Chương 10 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING ⚠️: Chương này có H


Bội đao bên hông Ngụy Vương rơi xuống. Nô tỳ đi theo phía sau muốn giúp hắn cởi áo khoác ngoài. Hắn lúc này đang vô cùng sốt ruột, hai bả vai run lên, áo choàng liền rơi xuống bên chân. Nô tỳ vội quỳ xuống định nhặt lên, Ngụy Vương khoát khoát tay bảo nàng ta lui ra ngoài.

Tiêu Chiến cũng vén rèm đi vào lều, lông mi bao phủ một lớp sương mỏng, chớp mắt một cái liền biến thành một mảng trắng mịt mờ. Y dường như đã lạnh cóng, không nói với Ngụy Vương lời nào, một mình ngồi bên lò sưởi, đưa tay ra hơ đón lấy hơi ấm.

Hai người trong chốc lát rơi vào trầm tư, trong lều chỉ còn lại tiếng củi lửa cháy kêu lách tách

Nhất Bác thở dài một hơi, tiến lên phía trước ngồi xuống cạnh y, dùng lòng bàn tay của mình bao trọn lấy tay Tiêu Chiến.

Tay hắn rất rộng, lòng bàn tay cực kì ấm áp, vì cầm dây cương một lúc lâu trong thời tiết giá rét nên có chút thô ráp. Bàn tay Tiêu Chiến lại như mất hết sinh khí,  Nhất Bác càng nắm chặt lại càng thấy tay y vô cùng lạnh. Tay áo dính đầy máu, kết thành một mảng băng, vải áo được làm ấm một lúc mới mềm ra nhưng vẫn còn thấm ướt.

Nhất Bác hơi nhướng mày, muốn chạm vào cổ tay y, Tiêu Chiến lại bất chợt nắm lấy tay hắn, hàng lông mày chau lại như đang nghiên cứu thứ gì đó, nhẹ nhàng vuốt ve eo bàn tay*  rồi lại đến các ngón tay.

*Eo bàn tay 虎口 (Hổ khẩu): Khoảng eo giữa có được khi mở rộng tối đa ngón cái và ngón trỏ (Nguồn: Baidu)

Nhất Bác rụt tay lại: "Làm gì vậy?"

"Không có lấy một vết chai nào." Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng lực mạnh hơn nắm lấy tay hắn, không để hắn tránh được. Y hơi thất thần lẩm bẩm cái gì đó, giọng nói thì thào không để hắn nghe thấy được, giống như tự nói với chính mình hơn,

"Ngươi thật sự không luyện bắn cung......"

Tay y vịn lên, đột nhiên ấn lên vùng ngực dưới vai, toàn thân hắn đột nhiên run lên , mi tâm nhăn lại giống như cảm nhận được điều chẳng lành .

Tiêu Chiến chợt hiểu ra liền thu tay về: "Cung tên nặng mười thạch, cố gắng kéo như vậy sẽ làm tổn thương đến thân thể." Giọng nói  ấm áp, thậm chí còn xen lẫn chút quở trách, giống như đang trách hắn không chăm sóc tốt cho bản thân.

Thần sắc Nhất Bác dưới ánh lửa đang cháy nhẹ nhàng chớp động, ngữ khí cũng thả lỏng, hệt như đang dỗ một đứa trẻ: "Lúc đó tình huống cấp bách, ngự giá của Bệ hạ ở ngay phía sau, chỗ đó lại có nhiều người Nam Du vây quanh ngươi như vậy, nếu như để Bệ hạ nhìn thấy......"

Tiêu Chiến gật đầu, "Ta hiểu."

Nhưng sắc mặt của y vẫn hết sức kỳ quái, Nhất Bác không yên lòng, bèn giải thích thêm: "Không giết người dẫn đầu, tất cả những người còn lại sẽ phải chết."

Tiêu Chiến vẫn tiếp tục gật đầu, giống như đồng tình với hắn: "Ừm."

Nhất Bác nghẹn lại, không thể tiếp tục kiên nhẫn trước thái độ lãnh đạm của y, dứt khoát nói: "Ngươi muốn trách ta thì cứ trách đi."

Tiêu Chiến làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy bập bùng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thực ra bọn họ vốn dĩ không muốn làm gì bệ hạ cả."

