miệng cũng không nói rõ.

Lúc này Vương Nhất Bác đi lên phía trước, nhanh chóng nhặt mấy cái 'áo mưa' lên.

Hắn bình tĩnh nở nụ cười, cà lơ phất phơ nói: "Bác sĩ này, rất không phải nha. Chúng tôi còn chưa kịp dùng mà."

Bác sĩ lạnh lùng liếc hắn một cái, soạt soạt viết xong bệnh án: "Anh đi đóng viện phí trước đi, sau đó để cậu ấy truyền dịch nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến giống như vừa bị phạt xong, trút được gánh nặng.

Vương Nhất Bác đã tiến đến đưa tay muốn bế lên, anh lập tức né tránh cánh tay hắn, tự mình chậm rãi đứng dậy.

Vừa mới di chuyển, bác sĩ lại lên tiếng hỏi: "Cổ chân cậu sao lại thế này ?"

Tiêu Chiến quay đầu lại, phát hiện bác sĩ đang nhìn chằm chằm chỗ xẻ tà sườn xám bị rách của mình. anh xoay người sang bên, co chân lại thấy sau đầu gối có hai dấu vết xanh nhạt nơi đôi chân trắng nõn.

Tiêu Chiến nhíu mi, lập tức nhớ lại cảnh Vương Nhất Bác đập vỡ kính xe vác anh lên vai hôm qua...

Cho nên đây là ...

Vết ngón tay? !

"Mặt hình như cũng hơi phù đấy." Bác sĩ cau mày đánh giá khuôn mặt anh.

Tiêu Chiến khẽ "A" một tiếng, nâng tay sờ sờ sườn mặt: "Tôi ngủ không ngon mặt có thể sẽ bị sưng. . . . . ."

" Nên đi xét nghiệm nước tiểu và chức năng thận đi." Bác sĩ quay đầu nhìn bàn phím. Mở danh sách, "Loại trừ bệnh ban xuất huyết-"

"Là do tôi ôm em," Người đàn ông bên cạnh bỗng mở miệng.

Hắn ngăn khóe môi nở nụ cười: "Có chút mạnh tay."

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Bác sĩ: ". . . . . . Người tiếp theo !"

Rời khỏi phòng, Tiêu Chiến không nói lời nào, môi mím chặt thành một đường, vẻ mặt thẹn quá hóa giận.

Anh trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng giận dữ: "Anh có biết mình mới vừa nói gì không hả. . . . . ."

Quả thực càng nói càng đen.

Cái gì mà "Còn chưa kịp dùng" .

Còn có câu kia gì mà anh ôm mạnh tay . . . . . .

Nghe đến hoàn toàn miên man, không thể tả nổi.

"Tôi có nói lung tung gì đâu chứ."

"Không phải thật sự là tôi làm em mệt muốn chết sao?"

Hô hấp Tiêu Chiến bắt đầu không thông, mặt nóng lên: "Anh nói bậy bạ gì đó !"

Hắn nhướng mày, vô tội hỏi lại: "Hôm qua không phải tôi dẫn em đi bộ thật xa, làm em mệt sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hắn lại cười ranh mãnh, con ngươi đen thâm thúy cong lên tỏ vẻ nghiền ngẫm: "Bằng không, em cho là cái gì?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh bỗng chốc đi nhanh hơn bỏ lại hắn: "Phiền quá đi!"

Nhìn thấy chàng trai xấu hổ, giận dữ đến hồng cả tai, Vương Nhất Bác bất hảo cười nhẹ. Tầm mắt hắn rơi xuống nơi xẻ sườn xám, nụ cười trở nên xuất thần, lông mi từ từ cụp xuống chớp chớp. Mấy ngón tay hắn cong lên trong vô thức, bị kích thích không tự chủ làm Vương Nhất Bác bất giác hơi xúc động nhớ lại cảm giác chạm ấy.

Những đường gân mỏng manh trũng sâu nơi hốc đầu gối, làn da trơn bóng làm người ta khó lòng tập trung giữ chặt, là do chính tay hắn cường ngạnh áp lên.

Bàn tay dính lấy sự mềm mại, thơm tho.