"Sao cơ?"     

"Hoài Dương hầu......Không phải là nhân vật lớn gì. Trước đây một chi nhà hắn không được tổ tiên xem trọng, không cho đất phong, chỉ lưu lại trong kinh thành, dựa vào chút danh tiếng của tổ tiên mà sống qua ngày. Đến đời hắn, dưới gối chỉ có một nhi tử, còn chưa được phong hầu đã cùng ta lao vào chiến trường, trở thành vệ công thân cận nhất của ta, ta còn không biết hắn là ai......Sau này trong trận Long Châu, hắn vì bảo vệ ta, cũng bị người Bắc Lương một tên tiễn chết."

Nhất Bác không nói gì, lẳng lặng nghe y kể, tiếng củi gỗ bị mục nứt lách tách vang lên.

"Lúc Hàn vương đánh tới, trong triều hễ người nào đoán được kết cục trước mắt thì đều bỏ chạy cả, duy chỉ có Hoài Dương hầu ở lại. Hắn nói mình là tôn tử của Tổ tiên, là binh sĩ của Tiêu gia vì vậy hắn không thể đi. Khi đó Hàn vương yêu cầu xem danh sách gia tộc để bắt từng người một, những người ở bãi săn hôm nay đều là huynh đệ của hắn, không một người nào có được phong hào của Đại Du. Bọn họ vây quanh chỗ ta, chỉ là muốn hỏi ta, khi nào mới có thể đưa bọn họ trở về. Họ chỉ là một nhóm người......đã già yếu cùng phụ nữ và trẻ em, vốn dĩ đối với Bệ hạ không có nguy hại gì......"

"Nhưng Bệ hạ sẽ không nghĩ như vậy."

"Ta có thể bảo bọn họ rời đi, họ sẽ nghe ta......Lúc nhìn thấy ngự giá, đáng lẽ ta nên....Không, đáng lẽ ta phải bảo vệ bọn họ......Bởi vì ta là Thái tử của bọn họ."

Y đột nhiên ngồi không vững, cả người trượt xuống đất, đau đớn đến mức cuộn tròn lại. Nhất Bác lập tức tiến đến, đỡ y ôm vào vào trong ngực: "Ngươi sao thế? Gọi Thái y!"

Tiêu Chiến một phát chế trụ phía sau cổ Ngụy Vương, lạnh lẽo giống như lưỡi rắn thè ra lúc rình rập con mồi. Ngay sau đó, y lấy từ trong tay áo ra một mũi tên vẫn còn dính bụi bẩn, áp đỉnh mũi tên vào giữa cổ hắn. Tiêu Chiến vẫn dựa vào ngực hắn như cũ, tay còn lại vòng qua phía sau cổ, thoạt nhìn trông hết sức thân mật, nhưng lại có thể lấy đi tính mạng đối phương bất cứ lúc nào.

Tiêu Chiến nở nụ cười, nước mắt lăn dài bên gò má, y nhẹ nhàng cất lời,  giống như đang hỏi một việc không quan trọng: "Tại sao ngươi nhất định phải giết hắn?"

Hầu kết Nhất Bác hơi chuyển động, mũi tên sắc nhọn ngay tức khắc đâm vào da thịt, giọt máu đỏ tươi rỉ ra.

"Ta đã nói rồi......"

"Đó không phải lý do." Tiêu Chiến vẫn cười như cũ, "Ngươi giết hắn, chỉ vì ngươi là kẻ thắng, nên ngươi có thể."

Sắc mặt Nhất Bác hơi nhợt đi, nhưng vẫn duy trì vẻ thản nhiên vốn có, thậm chí còn nở một nụ cười: "Vậy, ngươi muốn giết ta sao?"

Tiêu Chiến nhìn hắn, dáng vẻ thật sự giống đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó y lại cười: "Đại nghiệp còn chưa thành, đã đi đến bước này rồi, bây giờ giết ngươi không phải tất cả những khuất nhục ta phải chịu đều trở nên uổng phí ư?"

Thần sắc Nhất Bác buông lỏng, tay Tiêu Chiến lại dùng lực thêm một chút, đầu mũi tên lại đâm sâu vào nửa tấc, cả người Nhất Bác cứng đờ.

Tiêu Chiến lạnh lùng: "Nhưng ngươi hãy nhớ lấy cảm giác này. Không chừng có một ngày ta sẽ giết ngươi, cũng chỉ bởi vì ta có thể."

Y hơi cử động ngón tay, mũi tên tinh xảo xoẹt qua cổ Nhất Bác vạch ra một đường máu rồi sắc bén bay lên không trung, nhẹ nhàng xuyên qua tấm lưới của lò sưởi chui vào trong đống lửa, làm những đốm sáng đỏ cam bắn lên tung tóe

Tay Nhất Bác vẫn ôm chặt trên eo Tiêu Chiến, ngón cái vươn ra đưa lên cổ lau đi vết máu. Hắn nở một nụ cười, nhẹ nhàng bôi vết máu lên môi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không né tránh, tùy ý để mặc hắn làm, dấu tích đỏ thắm trên môi hiện ra, giống như được tô lên son môi.

Ngay sau đó Nhất Bác cúi xuống, đặt lên đôi môi lạnh băng khô khốc của y một nụ hôn. Mùi máu tanh tràn ngập phả ra trong miệng hai người. Hắn dùng chóp mũi của mình cọ lên chóp mũi Tiêu Chiến. Cảm nhận được bàn tay đang đặt sau gáy mình  thả lỏng ra một chút, Nhất Bác thuận theo đó càng dùng sức hôn sâu hơn, đặt người nằm xuống dưới nền đất.

Trong lều sử dụng tấm ván gỗ làm sàn, bên trên phủ một lớp da thú mềm mại. Dưới thân Tiêu Chiến còn được kê thêm áo choàng phòng ngự của hắn, viền áo được làm bằng da cáo bạc mà Nhất Bác tự tay săn được khi còn bé.

Lần đầu tiên Nhất Bác cảm nhận được sự đáp trả mãnh liệt như vậy của đối phương, bọn họ hôn đến mức cả hai gần như hít thở không thông. Tay Nhất Bác mê loạn vuốt ve khắp người Tiêu Chiến, cởi bỏ dần tầng tầng lớp lớp trang phục trên người y. Tiêu Chiến cũng tự mình cởi bỏ quần áo của hắn. Dục vọng của bọn họ lúc này giống như mũi tên kia bay vào trong mồi lửa, không gian nhỏ hẹp cũng không thể nào ngăn cản nổi ngọn lửa ấy bùng cháy mãnh liệt.

Hắn nghĩ Tiêu Chiến nói đúng. Hắn cho rằng mình giết Hoài Dương hầu là vì bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Chiến lại nói với hắn, vì hắn là người thắng cuộc nên có thể giết người dễ như trở bàn tay. Cũng giống như hắn từ trước đến nay vẫn có thể thưởng thức mối thù cùng sự căm phẫn của Tiêu Chiến, sau đó dễ dàng nắm trong tay yếu điểm và sự kháng cự của y.

Mãi cho đến tận hôm nay, khi mà Tiêu Chiến dùng mũi tên uy hiếp hắn, mang theo sát ý lại như tình ý, hôn hắn cũng như muốn giết hắn. Trượt khỏi lòng bàn tay hắn không chỉ có Tiêu Chiến, còn có khát khao cùng yêu hận nồng liệt.

Nhất Bác cảm thấy bản thân không kìm chế được, hắn hoàn toàn mất phương hướng tại điểm cực hạn của sắc dục. Mặc dù ngay từ lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến, hắn đã cảm nhận được một lực hấp dẫn chí mạng, nhưng hắn chưa bao giờ khống chế được lực đạo ấy, cũng chưa bao giờ gấp gáp tiến vào bên trong cơ thể y như lúc này. Dục hỏa bùng cháy khiến từng khớp xương của hắn như muốn nứt ra, cảm giác đau đớn do cố gắng kéo cung tên lúc trước lan khắp từng tấc da thịt. Hắn cảm thấy toàn thân không còn sức lực nhưng vẫn hoành ngang tung dọc, ngang tàng rút ra lại đâm vào, giống như chỉ cần chậm một chút thôi sẽ bị dục hỏa kia thiêu cháy toàn bộ.