Này phải yếu mềm, xinh đẹp đến mức nào cơ chứ, một lúc đã có thể để lại dấu vết... giây tiếp theo, đột nhiên một số hình ảnh không kiểm soát được xuất hiện trong tâm trí hắn: Trên hai chân trắng nõn dưới lớp sườn xám còn in thêm mấy dấu ngón tay nữa. Lại nũng nịu bị vác trên vai, cọ cọ. . . . .

Vương Nhất Bác nhắm mắt cắt đứt dòng suy nghĩ.

ĐM. . . . . .

Hắn nâng tay xoa xoa mi tâm, vẻ mặt có chút thất bại.

Con mẹ nó.

Xem ra tối qua mình cũng không ngủ ngon cho lắm.

Thiếu ngủ, mới có thể miên man suy nghĩ linh tinh.

**

Đại sảnh khu vực truyền dịch không nhiều người lắm, Tiêu Chiến đang ngồi ở góc trong cùng.

Vương Nhất Bác đi vào liền thấy khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của anh nhăn chặt. Y tá rút kim tiêm vừa đâm ra, đầu kim lại châm lên mu bàn tay kéo ra một lớp da mỏng-

"Cô làm nhẹ chút." hắn cau mày.

Y tá liếc nhìn người đàn ông cao lớn, rắn rỏi trước mặt, giải thích: "Mạch máu anh ấy quá nhỏ..."

Lúc bắt đầu lại y tá càng thận trọng hơn, vỗ vỗ mu bàn tay nhìn hồi lâu mới đưa kim cắm vào tay Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhíu mày càng sâu.

Cổ tay anh mảnh khảnh, kim tiêm nhọn đâm thẳng vào mạch máu yếu ớt duy nhất có thể nhìn thấy.

Chỉ nhìn thôi là đã biết rất đau rồi ...

Hắn đưa tay giảm tốc độ nhỏ giọt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ ửng của anh.

"Đau không?"

Giọng nói hắn ân cần quan tâm, mang đầy cảm giác ấm áp ôn nhu.

Tâm tình Tiêu Chiến an ổn không ngờ. Anh có chút mất tự nhiên xoa xoa vòng ngọc, lắc đầu.

"Anh đưa lại hóa đơn viện phí cho tôi đi."

"Chờ tôi trở về sẽ trả lại."

Vương Nhất Bác đang mặc áo khoác hơi dừng lại nhướng mi nhìn anh. Con ngươi đen không cảm xúc, không hiểu sao lại hiện ra chút hờn giận.

" Được."

Hắn liếm môi, tựa tiếu phi tiếu: "Hôm qua cũng là tôi cứu em, vậy em tính trả ơn tôi như thế nào?"

Tiêu Chiến bị hỏi, trong đầu theo bản năng nhảy ra câu đầu tiên là:

Ơn cứu mạng, lấy thân -

Anh chớp mắt, không nhìn hắn: "Vậy anh muốn thế nào?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái, đưa tay xé góc trống của tờ hóa đơn, đưa tới tay anh.

"Để lại số điện thoại, add Wechat."

Tiêu Chiến mím môi, ngoan ngoãn cầm lấy bút.

Chữ anh rất đẹp, viết xuống dãy số cũng là một bút họa hoa.

Vương Nhất Bác vừa lòng, lấy tờ giấy nhét vào túi áo, lại kéo qua một cái ghế đưa chân ngồi xuống, lật bệnh án ra xem.

"Thì ra đây là tên em." Đầu ngón tay hắn xẹt qua thông tin cá nhân trên bệnh án, khóe môi nhếch lên, "Tiêu, Tán."

Âm cuối không đứng đắn, phóng đãng ngả ngớn.

"Là Tiêu Chiến." anh sửa lại.

Vương Nhất Bác chậm rì rì "À" ra một tiếng, tản mạn rộng mở hai chân: "Tôi thất học,... còn có tên khác? ....Nghê Thường? Nghệ danh sao?"

" Ừm... Nghê Thường vũ y*" chưa từng nghe nói qua sao ?"

" Nghê Thường vũ y khúc" gọi tắt là " Nghê Thường" là vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, thuộc điệu "Thương". Quá trình sáng tác vũ khúc này, có truyền thuyết thần thoại về: Đường Huyền Tông, Lý Long Cơ từng theo chân một đạo sĩ tên La Công Viễn du Nguyệt Điện. Trên cung Trăng, Huyền Tông thấy vài trăm tiên nữ mặc xiêm y trắng múa theo tiên nhạc ở quảng đình. Đường Huyền Tông vốn thông hiểu âm luật nên sau khi về đến nhân gian, dựa vào ký ức viết ra nửa phần trước là "Nghê Thường", nửa phần sau không nhớ được nữa.

"Không." hắn lười biếng đáp, "Nhưng thật ra tôi nghe qua một câu khác."

"Câu gì?" Tiêu Chiến hỏi.

Hắn nhìn thẳng về phía anh, khóe miệng cong lên ranh mãnh cười cười, nói chậm từng chữ:

"Cách liêm khinh giải bạch Nghê Thường."

........

Nghê Thường nhẹ nhàng cởi tà áo trắng bên rèm = cách liêm khinh giải bạch Nghê thường.

*Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá :))

Truyện được đăng tải trên Wattpad@Pisces_3

.........

Tiêu Chiến giật mình, tâm thần rung động.

"Cách liêm khinh giải" vốn đã là ý ám muội, từ miệng người đàn ông này nói ra, anh lại đột nhiên nhớ tới điểm khác: Tối qua trong lều trại có thể thấy sườn mặt hắn, như vậy ở bên ngoài, có phải hay không cũng có thể nhìn thấy anh cởi quần áo?

Vậy lúc đó anh ta đã nhìn thấy hết rồi sao. . . . .

Tim Tiêu Chiến đập loạn xạ, mặt anh nóng bừng, lòng bàn tay siết chặt khó chịu xoa xoa ga giường hai lần.

Vương Nhất Bác lấy hộp kẹo bạc hà ra, đưa hai viên vào miệng, đứng dậy: "Tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng, em muốn ăn gì?"

Đầu óc vẫn còn ong ong "Cách liêm khinh giải bạch", anh thản nhiên lắc đầu: "Tôi không muốn ăn ..."

Sắc mặt hắn trầm xuống: "Đã mẹ nó bị bệnh rồi còn không ăn?"

Vương Nhất Bác đè thấp giọng, ngữ khí lãnh ngạnh, rồi lại có loại ý tứ không thể nói rõ, là. . . . . .cưng chiều?

"Không phải." Tiêu Chiến nhanh sửa miệng.

Anh như muốn nói lại thôi, âm thanh rất nhỏ: "Tôi muốn đi. . . . . . xả nước."

Vương Nhất Bác giật mình, khẽ bật cười.

Lời tối qua hắn nói xem ra anh học được rất nhanh.

"Vậy đi thôi."

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng: "Không cần. . . . . . Tôi tự đi được."

Cánh tay hắn giơ lên bướng bỉnh, hất cằm hướng về phía cửa, mạnh mẽ ra lệnh: "Tôi đưa em đi."

Tiêu Chiến không còn cách nào khác là đi về phía trước. Khi bước đến cửa phòng wc, anh cảm thấy hơi thất vọng. Trước cửa có một hàng người dài đang xếp hàng. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch còn hơn phân nửa, có chút hối hận vừa rồi không lại đây sớm một chút.

Anh quay đầu nói: "Anh đi trước đi."

Phỏng chừng phải xếp hàng thật lâu. Hai đại nam nhân đứng song song ở wc chen lấn ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Vương Nhất Bác liếc nhìn một cái, đem bình truyền đưa anh cầm, hắn không nói lời nào đã bước đi.

Trong chốc lát trở lại, lồng ngực rắn chắc còn có chút phập phồng, hắn nói: "Lầu trên càng có nhiều người chờ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh suy sụp, hoàn toàn hết hy vọng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt không còn chút máu, lại quét mắt bốn phía, sau đó đi nhanh vào wc nữ không người đối diện, nâng tay theo thứ tự đẩy hết cửa phòng ra xem thử.