Hắn sắp không trụ nổi nữa, tăng tốc độ trút hết ra, tiến vào rất sâu, rồi tại nơi mềm mại kia bắn ra. Tiêu Chiến yếu ớt rên lên một tiếng, ánh mắt y chìm trong mơ màng. Nhất Bác căn bản không có mềm đi, thân dưới vẫn căng trướng như cũ, chật chội lấp đầy trong cơ thể Tiêu Chiến. Hai đùi y mở rộng ra vòng quanh eo hắn, mạnh mẽ thở gấp. Búi tóc rối xõa tung, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn có vài lọn tóc lộn xộn bị thấm ướt. Mới vừa rồi y cũng nghênh đón kịch liệt, vòng eo uốn éo như con rắn, phóng túng rên rỉ đến mức khàn cả giọng.

Tiêu Chiến dường như không ý thức được hắn đã phát tiết, thấy hắn dừng lại, cả người trằn trọc cắn mút lấy ngón tay hắn, mơ màng nói: "Đừng dừng lại......"

Nhất Bác lần đầu tiên biết, dục vọng oán hận, hoan ái biệt ly, thì ra tất cả đều như là cát đọng trong lòng bàn tay. Lúc không nắm bắt được mới biết đó là sự thật.

Hắn đứng lên, quỳ ở một bên chân Tiêu Chiến, tay ôm lấy cái chân còn lại, dùng lực tách ra. Tiêu Chiến khẽ kêu nhẹ, cả người vô thức nghiêng qua một bên, huyệt khẩu mấp máy khép mở, đẩy ra chất dịch màu trắng ngà đã bị pha loãng, rớt ở đó, ánh lửa chiếu vào lóe lên óng ánh.

Nhất Bác thuận theo tư thế này tiếp tục hung hăng cắm vào trong, kỹ càng thăm dò tới những nơi y không tự mình chạm tới được. Tiếng kêu của Tiêu Chiến phát ra biến thành những thanh âm nỉ non, cổ cũng ngửa lên dâm đãng rên rỉ  lớn tiếng. Bàn tay hắn di chuyển xuống dưới nắm chặt lấy mười ngón tay y, dồn toàn bộ lực đạo rút ra đâm vào. Khí cụ rút ra đã nhễ nhại toàn là nước, căng trướng tới mức vừa đỏ vừa tím, không sao đưa cả gốc rễ vào được liền khiến Tiêu Chiến toàn thân phiếm hồng.

Cuối cùng hắn phủ phục xuống, rên lên một tiếng, lại bắn ra một hồi.

Tiêu Chiến ngửa cổ thỏa mãn, bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Nhất Bác, y ám muội vuốt nhẹ eo bàn tay nhẵn bóng của đối phương.

"Đến cả ta ngươi cũng lừa gạt.....Ngươi mới là người bắn bách phát bách trúng." Tiêu Chiến đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối, mỗi một từ phát ra đều hận tận thấu xương tủy.

Nhất Bác cúi người hôn y: "Ta không lừa ngươi."

Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt, giống như muốn đi ngủ: "Ngươi có lời nào là không lừa dối ta?"

"Lời vừa rồi không lừa dối ngươi." Nhất Bác dùng chóp mũi của mình nhẹ nhàng cọ sát mũi y, quyến luyến gọi tên y không dứt, "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến......"

Tiêu Chiến không đáp lại. Ánh sáng trong lều dần yếu ớt, bởi vì không có người bỏ thêm củi vào lò sưởi. Bọn họ ôm nhau chặt chẽ tại một chỗ, bao quanh dưới lớp da thú. Nhất Bác thậm chí không rút ra, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau như cũ. Tiêu Chiến vươn ngón tay ra, dưới ánh lửa mập mờ lướt nhẹ qua miệng vết thương trên cổ đối phương.

Dục vọng khởi đầu vì yêu hận, y tự mình biết, đêm nay một khi đã yêu rồi, người trước mắt sẽ càng thêm cực hận.

Nhất Bác giữ lấy bàn tay đang chạm vào miệng thương kia, hôn lấy đầu ngón tay Tiêu Chiến.

"Tuyết rơi rồi."








**Sắp sang năm mới rồi, chỗ mọi người chuẩn bị không khí Tết tới đâu rồi^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net