Hắn trở lại trước mặt anh, hướng bên cạnh thấp giọng bảo: "Em vào đi."

Tiêu Chiến hốt hoảng: "Đó là WC nữ mà!"

Vương Nhất Bác hạ giọng: "Chẳng lẽ tôi không biết?"

"Hiện tại bên trong không có ai đâu, em mau đi đi, tôi đứng ngay cửa chặn lại không ai có thể vào được."

Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt khó tin, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn mu bàn tay anh còn dán băng dính trắng, nhíu mày: "Say độ cao thì sống mà em muốn chết vì nghẹn tiểu sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . . . . . . . ."

Anh ngẩng đầu nhìn bình truyền, lại nhìn hàng người dài phía trước - nãy giờ một người cũng chưa nhích. . . . . .

Tiêu Chiến khẽ cắn môi, giơ chai cúi đầu đi vào wc nữ. Vương Nhất Bác cũng đi theo đứng canh ở cửa. Mới vừa đứng một lát, đã có một cô gái trẻ tuổi đi tới.

Hắn đưa tay chặn cửa, thân hình cao lớn dễ dàng ngăn trở người nọ: "Xin lỗi, người đẹp. Bên trong có người, em đợi lát nữa nhé."

Người kia sửng sốt "Còn chỗ không?"

Vương Nhất Bác lười biếng nói "Còn nhưng không tiện"

"Làm cái trò gì vậy?" Cô gái trẻ thấy hắn đẹp trai vốn muốn làm quen, nhưng ai ngờ hắn lại là tên điên, giọng điệu gấp gáp: "Tôi đánh cho tên bên trong một trận? Hắn ta có thể đánh lại tôi không?"

"Chắc không đâu." Vương Nhất Bác tặc lưỡi lắc đầu, "Tôi đây mà cũng không thể đánh lại."

Cô gái kia lùi lại, nhìn vóc người Vương Nhất Bác như đang so sánh, người đàn ông cao lớn vạm vỡ, sau đó hiển nhiên là không tin: "Đừng náo loạn nữa. Soái ca, tôi không thể nhịn được thêm một giây nào!"

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Vậy đành phiền người đẹp nhịn thêm nửa giây nữa nhé "

Cô gái kia biểu tình kịch liệt phập phồng: "Nói bừa cái -"

Lời nói bị tiếng xả nước đánh gãy.

Gian trong cùng chậm rãi mở cửa Tiêu Chiến giơ bình truyền đi tới, vẻ mặt vô cùng áy náy.

" Xin lỗi, em vào đi ".

Cô gái còn đang mất bình tĩnh lập tức ngẩn người sững sờ nhìn anh, rõ ràng cô gái nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có một mỹ nam ở đây. Mà còn là một mỹ nam sườn xám.

Tiêu Chiến càng lúc càng xấu hổ dưới ánh mắt chăm chú của cô ta, anh đứng bên bồn rửa tay có chút mất tự nhiên.

Vương Nhất Bác nghiêng người, tấm lưng rộng lớn ngăn cách ánh mắt của người kia, nâng tay cầm lấy bình truyền dịch: "Không sao đâu, em rửa tay đi."

Hắn lại ngoái đầu nhìn người đang đứng ngốc đằng kia, lạnh giọng: "Còn không vào đi? Đây là người của tôi."

Cô gái trẻ lấy lại tinh thần, cười mỉa mai: "Không phải chứ, anh đùa tôi sao, đây là người mà anh nói đánh không lại?"

Vương Nhất Bác dương dương tự đắc chưa kịp nói gì, đã bị Tiêu Chiến dùng bàn tay ướt sũng vỗ vỗ cánh tay.

Vẻ mặt anh hơi tức giận, ánh mắt ý bảo đi mau.

"Nhìn thấy chưa." Vương Nhất Bác cong môi vừa đi ra ngoài vừa cười đến ngây ngốc, "Tôi chỉ có thể chịu bị em ấy đánh thôi."

................

Cái đoạn vào nhà vệ sinh ấy, các nàng thấy tôi viết ok chưa nhở???

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net